Hai ngày nay Đỗ Tử Bân giam mình trong nha môn bộ Hình. Hai ngày mồng năm, mồng sáu này, đối với người nhà họ Đỗ mà nói, đều không thấy ánh mặt trời. Đỗ viên ngoại tự nhốt mình trong phòng, đóng cửa không tiếp khách, ngay cả hiệu sách cũng đóng cửa, ông không còn mặt mũi nào ra ngoài gặp hàng xóm láng giềng, lại càng không dám đối mặt với Vân viên ngoại ở cách vách. Vân tiểu thư nhà người ta lần trước từ hôn, so với lần từ hôn này tính chất hoàn toàn khác nhau. Khi đó chẳng qua là đính hôn thôi, hiện giờ thì đã sắp thành thân rồi, thế này thì về sau Vân tiểu thư làm sao mà gả cho người khác được nữa? Đỗ viên ngoại nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng giận. Trông thấy Đỗ Tử Bân, trước mặt có thứ gì, ông đều vớ lấy ném vào hắn, luôn miệng chửi đồ khuyển tử, đồ bất hiếu, đồ đàn ông phụ bạc. Mấy gia nhân lớn tuổi trong nhà họ Đỗ cũng không thể hiểu tại sao đại thiếu gia thông thư đạt lễ lại có thể hành xử như vậy, tư cách lại biến chất như thế, bọn họ trông thấy hắn đều xụ mặt, lảng đi không đếm xỉa gì đến hắn. Đỗ Tử Bân ở nhà ai cũng coi hắn như kẻ thù, làm sao vui nổi? Hắn đành phải thu dọn chăn màn hành lý chuyển vào nha môn ở, vùi đầu vào công việc. Có câu chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã đi xa ngàn dặm. Đám nha dịch ở bộ Hình cũng đã nghe nói về chuyện này, vừa vặn hai ngày trước Vân Ánh Lục lại ghé tới đây nên không tránh khỏi đàm tiếu sau lưng. Đỗ Tử Bân nghe tiếng cười rộ ngoài cửa sổ, chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống, giá không nhìn thấy gì, không nghe được gì, có phải tốt hơn không. Rốt cuộc muốn hắn phải như thế nào, mọi người mới buông tha cho hắn đây? Thực sự, lòng hắn cũng không dễ chịu gì. Hắn từng bấm đốt ngón tay, ngóng trông tới ngày mồng sáu tháng Bảy để đường đường chính chính cưới Vân Ánh Lục về, từ nay về sau, nàng là thê tử của hắn, hắn là phu quân của nàng, cùng nắm tay đến bạc đầu giai lão. Kết quả thì sao, tất cả đều tan thành mây khói. Tiểu nha đầu hắn thầm thương trộm nhớ hơn mười năm, nay cách xa hơn một ngàn năm sau, ở một nơi mà hắn không thể nào tưởng tượng ra được, không biết nàng sống có tốt không, có nhớ tới hắn không, đời này hắn còn có thể gặp lại nàng không? Mọi thứ đều là ẩn số, hắn đau lòng, rối rắm muốn nổ tung. Thế nhưng không ai hiểu cho hắn, lại còn bạc bẽo hướng mũi giáo vào hắn, chọc sâu vào vết thương lòng của hắn. Hắn thật sự khóc không ra nước mắt! Thế nhưng hiện giờ không phải lúc uỷ mị, hôm nay Tề vương và Kì Sơ Thính thành hôn, Đỗ Tử Bân hắn phải đích thân đến phủ Tề vương thăm dò, nghĩ đến cảnh phải đối diện với ánh mắt mỉa mai của mọi người, hắn không khỏi đau đầu. Hiện tại Tề vương đã gần như không kiêng nể gì ai, ra mặt khiêu khích hoàng thượng, Kì tả thừa tướng và các đại thần thuộc đảng Tề vương thì đang nóng lòng hành động. Trong triều một âm mưu động trời sắp nổi lên. Ngu nguyên soái ở biên giới Bắc triều đã khống chế được toàn cục, Ngu hữu thừa tướng lặng lẽ cho người tới truyền tin, sai Ngu Tấn Hiên bí mật mang quân quay về kinh, hộ giá hoàng thượng. Một số đại thần trung lập bình thường tỏ vẻ bàng quan, nhưng hơi có chút gió thổi cỏ lay, bọn họ sẽ ào ào quay mũi giáo lại. Đại thần chân chính ủng hộ, trung thành với hoàng thượng, trong triều chỉ còn hai phần ba. Mà hai phần ba số người này có một bộ phận không phải trọng thần trong triều. Khi có biến, bọn họ cũng không làm gì được. Trước mắt, việc quan trọng nhất là phải để mắt tới Tề vương và tả thường tướng, trước khi bọn họ kịp hành động, phải bắt ngay tức khắc. Đỗ Tử Bân luôn nhắc nhở mình, nhất định phải đặt tình cảm cá nhân sang một bên, dốc toàn lực vào công việc. Vụ án về cái chết kỳ lạ của hai tướng quân, trong tay hắn đã có bằng chứng không thể chối cãi, nhưng muốn dùng nó để lật đổ Tề vương thì vẫn còn chưa đủ. Ngày mồng sáu tháng Bảy, thời tiết tuyệt đẹp, ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời phía tây, tựa như tấm gấm rực rỡ, gió nhẹ mang theo không khí mát mẻ đầu thu. Kiệu hoa của phủ Tề vương đã dạo quanh đường chính của thành Đông Dương một vòng, cổ nhạc ầm ĩ suốt nửa ngày, cuối cùng trước khi mặt trời lặn, mới chậm rãi kéo vào phủ Tề vương. Đỗ Tử Bân sai sư gia thay mặt tới Kì phủ tặng quà, từng việc một, hắn đều đã dặn dò sư gia. Hắn tin rằn, đêm nay Kì phủ sẽ không có chuyện gì, phủ Tề vương mới là nơi có nhiều trò hay, tập trung đủ mọi loại người, hắn quyết định không mang theo thuộc hạ, một mình qua đó chúc mừng. Đỗ Tử Bân cũng muốn xem Kì Sơ Thính từng cùng hắn ngâm thơ đối vần nay biến thành hạng người nào? Đỗ Tử Bân không hề biết Kì Sơ Thính lúc trước mà hắn gặp là Tề vương dịch dung, phức tạp là ở đó, hắn nghĩ rằng đêm nay sự thật nhất định sẽ được vạch trần. Lễ vật đã được đặt sẵn trên bàn, nha dịch tới báo, kiệu đã được chuẩn bị xong. Đỗ Tử Bân đứng ở trong sân, ngẩn ngơ ngắm hoàng hôn dần buông, lòng hắn chợt nhói lên chua xót. Nếu Vân Ánh Lục không nói ra những lời ấy, thì giờ này, khắc này, ngày này, đám cưới của hai người cũng đang diễn ra. Bây giờ tâm trạng nàng như thế nào? “Đại nhân, có người trong cung tới”. Nha dịch vội vàng chạy vào bẩm báo, vẻ mặt có chút là lạ. “Vậy sao, là vị công công nào?” Đỗ Tử Bân ngừng sy nghĩ, nghiêm giọng hỏi. Nha dịch ấp a ấp úng trả lời, “Không phải công… công, là Vân thái y, ngài ấy nói là hoàng thượng sai ngài ấy cùng đại nhân đi tới phủ Tề vương chúc mừng hôn lễ”. Đỗ Tử Bân ngẩn ra rồi sải bước ra tiền đường. Hoàng thượng tuy là huynh đệ của Tề vương, nhưng theo thân phận thì không thể tự mình tới chúc mừng, La công công thay mặt đưa lễ vật cũng đã là vinh hạnh rất lớn rồi. Sao hoàng thượng lại phái một thái y đi chứ? Trong sảnh đường của bộ Hình đã thắp một hàng nến, ánh nến chiếu rọi bóng người mảnh khảnh mặc bộ y bào đứng thẳng trước tiền đường, trên vai khoác một túi đồ, vẻ mặt thanh nhã như hoa cúc. Đỗ Tử Bân bỗng cứng đờ. “Đỗ đại nhân”, Vân Ánh Lục cảm giác có ánh mắt ở sau lưng, nàng quay đầu lại, cười dịu dàng. “Vì sao lại là cô?” Đỗ Tử Bân buột miệng hỏi. Hoàng thượng không hiểu hắn và nàng bây giờ đối diện nhau khó xử thế nào sao? Bọn họ làm sao mà đi cùng được? Mười ngón tay của Vân Ánh Lục đan vào nhau, bối rối, “Trước giờ tôi luôn thưởng phạt phân minh, nên phải tới chúc mừng Tề vương chứ!” Vân Ánh Lục lời ít ý nhiều, hắn vừa nghe đã