Cơ Uyển Bạch bảo cô y tá đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, cô cúi nhìn đường cái, nhìn dòng người đi lại bên ngoài bệnh viện, ảo não thở dài một tiếng. Chẳng qua là cô cắt cổ tay, thế nào mà sau khi tỉnh dậy lại bị thương thành ra thế này, xương sườn bị gãy mấy cái, chân cũng bị gãy xương, ông già tóc bạc mặc áo choàng trắng kia nói cô vẫn vô cùng may mắn. May mắn cái đầu ông ấy! Cô giống như một đứa bé mặc nhầm quần áo vào nhầm nhà, sợ hãi đứng đó, miệng mếu máo, muốn khóc nhưng không dám. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, với chuyện cô là ai cô cũng đâm ra nghi ngờ. Cô không tên là Cơ Uyển Bạch, cô tên là Vân Ánh Lục, là người thành Đông Dương nước Ngụy, là thiên kim tiểu thư của Vân thị châu báu. Chỉ là mỗi người ở đây thấy cô đều gọi cô là Cơ Uyển Bạch. Cô cũng nhìn mình trong gương, là một gương mặt xa lạ. Hôm đó, cô sợ tới mức khóc lớn, đập vỡ gương, mấy cô y tá mặc áo trắng cầm cái gì đó đâm vào cổ tay cô, cô mới bình tĩnh lại. Ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là cô đã chết, sau đó đầu thai một lần nữa. Chỉ là đầu thai, không phải là phải lớn lên từ em bé còn ẵm ngửa sao? Sao cô lại lập tức lớn lên như vậy được, còn cả sao cô có thể nhớ rõ ràng ký ức về kiếp trước của mình như vậy? Cô vắt óc suy nghĩ, cũng không tìm được đáp án. Tóm lại, mặc kệ cô có thừa nhận hay không, cô chính là Cơ Uyển Bạch. Thế giới của Cơ Uyển Bạch đối với cô mà nói hoàn toàn xa lạ. Cô có cha mẹ vô cùng yêu thương cô, đây là chuyện vui mừng duy nhất cô phát giác ra sau khi kinh hoảng bất an biết mình biến thành một người khác. Còn có rất nhiều người tự xưng là đồng sự và bệnh nhân của cô, còn có một người đàn ông tự xưng là vị hôn phu của cô, điều này khiến cô rất tức giận. Khi cô là Vân Ánh Lục, cũng từng có một vị hôn phu, tên là Đỗ Tử Bân, đó là tên Đỗ đầu gỗ, nhắc tới khiến cho cô thấy bốc hỏa. Rõ ràng học thức uyên bác, mà không dốc sức vì nước, không làm rạng rỡ tổ tông, nói cái gì mà giữ đạo hiếu, phải ba năm không ra khỏi cửa trước, không bước khỏi cửa sau, toàn tâm toàn ý ở trong Phật đường đọc sách thánh hiền. Cô thật sự không chịu nổi cái loại không hiểu phong tình, ngốc nghếch vụng về như vậy, nổi giận yêu cầu hủy hôn ước. Sau khi hủy hôn ước, tên kia tới lúc ra khỏi cửa, đỗ Trạng Nguyên, làm Thượng thư bộ Hình, giống như thị uy cho cô xem, dường như cố ý chọc giận cô. Cô không chịu nổi, lấy ra con dao, cắt ngay cổ tay. Cơ Uyển Bạch thở dài, nếu lúc trước có thể nuốt xuống cơn giận đó, hiện giờ cũng sẽ không đến nơi này rồi! Đỗ Tử Bân không hiểu ái tình, mà vị hôn phu hiện tại này của cô lại rất hiểu ái tình. Một gã mặt mũi trắng trẻo, ỷ vào cái mã đẹp trai, động một cái là muốn ôm cô, miệng thì kề sát, muốn hôn cô, nhưng trong đôi mắt kia hiện rõ ánh mắt gian tà. Điều này làm