Xuân Yến

Chương 13

Mùa xuân năm ấy, ông lái xe đưa họ lên núi Thanh Viễn thưởng hoa. Mỗi độ chuyển mùa, lên núi du ngoạn. Xuân ngắm anh đào nở, hạ về nghe ve kêu, sang thu thưởng lá đỏ, đến mùa đông thì tắ suối nước nóng. Người sống ở Lâm Viễn dần dần trở thành những người nhàn nhã mơ mộng. Khi đào và anh đào khai hoa, du khách đổ xô đến Lâm Viễn, chen chúc bên hồ ngắm hoa đỏ lá xanh, đây là lễ hội quan trọng của Lâm Viễn vào mùa xuân hằng năm. Cầm Dược tránh lối quen, đưa Trinh Lượng và Tín Đắc sang chỗ khác thưởng ngoạn. Đường núi khúc khuỷu quanh co trải đi xa mãi. Cô ngồi ở băng ghế sau gà gật buồn ngủ. Thảng hoặc bừng tỉnh, mỗi lần mở mắt lại nhìn thấy cặp đôi đằng trước, người đàn ông ngồi ở ghế lái, một tay cầm vô lăng, tay kia thì nắm tay người đàn bà. Đôi lúc họ ghé đến gần trao nhau một nụ hôn chớp nhoáng, không khí nhấp nháy sáng. Đằng sau hẻm núi. Dần dần không trông thấy chỗ ngắm cảnh người đông như kiến cỏ, không thấy nhà cửa thành phố nữa, chỉ còn viền núi mờ xanh nhấp nhô uốn lượn. Cây cối hoa cỏ trải rộng dọc lối lên dốc, nhưng người chỉ lác đác. Anh đào và hải đường đang kì nở rộ. Những đóa hoa trắng xóa nở chi chít, giăng kín lũng núi. Họ tiến về phía rừng hoa. Ông quay lại nhìn người thiếu nữ, đột ngột bồng cô lên, mang đến ráng mây rực rỡ thơm lừng chỗ triền dốc. Tiếng kêu kinh ngạc của cô làm bầy sẻ đỏ đang đậu trên cành đập cánh bay vù đi. Dưới tán cây trải một tấm thảm lớn, là do Trinh Lượng khâu chắp từ vải vụn, màu sắc dìu dịu xưa cũ. Rượu, thức ăn, chăn lông cừu đã chuẩn bị sẵn. Bà ngả mình ra thảm, ngửa mặt nhìn những chum hoa, mắt ngập nắng và bóng lá cành đung đưa. Khi gió thổi qua, hoa bay phấp phới, mỗi tia nắng, mỗi làn hương, mỗi màu sắc, mỗi luồng gió nhẹ, mỗi cánh hoa, đều say sưa ngọt ngào. Hơi ấm và hương thơm trong không khí như chăn mỏng quấn quanh mình, khiến người ta uể oải thiu thiu muốn chìm vào giấc ngủ. Có lẽ đó là những ngày hạnh phúc nhất trong khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau. Cô nói, họ đắm đuối, tôi trưởng thành, khao khát yêu đương với họ. Những chùm hoa nở rộ gặp nhau trong thời khắc ấy. Thế giới đang nứt vỡ, chúng tôi đang nổi trôi. Thời gian tựa như ngưng đọng, tĩnh lặng, nhưng thật ra một tích tắc cũng chưa từng ngừng lại. Chưa từng ngừng lại vì vui vẻ, cũng chưa từng ngừng lại vì tổn thương. Cô nói, chẳng biết có phải mệt mỏi vì một nỗi thương cảm và bất an nào đó không, tôi cứ thế chìm vào giấc ngủ. Ngủ li bì trong biển hoa vây bọc. Giấc ngủ giống cuộc hành trình vào hố đen. Yên tĩnh, dài đặc, hoàn chỉnh. Chỉ quay lui được, chứ không thể ngóng chờ phía trước. Khi tỉnh lại, vầng dương đã lặn bên trời. Chiều tà đặc quánh, không khí mát lành. Rượu cạn, đồ ăn hết, cảnh vắng, người thưa. Đêm buông trời lạnh, ánh trăng đổ tràn như sương trắng, sao theo nhau ló ra. Bữa tiệc mùa xuân dần