hiểu. Nhưng trong lòng hắn không tránh khỏi cảm giác mất mát, nàng không còn dịu dàng gọi hắn là “Đỗ đại ca”, mà khách sáo gọi “Đỗ đại nhân”, lời nói đã có chút khoảng cách. Nàng thật sự là tiến lùi tự nhiên! “Được rồi, ta sẽ bảo vệ an toàn cho cô”. Hắn trịnh trọng hứa. “Đỗ đại nhân cũng phải tự bảo trọng”. Túi đồ trên vai Vân Ánh Lục có phần khá nặng, một bên vai cô trĩu xuống, hắn liếc nhìn rồi lặng lẽ đưa tay ra, muốn đỡ lấy bọc đồ trên vai cô. “Không cần, không cần”. Vân Ánh Lục vội vàng xua tay, chỉ vào chiếc kiệu nhỏ bên đường, “Thời gian không còn sớm, chúng ta mau đi thôi!” Trong khoảnh khắc Đỗ Tử Bân cảm thấy vô cùng trống rỗng, hắn còn nhớ trước kia, hoặc là nàng và hắn ngồi chung xe ngựa, hoặc là cùng nhau ngồi trong một cỗ kiệu. Trong không gian kín đáo, hắn thường nắm tay nàng, len lén hôn nàng, khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng phiêu đãng ngọt ngào vô hạn. Chuyện cũ đã như sương khói, đều theo gió bay đi. Đỗ Tử Bân bỗng cảm thấy đau lòng, tình cảm của hắn trước đây đều rõ ràng, nay bỗng chốc lại rất mơ hồ. Hôn sự của Tề vương so với lễ thành hôn trước đó của Ngu Tấn Hiên, chỉ có hơn chứ không có kém. Ngoài phủ Tề vương treo mấy chục chiếc đèn lồng, sáng bừng một phương tựa ban ngày. Ngoài cửa phủ, đường sá có phần tắc nghẽn vì xe ngựa và kiệu đỗ dọc đậu ngang, mọi người khó mà chen vào được. Đại tổng quản của phủ Tề vương ở bên ngoài duy trì trật tự, mồ hôi túa ra như mưa. Đỗ Tử Bân và Vân Ánh Lục dừng kiệu lại thật xa, hai người điềm nhiên chậm rãi bước vào phủ Tề vương đang sáng bừng như ngọn hải đăng. Bên đường, xe ngựa và kiệu của các vị đại thần tấp nập lướt qua, nhìn thấy hai người họ, ai nấy đều quay đầu lại, ánh mắt hiện rõ kinh ngạc. Trên đời này, mấy ai đã thấy nam nữ từ hôn lại thân thiết cùng nhau sánh bước vào đúng ngày dự hôn chứ, không chửi mắng nhau giữa đường đã là hiếm gặp rồi. “Đỗ đại nhân, hai ngày nay đã để anh phải chịu khổ rồi”. Vân Ánh Lục lấy hết can đảm, nói, “Mọi người không biết nguyên nhân thực sự của mọi chuyệt ắt có cái nhìn sai lệch về anh. Ngay như phụ thân tôi cũng trách cứ anh, tôi thật sự không biết phải nói gì cho phải. Tất cả mọi chuyện lẽ ra phải do tôi hứng chịu”. Đỗ Tử Bân chăm chú nhìn khuôn mặt đầy áy náy của cô, khẽ nhún vai, “Đêm nay cô đi cùng ta thế này, không biết ngày mai lời bàn tán sẽ còn tới đâu nữa. Lời người khác nói không cần để ý tới làm gì. Cô… có khoẻ không?” “Tôi rất ổn!” Vân Ánh Lục ngượng ngùng cúi đầu, né tránh ánh sáng của chiếc đèn lồng treo trên ngọn cây. “Cô… người nhà lúc trước của cô như thế nào, Ánh Lục ở đó có tốt không?” Đỗ Tử Bân do dự một hồi rồi nói ra câu hỏi tự đáy lòng. “Ba tôi là thương nhân giống phụ thân bây giờ. Mẹ tôi làm nội trợ, quản lý mọi việc trong nhà, thỉnh thoảng lại giúp ba đôi ba chuyện. Công việc trước kia của tôi là bác sĩ ở bệnh viện Phụ sản, tôi nghĩ Vân tiểu thư phỏng chừng không thể đảm nhiệm công việc thay tôi được rồi. Nhưng anh không cần lo lắng, ba mẹ tôi hết mực yêu thương tôi nên cô ấy nhất định sẽ được chăm sóc tốt. Giống như Vân viên ngoại, Vân phu nhân đối với tôi vậy”. “Cô nói ba, mẹ chính là phụ thân, mẫu thân?” Đôi