Xuân Yến

Chương 18

Ban đêm, xe phóng như bay trên đường núi ngoằn ngoèo. Đèn xe rọi sáng quãng đường phía trước, thi thoảng có sóc, nai hoặc cáo từ cây cối hai bên đường lao vọt ra băng ngang qua mặt họ. Gà rừng đi đêm lạc hướng, bay húc vào kính xe, rít lên một tiếng rồi lăn lông lốc xuống. Chỉ tích tắc, lông vũ bảy sắc bắn tung, nháy sáng như cầu vồng rồi biến mất. Cô tì người lên táp lô, nhìn chong chong vào rừng núi đêm sâu. Bốn bề u tịch, chỉ có chiếc xe của họ, đèn pha sáng lóa xuyên đi mãi trên đường đèo uốn lượn. Mở cửa sổ ra, gió táp ù ù vào mặt. Những đám mây lớn ảm đạm bồng bềnh. Da mặt râm ran cảm nhận những tia nước li ti. Chắc sẽ có một cơn mưa ngắn ngủi. Hai bên đường, anh đào và hải đường từng rờm rợp như biển dạo mùa xuân, giờ đã nhường chỗ cho xum xuê những lá. Mùa hoa trôi qua từ lâu rồi. Hồ nước trong đêm. Gương tròn bằng lặng. Xung quanh lố nhố bóng núi trập trùng. Phù dung hồng rực, hoa to rung rinh trong gió. Sao nhái mong manh nở chi chít ở các lùm bụi. Đây là lần đầu tiên cô theo ông đến hồ nước trên sườn núi này. Hồ rộng, nước sâu. Khu vực quanh đây gọi là Dốc Én, nhưng hồ không có tên. Một năm nọ người ta tháo nước, đáy hồ phơi trần nào là chép là diếc. Cư dân trong vùng đến đánh bắt, chia phần cho nhau, như một bữa tiệc thịnh soạn. Giờ đây hồ nước không ai quấy nhiễu, mặt hồ gió lặng sóng êm. Trên triền cỏ có ngôi đình bằng đá. Đình mái cong, tạo hình đẹp đẽ nhưng đã cũ kĩ long lở. Lại gần xem, vật liệu mát mẻ trơn nhẵn, đá tảng xanh mướt điêu khắc tinh xảo. Cột, rường, đòn nối với nhau bằng khớp mộng. Có ghế đẩu để ngồi. Cột đình treo thơ khắc gỗ, viết rằng: Mây nổi cùng đời trôi, trăng côi soi lòng sáng *. Hoành phi đề theo lối thư pháp, nét chữ tròn trặn đĩnh đạc: Vị Không Đình. Trên trầm khảm dòng chữ cho biết, ngôi đình đã có tuổi đời hai trăm năm. Bấy giờ sư chùa Thanh Viễn xuất tiền xây dựng để khách qua đường có chỗ nghỉ chân uống trà. Dốc Én chon von hiểm trở, đường hết xuống lại lên, nửa chừng có một ngôi đình như thế này, quả là ân huệ và từ tâm lớn lao dành cho người rong ruổi. *Thơ Tô Đông Pha Trúc cọ vào nhau phát ra âm thanh mênh mang, xào xạc, xào xạc. Dòng suối mờ tối vọng lại tiếng nước lóp bóp trong trẻo. Cô ngồi trên ghế, chạm tay vào mặt đá rắn rụng đầy những cánh phù dung. Cách đấy không xa, một con diệc trắng xám đứng bất động bên mép nước, chậm rãi nhìn ngó, đột ngột vươn cổ, chớp lấy một con cá bạc nhỏ. Liền đó sải cánh bay lên vòm không, đôi chân dài mảnh duỗi thẳng, đầu nghển ra sau giữa hai vai. Nó bay thong dong yên ổn, giống một tờ giấy bị gió thổi xa. Tiếng kêu lảnh lót vẫn rung rung giữa trời đêm mây phủ. Ông nói, tôi biết em sẽ thích nơi này. Đây là nơi chốn bí mật của ông à? Ừ. Tôi thường đến đây câu cá hoặc bơi lội một mình. Có lúc vắng tanh, nhưng cũng có lúc láo nháo chim chóc nghỉ đỗ kiếm ăn. Nhạn, hạc, vịt trời, cò quăm, chích bông…lại có cả loài trĩ đuôi trắng đầu ngũ sắc, nó thường náu mình trong rừng trúc hoặc trong bụi đỗ quyên, thức ăn là hoa bách hợp. Lông vũ màu lam lục loáng ánh kim, đỉnh