Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng
Chương 100 : Áo ngủ dễ thương
Edit: Vlcfox7
Beta: girl_sms
"Khụ...... Vào phòng thôi."
Tiểu Thảo buồn bực, nàng chỉ đơn thuần muốn đỡ Phong Uyển Nhu vào phòng nghỉ ngơi, như thế nào lại khiến Cỏ mẹ vừa thấy liền suy nghĩ quá lên vậy chứ.
Phong Uyển Nhu cười gật đầu, hai tay ôm lấy cổ của Tiểu Thảo, vẫn nhìn vào ánh mắt của nàng, mùi rượu và mùi thơm của cơ thể hòa quyện vào nhau bay vào khoang mũi Tiểu Thảo, hơn nữa nụ cười rực rỡ cùng ánh mắt ôn nhu kia làm hai chân Tiểu Thảo mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngay tại chỗ.
"Ai nha, Uyển Nhu không phải cần nghỉ ngơi sao? Con còn đứng thất thần làm gì?"
Cỏ mẹ thở dài, sinh ra đứa con vô dụng này là sai lầm lớn nhất đời nàng. Về sau có thời gian phải giáo huấn lại Tiểu Thảo, không thể để con gái đánh mất người có điều kiện tốt như Phong Uyển Nhu được.
Tiểu Thảo cũng nhìn ra Cỏ mẹ đang khinh bỉ mình, nàng nhanh chóng ôm eo Phong Uyển Nhu, vừa đỡ nàng hướng về phía phòng ngủ, vừa nhẹ giọng dỗ dành
"Cẩn thận một chút, coi chừng ngã."
"Tôi không sợ, ngã trên người em mà."
"......"
Tiểu Thảo không thể nói nên lời, nàng chưa từng nghĩ đến Phong tổng ngày thường luôn nghiêm chỉnh khi uống vào lại thành bộ dạng này, Phong Uyển Nhu ngược lại không có biểu hiện gì, chỉ có ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Tiểu Thảo, luôn luôn nở nụ cười, cười đến mức làm cả người Tiểu Thảo nóng lên, cười đến mức Tiểu Thảo phải lấy tay tự nhéo đùi mình để kiềm chế.
Bình tĩnh, Tiểu Thảo, nhất định phải bình tĩnh, Uyển Uyển toàn tâm toàn ý tin tưởng mình như vậy, mình nhất định không thể làm ra chuyện cầm thú được! Tiểu Thảo tự an ủi bản thân, hít thở thật sâu, vất vả mang Phong Uyển Nhu vào phòng ngủ, đỡ nàng nằm xuống giường.
"Tôi muốn tắm!"
Phong Uyển Nhu vừa nằm trên giường liền than thở, bởi vì uống khá nhiều nên hai má đã hồng hồng, mái tóc dài hỗn độn trước trán, hai mắt nhắm chặt. Có thể vì không quen với ánh sáng từ bóng đèn nên đang dùng tay phải che trước mắt, lông mày nhíu lại gắt gao. Tác dụng phụ của rượu đang bắt đầu làm Phong Uyển Nhu khó chịu
"Tắm, đi tắm a......"
Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu nuốt nuốt nước miếng, thuận tiện lấy cuốn tạp chí trên bàn cầm lên quạt quạt, nóng quá, sao lại thấy nóng như vậy.
"Bẩn..."
Phong Uyển Nhu mơ màng than thở, tay theo bản năng muốn cởi áo, chân cũng không thành thật, bắt đầu cọ quậy muốn cởi váy dài dưới thân, Tiểu Thảo lập tức mở to hai mắt, hô hấp nháy mắt liền rối loạn. Đây là —
Trong phòng im ắng, không có một âm thanh nào, ngọn đèn chiếu vào người Phong Uyển Nhu, áo đã bị nàng kéo lên, lộ ra nội y, hai ngực tuyết trắng theo hô hấp của nàng mà phập phồng, váy dài cũng bị rút đi, hai chân thon dài càng ngày càng lộ ra câu dẫn người, Tiểu Thảo ngơ ngác đứng ở một bên, nhìn không dời mắt nhìn, đầu óc trống rỗng.
