“Công chúa An Nam, hắn là ai?” Vân Ánh Lục nhìn thẳng vào mắt nàng, truy tìm câu trả lời. “Hả?” Nguyễn Nhược Nam nhận ra mình đã hơi luống cuống nên ấp úng lảng tránh. “Cô… hỏi ai vậy?” Vân Ánh Lục không nỡ dồn ép nàng, chỉ hạ giọng khuyên can. “Công chúa An Nam, cô biết rõ kẻ bỉ ổi đó là ai nhưng lại không dám đứng lên vạch trần. Cô muốn hắn ung dung ngoài vòng pháp luật để rồi tiếp tự hại đời Nguyễn Nhược Nam kế tiếp sao? Hoàng cung canh phòng cẩn mật như vậy, phi tần hậu cung hầu như không mấy khi được tiếp xúc với nam nhân bên ngoài, vậy trừ phi hắn có phép tàng hình thì mới dễ dàng ra vào tẩm cung của cô như vậy. Không, chắn chắn không phải tàng hình mà là dịch dung…” Lúc ngất xỉu ở phòng giảng kinh, Nguyễn Nhược Nam đã nhận ra hắn cũng có mặt ở đó? “Đừng… đừng nói tiếp nữa”. Nguyễn Nhược Nam sợ hãi quát lớn, sau đó nàng run rẩy chắp tay khẩn cầu Vân Ánh Lục. “Vân thái y, cô đừng hỏi gì nữa! Chúng ta không phải đối thủ của hắn, người như hắn không ai dám động vào đâu. Vì gia tộc và cũng vì mạng sống của mình, ta không thể tiết lộ thân phận của hắn. Chỉ cầu ông trời có mắt để loại súc sinh đó chết không toàn thây thôi”. “Không phải vương tử phạm pháp cũng bị trị tội như thứ dân sao?” Vân Ánh Lục nhăn mày cau mặt, hỏi. Nguyễn Nhược Nam bật cười chua xót, giọng nói đều đều như không còn chút sức lực nào. “Vân thái y, cô chỉ chuyên tâm đến y thuật nên không hiểu gì về thế sự cả. Cô không biết thế lực của phụ thân hắn lớn mạnh thế nào đâu. Hắn có thể dịch dung tiến cung, trong ngoài đều có người hỗ trợ, thử hỏi có đáng sợ không? Bản cung chỉ là một quả trứng nhỏ bé, sao có thể đối chọi với tảng đá cứng rắn đó”. Vân Ánh Lục lặng nhìn vẻ khiếp nhược của Nguyễn Nhược Nam, không cần dò hỏi cũng biết, người bức hại Nguyễn thục nghi chính là Kì Sơ Thính, chỉ có điều Nguyễn Nhược Nam không biết Kì Sơ Thính chính là Tề vương Lưu Huyên Nghệ cải trang thành. Buổi sáng hôm cô phát hiện ra Kì Sơ Thính chính là Lưu Huyên Nghệ đó, chính đôi giày vải ướt đẫm bùn nước mà gã ném cho tùy tùng là manh mối quan trọng của chuyện này. Lưu hoàng thượng cũng đã biết, nhưng vì mục đích nào đó, hắn đã mặc cho Tề vương lộng hành trong hậu cung của mình. Còn cô thì không thể dễ dàng bỏ qua được. Bây giờ, Tề vương đã xé bỏ vỏ bọc Kì Sơ Thính, không biết bước tiếp theo hắn sẽ lại giở thủ đoạn gì đây. Vân Ánh Lục có một dự cảm chẳng lành, lần ra tay sắp tới của hắn có liên quan đến cô. Những lời nói tàn nhẫn của hắn ở Linh Vân các, cô vẫn luôn ghi lòng tạc dạ. Vân Ánh Lục thong thả đứng dậy ra về. Mỗi người đều có cách sống riêng, Nguyễn Nhược Nam khó khắn lắm mới có được cuộc sống bình an như bây giờ, cô nên tôn trọng chủ kiến của nàng ấy. Nguyễn Nhược Nam tiễn Vân Ánh Lục ra khỏi Phật đường với vẻ mặt buồn rầu, hối lỗi. Trực giác của Vân Ánh Lục thật sự quá chuẩn, cô còn chưa rời khỏi thì đã bị đại thái giám cung Vạn Thọ gọi lại. “Vân thái y, sao vừa khéo vậy nhỉ, ta đang trên đường đi tìm cô đây”. “Thái hậu ngọc thể bất an sao?” Vân Ánh Lục lật đật theo đại thái giám đi về phía tẩm cung thái hậu. “Ngọc thể thái hậu vẫn vạn phúc, người sai ta tìm Vân thái y là vì có chuyện khác”. Vân Ánh Lục vừa bước vào tẩm cung đã thấy Vạn thái hậu cùng một vị phu nhân đang ngồi uống trà. Vị phu nhân kia trong rất quen mắt nhưng cô nhất thời không nhớ nổi đó