đầu mọc túm lông mao màu xanh đồng, cần cổ lại nhấp nháy ánh hồng. Em hình dung được vẻ đẹp của nó chưa! Bầu trời bỗng cuộn nổi mây đen, giữa tầng mây rền lên ì ầm sấm chớp, gió mạnh ồ ạt kéo tới. Những hạt mưa lạnh giá, to và nặng, bắt đầu quất xuống da. Mưa lớn tức thì đổ rào rào. Họ không kịp chạy trở về xe, bèn nán trong đình để tránh mưa. Mưa trút ầm ầm. Nước dữ dội sục xuống mặt hồ rừng cây bùn cát, đất trời rền rĩ rung chuyển. Cả lũng núi nhốn nháo bồn chồn, đầm đìa bủn rủn. Cảnh tượng huy hoàng khó tả. Ông khum tay châm một điếu thuốc, đưa cho cô. Biết cô hút thuốc được, nên cũng thường mời cô mà chẳng ngại ngần gì. Xong lại tự châm cho mình một điếu, dáng điệu thư thái. Em sợ không? Không, cô nói. Lòng em đang rung động vì nó kìa. Cô nói, lúc thì ông kể lể với tôi rất nhiều, lúc lại chẳng may may hé miệng. Nhưng dù là lúc nào, tôi cũng cảm thấy mình gần gũi với người đàn ông này vô cùng. Lời nói ra, chỉ chạm khẽ thinh không là tan loãng. Lời giữ lại, sẽ lặng lẽ hòa tan trong mạch máu. Ông là người duy nhất mà khi đối diện, tôi không cần giải thích, không cần thanh minh, không cần ngụy trang, không cần giấu giếm. Bởi vì ông nhìn rõ và thấu hiểu tất thảy. Ông nhạy cảm, thẳng thắn, không tin vào thời gian, chấp nhận vô thường, chưa bao giờ hững hờ với ham muốn tình cảm, nhưng cũng chẳng dai dẳng tham lam. Trước mặt người đàn ông này, đàn bà có thể lột bỏ hết để trở về với bản thân tự nhiên và nguyên sơ nhất của mình. Có thể vịn ông để leo trèo va chạm, cũng có thể tựa ông để lìm lịm ngủ say. Tôi không bao giờ còn gặp được ai giống như thế nữa. Cho dù không nói chuyện, chỉ đứng cạnh ông, cũng cảm thấy sự biến ảo và hoan hỉ của thế gian. Cho dù chỉ nhìn qua, cũng cảm thấy con người này vô cùng đẹp đẽ. Hơn lúc nào hết, tôi đang thẩm thấu ông một cách rõ ràng và sâu sắc. Muốn cùng ông hòa thành một thể, khắng khít không chia tách được. Về sau tôi nghĩ, đó chính là nỗi khát khao được hòa thành một thể với mĩ cảm chân thực, đơn thuần, cuồng nhiệt, thanh tĩnh. Ông không phải là người thân của tôi, ông cũng không chỉ là một người đàn ông trưởng thành. Ông tượng trưng cho một linh hồn khó lòng tồn tại trên thế gian mà tôi, nhờ nhân duyên run rủi nên gặp được. Lần đầu hội ngộ, hoàng hôn mùa xuân, bên rìa đồng dã, ông nói, suỵt, suỵt, đặt ngón trỏ lên miệng, làm hiệu bảo cô dừng lại và im lặng, ra dấu cho cô ngẩng nhìn thật kĩ mây bay. Họ ngửa mặt ngắm hồi lâu, đối diện với vô vàn đám mây kì dị. Để tìm ra mối liên hệ thực sự với ông, cô đã tập quan sát ông trong một thời gian dài. Giống như quan sát một cây ăn quả không người hái, quan sát những đám mây lặng lẽ biến ảo khắp trời. Không còn nghi ngờ gì nữa. Cầm Dược thuộc dạng đàn ông mà khả năng tự sinh cũng mạnh ngang tự diệt. Cô biết chắc chắn mình sẽ mất ông. Có lẽ vĩnh cửu sẽ khiến tâm hồn và kí ức ông sống mãi trên con đường phiêu bạt không chốn quay về của cô ngày sau. Mưa chỉ kéo dài một lúc. Mây trôi xa, mọi âm thanh ngừng nghỉ, trời ưng ửng. Chỉ trong tích tắc, mặt trăng xé mây ló ra, chảy sáng lai láng