Phong Uyển Nhu tuy rằng uống nhiều, nhưng vẫn biết Tiểu Thảo đang ở bên cạnh mình, nàng không rõ vì cái gì bản thân mình nóng như vậy mà Tiểu Thảo còn không mau giúp nàng tắm rửa, mơ hồ lèm bèm vài câu, Phong Uyển Nhu cố gắng mở mắt, muốn nhìn xem Tiểu Thảo rốt cục đang làm cái gì.
"Em...... Đang làm gì?"
Đầu truyền tới từng trận đau nhức, Phong Uyển Nhu có chút không rõ tình huống hiện tại, Tiểu Thảo làm sao vậy, lại bị Cỏ mẹ mắng sao? Như thế nào ánh mắt lại đăm đăm đứng ở bên giường, như người mất hồn vậy.
"Hả, hả... ?"
Tiểu Thảo phục hồi tinh thần lại, tim đập nhanh liên hồi, nàng cuống quít xoay người, vội vàng hấp tấp đi ra ngoài, vừa đến gần cửa thì
"Ai da, đau chết mất... !"
Tiểu Thảo che đầu, tức giận nhìn Cỏ mẹ
"Mẹ làm gì vậy, muốn đụng chết con sao?"
Cỏ mẹ cũng ôm đầu, căm giận nhìn nàng, chỉ chỉ vào thau nước và khăn mặt bên trong.
"Tiểu thảo chết tiệt, làm việc tốt còn bị còn mắng, mẹ mang nước đến cho con giúp Uyển Nhu lau người !"
"Sao bỗng dưng mẹ tốt vậy?"
Tiểu Thảo trừng mắt nhìn Cỏ mẹ, Cỏ mẹ trợn trắng mắt, dùng tay đẩy Tiểu Thảo vào phòng, nhân tiện cũng muốn tiến vào.
"Cũng uống khá nhiều nên mẹ đến xem Uyển Nhu có sao không?."
"Gì đây? Mẹ muốn làm gì?"
Tiểu Thảo nóng nảy, dùng sức đẩy Cỏ mẹ ra ngoài đem cửa đóng lại thật chặt , nàng làm sao có thể để Cỏ mẹ nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Phong Uyển Nhu. Nếu để Cỏ mẹ thấy thì nàng biết nói sao đây...
Cỏ mẹ cũng biết vào phòng ngủ của "vợ vợ son" thật không tiện, tuy rằng không cam lòng nhưng cũng không thể lặp lại hành động này lần nữa, chỉ là trước khi đi còn có chút không yên tâm căn dặn
"Nhớ phải lau người cho Uyển Nhu đó."
"Con biết mà, sắc lang!"
Tiểu Thảo hét lên một tiếng, Cỏ mẹ bị nhốt bên ngoài khó hiểu, mình như thế nào lại biến thành sắc lang? Lau người không phải là việc rất bình thường sao? Rốt cuộc ai mới là sắc lang.
Thật vất vả đem Cỏ mẹ đuổi đi, Tiểu Thảo mang thau nước đi tới bên giường, nàng thấy Phong Uyển Nhu nhíu mày thật chặt liền biết trong người Uyển Uyển nhà mình đang khó chịu, nghĩ nghĩ, Tiểu Thảo lại đi ra ngoài.
"Mẹ, cho con chén canh giải rượu, Uyển Uyển khó chịu."
"Đã nấu rồi, mẹ để trên bàn, lúc nãy quên không đưa cho con."
Giọng Cỏ mẹ từ phòng tắm truyền ra nghe không được rõ lắm, Tiểu Thảo chạy nhanh đi lấy chén canh tỉnh rượu sau đó mang về phòng. Đem chén canh đặt ở một bên rồi ôm eo Phong Uyển Nhu đem nàng nâng dậy
"Uyển Uyển, uống canh giải rượu đi."
Phong Uyển Nhu gật gật đầu, uống hết chén canh Tiểu Thảo cầm rồi lập tức nằm xuống giường, đầu đau muốn chết, thật khó chịu.
Tiểu Thảo đem chén canh đã uống hết đặt ở một bên, cầm khăn lau cánh tay của Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu lúc này lại không vui, không chịu phối hợp, miệng than thở không ngừng, Tiểu Thảo hỏi vài lần cũng không thèm quan tâm nàng, sau đó Phong Uyển Nhu nói cái gì Tiểu Thảo cũng không để ý nàng nữa, đem những chỗ có thể lau đều lau hết, còn những chỗ khác lại không dám lau.
