Editor: Tiểu Phi Tuyết Đôi mắt màu xanh dương như băng bắn ra tia sáng lạnh, lạnh mặt nhìn tới phương hướng Doãn Doãn đang đứng. Cuộc nói chuyện giữa cô gái này và Phong Dực cùng với Doãn Tinh đều anh nghe rõ ràng không sót một chữ, nhưng khiến anh hoài nghi chính là tại sao cô lại sơ không dám tới gặp anh đây? Nếu như cô có can đảm tới gặp anh, có lẽ sẽ suy tính mà bỏ qua lỗi lầm của cô. Tốt nhất cô đừng là cô gái nhỏ trong trí nhớ mà anh hận đến muốn nghiền cô ra thành trăm mảnh, nhưng thằng nhóc con giống hệt anh như khuôn đúc nên giải thích thế nào đây? Anh nhất định phải nhìn cho rõ tận mặt xem rốt cuộc cô có phải là người phụ nữ kia hay không? Chức Hạo mang theo tức giận đi tới trước mặt Doãn Doãn, Doãn Doãn nghe thấy tiếng bước chân gấp rút như sấm xét đang đi tới gần mình, đến lúc này rồi cô có muốn trốn cũng trốn không được, chỉ đành giống như con rùa đen rút đầu gục mặt xuống. "Ơ chú......" Giọng điệu trong trẻo ngây thơ kèm theo chút sửng sốt của Doãn Húc thốt lên. Chức Hạo cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt bé xíu giống mình y như đúc, trong mắt lóe lên sự ác liệt hơn nữa còn có vẻ ma quỷ xảo quyệt. "Ồ...... Doãn Húc, chẳng phải chúng ta còn có việc sao? Chúng ta đi trước đi!" Doãn Doãn lúng túng liếc nhìn Chức Hạo, vừa nhìn thấy trong mắt anh thoáng hiện sự rét lạnh, cô thầm kêu không ổn, lôi kéo con trai muốn bỏ chạy. "Mẹ, chú này có phải là cha con hay không?" Nhưng Doãn Húc lại không biết phối hợp với cô, ngay cả ánh mắt ra hiệu của cô với cậu bé, cậu bé cũng làm như không thấy. "Người này......" Không chỉ Doãn Húc muốn biết đáp án, mà tất cả mọi người đang có mặt cũng muốn biết đáp án. Bị mọi người ở đây nhìn chằm chằm, Doãn Doãn chột dạ cúi đầu xuống. Đặc biệt là không dám nhìn cái tên gieo mạ kia. Cô ta không dám ngẩng lên đầu nhìn anh, Chức Hạo vốn định nhìn cho rõ hiện cô thay đổi thế nào rồi nhưng cô luôn dùng thái độ né tránh anh, không dám đối mặt với anh, thái độ chột dạ kia càng khiến cho cơn tức trong bụng anh bốc hơi bay lên. Cơn giận mà anh đã cố nén suốt năm năm qua rốt cuộc bùng nổ, "Cô tới đây cho tôi!" Vì sợ gây chú ý cho nhiều người nhìn ngó, Chức Hạo vươn tay tóm lấy Doãn Doãn và Doãn Húc lôi cả hai người đi vào phòng làm việc của mình. "Ba......" Quỷ kế đã được như ý, Doãn Húc nhìn tới người cha đẹp trai tuyệt đỉnh của mình, "Mẹ......" Lại liếc mắt nhìn tới người mẹ tội lỗi vẫn luôn cúi thấp đầu từ nãy giờ. "Ba có chuyện muốn thanh toán với mẹ kìa, cho nên mẹ phải đi theo." Dù sao Doãn Húc cũng là chứng cớ phạm tội duy nhất của người phụ nữ này. Chức Hạo trấn an Doãn Húc bằng cách tăng thêm sức