cho cô phát cáu, cô sao có thể yêu một người như thế được? Vừa nhìn đã thấy là kẻ háo sắc. Nhất định là hắn ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tự bịa đặt thế này. Tất nhiên hiện giờ cô là Cơ Uyển Bạch, cô sẽ không lấy người như vậy. Cơ Uyển Bạch âm thầm thề, chờ khi vết thương của cô khỏi, chuyện thứ nhất phải làm là hủy hôn ước. Nơi này và nước Ngụy quả thực là hai thế giới bất đồng, mặc quần áo khác nhau, nhà cửa cũng khác nhau, nói chuyện cũng rất không giống nhau, trên đường không phải là xe ngựa chạy, mà là xe bốn bánh không cần ngựa kéo, chạy còn nhanh hơn ngựa nhiều. Hiện giờ cô đang ở trong phòng bệnh, cũng không giống với hiệu thuốc ở nước Ngụy, các đại phu cũng không giống, không biết sao, lại giống như người chết, người nào cũng mặc đồ trắng, nhìn đã thấy không may mắn. “Uyển Bạch!” Phía sau truyền đến một tiếng gọi đầy yêu thương. Cơ Uyển Bạch xoay xe lăn, quay người lại, sắc mặt ôn hòa hơn, “Mẫu thân!”, cô thấy khuôn mặt người phụ nữ trung niên có chút tương tự gương mặt cô hiện tại. Cơ phu nhân cười, quở trách: “Lại quên rồi, gọi là mẹ, không phải mẫu thân.” Bà đặt cặp lồng trong tay xuống, đổ ra một bát canh xương màu trắng đục, “Tới đây, thím Ngô vừa mới hầm, canh vừa đặc vừa ngon, xương cốt bị thương tổn cần bổ xương, không được phép kén ăn.” Cơ Uyển Bạch ngoan ngoãn nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ. Cơ phu nhân thu dọn lại giường giúp cô, nhìn ngó bốn phía, “Thằng bé Đường Giai này, hôm nay không phải nó nói xin nghỉ tới thăm con sao?” “Con đuổi hắn đi rồi, một người đàn ông cứ ở suốt trong phòng con, sẽ ảnh hưởng tới khuê danh của con.” Thím Ngô là người giúp việc theo giờ của nhà họ Cơ, nấu canh rất ngon, Cơ Uyển Bạch vẫn vùi đầu uống canh nói. Cơ phu nhân ngồi xuống mép giường, yêu thương nhìn Cơ Uyển Bạch, “Con lại không hiểu chuyện rồi, sao có thể đối với Đường Giai như vậy chứ, con bị thương, cậu ấy không biết là lo lắng tới bao nhiêu đâu. Khi xe cứu thương tới, cậu ấy sợ tới mức bước cũng không bước nổi.” “Vậy nói không chừng là hắn làm con bị thương.” Cơ Uyển Bạch mở lớn mắt. “Đừng có nói bậy, Đường Giai không phải người ngoài, là vị hôn phu của con. Các con yêu nhau ba năm, không biết là câu ấy yêu con biết bao nhiêu đâu!” “Ba năm?” Cơ Uyển Bạch ngẩng đầu khỏi cái bát, hất cằm, “Con thấy không phải hắn yêu con, mà giống như nịnh bợ con, muốn kiếm lợi từ con.” Cơ phu nhân nhắm mắt, mỉm cười, “Sao có thể thế được, hiện giờ trai gái yêu nhau, đều không quá một tháng, có thể dụ dỗ cô gái lên giường, mà thằng bé Đường Giai này, là chính nhân quân tử, ba năm đều không có hành vi không phải gì với con. Mẹ và ba con vì ưng ý cậu ta điểm này, mới đồng ý cho hai con kết hôn.” “Không được, con chỉ thấy nhìn hắn không vừa mắt.” “Uyển Bạch,” Cơ phu nhân dịu dàng cầm tay con