Xuân Yến

Chương 52

Ở Luân Đôn, vào năm trúng tuyển đại học, cô nhận được thông báo. Phải về nước một chuyến, về Lâm Viễn. Có người trông thấy một chiếc xe bập bềnh ở hồ nước chỗ Dốc Én, định vớt lên đem bán sắt vụn thì phát hiện ra trên ghế phụ lái có một bộ xương. Đây là chiếc xe Trinh Lượng mua lại của người ta để dùng. Qua xét nghiệm, chứng thực là hài cốt của bà. Khi xe rơi xuống hồ, trên xe không chỉ có một mình Trinh Lượng. Vụ án mất tích ba năm trước được lật lại, cảnh sát tiến hành tái điều tra. Cầm Dược bị bắt lên để thẩm vấn. Tín Đắc được yêu cầu quay về để đưa đơn kiện và dự phiên xét xử. Cô gặp lại người đàn ông xa cách đã ba năm, ở tòa án. Ông đang mắc bệnh. Ung thư gan. Người gầy rộc đi, bụng chướng căng lên, vừa ốm vừa nghèo. Xác xơ đến tận cùng mà bên cạnh vẫn có gái trẻ chăm sóc, lại còn mang thai. Cô gái hi vọng ông khỏi bệnh, nếu chuyển biến tốt thì sẽ sinh con. Không được thì cô đành tìm đường khác. Cầm Dược luôn có ma lực với đàn bà. Nhưng trong thời gian bị bệnh tật giày vò rồi bị bắt, ông mất hết sức sống. Sinh mệnh rừng rực như lửa đun nóng cả không khí xung quanh chính là bí quyết để ông vui chơi đùa nghịch phiêu lãng với nhân gian. Nhưng khi sinh mệnh đình đốn, cả con người giống như cái cây bị rút cạn nhựa sống, teo tóp khô kiệt không còn hình dạng gì nữa. Có lẽ ông vẫn luôn chờ đợi thời khắc này, để được nói ra toàn bộ. Ba năm dài che dấu, trốn tránh, câm lặng. Trên tòa, đối diện với chất vấn của luật sư, ông thẳng thắn thú nhận. Ông kể, hôm ấy là thứ Bảy, Trinh Lượng hẹn ông ra ngoài chơi. Bà quyết định rời Thanh Viễn, đường đi nước bước đã rõ ràng, giữa hai người không còn tranh cãi mâu thuẫn nào, tâm trạng đều bình tĩnh yên ổn. Bà nói, Cầm Dược, anh với em bên nhau là vì tình yêu. Em đã hiểu. Thời gian của chúng ta không nhiều, được tới đâu hay tới đó. Hồi ức của em rất ít ỏi, nên em vô cùng quý trọng giá trị của anh đối với em. Em không định chiếm hữu anh, chỉ hiềm, em ấp ủ những mong muốn riêng của mình. Buổi sáng mùa đông, tuyết vừa ngớt, bà ăn vận rất đẹp đến gặp ông. Ông lái chiếc xe Nhật Bản của bà, lại một lần nữa đưa bà lên núi Thanh Viễn, cùng tới Dốc Én ngắm lạp mai. Hồ nước đóng một lớp băng dày, mặt trời rọi xuống lấp lóa. Hai con vịt trời bay qua, màu sắc tươi tắn, đậu lại trên mặt băng rồi thong thả bước. Ông nói, cô ấy bèn đề nghị, lái xe ra giữa hồ đi. Em muốn chụp ảnh vịt trời. Theo như linh cảm bình thường, ông sẽ từ chối đề nghị này. Trong cả cuộc đời mình, chưa bao giờ ông lái xe qua một mặt hồ đóng băng. Nhưng ngày hôm ấy, hai người lâng lâng trong tâm trạng yêu đương bình thản như hồi mới quen nhau, bà đang vui vẻ, ông không muốn làm bà cụt hứng. Cô ấy đòi ra giữa hồ à? Đúng. Cô ấy khăng khăng đòi ra. Bình thường cô ấy hay để sẵn một máy ảnh nhỏ trong túi xách, chụp lại tất cả những chi tiết đáng quan tâm hằng ngày, dùng làm tài liệu tham khảo cho công việc. Ông cẩn thận lái xe ra hồ. Nắng xối xuống kính cửa sổ làm chói cả mắt. Hẻm núi yên ắng quạnh quẽ, không một bóng người. Trinh Lượng ngồi trên ghế phụ lái, lấy trong túi ra chiếc máy ảnh thường dùng, Contax T6 ống kính một tiêu cự. Cầm Dược hơi bồn chồn, vì không cảm nhận được độ đàn hồi của băng, cũng không nghe thấy tiếng động khi bánh xe nghiến xuống. Ngồi trong xe, đánh mất khả năng phán đoán, giống như người mù lần mò bước đi. Ông đâm hối hận vì đã nghe