vào bàn tay đang nắm chặt cánh tay của Doãn Doãn khiến Doãn Doãn bị đau nhưng chỉ có thể nghiến răng chịu trận chứ không dám rên la một tiếng nào. Cô quay đầu lại nhìn Doãn Tinh cầu cứu, nhưng nhận lại được chính là nụ cười khổ của Doãn Tinh. Loại chuyện riêng gia đình thế nào bảo cô phải cứu làm sao đây? Nhưng cũng sợ một hồi nữa sẽ xảy ra án hung sát, cuối cùng Doãn Tinh cũng nổi lên dũng khí định đi tới coi thế nào, nào ngờ bị Chức Hạo rống lên quát. "Ai dám đi theo tôi sẽ tính sổ với người đó!" "Vậy......" Doãn Tinh dừng bước liếc nhìn sang ông xã, thấy chồng mình không có ý định nhún chân vào vũng nước đục này, cô chỉ đành nhìn Doãn Doãn bằng ánh mắt xin lỗi với lời nhắn nhủ: Em hãy tự mình bảo trọng nha! "Bà xã, em yên tâm, Doãn Húc sẽ bảo vệ mẹ nó." Tên nhóc kia cũng đáng sợ không kém gì cha nó đâu. Doãn Tinh nghĩ, hiện tại cũng chỉ có thể kỳ vọng vào Doãn Húc mà thôi. *** Đóng sầm cửa lại, Chức Hạo hất Doãn Doãn tới trên ghế sofa màu đen da mềm. "Đau quá!" Tuy Chức Hạo không dừng sức mạnh nhưng do Doãn Doãn sơ ý bị đụng vào góc bàn tra, đau đến rít lên. "Ngẩng đầu lên tôi xem!" Một tay vẫn nắm Doãn Húc, Chức Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm Doãn Doãn. Doãn Doãn không dám ngẩng đầu. Biết làm sao bây giờ, ai bảo cô nhát cấy làm chi? Cơ thể cô không ngừng phát run, trong lòng cũng hết sức bàng hoàng. Sao có thể gặp lại tên đàn ông năm đó bị các cô mua làm vật thí nghiệm? Anh ta có nhớ mình không? Thấy anh tức giận sắc mặt quá mức dọa người, Doãn Doãn càng thêm run rẩy, nước mắt uất ức ngưng tụ quanh hốc mắt nhưng quật cường không muốn để nó rơi xuống. "Mẹ, mình dám làm thì phải dám nhận, hãy mau thừa nhận mẹ đã gây ra chuyện xấu gì đi!" Doãn Húc đứng bên cạnh hờn mát quạt gió đốt lửa. "Đứa con xấu xa này, thiệt là uổng công nuôi con, con...... Sao con lại đi giúp người ngoài mà không giúp mẹ?" Doãn Doãn ngẩng đầu giận dữ mắng mỏ Doãn Húc, ánh mắt vô tình chạm phải đôi mắt màu xanh dương lạnh lẽo có thể giết người kia, ngay tức khắc liền ngó sang chỗ khác. "Mẹ, ba đâu phải là người ngoài đâu chứ, ba là người của mình mà." Chớp đôi con ngươi trong suốt, Doãn Húc nịnh bợ ngước đầu lên nhìn Chức Hạo. Chức Hạo sờ sờ đầu Doãn Húc, bảo cậu bé đi tới ghế sofa đằng kia ngồi xuống, "Ngoan ngoãn yên ở đó, đừng lên tiếng!" Doãn Húc khôn khéo gật gật đầu, thật nghe lời ngồi ngay ngắn trên ghế sofa. Vậy cũng được sao? Doãn Doãn bất bình nhìn chằm chằm Doãn Húc, ngày thường ở nhà nó nào được ngoan ngoan biết nghe lời như thế, bây giờ người đàn ông này vừa xuất hiện nó lập tức biến thành một người khác? đáy mắt Chức Hạo thoáng hiện lên tia