Phong cách của chủ tịch Cơ từ trước đến nay đều như sấm rền gió cuốn, ngày hôm sau, quả thực đã gọi điện thoại cho cha mẹ Đường Giai, ông không nhắc một câu tới chuyện xảy ra trong bệnh viện, mà chỉ ôn hòa nói hiện giờ Uyển Bạch mất trí nhớ, không biết bao nhiêu năm bao nhiêu tháng nữa mới có thể hồi phục, không thể để lỡ mất thời gian của Đường Giai. Đường Giai là con độc đinh của nhà họ Đường, nối dõi tông đường là chuyện phải sớm làm. Ba mẹ Đường Giai tuy rằng chỉ là những người dân bình thường ở một thị trấn nhỏ, nhưng cũng là người khôn khéo, mới thoáng nghe đã hiểu ý trong lời chủ tịch Cơ nói, khi gác điện thoại, đã lập tức gọi xe tới Bắc Kinh. Đường Giai cũng không phải là người keo kiệt, lúc trước hắn quen Cơ Uyển Bạch, là do được một người bạn làm ăn với chủ tịch Cơ giới thiệu. Sự việc xảy ra đêm đó, hắn chuẩn bị hai phần đại lễ, chạy đến nhà vị giám đốc kia, khóc lóc thở than mà kể lại ngọn ngành sự việc, vừa tự kiểm điểm, vừa thề, các loại kỹ năng giảo biện đều đem ra dùng cả. Vị giám đốc kia cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng kể, trai gái yêu nhau có mấy hành động thân mật này, cũng rất bình thường mà! Con gái nhà ông ta quen bạn trai chưa đến một tháng, đã thuê nhà bên ngoài ở cùng người ta, đó được gọi với cái tên là: sống thử. Nếu ông có nói câu gì, con gái lại châm chọc ông không theo kịp thời đại. Hiện giờ xem ra chủ tịch Cơ còn không theo kịp thời đại bằng ông, trong lòng ông tự sinh cảm giác tự hào. Buổi chiều cùng ngày, vị giám đốc kia cùng ba mẹ Đường Giai dẫn hắn tới khu biệt thự cao cấp nhà họ Cơ nhận tội. Hình tượng nổi bật bất phàm trong quá khứ của Đường Giai hoàn toàn bị phá vỡ, tóc rối tung, hốc mắt hõm sâu, sắc mặt tiều tụy, bộ dạng thất tình đau khổ, suy sụp tinh thần, làm người ta thấy mà thương. Vợ chồng chủ tịch Cơ tiếp khách trong phòng khách, thím Ngô mang lên trà bánh cùng trái cây đúng mùa, rồi tới thư phòng đối diện phòng khách, ở bên Cơ Uyển Bạch. Cơ Uyển Bạch ngồi trên xe lăn, như con quỷ nhỏ ghé mắt vào khe cửa nhìn ra bên ngoài, khi ánh mắt lướt tới Đường Giai, cô khinh miệt hừ một tiếng. Vị giám đốc kia đầu tiên là vui mừng hàn huyên mấy chuyện làm ăn với chủ tịch Cơ, sau đó chậm rãi chuyển đề tài tới Đường Giai. Vợ chồng chủ tịch Cơ liếc nhau, hít vào một hơi, vẫn là câu nói kia, “Không thể làm chậm trễ Đường Giai.” Đường Giai bi thương ngẩng đầu, “Bác trai, cháu biết tối hôm qua là cháu đường đột, cháu…nhìn thấy Uyển Bạch, nhớ tới ngọt ngào trước kia, nhất thời không kềm chế được, trong đầu trống rỗng, không bận tâm tới cảm nhận của Uyển Bạch, làm chuyện sai lầm. Xin bác tha thứ, cháu…thật lòng yêu Uyển Bạch. Cho dù Uyển Bạch có nhớ ra cháu hay không, cho dù bao nhiêu năm, cháu đều nguyện ý chờ Uyển Bạch.” “Ọe…” Cơ Uyển Bạch ở trong thư phòng nôn khan một trận, khiến cho thím Ngô sợ tới mức bước lên vỗ vỗ lưng cô. “Thím Ngô, trước kia thật sự là cháu với hắn ta ngọt ngào sao?” Cơ Uyển Bạch không dám