Đêm hè Đông Dương, không khí oi nóng quánh đặc không một thoảng gió. Lại vì núi cao san sát, gió biển mát mẻ không thể thổi tới nên dù cho cuốn màn cuộn rèm cũng không có tác dụng gì. Dưới ánh nến, Vân Ánh Lục ngồi dựa lưng vào thành giường đọc sách. Bóng cây được ánh trăng chiếu hắt vào vách tường như ca nương hoạt bát, vung tay áo biểu diễn màn múa sống động. Vân Ánh Lục tay cầm quạt lụa, tay lật sách thuốc mải mê đọc. Chậu nước đá đặt trước bàn lặng lẽ tan chảy. Hôm nay là mùng một tháng Bảy, ngày thứ ba kể từ sau khi từ chức và cũng chỉ còn năm ngày nữa cô sẽ thành thân với Đỗ Tử Bân. Không hiểu sao, Vân Ánh Lục không hề cảm thấy vui mừng mà chỉ thấy mờ mịt, chán chường. Cuộc sống nhốt mình trong nhà cả ngày, không việc làm khiến cô cảm thấy bất tài vô dụng. Cứ nghĩ đến việc sắp sửa phải sống mấy chục năm vò võ như vậy, Vân Ánh Lục lại rùng mình mệt mỏi. Nhiều đêm, khi trăng tàn nguyệt hạ, cô lại chợt nhớ tới ngày tháng trong hoàng cung và cả Lưu Huyên Thần. Mỗi khi hình ảnh của hắn hiện ra trong đầu, cô lại vội vàng lắc đầu cố rũ bỏ, nhưng ngày lại ngày, bóng dáng đó vẫn bền bỉ đuổi bám tâm trí khiến cô không khỏi hốt hoảng sợ hãi. Hắn không đáng để cô nhớ nhung, cũng không đáng để cô nghĩ tới. Bất cứ chuyện gì hắn làm với cô đều có mục đích riêng chẳng khác nào Đường Giai, cô chỉ là công cụ để Lưu Huyên Thần lợi dụng dù hắn không tồi tệ như gã bạn trai cũ kia. Lưu Huyên Thần am hiểu tâm kế, sâu xa khó lường, hắn có thể khiến bất cứ cô gái ngây ngốc nào sa vào cái bẫy ngọt ngào của mình để rồi một lúc nào đó lại nhẫn tâm ruồng rẫy không một lý do. Cô vừa ngốc nghếch vừa vô vị, sao có thể thấu tỏ được suy nghĩ của hắn? Một ngày còn ở trong cung là một ngày cô tiếp tục trở thành chiến lợi phẩm để hắn và Tề vương tranh đoạt, chỉ vì cô có đôi mắt giống công chúa Ngưng Hương. Cô không muốn ủy khuất chính mình, nhưng so ra, Đỗ Tử Bân mới chính là người cô có thể toàn tâm dựa dẫm. Chỉ là nếu Đỗ đại ca thích con người thật của cô thì tốt biết bao. Vân Ánh Lục rời mắt khỏi cuốn sách, chán chường thở dài. “Tiểu thư đã ngủ chưa?” Dưới lầu truyền lên giọng Đỗ Tử Bân. “Chưa đâu ạ. Đèn còn sáng, tiểu thư chắc đang đọc sách”. Trúc Thanh lanh lảnh đáp. “Vậy cô theo ta lên lầu đi!” Đỗ Tử Bân ngập ngừng đề nghị. Trúc Thanh tủm tỉm nói, “Đại nhân và tiểu thư sắp thành thân rồi, còn sợ điều tiếng gì nữa? Đại nhân cứ lên đi, nô tỳ còn phải là quần áo cho tiểu thư”. Có tiếng bước chân khẽ khàng bước lên cầu thang. Vân Ánh Lục chậm rãi xoay người lại, vừa hay nhìn thấy Đỗ Tử Bân đang ngập ngừng đứng trước cửa phòng. Theo tập tục, trước khi thành hôn, tân lang không được gặp tân nương, nhưng hai người vốn quen biết nhau Từ Ânhỏ, sớm sớm chiều chiều gặp nhau, nay lại cách trở đôi nơi thực không khỏi nhung nhớ. Đỗ Tử Bân không kìm nổi tình cảm trong lòng liền tìm cớ ghé qua gặp mặt vị hôn thê của mình. Hắn vốn một bụng kinh luân, thông thư đạt lễ, nên để làm những chuyện lén lút hẹn hò thế này cần rất nhiều dũng khí. Men say ái tình thực có thể khiến con người ta vượt qua tất thảy mọi lễ giáo quy củ, huống chi hắn còn tự nhủ hai người sớm đã làm những chuyện kinh thế hãi tục thì nay cần gì phải câu nệ mấy tiểu tiết vớ vẩn này. “Đỗ đại ca!” Vân Ánh Lục vừa dợm đứng lên thì đã bị