lửa tức giận đi tới chỗ cô gái nhỏ đang ngồi ghế sofa với đôi tròng mắt đen láy tinh quái chuyển động, lồng ngực bởi vì nhìn thấy cô mà phập phồng nhấp nhô, cả nơi nào đó ở dưới bụng cũng vì thế mà nổi lên phản ứng dữ dội, nhưng trước khi chưa cùng cô thanh toánh ra lẽ nợ nần thì anh sẽ không chạm tới cô. "Thằng bé tên Doãn Húc sao?" "Bộ anh không biết hỏi nó sao?" Doãn Doãn lí nhí bắt bẻ. "Tôi hỏi cô, tại sao tên của nó là Doãn Húc? Anh là con trai tôi kia mà." Lời lầm bầm đó của Doãn Doãn đương nhiên đã bị Chức Hạo nghe rất rõ ràng. "Nó là con tôi!" Giọng nói của Doãn Doãn nhỏ xíu tựa như muỗi kêu nhưng vẫn bị Chức Hạo nghe được. "Không có tôi làm vật thí nghiệm cho cô, cô một mình sinh ra được ư?" "Tôi......" Doãn Doãn nhất thời nói không ra lời. "Ngẩng đầu lên nhìn tôi!" Chức Hạo không còn kiên nhẫn nữa quát ầm lên. Bị quát tháo như vậy, Doãn Doãn càng rủ đầu thấp hơn, cô cắn chặt môi dưới nhằm để dằn lại nỗi sợ hãi, nhưng cơ thể lại không kiềm được mà run lên. "Muốn tôi lập lại một lần nữa sao?" Có can đảm gây ra chuyện thì phải có can đảm thừa nhận, cô gáy này thuộc nhóm họ rùa đen hay sao? Không thì tại sao không dám ngẩng đầu lên nhìn mình? Đợi thêm một lúc nữa, rốt cuộc Chức Hạo đã mất hết kiên nhẫn, anh vươn tay tới bắt lấy bả vai Doãn Doãn muốn ép cô ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra cô thật là gầy yếu, cả bả vai mà nắm chưa đầy lòng bàn tay. Anh thô lỗ bóp chặt cằm cô buộc cô nhìn thẳng vào mình. Kết quả đập vào mắt anh chính là một khuôn mặt xinh xắn lã chã chực khóc muốn nói rồi lại thôi, trên gương mặt tinh sảo toát ra sự hấp dẫn mê người, cái miệng nhỏ nhắn hơi mấp máy, đường cong này tựa như đang mời anh thưởng thức. Tức giận trong ngực Chức Hạo vơi đi một nửa, giọng nói cũng không có phát lửa như vừa rồi. “Tôi..…” Doãn Doãn đau chết đi được, sao anh ta không có chút ga lăng nào vậy chứ? Chẳng lẽ anh muốn bóp chết mình sao? “Tại sao không nói lời nào đã bỏ đi? Còn âm thầm sinh con của tôi?” Đã vậy còn gặp lại con ruột của mình trong hoàn cảnh như thế này. “Tôi không biết anh là ai cả!” Mặc dù nội tâm lo sợ hãi hùng, nhưng Doãn Doãn cũng phải nói ra sự thật. “Cô….Chết tiệt!” Lồng ngực bởi vì tức giận càng nhấp nhô kịch liệt, Chức Hạo hận không thể dìm chết người phụ nữ không biết sống chết này, ”Tại sao lại có mặt ở học viện Hepburn?” “Tôi muốn làm nhà thiết kế!” Nếu không cô tới nước Pháp làm gì? Doãn Doãn không nhịn được trợn mắt lên. “Nói chuyện to lên một chút, đừng nói để cho mỗi mình cô nghe.” “Hai người nói chuyện với nhau, anh nghe được là đủ rồi.” Chuyện như vậy bảo cô làm sao lớn tiếng nói to như anh đươc