Xuân Yến

Chương 20

Cách mặt một tháng, Thanh Trì lại đến Thượng Hải. Người báo cho cô biết là Fiona, từ ống nói bật ra âm điệu hả hê nhanh nhảu. Cô xởi lởi, hây, Khánh Trường. Hứa Thanh Trì xem bài phỏng vấn của chúng ta, tấm tắc khen là hoàn hảo. Tổng công ty cũng hài lòng lắm. Thanh Trì đến Thượng Hải dự hội nghị, muốn mời chúng ta đi ăn cơm để cảm ơn. Fiona vô tâm vô tính, thoải mái đối diện với hiện thực, một mặt xác định rõ rệt mục tiêu, một mặt sốt sắng hưởng thụ tình yêu. Không để mình ấm ức về phương diện nào hết. Người âm thầm chuốc khổ chính là người giấu giếm mọi điều trong tim là Khánh Trường. Đối với tình cảm thì thu mình trong kén, đối với bản thân thì gò ép tổn thương. Cô và Fiona hoàn toàn trái ngược, nhưng dù cô ấy vui vẻ hơn cô, thu hoạch nhiều hơn cô, thì cũng chỉ tại cuộc sống của họ khác biệt về khuynh hướng. Giữa những người có giá trị quan khác nhau, căn bản không thể so sánh được. Thứ Sáu. Thượng Hải rây chút mưa lạnh cuối đông, lắc rắc, ngập ngừng. Hẹn ăn cơm tối ở Điền Tử Phường trên đường Thái Khang. Cứ có hẹn kiểu này thì chỗ ăn là do Fiona chọn, cô rất thích lai vãng những nơi xuất hiện nhiều khách Tây. Cùng đi còn có hai phòng viên truyền thông khác, do Fiona giới thiệu. Công ty Thanh Trì đang mở rộng sản phẩm, ở trên yêu cầu đẩy mạnh quảng bá, muốn anh hỗ trợ hoạt động này. Thanh Trì dùng cơm với bốn cô gái trẻ, phong thái thoải mái, vận dụng hết sức hấp dẫn của mình, lịch thiệp ung dung, không chê vào đâu được. Anh là người đàn ông như vậy, ôn tồn thân thiện, khiến phụ nữ cảm thấy dễ tiếp xúc, mà tiếp xúc thế nào vẫn không vào được trái tim anh. Bởi vậy anh càng thêm thu hút. Hôm ấy, đúng phép lịch sự. Thanh Trì mặc áo sơ mi và com lê đen, ngoài khoác áo choàng đen, màu sắc điềm đạm, nền len xù như phủ sương mờ. Diện mạo chăm chút nổi bật, khiến phụ nữ ngồi quanh đều phải xôn xao ngắm nghía. Thu nhập, trình độ giáo dục, hoàn cảnh sống, ý thức quan niệm… là các giá trị phụ gia của con người. Vẻ ngoài phong lưu tề chỉnh đáng để người ta nhâm nhi thưởng thức như Thanh Trì là đỉnh cao về tài năng và sức hút có thể có ở một người đàn ông bốn mươi tuổi. Lại thêm gia đình yên ổn khá giá, tình nhân trẻ trung xinh đẹp, và hẳn là còn đối tượng yêu đương khó đoán khác nữa, không ai độc chiếm được hoàn toàn và lâu dài thể xác cùng tâm hồn anh. Trừ Phùng Ân Kiện, người phụ nữ thông minh nhẫn nhục, sinh con đẻ cái vun đắp tổ ấm, lặng lẽ chịu đựng đủ mọi giai thoại trăng gió của chồng. Trừ Vu Khương, ngây thơ nhẹ dạ, chưa bao giờ dám tỏ ý khiêu khích, đến nỗi anh không nỡ làm tổn thương cô. Hai người ấy đã thành công trong việc nhanh chân giành chỗ đẹp. Còn những người khác, cho dù ưu tú cá tính và có cơ hội để quen biết như Fiona, cũng khong đủ tài kéo dài quan hệ, ngoài một đêm nồng say đôi bên vui vầy. Sự thật luôn luôn tàn khốc như vậy. Từ đầu đến cuối buổi, Khánh