tưởng tượng tới hình ảnh đó trong đầu. “Ngọt ngào?” Thím Ngô không chú ý nghe câu chuyện bên ngoài, ánh mắt kinh ngạc, “Cháu và Đường Giai đều là người đọc sách, chưa từng có hành động thân mật gì trước mặt người khác, về phần sau lưng, thím cũng không biết.” “Vậy nhất định là cũng không có, sao cháu có thể để cho loại đàn ông ghê tởm này chạm vào người cháu.” Cơ Uyển Bạch bĩu môi, rất tự tin nói, “Hiện giờ hắn ta lợi dụng lúc cháu không nhớ rõ chuyện gì, mới cố ý bịa đặt hãm hại cháu.” Thím Ngô cười, Uyển Bạch trước kia rất ít nói, cả ngày chỉ vùi đầu đọc sách, Uyển Bạch hiện giờ, giống một cô gái nhỏ, nói liên miên không ngừng, biểu cảm trên mặt cũng phong phú hơn trước kia. Cơ Uyển Bạch lầu bầu một hồi, lại ghé vào khe cửa nghe lén, nghe xong một hồi, sắc mặt cô thay đổi. Lúc này vị giám đốc kia tự mình ra mặt nói vun vào, chủ tịch Cơ không nể mặt tăng, cũng phải nể mặt Phật, huống hồ chuyện của Đường Giai, còn thật sự truy cứu tiếp, cũng chỉ là do tuổi trẻ khí thịnh, khó kiềm chế được bản thân, cũng không phải là chuyện sai lầm khó tha thứ gì, hơn nữa thái độ nhận sai của Đường Giai rất chân thành, vợ chồng Đường gia lại nhiều lần khẩn thiết giải thích thay con. Nếu chủ tịch Cơ còn cứ khăng khăng, vậy sẽ giống như để bụng không bỏ qua cho người khác, cư xử theo kiểu kẻ có tiền ức hiếp người thấp cổ bé họng. Tối hôm qua cũng là đang cơn nóng giận, ông mới nói ra một câu tàn nhẫn, tình hình hiện tại, cũng nên mượn cái thang này mà bước xuống. Được rồi, hôn ước của Cơ Uyển Bạch và Đường Giai trong câu chuyện nói nói cười cười lúc này, lại được tiếp tục. Cơ Uyển Bạch ở trong thư phòng thiếu chút nữa là ngất xỉu, bắt cô thành thân với tên đăng đồ tử ánh mắt gian tà kia, trừ phi là trời sập. Cô tưởng tượng đến nửa đêm mở mắt ra, hắn mình trần ôm cô, đã không rét mà run. Dê có thể sống chung một nhà với sói sao? Không được, hiện giờ ba mẹ bị sự giả dối của hắn che mờ hai mắt, cô nhất định phải nghĩ ra biện pháp hoàn toàn giải quyết hôn ước này. Vị tiền hôn phu Đỗ Tử Bân của cô, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn học thức có học thức, nhưng không phải cô cũng hủy được hôn ước đó sao, bởi vì cô sợ ở cạnh một con mọt sách sẽ làm mình buồn chán muốn chết. Đường Giai có thể so sánh với Đỗ Tử Bân sao? Hôn ước không bị hủy bỏ, có điều Đường Giai hy vọng một ngày yên lành trời trong nắng ấm thì hoàn toàn không có. Cơ Uyển Bạch từ bệnh viện về nhà dưỡng thương, bình thường đều ở trong thư phòng. Phòng cũ của cô chất đầy các loại sách y học, trên tường dán đầy hình bản đồ cơ thể người và sơ đồ các huyệt vị, Cơ Uyển Bạch nhìn thấy mà sợ hãi, không dám ngủ ở trong, hơn nữa xe lăn lên tầng cao không tiện, cô tạm thời dọn vào ở trong thư phòng. Khi Đường Giai bước một bước vào cửa lớn nhà họ Cơ, cửa thư phòng lập tức đóng chặt, kể cả vợ chồng chủ tịch Cơ hay thím Ngô cũng không vào được. Hắn ở đó bao lâu, cô đóng cửa bấy lâu, không ăn không uống. Cơ phu nhân thương con gái, khuyên Đường Giai chờ một thời gian nữa hãy tới, chờ Uyển Bạch bớt giận. Đường Giai mỉm cười nói không sao, nhưng vừa ra khỏi nhà họ Cơ, trong lòng đã không ngớt rủa xả Cơ Uyển Bạch. Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Chỉ cần kiên trì chờ tới khi kết hôn, sau khi hắn có được tất cả, trước tiên hắn xử lý Cơ Uyển Bạch, sau đó chậm rãi xử lý hai ông bà già nhà họ Cơ kia. Cơ phu nhân cũng từng nhiều lần khuyên giải chuyện Đường Giai, chỉ cần nhắc tới tên Đường Giai, Cơ Uyển Bạch lập tức bịt tai, hét lên: “Con không lấy chồng, con không lấy chồng!” Hai vợ chồng buổi tối đi ngủ nói tới chuyện này, Cơ phu nhân nói: “Nếu Uyển Bạch thật sự không chịu cưới, lại không hồi phục trí nhớ, chúng ta bồi thường cho Đường Giai một khoản, để cậu ta cưới người khác đi!” Chủ tịch Cơ mở to mắt nhìn bóng đêm trừng trừng, không lên tiếng. Thời tiết càng ngày càng ấm lên, đi dưới bóng cây ven đường tựa như dưới làn nước mát, hoa trong bồn cứ cách vài ngày lại nở một bông, nhóm mỹ nữ cũng chẳng hề thua kém, đổi sang váy ngắn, đeo kính râm, phong thái nổi bật đi dạo phố. Thạch cao mấy tháng nay gò bó Cơ Uyển Bạch rốt cuộc cũng được tháo đi, xương sườn hồi phục rất tốt, nhưng xương đùi thì cần thêm thời gian. Thời gian điều trị tiếp theo cũng không phức tạp, không cần tới bệnh viện. Thời gian đầu là dùng nạng, kiên trì tập đi, sau đó dần dần bỏ nạng, tự mình đi lại. Thời tiết ấm áp, Cơ Uyển Bạch mới đi vài bước, đầu đã đổ đầy mồ hôi, nhưng cô kiên trì mỗi ngày đều phải đi mấy giờ. Khi tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ khoa chỉnh hình nói tình hình hồi phục của cô rất tốt, chỉ cần một tháng nữa, có thể là cô sẽ khỏi hẳn, đi làm, đi dạo phố đã không có vấn đề gì. Vợ chồng chủ tịch Cơ không ôm hy vọng gì về chuyện con gái quay về bệnh viện làm, cô nhìn bản đồ cơ thể người, đều sợ tới mức nhắm mắt lại, loại sợ hãi này, còn không khiến bệnh nhân chết khiếp mới là lạ. Hai người thương lượng, sau khi Uyển Bạch khỏi hẳn, muốn điều trị não bộ cho Uyển Bạch, ra nước ngoài hoặc là mời chuyên gia tới hội chẩn. Cơ Uyển Bạch rời khỏi khoa phụ sản bệnh viện mấy tháng, mấy đồng nghiệp trong bệnh viện thật sự rất nhớ. Chọn một ngày chủ nhật, thời tiết vô cùng đẹp, mấy người đồng nghiệp lái xe tới nhà họ Cơ thăm Cơ Uyển Bạch. Thím Ngô nói trong hoa viên bầu không khí rất thoáng đãng, dựng một cái dù lớn trong hoa viên hóng gió, uống trà thật là hợp. Mấy người đồng nghiệp tươi cười đỡ Cơ Uyển Bạch vào hoa viên. Hoa viên nhà họ Cơ là do kỹ sư nổi tiếng thiết kế, có tượng đá, có bể bơi, vườn hoa, hòn giả sơn, đan xen đầy thú vị. Mấy cô gái và Cơ Uyển Bạch ngồi quanh một cái bàn gỗ dài màu trắng, ăn điểm tâm, uống cà phê, rất thích ý. Cơ Uyển Bạch nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu nâu trong cốc, trong đầu hiện lên hình ảnh chàng trai luôn mang nụ cười ấm áp. Mấy cô gái biết Cơ Uyển Bạch mất trí nhớ, tất cả đều tự giới thiệu với Cơ Uyển Bạch. Cơ Uyển Bạch cười với bọn họ, tuy rằng không hiểu lắm mấy cô ấy đang nói gì, chỉ là trong lòng rất vui vẻ. Hàn huyên một hồi, có mấy cô gái tới bên bể bơi nghịch nước, chỉ còn một người tên Ngô Trừng ở lại bên Cơ Uyển Bạch. Hai người yên lặng nhìn hồ nước xanh biếc, dưới ánh mặt trời có từng gợn sóng nhỏ lăn tăn. Ngô Trừng đột nhiên quay sang, vẻ mặt có phần nghiêm túc. “Uyển Bạch, chị là y tá trưởng trong phòng phẫu thuật, mỗi lần em làm phẫu thuật, đều là chị và em phối hợp. Ở khoa phụ sản bệnh viện, chúng ta là bạn bè thân thiết.” Cơ Uyển Bạch gật gật đầu, đẩy đẩy cặp kính. “Có chuyện này, chị cũng không biết có nên nói với em hay không, nhưng chị nghĩ rồi, vẫn phải nói ra thôi! Hôm trước vị hôn phu Đường Giai của em tới tìm chị, nhờ chị tìm giúp một bác sĩ tin tưởng được, giúp nạo thai cho một obassan*.” *Tiếng Nhật, nghĩa là bà thím. Cơ Uyển Bạch chớp mắt mấy cái, “Obassan là chỉ một người sao?” Ngô Trừng nhìn trời thở hắt ra, “Tiểu thư, là chỉ một người phụ nữ trung niên, mà lại trang điểm như con gái, hai người lén lút tới đây, ngay cả đăng ký, nộp viện phí cũng không chịu, lén đưa cho bác sĩ phẫu thuật và y tá mỗi người một ngàn tệ, ra tay thật là hào phóng. Khi phẫu thuật, Đường Giai luôn chờ ở bên ngoài, sau khi xong, cũng là anh ta ôm bà ta ra xe.” Cơ Uyển Bạch cũng không hoàn toàn hiểu rõ ý mỗi từ mà Ngô Trừng nói, nhưng cô cũng đoán được phần nào, hiểu được rằng, quan hệ của Đường Giai và người phụ nữ kia vô cùng thân thiết, hơn nữa còn có con, phải bỏ thai nhi đi. Cô không khỏi hưng phấn mở lớn hai mắt, giữ chặt tay Ngô Trừng, “Đây…đây là sự thật sao?” Nếu tên đăng đồ tử kia làm ra việc này, ba mẹ sẽ đồng ý từ hôn. Ngô Trừng rất kinh ngạc quan sát Cơ Uyển Bạch, “Em…rất vui?” “Đương nhiên rồi, đây là chuyện tốt mà!” Ngô Trừng sờ trán mình, lại sờ trán Cơ Uyển Bạch, nhiệt độ rất bình thường. “Đường Giai là vị hôn phu của em, em nghe được mấy chuyện này, không thấy khó chịu chút nào?” Ngô Trừng hỏi lại. “Sao lại khó chịu, em không thèm cái tên ra vẻ đạo mạo đó đâu, nhìn mặt đã thấy hư hỏng.” Cơ Uyển Bạch chun mũi, rất là khinh thường. Ngô Trừng giật mình, cắn môi dưới, ngồi thẳng người, nhìn vẻ mặt kia của Cơ Uyển Bạch không giống là giả vờ, mà giống thật sự vui vẻ, “Uyển Bạch, em đã nói như vậy, chị cũng không lo lắng. Chị cũng nói rõ hết mấy chuyện khác cho em nghe.” “Còn chuyện khác nữa?” Cơ Uyển Bạch kích động, giọng nói cũng run rẩy. “Kỳ thật trước kia, hắn ta nhờ em giúp làm mấy ca phá thai, có mấy cô gái, chị cùng mấy chị em khác khi ra ngoài ăn cơm có từng gặp, bọn họ…dường như không giống là bạn của Đường Giai. Trong đó có một cô, học cùng một người chị em. Em có biết không, thế giới này có khi rất nhỏ, người chị em ấy vờ như không biết Đường Giai, lén hỏi Đường Giai là gì của cô gái kia, cô gái đó nói là bạn trai của mình, hai người đã sống chung hơn hai năm…” Cơ Uyển Bạch à một tiếng, khóe miệng hé cười, rồi như một vòng gợn sóng, từ từ mở rộng.