dà tiến đến món tráng miệng. Thảm phủ lớp lớp cánh hoa. Có cái chết vô tri, mới có cuộc sống thỏa thuê hết mình. Không ra mặt kháng cự cái chết, thì tâm trạng mới thoải mái nồng nhiệt mà sống được. Trinh Lượng ngồi dưới tán cây hải đường, khuôn mặt xanh xao thanh tú như thiếu nữ, đôi mắt sáng ngời. Người phụ nữ trưởng thành luôn tư lự và chuyên cần làm việc như nam nhi này, từ đầu đến chân phủ một lớp sáng ẩm ướt, như thể vừa nhảy bật lên từ ngọn sóng, vượt qua cả hiện thực. Thì ra trong đời, phụ nữ cần có tình cảm để nâng đỡ cho thể xác. Nếu không, thể xác chỉ là khung xương cứng đơ trống rỗng mà thôi. Cô hỏi, Trinh Lượng, có hạnh phúc không. Trinh Lượng chỉ mỉm cười. Cô lại hỏi, theo mẹ, Cầm Dược có thể yêu một người lâu dài và trước sau như một không. Trinh Lượng nói, vậy em cảm thấy tôi có thể không? Cô nói, con không biết. Hình như bất cứ lúc nào mẹ cũng có thể lìa xa, lại cũng có thể dừng bước. Người phụ nữ nói, người và người ở bên nhau, thấy hiện tại mình được chăm sóc gần gũi nhau, thế là đủ rồi. Thời gian có hạn, giành lấy niềm vui trước mắt đi, được một khắc cũng coi như dư dả. Lúc này có người bầu bạn, sánh vai cùng ngắm ngày lành cảnh đẹp, dẫu cho cuộc đời là một chặng đường xa xôi dẫn đến vực sâu vô đáy, thì tạm thời cũng đừng bận tâm vội. Không có quá khứ. Không có tương lại. Những thương đau ly biệt cứ đẩy nó ra xa, đẩy ra, đẩy hẳn ra ngoài rìa của thời khắc sau. Sống chẳng được trăm năm, cứ ôm sầu muôn kiếp. Ngày ngắn lo đêm dài, quên còn vui hoa nguyệt. Loanh quanh toàn những chuyện như vậy. Cầm Dược đến gần, ngả mình xuống bên Trinh Lượng, kéo chăn lông lên đắp. Trinh Lượng đưa tay miết nhẹ tóc mai và góc trán của người đàn ông, má hồng hồng, đã ngà ngà say, mái tóc đen dài xõa xuống. Cô nhớ biểu cảm quen thuộc này của Trinh Lượng, khuôn mặt thoáng nét cười, nhưng trong mắt đong sầu vô hạn. Cô nói, không hiểu vì sao, về sau tôi rất ít nhớ lại ngày hôm ấy. Những kí ức liên quan đến nó đôi lúc bập vào ác mộng, làm toàn thân run rẩy, không biết đời mình đang đi đến đâu. Tôi nhớ tán hoa trắng chi chít, tan nhòa vào đêm, phát sáng. Những đóa hoa trải khắp núi đồi, mất đi ánh ngày gay gắt, tịch mịch âm thầm như đại hải dưới trăng buông. Canh trường vạc đi kiếm mồi, kêu lên những tiếng rủ rỉ lắng đọng ở ven hồ xa. Một vầng trăng sáng, trong trẻo ngời ngời. Người và hoa, hoa và trăng, trăng và đất, đất và trời, từng cặp đồng vọng, cảm hứng dạt dào. Tưởng chừng tất cả ngôn ngữ đều tan theo hư vô. Trời đất hòa làm một, vạn vật hát khúc không lời. Người phụ nữ đang yêu, cười trong nước mắt, chịu đựng và nhìn ngắm trạng thái chìm đắm tự nguyện không sao kiểm soát được của đời mình. Tôi biết mọi yến tiệc trên đời đều có hồi kết thúc. Nhưng vẫn hi vọng rằng lúc này, những thịnh soạn và bi ai đã được số phận định sẵn là sẽ tan nát tơi bời, đừng bao giờ dừng lại.