Sau một hồi bận rộn, Tiểu Thảo cũng toát mồ hôi hột, nàng đem thau nước ra ngoài, kéo ghế nhỏ ngồi ở bên giường nhìn Phong Uyển Nhu.
Uống nhiều như vậy chắc chắn Uyển Uyển rất khó chịu.
Phong Uyển Nhu đã ngủ, hô hấp nặng nề khiến lông mi của nàng hơi run run, Tiểu Thảo nhìn chằm chằm một hồi, nhịn không được giơ tay chạm vào. Thật mềm a. Uyển Uyển nhà nàng thật xinh đẹp, khi ngủ nhìn cũng giống như tiên nữ vậy.
Phong Uyển Nhu ngủ không sâu lắm, trong lúc mơ màng nàng cảm giác trên mặt có cái gì đó đang chuyển động vòng quanh, như là bị muỗi cắn, ngứa ngáy khó chịu, cho dù nàng xua thế nào cũng không chịu đi.
Nửa đêm, Phong Uyển Nhu tỉnh lại, vừa tỉnh liền muốn uống nước. Luôn luôn ở bên cạnh, Tiểu Thảo cũng lúc mê lúc tỉnh, vừa thấy Phong Uyển Nhu tỉnh lại, cả dép lê cũng không đi vào, chân trần chạy lại bàn mang đến cho Phong Uyển Nhu ly nước, nhìn chăm chú Uyển Uyển uống nước.
"Dép lê đâu? Như thế nào không mang vào? !"
"......"
Tốt rồi, Phong Uyển Nhu vừa tỉnh lại đã bắt đầu phát uy, tuy rằng đã tỉnh táo rất nhiều, nhưng lại nóng nảy hơn vừa nãy a, Tiểu Thảo cúi đầu đi dép lê vào chân. Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm Tiểu Thảo một hồi, có cảm giác không đúng lắm, nhăn mày lại cúi đầu nhìn nhìn bản thân, đầu óc lại muốn hôn mê.
"Không phải em làm ......"
Tiểu Thảo đứng ở một bên nhỏ giọng giải thích, việc cởi đồ này nàng không hề liên quan. Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm bản thân một hồi, càng nhìn mặt càng đen, Tiểu Thảo cảm thấy trái tim mình bị dọa đến sắp vỡ ra rồi.
"Đem dép lê cho tôi!"
Phong Uyển Nhu sửa sang lại trang phục, ngẩng đầu nhìn Tiểu Thảo, ngữ khí không vui, hiển nhiên nàng không tin quần áo kia là do mình tự cởi.
Tiểu Thảo cũng không dám giải thích, vội vàng mang dép lê đến, Phong Uyển Nhu thấy Tiểu Thảo ân cần như vậy lại càng thêm chắc chắn Tiểu Thảo đã làm chuyện xấu hổ này, mặt nàng càng tối sầm hơn ban nãy, đi dép lê vào, chỉnh lại tóc tai, Phong Uyển Nhu đem áo ngủ Tiểu Thảo mang đến cầm lấy, trực tiếp vào phòng tắm.
Phong Uyển Nhu đã đi, Tiểu Thảo thế nhưng vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, biểu tình có chút rối rắm, như là muốn cười nhưng lại không dám cười, Phong Uyển Nhu cầm áo ngủ đó là bộ mấy ngày hôm trước Cỏ mẹ mua cho nàng, là váy ngủ dài, trước ngực in hình một con heo chảy nước miếng thật lớn, Phong Uyển Nhu nếu mặc vào —
Tiểu Thảo bắt đầu liên tưởng, ngồi ở trên giường, một bên cười tủm tỉm một bên lắc lư chân. Đi ra ngoài uống một miếng nước, trờ vào giường nàng lại bắt đầu cười, lăn qua lăn lại suy nghĩ, mãi cho đến lúc Phong Uyển Nhu tắm xong , đẩy cửa ra vẫn còn thấy Tiểu Thảo đang lăn lộn, trên trán nàng nhiều ra thêm mấy vạch đen.
"Em đang là gì?"
"Sao?"
Tiểu Thảo thật nhanh quay đầu, liếc mắt một cái liền thấy Phong Uyển Nhu. Tóc chưa sấy qua, còn ướt sũng xõa lên vai, từng giọt từng giọt nước đang chảy xuống theo xương quai xanh rơi vào khe rãnh mê người trước ngực, nhưng chính giữa áo ngủ lại là một cái đầu heo thật lớn a, Tiểu Thảo không nhịn được cười vang thành tiếng.