là ai. “Vân thái y, mau thỉnh an Tề vương phi đi”. Vạn thái hậu tủm tỉm vẫy tay gọi cô lại. Tề vương phi? Đây chính là người phụ nữ đã ban thưởng cho cô đôi ngọc bội ở phủ Tề vương đây mà. Vân Ánh Lục không khỏi lo sợ bất an, Tề vương bắt đầu xuất chiêu rồi sao? Cô khom mình hành lễ rồi im lặng đứng lui sang một bên. “Thái hậu, từ hôm hoàng thượng dẫn Vân thái y tới Tề phủ xem bệnh cho vương gia, nhờ mấy câu nói của cô ấy mà tâm tư phấp phỏng, lo sợ của thần thiếp đã vơi đi không ít. Trời xanh khéo chiều lòng người, kể từ hôm ấy bệnh tình của vương gia bắt đầu khởi sắc, đến hai hôm trước thì hoàn toàn có thể rời giường đi lại. Thần thiếp vui mừng khôn xiết, vội cung trang chỉnh tề tiến cung thông báo tin vui. Hôm nay thần thiếp đến đây, một là để vấn an thái hậu, hai là muốn khẩn cầu người ân chuẩn cho Vân thái y theo thần thiếp đến vương phủ một chuyến để khám lại cho vương gia”. Tề vương phi liếc nhìn Vân Ánh Lục đầy ngụ ý, cười tươi như hoa. Vạn thái hậu thân ái nắm chặt tay Tề vương phi, hiền từ cất lời. “Nghe vương phi nói bệnh tình của Tề vương đã dần khởi sắc, ai gia thật vui mừng khôn xiết. Tề vương tuổi còn trẻ mà đã phải chịu nhiều đau khổ, thật là trời xanh đố kị anh tài. Hoàng thượng biết tin này ắt sẽ vô cùng vui sướng!” “Thần thiếp cũng mong có ngày vương gia được dốc sức phục vụ hoàng thượng”. Thành thật mà nói, Vân Ánh Lục nghe hai người họ nói chuyện mà không buồn nhếch môi phụ họa. Người tung kẻ hứng, nói toàn những lời thân thiết nhưng chẳng có chút ấm áp tình người nào cả, thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm. Vòng vo một hồi, Tề vương phi lại khéo léo nhắc chuyện, “Thái hậu, hôm nay thần thiếp muốn đưa Vân thái y tới vương phủ để xem bệnh tình của vương gia có được không ạ?” Vạn thái hậu trầm ngâm một lát rồi khéo léo tìm cớ chối từ. “Vương phi à, không phải ai gia lòng dạ hẹp hòi, nhưng Vân thái y chỉ là chuyên chữa bệnh cho phi tần, còn đối với những chứng bệnh khác, e chừng không có nhiều kinh nghiệm. Ai gia sợ Vân thái y sẽ phụ lòng mong mỏi của vương phi mất thôi. Hay thế này đi, ai gia sẽ sai Dụ thái y đến Tề phủ cùng vương phi, có được không?” Tề vương phi một mực lắc đầu. “Thần thiếp tuyệt đối tin tưởng Vân thái y. Thái hậu, tuy thái y là người chuyên trách trị bệnh cho hoàng thượng và phi tần, theo đúng lễ nghi vương gia không xứng được hưởng ân sủng này. Nhưng dù sao vương gia cũng là nhi thần của tiên hoàng, là hoàng huynh của hoàng thượng. Nếu thái hậu cảm thấy khó xử, thần thiếp sẽ tới chỗ hoàng thượng cầu xin”. Tề vương phi rốt cuộc cũng đã để lòi bộ mặt thật, cười khẽ quăng ra một câu uy hiếp. Không được ngồi lên ngôi cửu ngũ, giờ ngay cả một thái y cũng phải cầu xin đôi ba lượt, sao không ôm hận cơ chứ? Vạn thái hậu tức giận sa sầm nét mặt nhưng cũng không tìm được lời nào hợp ý để đối đáp với Vương phi, lửa giận rốt cuộc lại lan sang Vân Ánh Lục. “Vân thái y, Tề vương phi đã coi trọng ngươi như vậy thì chịu khó đi một chuyến tới vương phủ đi!” Khẩu khí gượng gạo nhưng cũng rất cao ngạo. “Thôi lui đi, ai gia mệt rồi”. Bà không đợi hai người đáp lời đã phất tay áo đi vào hậu đường. Tề vương phi hoàn toàn không để ý đến, ôn hòa quay sang Vân Ánh Lục đang ngập ngừng đứng bên. “Vân thái y có cần bản vương phi tới chỗ hoàng thượng xin ngự phê cho người đi không?” Lời