Đỗ Tử Bân ôm chầm lấy. Đôi môi run rẩy lần tìm làn môi mềm mại, bàn tay hắn bắt đầu lần sờ vạt áo mỏng của cô. “Đỗ đại ca, không được!” Vân Ánh Lục hoảng hốt trước sự đường đột của Đỗ Tử Bân, cuống quýt đẩy hắn ra. Đỗ Tử Bân ngẩn ra, hắn quên mất đây là khuê phòng của nàng, bất cứ lúc nào Trúc Thanh cũng có thể bước vào. “Ánh Lục, ta kìm lòng không được, Đỗ đại ca nhớ nàng quá”. Hắn ngượng ngùng ngồi xuống ghế rồi kéo cô ngồi lên đầu gối, “Để ta ôm nàng một lúc, sẽ không làm gì luống cuống đâu”. Vân Ánh Lục khẽ khàng làm theo lời hắn, vừa chạm vào cơ thể nóng rực, săn cứng kia, một bầu không khí ám muội đột ngột lững lờ xuất hiện trong khuê phòng. Cả hai gần như nín thở vì căng thẳng. Vân Ánh Lục nín thinh, không dám mở miệng nói lung tung. “Ước gì hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta”. Đỗ Tử Bân dịu dàng vuốt ve gò má trắng mịn của cô, “Chỉ còn năm ngày nữa thôi, vậy mà lòng ta không lúc nào yên, một khắc ta cũng không muốn chờ”. “Đỗ đại ca, năm ngày nữa sẽ trôi qua trong nháy mắt thôi”. Vân Ánh Lục thì đang sợ thời gian trôi nhanh quá, giá như là năm tháng thì tốt biết bao, như thế mới đủ thời gian để tiếp nhận chuyện thành thân này. “Ừ, sau này chúng ta còn cả cuộc đời dài trước mắt, năm ngày này, ta nhất định sẽ chờ được”. Đỗ Tử Bân cười khẽ, tiện tay lật cuốn sách trên bàn, đột nhiên nhíu mày lại, “Ánh Lục, nàng không làm thái y nữa thì xem loại sách này làm gì? Nếu rảnh rỗi thì hãy chuyên tâm đọc từ khúc còn hơn”. Tiếp đến, hắn nhướng mắt nhìn về phía cây cổ cầm trong góc phòng. “Đàn của nàng sắp hoen rỉ cả rồi, cũng đã lâu ta không được nghe tiếng đàn của nàng đấy”. Vân Ánh Lục cắn môi, lòng nặng trĩu như bị một tảng đá đè nặng. “Đỗ đại ca, kỳ thật ta không thích… đọc thơ từ, ta chỉ thích làm một đại phu thôi”. Đỗ Tử Bân có chút không vui, hắn xoay người cô lại nhìn xoáy vào mắt. “Ánh Lục, không phải nàng đã từ chức rồi sao? Nàng cũng đã đồng ý với ta Từ Ânay về sau sẽ không xuất đầu lộ diện nữa. Tài năng thơ phú của nàng nơi nơi biết tiếng, dành thời gian luyện tập thêm không phải tốt hơn sao? Thích hay không thích gì chứ, đó là thứ nàng giỏi nhất cơ mà. Nàng không cần tạo áp lực với mình như thế, ta chỉ mong nàng thành thạo cầm kỳ thi họa là được rồi”. Vân Ánh Lục bẽ bàng quay mặt sang chỗ khác. “Đỗ đại ca, chàng có thể để em tự quyết một số chuyện được không?” “Ánh Lục, ta chỉ không muốn tài năng của nàng mai một dần nên mới khuyên nhủ nàng làm quen lại với thơ từ. Người xưa có câu nữ nhân vô tài ắt có đức, chỉ cần cả đời làm hiền thê lương mẫu, sinh con hầu chồng là được. Nhưng ta thì không nghĩ như vậy, ta biết nàng là tài nữ xuất chúng nên mới cổ vũ nàng dành thời gian cho thơ từ, để tiếng thơm xa gần đều hay tiếng”. Vân Ánh Lục mày chau mặt ủ hỏi tiếp, “Đỗ đại ca, dạo gần đây chàng có chắc mình hiểu rõ con người ta không?” “Không phải chỉ dạo gần đây mà Đỗ đại ca đã có hơn mười năm trông ngóng bên kia bờ tường nên đương nhiên còn hiểu nàng hơn cả bản thân nàng ấy chứ”. Vân Ánh Lục nắm lấy tay hắn, hít sâu một hơi, quyết định tự thú. “Đỗ đại ca, thực ra ta không phải Vân…” Cô không muốn giấu giếm chuyện này thêm nữa, cô phải ngả bài, phải nói ra sự thật, phải tôn trọng Đỗ Tử Bân. “Cái gì?” Đỗ Tử Bân ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm. “Bịch, bịch…” Tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng khóc nức nở của Trúc Thanh đột ngột phá vỡ bầu không khí, “Tiểu thư, tiểu thư…” Hai người không hẹn cùng quay đầu lại. Trúc Thanh sắc mặt trắng bệch chạy vào, ánh mắt hoảng hốt, rơm rớm nước mắt. “Đã xảy ra chuyện gì?” Vân Ánh Lục bình tĩnh bước tới, nắm tay tiểu nha hoàn trấn an. “Tổng quản Tần phủ vừa mới ghé đến xen cầu kiến… ông ấy nói Tần công tử mắc bệnh rất nặng… đã mời bao nhiêu đại phu đến mà vẫn không chữa được, đành phải nhờ cậy đến tiểu thư…” “Được, ta sang đó ngay”. Vân Ánh Lục đáp lời không chút do dự. Tay áo đột nhiên bị giật mạnh, cô quay đầu lại. Đỗ Tử Bân mặt mày tái xám nhìn cô đầy khẩn khoản. “Không được đi!” “Đại phu không được quyền từ chối bệnh nhân”. Vân Ánh Lục vội lên tiếng giải thích. “Bây giờ nàng không còn liên quan gì đến việc này”. Đỗ Tử Bân nén giận nhắc nhở. “Không buôn bán thì không gian dối, đây chẳng qua chỉ là quỷ kế của Tần Luận. Ắt hẳn nghe tin chúng ta chuẩn bị thành thân nên hắn mới vội giở trò phá rối đây mà. Mấy ngày hôm trước chẳng phải là còn rất khỏe mạnh sao? Ánh Lục, nàng đừng vội phản bác ta, cho dù hắn có bệnh thật, bao nhiêu đại phu còn không chữa nổi thì liệu nàng có thể xoay chuyển được gì không? Ánh Lục, nàng thực sự coi mình là thần y sao, bệnh của hắn không phải bệnh của Tề vương, không thể phất tay áo mà khỏi bệnh. Hơn nữa ta cũng không đồng ý cho tân nương tương lai của mình chạy tới xem bệnh cho người đàn ông khác đâu”. Vân Ánh Lục gấp cuống cả người, “Đỗ đại ca, bây giờ Tần công tử là một người bệnh. Chàng cứ để ta sang đó xem sao, có chữa được hay không, ta cũng muốn thử một lần”. “Vì sao nàng lại lưu tâm đến hắn như vậy? “Đỗ Tử Bân thấy cô nhất mực không chịu thay đổi ý kiến liền nổi giận tra hỏi. Hắn phải lấy hết dũng khí mới dám qua nhà gặp nàng, vậy mà nàng lại bỏ hắn để đến gặp người đàn ông khác. Không hiểu vì lẽ gì, hắn chợt có một dự cảm bất thường, nếu để Vân Ánh Lục đi lúc này, hắn sẽ không thể nào níu giữ nàng lại được. “Không phải lưu tâm mà đây là trách nhiệm của ta”, Vân Ánh Lục cố giải thích cho hắn hiểu, “không ai lại lấy tính mạng của chính mình ra đùa cả”. “Không phải có Tề vương sao?” “Tần công tử và Tề vương không cùng một loại người”. “Không được, nếu hôm nay nàng nhất quyết tới gặp hắn thì ta thấy hôn sự này… không cần tổ chức nữa”. Đỗ Tử Bân nộ khi công tâm, buông lời tàn nhẫn. Vừa mới nói xong hắn đã hối hận muốn cắt đứt đầu lưỡi của mình, nhưng lời thốt ra thì sao có thể thu lại, hắn phẫn nộ chờ đợi câu trả lời. Trong phòng đột nhiên ngột ngạt lạ thường. Trúc Thanh sợ tới mức mặt mày cúi gằm, đến cả thở mạnh cũng không dám. Vân Ánh Lục cố nén nhịn cơn bực tức trong lòng, nhẹ nhàng trả lời. “Đỗ đại ca, hôn lễ vẫn sẽ diễn ra, nhưng ta cũng không thể bỏ mặc Tần công tử, hy vọng chàng có thể hiểu cho ta”. Cô kéo tay áo, xoay người vội vã xuống lầu. Trúc Thanh vội chạy theo xuống. “Xoảng!” Sau lưng hai chủ tớ có tiếng đổ vỡ, Vân Ánh Lục thoáng dừng bước, nhưng tuyệt nhiên không quay đầu lại. Tổng quản Tần gia rầu rĩ đứng ngoài cổng, vừa trông thấy Vân Ánh Lục ông ta mừng rỡ bước đến nghênh đón. “Vân tiểu thư, tiểu nhân đã giấu công tử chạy tới đây tìm tiểu thư, công tử nhà