xuống lũng núi, rọi thành muôn vàn bóng sẫm lay động. Sau cơn mưa, giọt đọng sóng sánh lung linh trên đầu cành, lòng hoa, ngọn cỏ. Không khí mát mẻ và ẩm ướt, tiếng chim véo von du dương. Khuôn mặt cô còn lấm tấm dấu mưa, loang loáng sáng. Tóc cũng bết nước, hoa thơm màu trắng chưa tàn. Ông đưa tay chạm má cô, đầu ngón tay ram ráp và ấm áp. Em muốn xem ông bơi. Cô yêu cầu, lòng thấp thỏm nhưng cố tỏ ra cứng cỏi. Ông cúi xuống nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm khó đoán, dùng không lời để yêu cầu xác nhận. Cô lặp lại lần nữa, em muốn xem ông bơi, cởi hết quần áo. Cô biết ông sẽ đáp ứng. Giống như các hiệu lệnh và trật tự sớm đã sắp xếp đâu vào đấy, họ vừa đặt chân đến một giao điểm không thể quay lại của thời gian và không gian. Ông đứng trước mặt cô, bắt đầu cởi sơ mi, quần, giày, tất, đồ lót. Ánh trăng lọc qua cây cối, rọi xuống tấm thân trần của người đàn ông trưởng thành ba mươi ba tuổi. Vai, lưng, hông, mông, đùi, cánh tay…mỗi một nơi, cô đều rất quen thuộc. Rắn rỏi đẹp đẽ, tựa như kết thể của một loài thú với một nam thần vừa thoát khỏi đầu mây. Tấm thân của ông được tạo hóa điêu khắc dành riêng cho ái, dục và thoát ly. Ông là người chăn cừu giữa đồng nội. Đã rất nhiều lần trong tâm tưởng và ngưỡng mộ, cô đến gần ông. Đăm đăm nhìn những nốt ruồi hồng li ti rải rác trên da, duỗi đầu ngón tay ấn lên chúng, rờ hết nốt này đến nốt khác. Như tìm hiểu một tấm bản đồ lớn, như một trò chơi lầm lạc mà ngây thơ. Cô nghe cổ họng mình phát ra tiếng thở, khẽ và dồn dập. Giơ tay lên, vuốt ve đôi mắt sáng ngời của ông. Chân mày, trán, má, môi, cằm, cổ. Sau đó cô quỳ xuống. Ngây thơ bồng bột, như nhụy vàng khỏe khoắn đang ri rỉ mật giữa bông hoa bách hợp. Yếu đuối. Kiên cường. Mạch máu phập phồng, huyết dịch lục bục. Nó e thẹn, thuần khiết, cuồng nhiệt như lửa hun, đơn độc vĩnh hằng không cần ai thông cảm. Vuốt ve, sờ nắn, cảm nhận, ngưỡng mộ nó. Tìm tòi ước ao vẻ đẹp và năng lượng của một sinh mệnh khác, nhưng không bợn ý chiếm hữu. Kết nối với những đối tượng tỏa ra ánh sáng và nhiệt năng, bằng cách đó đưa mình đến hoàn chỉnh và viên mãn. Một lần nữa, đom đóm lại bay túa ra khỏi rừng trúc, trôi nổi trong đêm, điểm ánh lung linh vào tăm tối. Sương lạnh tuột khỏi cành hoa, rỏ xuống khuôn mặt nóng bừng của cô, kêu tách một tiếng. Những sợi lông măng li ti trên da cô dựng hết cả lên. Cô nghe thấy thể xác cùng linh hồng mình và ông giao hòa thành biển lớn, bao la ào ạt, vạn vật đều lặng đi. Biển lớn ở nơi xa. Cô nói, em yêu ông, Cầm Dược. Ông hãy nhớ điều ấy. Ông không đổi sắc mặt, khe khẽ đáp, ừ, tôi biết. Không nhìn vào mắt ông nhưng cô hiểu, bọn họ đều đã thầm thề hẹn. Bí mật thẳm sâu mà hồn hậu này sẽ ở nguyên một chỗ, cố định, thành hình, không bao giờ rữa nát theo thời gian. Sau đó, ông rời khỏi cô. Quay mình đi ra mép nước gần đấy, dừng lại một lúc rồi cúi mình nhảy xuống. “Tủm” một tiếng, mặt hồ loang sóng, cú nhảy bứt phá khỏi sinh mệnh. Cô ở lại đình, đăm đăm dõi mắt theo người đàn ông dưới trăng. Ông bắt đầu xoải bơi, trong mênh mang hồ nước.