theo bà. Đúng lúc ấy người phụ nữ ngoảnh sang nhìn ông, mỉm cười, Cầm Dược, anh sợ à? Đó là câu nói cuối cùng của bà. Nắng vàng óng đổ tràn xuống khuôn mặt với những đường nét rõ ràng đẹp đẽ trang nghiêm, nụ cười quái dị giống như cánh chim lướt qua. Chỉ tích tắc, ông nhận ra băng đã vỡ, xe lọt thỏm xuống. Nước lạnh thấu xương từ chân ga trào lên. Ông hò hét mở cửa, cũng gấp gáp tự xô cửa ra, thì thấy cửa đã kẹt cứng. Không gian nhỏ hẹp mau chóng ngập đầy nước. Họ bị nước đẩy khỏi ghế. Chiếc xe chìm xuống đáy hồ sâu 12 mét. Ông gắng sức lay cửa kính cửa, nắm chiếc áo khoác đỏ của Trinh Lượng, nâng bà, cố gắng đẩy bà ra ngoài cửa sổ. Bất thình lình, đôi tay đang quờ quạng trong bóng tối kia vùng lên dữ dội, níu chặt lấy Cầm Dược, kéo tuột ông xuống, biến ông từ thế chủ động thành bị động, không nhúc nhích gì được, chỉ còn hoảng loạn giãy giụa. Cảm giác ngạt thở và kinh sợ bao trùm. Suy nghĩ bế tắc, thân thể vùng vẫy theo bản năng, dốc hết sức lực giằng thoát khỏi đôi tay quấn riết như tử thần. Ông xô mạnh nó ra, viền áo khoác lập tức sượt trên mặt ông, giống một ngọn lửa đỏ bay qua trong nước. Không gian tịch mịch như bị một tấm vải nhung dày nặng tạt xuống, phủ chụp lên tất cả. Không nhìn thấy gì hết. Anh chắc chắn là bấy giờ cô ấy túm chặt lấy anh chứ? Đúng. Nhưng tôi biết không có ai làm chứng. Tôi không còn hơi sức nào phân tích động cơ của cô ấy, tôi chỉ vô thức tìm cách thoát chết thôi. Ông loáng thoáng nghe tiếng tim mình đập, tiếng sóng oàm oạp bên tai, và tiếng nước trầm đục ùng ục trong đầu. Ngạt thở. Hôn mê. Ý thức sắp tan biến. Cho dù là vậy, ông vẫn thử kiểm soát thân thể yếu ớt bải hoải của mình, nương theo lực đẩy của nước, trườn ra khỏi cửa sổ, cố gắng bơi lên. Một tích tắc ngắn ngủi mà kéo dài biết bao lâu. Đối với ông lúc ấy, chắc là dài bằng cả đời người, dù thực tế có khi chỉ mấy mươi giây. Bàn tay cuồng loạn tình cờ đập phải một tảng băng cứng, ông bám ngay vào nó. Cả người đã có chỗ dựa. Tìm được nhịp cầu bắc mình về trần thế. Cố gắng nhô đầu lên khỏi mặt nước, ánh nắng rực rỡ đổ xuống, đôi mắt vừa chìm trong bóng đen bị chói, nhức như dao đâm. Khi mắt nhìn rõ trở lại, ông chỉ trông thấy mặt nước băng tuyết mênh mang, ngoài mình ra chẳng còn gì cả. Nhưng tôi đã cạn sức. Buốt thấu xương cốt. Tôi không thể lặn xuống nước để tìm cô ấy được nữa. Làm thế thì tôi chết mất. Tôi đành chọn cách rời khỏi hồ, đi tìm kiếm sự giúp đỡ. Đúng, cả người tôi ướt sũng, lạnh cóng, cứng đờ, kiệt sức, chỉ dựa vào ý chí cầu sinh mà lê lết đến bờ, rời con dốc, ra vệ đường, chờ xe chạy qua. Hôm ấy có ai chở anh không? Có. Một chiếc xe tải ra tỉnh ngoài. Họ chở tôi về nhà ở thị trấn rồi bẻ lái đi luôn. Vì sao anh không báo cảnh sát? Nếu anh báo kịp thời, sẽ có người ra hồ tìm Trinh Lượng, biết đâu vẫn còn một tia hi vọng sống. Không. Không thể nào, hôm ấy nhiệt độ xuống rất thấp, huống hồ cô ấy lại không biết bơi. Vì thế anh chắc chắn rằng cô ấy sẽ chết, và không báo cảnh sát. Không. Tôi cảm thấy báo cảnh sát cũng vô tác dụng, cô ấy đã chết, mà tôi không có cách nào làm rõ đầu đuôi câu chuyện vừa xảy ra với mình được. Tôi biết nhất định sẽ rầy rà. Vì thế anh chọn cách che giấu suốt ba năm, để thi thể cô ấy rữa nát dưới đáy hồ, cuối cùng chỉ còn bộ xương. Nếu ông muốn đánh giá từ góc độ này, thì tôi thừa nhận, đúng là tôi đã chọn lựa. Sự thật như trên. Tôi đã nói hết.