tôi, cậu ấy… sắp không qua khỏi rồi”. Sắc mặt Vân Ánh Lục đại biến, “Bệnh tình của Tần công tử nghiêm trọng như vậy sao?” Cô sực nhớ đến mạch tượng quái dị của hắn và cả thân nhiệt khác thường. “Không phải nghiêm trọng mà giờ chỉ còn lại hơi tàn”. Tổng quản ủ ê khóc lóc, “Tất cả đại phu có tiếng tăm ở thành Đông Dương đều đã được mời tới khám chữa nhưng ai cũng lắc đầu bó tay, vì thế tiểu nhân đành liều mặt dày tới đây tìm tiểu thư, công tử còn trẻ như vậy, Tần phủ lại chỉ có độc người con trai…” “Tổng quản, ông đừng khóc nữa, mau nói cho tôi biết công tử nhà ông rốt cuộc mắc phải bệnh gì?” Vân Ánh Lục gấp gáp ngắt cơn xúc động của tổng quản Tần phủ, Trúc Thanh khoác áo choàng cho cô rồi cả hai rảo bước đi tới cỗ xe ngựa gần đó. “Công tử nhà tôi bị người khác hạ cổ”. “Hạ cổ?” Vân Ánh Lục trợn mắt líu lưỡi quay đầu nhìn tổng quản trân trối. Cổ thuật là một loại vu thuật cổ đại vô cùng thần bí, quỷ dị. Các sách y học hiện đại đều không hề nhắc đến chuyện này, Vân Ánh Lục chỉ mới đọc qua cổ thuật trong mấy cuốn sách thuốc cổ sưu tầm, hồi ấy cô cho rằng đây chỉ là một dạng thuyết đồn đại vô căn cớ, nhưng về sau tìm hiểu thêm mới biết nông dân miền Nam lại vô cùng tin tưởng và lưu truyền rất nhiều chuyện phong phú về cổ thuật. Khu vực hoang vu của Trung Quốc xưa nay vẫn luôn được bao trùm dưới một lớp màn thần bí. Yêu ma quỷ quái khắp nơi, chướng khí lẩn khuất núi rừng, người nơi khác đến đây không khỏi hãi hùng trước bầu chướng khí mờ mịt, lại thêm việc không hợp thủy thổ nên phần lớn mắc bệnh mà chết. Trong các kỳ phong dị tục ở đây cổ thuật luôn là loại quái dị nhất, cứ nhắc đến cổ là mặt ai cũng đại biến, sợ hãi tột độ, chứng tỏ chuyện này hoàn toàn có thật. Thường khi tết Đoan ngọ đến cũng là lúc dương khí cực thịnh, người ta sẽ đem mười hai loại bò sát có độc bỏ vào trong chum đậy kín, sau đó tiến hành cầu đảo niệm chú. Những loài bò sát bị nhốt trong chum sẽ tự cắn giết lẫn nhau, so đấu độc tố, loại nhiều độc ăn loại ít độc, con mạnh giết con yếu. Cuối cùng chỉ còn lại duy nhất một con sống sót, con này vì đã ăn mười một con còn lại nên trong người cũng chứa đủ các loại độc khác nhau, hình dạng và màu sắc cũng thay đổi quái dị. Những loại như rắn hoặc rết sẽ biến thành long cổ mang hình dáng tựa rồng. Để cổ thành hình thì tối thiểu phải mất đến hơn một năm, sau đó cổ sẽ được chuyển từ chum qua một phòng kín, mỗi ngày cho ăn đủ các loại thịt. Cuối cùng khi cổ đã hoàn toàn trưởng thành, chúng sẽ hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của người nuôi cổ, hại người hoặc ăn thịt người. Bởi vì cổ có nhiều giống nhiều loài nên người nào đã bị trúng cổ thường chết không rõ nguyên do, không ai có thể cứu chữa. Vân Ánh Lục ngồi trong xe ngựa, hồi tưởng những ghi chép về cổ thuật mà mình từng đọc qua rồi lại nghĩ tới mạch tượng khác thường của Tần Luận, về thân nhiệt lạnh như nước đá, về cả đĩa gan lợn sống kia. Tần Luận quả đã trúng cổ thuật. Cô còn có thể xuyên không từ thế kỉ hai mốt tới triều Ngụy cách xa hàng ngàn năm này thì trên đời còn có chuyện gì không thể xảy ra? Sắc mặt Vân Ánh Lục trầm xuống, tay không kìm được khẽ run. Cô không có cách nào cứu Tần Luận được sao, chỉ có thể giương mắt nhìn anh ta chết dần chết mòn? Cô bất lực nhắm nghiền mắt.