uy hiếp này lạnh lẽo tới mức Vân Ánh Lục không dám trái lời. “Không, không cần. Tôi tới thái y viện lấy hòm thuốc là được”. “Trong tay Vân thái y không phải đang xách kia sao?” Tề vương phi nhếch môi giễu cợt. Vân Ánh Lục nhất thời để lộ sơ hở, người toát mồ hôi lạnh. “À, khám bệnh tại nhà thì tôi phải chuẩn bị một số vật dụng khác”. “Không cần, trong vương phủ cái gì cũng có”. “Tôi không quen dùng đồ của người khác. Vương phi, xin chờ một lát”. “Được rồi, bản vương phi chờ ngoài cửa cung, Vân thái y đừng để ta phải chờ lâu quá”. Vân Ánh Lục nặng nề đi về thái y viện, cô phải một mình xông vào hang hổ sao? Tình thế trước mắt xem như là phải thế rồi, không phải cô cự tuyệt vì khiếp nhược mà vì trong lòng còn nhiều điều chưa sáng tỏ. Tề vương rõ ràng đã khỏi hẳn bệnh, vậy gã bảo Tề vương phi vào cung xin cô đến Tề phủ là có mục đích gì? Theo những gì cô biết về Tề vương, việc gì gã làm cũng đều khiến người ta kinh hoàng khiếp sợ. Vào vương phủ rồi, liệu cô có an toàn mà rút lui không? Cầu cứu Đỗ Tử Bân, chàng chắc chắn sẽ truy vấn nhiều chuyện mà cô không thể tiết lộ được. Còn Lưu hoàng thượng thì sao? “Một mình tự nói tự nghe cái gì thế?” Đang yên lặng suy nghĩ, cô suýt nhảy dựng lên vì một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng. Một bàn tay to lớn khẽ siết lấy tay cô, gương mặt tuấn tú của Lưu Huyên Thần ghé sát lại gần. Cô nhướng mắt nhìn hắn, lần trước chưa có sự cho phép của cô, hắn đã ngang nhiên bế cô quay về tẩm điện, hại cô mấy ngày liền không dám ngẩng đầu nhìn ai. Cô chẳng lo bị phá vỡ hình tượng nhưng lời xì xào bàn tán của người đời cũng đáng sợ lắm thay! “Sao lại ủ rũ thế này?” Lưu Huyên Thần cười khẽ rồi liếc nhanh xuống giỏ trúc trong tay cô. “Đây là gì vậy?” Vân Ánh Lục cúi đầu nhìn xuống, cô đã quên bẵng mất giỏ đồ ăn này. “Là mẫu thân chuẩn bị cho tôi ít bánh điểm tâm đem theo”. “Trẫm có thể nếm thử không?” Lưu Huyên Thần kéo tay cô đi tới chiếc ghế đá dưới gốc cây, tự mình mở giỏ cầm lấy một miếng bánh bỏ vào miệng, sau đó gật gù tán thưởng. “Thật sự rất ngon, đầu bếp nhà nàng quả không tồi, ngay đến ngự thiện phòng cũng chưa từng làm món này”. Cô bị thu hút bởi lời hắn, không nhịn được cũng cầm lấy một miếng ăn thử. Đúng là cũng không tồi, mềm mịn, thơm ngọt khác thường. Cô nhìn bốn phía xung quanh, Lưu hoàng thượng hôm nay sao lại đi một mình thế này? À, hóa ra La công công và thị vệ đứng cách đó không xa, cả đám đang phẩy tay làm quạt ngưỡng mộ nhìn hai người. Cô xấu hổ thu hồi ánh mắt, đẩy giỏ trúc về phía hắn. “Lưu hoàng thượng, không ngồi nói chuyện phiếm với anh được, tôi còn phải đi khám bệnh tại nhà đây”. Lưu Huyên Thần ngẩng đầu nhìn cô chăm chú. “Vân Ánh Lục, nàng sợ hãi sao?” Mỗi khi trịnh trọng hoặc tức giận, hắn đều gọi thẳng khuê danh cô. “Muốn sánh vai với trẫm, không thể ngồi không hưởng phúc mà phải cùng nhau chống chọi gió mưa”. Cô buồn bực chớp mắt, lời này có ẩn ý gì đây? “Hắn dám ngang nhiên sai thê tử vào cung đòi người thì ắt sẽ có việc lớn xảy ra, nàng chỉ cần lặng lẽ quan sát, tùy cơ ứng biến là được. Những chuyện này, trẫm rất tin tưởng nàng”. Giọng nói nghiêm túc của hắn làm cô thêm căng thẳng. “Lưu hoàng thượng, anh biết tôi phải tới phủ Tề vương?” Cô nhìn hắn không né tránh. Lưu Huyên Thần thâm trầm bản lĩnh, dễ dàng hóa giải ánh mắt giằng co này, thuận