Trường rất kiệm lời. Đã lâu cô không ra ngoài, vốn dĩ lại thiếu kinh nghiệm giao tế. Ở bàn ăn, cô và Thanh Trì không hề nhìn nhau, cũng không trò chuyện, nhưng chẳng ai nhận ra. Ba người kia lăn lọn trong ngành truyền thông, hoạt bát nhạy bén đủ để ứng biến với mọi tình huống, mồm miệng nhanh nhảu, cười nói không ngớt. Dùng cơm xong, Fiona rủ mọi người đi uống rượu nhảy đẩm ở một quán bar khuất nẻo trên đường Sạ Phổ, kể rằng họ có tiết mục biểu diễn rất đáng xem. Ở Thượng Hải Thanh Trì cũng có xe dùng, nhờ văn phòng chi nhánh đặt ở đây. Xe luồn lách qua mạng lưới giao thông tắc nghẽn, tà tà chạy dọc Bến Thượng Hải. Nhà cao tầng rực rỡ trên đường, người qua kẻ lại nhộn nhịp. Khánh Trường nôn nào không yên. Ôi, vì sao cô lại muốn đến để gặp anh. Giữa họ có tương lai gì đâu. Người ta bảo tình cảm thường trọng kết cục không màn quá trình, nhưng với quan hệ đã được định sẵn là chẳng có kết cục nào thế này, chỉ khiến quá trình thêm dằn vặt trắc trở mà thôi. Người đàn ông ưu tú nhường ấy, ai không mến mộ! Chắc là cô giống Fiona rồi, đều không miễn nhiễm được thói tục, Thứ cô ưa chuộng, thiên hạ cũng thích, dù rằng mỗi người hướng đến một thuộc tính và hình thức khau nhau ở Thanh Trì. Một người đàn ông ai gặp cũng yêu thì có ý nghĩa gì với cô nhỉ! Có lẽ là tại cô thất vọng về hoàn cảnh của mình, cô nghỉ. Đã mất chỗ đứng trên thế gian, nhưng vẫn ráo riết kiếm tìm tình cảm. Yêu nhau là phép màu phá thủng được trùng vây của cuộc sống, là sự xuất phát và về đích của nội tâm mơ mộng. Cô cần tình cảm, mong mỏi dùng nó làm ý chí vượt qua giới hạn của bản thân, qua hiện thực thất bại. Nhận thức sáng suốt này khiên cô càng thấy rõ là mình yếu đuối. Quán bar ẩn mình trong một biệt thự cổ, tự thành một khoảnh trời riêng, khác hẳn với khung cảnh hoang vu bên ngoài. Đám đông tìm kiếm niềm vui chen chúc trong nơi chốn ngột ngạt này, hơi nóng hầm hập, nhôn nháo nhớp nháp. Những cô gái trẻ đẹp từ các nước khác sang, trang điểm lòe loẹt, da thịt ngồn ngộn, những chiếc váy sequin hở hang và mỏng tang, tất lụa đen, giày cao gót, mũ điểm xuyến lông chim hơi hướm dục tình, khiến đám con gái dưới sàn ò cả lên cùng hòa vào náo nức. Fiona chủ động lên sân khấu, trút bỏ áo choàng, mặc váy dạ hội ngắn bằng lụa đỏ phô đôi chân thon dài, ngả ngớn cười đùa bằng tiếng Anh với đám nước ngoài. Bên dưới dồn dập tiếng hò la vỗ tay kêu gọi ve vãn. Mọi người chẳng ai bảo ai, cùng ngụp lặn trong cơn cuồng hoan như sắp đến ngày tận thế. Khánh Trường cảm thấy tẻ nhạt, uống một hơi già nửa ly Long Island Iced Tea1. Tửu lượng kém, chẳng mấy chốc đã thấy hơi cồn đục nặng chộn rộn trong người. Mặt nóng bừng lên, lòng bàn tay tê dại, các ngón run lẩy bẩy. Cô đứng dậy rời khỏi bầu không khí hỗn loạn tù đọng, một mình đi ra ngoài. 1. Một loại cocktail, pha chế từ vodka, tequila, gin, rum, triple sec, thêm cola, đá và một lát chanh vàng.