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, lại cúi đầu nhìn nhìn áo ngủ mình đang mặc, hiểu được là chuyện gì xảy ra , nàng cười cười, tay cầm khăn mặt ném qua một bên, chậm rãi bước đến chỗ Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo vừa thấy như vậy lập tức ngưng cười, hoảng sợ nhìn Phong Uyển Nhu, nàng biết Phong Uyển Nhu khẳng định còn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, tính tình lúc này nhất định sẽ táo bạo, mà Tiểu Thảo vừa rồi còn cười nhạo nàng nữa.
Nhìn Phong Uyển Nhu tiến tới, trái tim Tiểu Thảo ngày càng đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực, Phong Uyển Nhu vừa xoa tóc, vừa mỉm cười nhìn Tiểu Thảo, tiến đến ngồi lên đùi Tiểu Thảo, hai tay ôm cổ nàng, cười tủm tỉm.
"Tiểu Thảo ~ em đang cười cái gì vậy?"
Mùi rượu nhè nhẹ thoáng qua, Phong Uyển Nhu thổi nhẹ vào lỗ tai mẫn cảm của người đối diện, Tiểu Thảo giật mình, nổi da gà, cả tóc gáy cũng đều dựng lên.
"Áo ngủ, có vẻ...... Có vẻ rất dễ thương."
Tiểu Thảo lúc này làm sao có thể nói thật, đầu cũng không dám xoay, từng dòng nước ấm từ bụng truyền xuống, tản ra toàn thân, khiến nàng có cảm giác muốn đem Phong Uyển Nhu đặt ở trên giường hung hăng chà đạp.
"A ~"
Phong Uyển Nhu cười cười, biểu tình quyến rũ chưa từng có, với người ngoài, nàng vẫn luôn giữ đúng lễ nghĩa, không vượt qua giới hạn lịch sự nửa bước , nhưng đối với Tiểu Thảo, nàng muốn thế nào thì làm thế đó.
Một tay ôm cổ Tiểu Thảo để giữ thăng bằng, Phong Uyển Nhu hơi hơi nghiêng mình về phía trước, Tiểu Thảo ngưng thở, nàng dự đoán Phong Uyển Nhu sẽ hôn mình, bời vậy cả thân thể đều nhộn nhạo, từng bước từng bước tới gần, khi còn cách mặt Tiểu Thảo vài centimet, Phong Uyển Nhu dừng lại, nhìn Tiểu Thảo cười nói
"Em khẩn trương cái gì?"
"Hả?"
Tiểu Thảo còn chưa kịp phản ứng lại, Phong Uyển Nhu liền với tay tắt đèn, sau đó ôm cổ Tiểu Thảo, môi đặt trên môi nàng, cũng không hôn, mà chỉ nhẹ nhàng hỏi
"Tiểu Thảo, tôi như vậy, em có thích không?"
PS: Đọc bộ này cười chết mất, rớt mấy hàm răng giã của mình ròi :( =)))) Cái đoạn Phong tổng nghi ngờ Tiểu Thảo thấy ẻm cũng tội ghê, chỉ nhìn thôi không làm gì cũng bị liếc =))) Dám đưa cho ngự tỷ áo ngủ hoạt hình, hỏng hình tượng ghê :( Mấy chương sau sẽ có khúc liên quan đến mấy cái váy ngủ nài, đảm bảo lấy hết mấy hàm răng giả của mấy bạn, không cười không lấy tiền mà nếu mấy bạn có có cười mình cũng ko lấy tiền đâu hihi :">
Chương nài Phong tổng hiếm khi hiến thân làm dụ thụ :)))) Chương sau mà ko có H nữa là phải xem lại năng lực của Tiện Thảo ròi =)))))))))))) Bời vại sẽ có H nha, có nhanh hay chậm tùy thuộc vào sự ủng hộ cuồng nhiệt của mái bạn :"> Nay là lần đầu của bạn Editor mới nài, cùng ủng hộ con nhà người ta đi nha :3 Cũng nhớ ủng hộ và khen ngợi mình, mình cũng không lỡ từ chối đao :">
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
166 chương
73 chương
121 chương
138 chương
35 chương
22 chương
112 chương