thế ôm cô vào lòng khích lệ. “Trẫm không chỉ tin tưởng nàng mà còn tin tưởng vào bản thân mình. Trẫm tuyệt đối đảm bảo sẽ không có chuyện bất trắc gì thì mới có thể để nàng tới đó. Nàng tin trẫm chứ?” Vân Ánh Lục có hơi chấn động trong lòng. “Tôi…” Ánh mắt quyết liệt của Lưu hoàng thượng làm cô sợ hãi định vùng thoát, không ngờ hắn lại càng ghìm chặt cô hơn. “Trẫm đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể làm hại tới nàng. Nhưng nàng nhất định phải bình tĩnh. Trẫm không muốn nàng dính đến việc tranh chấp trong triều đình, chỉ có điều”, hắn siết chặt tay cô, “hiện tại nàng không còn sự lựa chọn nào khác, trẫm cần sự hỗ trợ của nàng, có được không?” Ôi trời ơi! Hắn lại đào hố nữa rồi. Nếu cô ngoan ngoãn gật đầu, hậu quả nhất định sẽ vô cùng nghiêm trọng. Nếu lắc đầu từ chối, cô lại không đành lòng trước ánh mắt tha thiết trước mặt. Vân Ánh Lục không gật cũng không lắc, im lặng ngầm định đã đồng ý. Lưu Huyên Thần mỉm cười rút ra chiếc khăn lụa trắng, lau sạch tay cho cô rồi đậy giỏ trúc lại. “Được rồi, chỗ này trưa trẫm sẽ dùng, bây giờ trẫm tiễn nàng xuất cung. Phủ Tề vương nhất định đã chuẩn bị đồ ăn ngon chờ nàng rồi!” Ngự thiện phòng đóng cửa rồi sao, quốc khố cạn kiệt rồi sao? Lưu hoàng thượng đói kém tới độ đang tâm cướp giỏ bánh của cô làm bữa trưa? “Tôi còn phải tới thái y viện lấy mấy thứ”. Cô chỉ muốn kéo dài thời gian để tìm dũng khí cho mình. Phủ Tề vương đúng là đầm rồng hang hổ mà! “Bệnh Tề vương không cần tới mấy thứ đó”. Lưu Huyên Thần không cho cô chạy trốn, xềnh xệch kéo cô về hướng cửa cung. “Trẫm tiễn nàng nguyên vẹn thì Tề vương cũng phải trả người không suy suyển. Hôm nay là ngày phùng ngũ, trẫm sẽ chờ nàng hồi cung nấu cháo”. Khẩu khí này nghe như thể lời dặn dò của một ông chồng quan tâm đến vợ… Điên rồi, sao cô lại sinh ra ý nghĩ như vậy chứ? Vân Ánh Lục còn chưa kịp định thần thì đã bị Lưu hoàng thượng kéo ra cửa cung. Các vị đại thần đang từ điện Nghị Chính quay về hồi phủ, Tề vương phi và cả thị vệ Giang Dũng không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn Lưu Huyên Thần đang nắm chặt lấy tay Vân thái y. “Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng”. Tề vương phi cố giữ vẻ mặt bình thản, khom mình hành lễ. “Bình thân, Tề vương phi. Trẫm vừa tan triều đã nghe nói Vân thái y sắp tới phủ Tề vương chẩn bệnh cho hoàng huynh, e sợ cô ấy nhỏ tuổi không biết ứng xử nên mới triệu đến dặn dò vài câu. Được rồi, Vân thái y, đi sớm về sớm, trẫm ở trong cung chờ tin tốt lành của Tề vương”. Lưu Huyên Thần uy nghi nhìn Tề vương phi không chớp mắt rồi thả tay Vân Ánh Lục, xoay người rời khỏi. Tề vương phi đúng là trong mình có tật, run rẩy bước lên kiệu. Vân Ánh Lục nhìn Giang Dũng rồi lo lắng quét mắt khắp bốn phía, trong lòng thầm mắng Lưu Huyên Thần đúng là đồ khoác lác, thế này mà là sắp xếp chu đáo ư? Cô cứ tưởng hắn sẽ phái ít nhất một đội cấm vệ quân đi theo bảo vệ, vậy mà giờ nhìn đi nhìn lại, cũng chỉ có mình Giang thị vệ là sao? Vốn có câu hai đánh một không chột cũng què, huống chi là phủ Tề vương người đông như kiến. Hắn tưởng Giang Dũng thị vệ là chiến thần không ai địch nổi chắc? “Vân thái y, xin mời!” Cô còn đang lẩm bẩm mắng thầm hoàng thượng thì Giang Dũng đã xốc mành mời cô lên xe. Vân Ánh Lục mím chặt môi, bước lên xe ngựa. Xả thân vào hang hổ nào!