chứ? “Lúc đó có thai sao không đến tìm tôi?” Khiến anh bỏ lỡ giai đoạn nhìn con mình từng ngày lớn lên. “À, tôi…..” Còn tưởng rằng anh sẽ trách cô tự ý quyết định sinh con, Doãn Doãn nghẹn họng nhìn Chức Hạo trân trối, “Tôi không biết tìm anh ở đâu.” Cô nói như vậy cũng coi là thật đi, rời khỏi Nhật Bản như vậy nhất định là không tìm được anh. “Năm đó tại sao lại vỗ mông chạy lấy người?” Cùng anh cả đêm triền miên, chẳng lẽ cô gái nhỏ này không hề có chút luyến nào sao? “Tôi….Chúng ta chỉ là bỏ tiền mua một đêm.” Không đi, chẵng lẽ chờ trả lại tiền ư! Doãn Doãn không nhịn được lầm bầm nói. “Đáng chết!” Lại một tiếng chửi mắng thô tục được thốt ra từ miệng Chức Hạo. Mắt thấy sắc mặt anh trở nên xanh mét dọa người, Doãn Doan nhịn không được rụt cổ lại, chỉ sợ trong lúc nóng giận anh bóp chết mình. “Cô……Sợ cái gì?” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nắm ở trong tay rụt lại, Chức Hạo nới lỏng lực ở tay, con ngươi vẫn không kiềm chế được lửa giận mà rực lửa. “Chẳng lẽ anh muốn giết người diệt khẩu? Tội của tôi không đáng chết, tôi…Tôi đã lỡ sinh ra Doãn Húc rồi.” Vỗn dĩ cô muốn phá thai, bởi vì cô còn chưa biết yêu đương là gì, nếu như không phải trong lòng có chút không nỡ rời xa anh, cô thật sự không muốn giữ lại đứa trẻ này. Trên mặt Chức Hạo nổi đầy gân xanh, đôi mắt màu xanh dương lóe lên tia sáng quỷ dị, “Ý cô là, năm đó cô từng tính toán muốn giết chết con của tôi?” Người đàn bà này nếu dám giết cốt nhục của anh, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô! Doãn Doãn hé một mắt lén liếc nhìn mặt của Chức Hạo, oa! Mới vừa rồi không nhìn kỹ, hiện tại mới phát hiện ra anh ta đẹp trai như thế, vẫn khiến tim cô đập thình thịch như năm đó. “Người đàn bà đáng chết này, cô thật sự tính giết con trai tôi?” Chức Hạo nhịn không được hét ầm lên với Doãn Doãn. “Không có….” Doãn Doãn bị vẻ mặt kinh người của Chức Hạo dọa cho choáng váng.” Cho dù chỉ là nghĩ qua, hiện tại cô cũng không dám thừa nhận. “Rốt cuộc là có hay không?” Hai mắt phun ra lửa mạnh, bất tri bất giác Chức Hạo tăng lực đạo trên tay. “Đau quá, mặt của tôi…..” Trời ạ! Dáng dấp cô đã đủ bình thường rồi, hiện tại nếu mặt bị hủy, cô thật sự sẽ mất hết tương lai. Nghe Doãn Doãn gào khóc, Chức Hạo không thể không thừa nhận đáy lòng mình sinh ra một hồi rung động. “Anh…..Chẳng lẽ anh muốn giết tôi sao?” Đáng sợ quá, cô…..Chẳng lẽ cô yêu phải một tên sát thủ mắt xanh ư? “Làm sao cô biết tôi muốn giết cô? Nhưng mà…..” Nhìn cái miệng nhỏ nhắn tười cười ướt át kia, anh đột nhiên nghĩ đến một biện pháp khác hay hơn để trừng phạt cô. “Nhưng mà…..Cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhẵn khiếp sợ ngẩng lên, Doãn Doãn cực kỳ khẩn trương nhìn chằm chằm Chức Hạo. “Cô tuyệt đối sẽ phải trả giá đắt.” Đôi mắt xanh dương tản ra hơi thở lạnh lùng. “Híc híc!” Nước mắt Doãn Doãn không thể nào kiềm được nữa lã chã chảy xuống. “Cô…..Cô khóc cái gì?” Gương mặt chứa đầy phẫn nộ dịu lại đôi chút, Chức Hạo nhẹ nhàng buông tay đang nắm giữ cằm Doãn Doãn, không có ai phát hiện ánh mắt màu xanh dương thoáng hiện lên một tia thương tiếc. “Tôi….Thiệt là oan quá!” Sắp bị giết rồi, có thể không khóc sao? Tức giận ẩn chứa dần dần mất đi, thay vào đó là một sự dịu dàng hiếm có, lạnh lùng trong đôi mắt kia tản đi trong nháy mắt, “Đau lắm hả?” Doãn Doãn liều chết gật đầu. Chức Hạo ôm thân thể nho nhỏ của Doãn Doãn vào trong ngực, cằm tựa vào cô, môi anh rất tự nhiên đặt lên trán cô. “Ngoan, không sao nữa rồi, đừng khóc!” So với người thộ bạo lúc trước, Chức Hạo bậy giờ dịu dàng hơn nhiều. “Ừ!’ Doãn Doãn thuận thế tựa vào trong ngực Chức Hạo. sau đó liều chết khóc, ra sức mà khóc. Mắt thấy tư thái mình hạ thấp, vốn cho ràng dỗ dành cô sẽ không khóc nữa, không nghĩ rằng cô gái trong ngực lại càng khóc lớn tiếng hơn, khóc đến nỗi khiến tim cùng lý trí của anh đều rối loạn. Doãn Doãn giống như trời sinh chứa hệ thống cung cấp nước uống, một khi đã mở thì không thể đóng được, cô ra sức khóc, toàn bộ nước mắt nước mũi dính vào bộ tây trang hàng hiệu đắt giá trên người Chức Hạo. Cô vừa khóc vừa mè nheo trong ngực Chức Hạo, hại lửa dục dưới bụng của anh càng thêm rừng rực. Khóe miệng nhếch lên nụ cười gian ác, nghĩ đến biện pháp duy nhất ngăn chặn tiếng khóc của cô là……. Cúi đầu ngậm cái miệng nhỏ nhắn đang nức nở nghẹn ngào, rốt cuộc khi môi anh dán lên môi cô thì không còn nghe được âm thanh nức nở nữa, tiếng khóc sụt sùi chầm chậm biến thành tiếng rên rỉ vui sướng. Doãn Doãn tự động vòng tay lên cổ Chức Hạo để nụ hôn kia được tiến vào sâu hơn, có lẽ cô chờ nụ hôn này đã sáu năm rồi. Lúc này Doãn Húc đang ngồi ở trên ghế sofa lặng lẽ nhảy xuống, chạy đến bên cạnh cửa, nhẹ nhàng mở ra, vừa đúng lúc nhìn thấy vợ chồng Phong Dực đứng chờ bên ngoài cửa. Doãn Húc chuồn êm đi ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó nghịch ngợm nhìn về phía vợ chồng Phong Dực nói, “Xuỵt, ba cháu đang hôn mẹ cháu!” “Ba cháu hôn mẹ cháu?” Trong mắt Doãn Tinh lóe lên vẻ hưng phấn. “Đúng ạ, dì Doãn Tinh, dì dẫn cháu đến nhà dì chơi được không? Doãn Húc không muốn phá hỏng hai “chuyện tốt” của hai người ở trong nhà. “Được!” Doãn Tinh vui vẻ dắt theo Doãn Húc sau đó kéo Phong Dực xoạy người rời đi. Không có ai thấy được trên môi cô thoáng qua nụ cười quỷ dị.