mắt đen của Đỗ Tử Bân ánh lên vẻ dịu dàng, giọng nói có chút kinh ngạc. Vân Ánh Lục nói tiếp, “À, qua một ngàn năm sau, xưng hô có chút thay đổi”. “Vậy cách xưng hô với hôn phu, sẽ thay đổi thế nào?” Vân Ánh Lục ngẩng đầu lên, khẽ cong môi đáp, “Bình thường thì gọi là ‘chồng’, không thì gọi là ‘ông xã’ hoặc là ‘anh yêu’, tuỳ theo thói quen từng người thôi”. Đỗ Tử Bân yên lặng suy nghĩ về ba từ này, cảm thấy trái tim ấm áp hẳn lên, hắn không khỏi liếc mắt nhìn cô, tự nhiên muốn hiểu thêm về cô. Nhưng Vân Ánh Lục đã nhanh chân chen vào bên trong đám quan khách. “Đêm nay đông người quá, văn võ bá quan trong triều đều tới đây cả sao?” Hai người đi vào trong sân, Vân Ánh Lục thấy cảnh biển người chen chúc trước mặt, không khỏi thở dài. Đỗ Tử Bân lạnh lùng đưa mắt nhìn bốn phía, “Hẳn là đúng vậy, Tề vương ở bên kia, chúng ta tới chào hỏi một tiếng đi”. Lưu Huyên Nghệ mặc trang phục tân lang đỏ rực, vừa nóng bức vừa khó chịu như trong lồng hấp. Gã càng lúc càng ghét cuộc hôn nhân này, cảm giác như bị ép lên thuyền giặc vậy. Sáng nay Tề vương phi chơi trò thắt cổ tự sát, thiếu chút nữa doạ gã sợ mất mật, khuyên can mãi mới yên ổn thì lại phải vội vàng tới Kì phủ đón dâu. Kì tả thừa tướng trong ngày đại hỷ này, nghiêm nghị gọi gã tới bên, ân cần dạy bảo gã phải chú ý này, chú ý kia rồi lại dặn dò phải quan tâm tới Kì Sơ Thính. Lúc ấy mặt gã sầm lại, vung tay áo hậm hực rời khỏi phòng. Bên ngoài cổ nhạc tưng bừng vui vẻ mà vẻ mặt Lưu Huyên Nghệ và Kì tả thừa tướng lại lạnh như tiền. Hôn sự này ngay từ đầu đã xuất hiện điềm xấu. Khi đưa tân nương hồi phủ, bái đường thành thân, Kì Sơ Thính không biết tại sao lại đứng không vững, chân giẫm phải vạt váy, ngã nhào về phía trước, khăn trùm đầu rơi cả xuống đất. Các đại thần trong triều quay đầu nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của Kì Sơ Thính, ai nấy đề sợ tới mức ngây ra như phỗng. Trong hỷ đường, không tiếng chúc tụng, cũng không tiếng cười đùa, yên tĩnh đến phát sợ, khi phu thê giao bái, cũng bặt âm lặng tiếng. Thế này thì gọi là thành thân cái chết tiệt gì chứ? Khi đưa tân nương vào phòng tân hôn, Lưu Huyên Nghệ không ngừng chạy ra chạy vào đón khách, kính rượu, gã mệt tới độ thở không ra hơi, nóng nảy sắp phát điên, chỉ muốn quăng mọi thứ, bỏ của chạy lấy người cho xong. Lời Kì tả thừa tướng nói khó lọt tai nhưng có một câu là sự thật, vì ngai vàng sắp bước lên, mọi chuyện cần phải nhẫn nhịn. Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn… “Tề vương, chúc mừng, chúc mừng…” Tiếng chúc mừng thoảng nhẹ bên tai khiến Lưu Huyên Nghệ thếu chút nữa kinh hoàng té xỉu. “Vân thái y… A, Đỗ đại nhân, hai người sao lại đi chung thế này?” Nụ cười gượng gạo của Lưu Huyên Nghệ như đóng băng lại, đôi mắt tà mị nhìn chằm chằm hai người trước mặt. “Chúng tôi là hàng xóm, nên đương nhiên cùng tới chúc mừng Tề vương gia rồi”. Đỗ Tử Bân chắc tay hành lễ, nói năng như thể đó là lẽ dĩ nhiên. Lưu Huyên Nghệ chậm rãi khép lại khuôn miệng đang há hốc vì kinh ngạc, trong lòng có chút đố kị. Hai kẻ vừa từ hôn mà tình cảm lại tốt đẹp như thế, so với người làm tân lang là gã còn tốt hơn nhiều! Thật là không công bằng.