gái, “Đó là hiện giờ con mất trí nhớ, đã quên mất cậu ấy, chờ tới khi con nhớ được chuyện trước kia, con sẽ chấp nhận cậu ấy.” “Vậy con tình nguyện cả đời không nhớ lại.” Cơ Uyển Bạch lẩm bẩm nói. “Mẹ, mẹ cho rằng hắn thật sự là chính nhân quân tử? Hôm đó con nằm trên giường, hắn cho rằng con đã ngủ, con thấy hắn lén cầm tay cô y tá đó!” “Uyển Bạch!” Cơ phu nhân nhăn mặt, cao giọng, “Thế kỷ hai mươi mốt, nam nữ nắm tay nhau, đó là hành vi rất bình thường, con ngạc nhiên cái gì. Con không nhớ được chuyện trước đây cũng được, nhưng sao tính tình cũng thay đổi? Nói ra lời không có căn cứ này, con làm cho mẹ quá thất vọng rồi.” Cơ Uyển Bạch cụp mắt, rất uất ức cắn môi, “Có lẽ…có lẽ con vĩnh viễn không thể nào trở về như trước đây.” “Chờ khi vết thương của con liền lại, mẹ dẫn con ra nước ngoài kiểm tra não bộ, nhất định sẽ khám ra.” Cơ phu nhân không đành lòng trách cứ con gái, vội dịu dàng an ủi. Kỳ thật bà phát hiện ra không phải con gái bị tổn thương não bộ, mà giống như rối loạn thần kinh, hành vi cử chỉ có phần khác thường. Đứa con gái này từ nhỏ đã là niềm tự hào của bà và chồng, không hề kém con trai chút nào. Cũng nhờ có bà, sự nghiệp hiện giờ của chồng bà mới lớn như vậy, cũng không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo liễu. Tới giờ, con có người phụ nữ nào có thể sinh cho ông một đứa con gái vừa thông minh, vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện như Uyển Bạch? Không có con trai thừa kế công ty thì sao, sau này làm từ thiện cũng được rồi. Con gái nhà bọn họ là thiên tài trong giới y học, người mở công ty nhiều không đếm xuể, nhưng thiên tài y học thì có mấy người? Ôi, sợ là Uyển Bạch quá ưu tú, làm cho bị ông trời đố kỵ, nên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này? Với chuyện này, bà cũng có cái nhìn khác về Đường Giai. Hai đứa đang yên đang lành đi xem nhà, sao lại ngã vào thang máy được? Uyển Bạch không phải trẻ con ham chơi, rốt cuộc là lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Bà nghĩ tất cả phải chờ sau khi Uyển Bạch hồi phục, sẽ có đáp án. Hiện giờ nhìn biểu hiện của Đường Giai, thì cũng cho qua đi, nhưng khúc mắc này cũng phải tìm ra lời giải. Sau khi Cơ phu nhân cùng Cơ Uyển Bạch dùng cơm trưa, giúp cô lau người, để cô nằm lên giường nghỉ ngơi. Sáng sớm Cơ Uyển Bạch đã gặp mấy chuyện, cảm giác có hơi mệt mỏi, nằm không lâu, đã ngủ thiếp đi. Từ sau khi ba Cơ Uyển Bạch làm chủ tịch hội đồng quản trị, Cơ phu nhân đã xin nghỉ việc ở nhà chăm sóc gia đình. Bà nhìn mấy món đồ nội y Uyển Bạch thay ra bên cạnh, nghĩ rằng cũng không cần mang về nhà, dù sao sau khi ăn xong cũng không có việc gì, mang tới phòng giặt quần áo giặt đi! Bà nhẹ chân nhẹ tay bước ra khỏi phòng bệnh, mới vừa mở cửa phòng ra, đã nhìn thấy một nam một nữ đi tới trước mặt. Người nam nhã nhặn, người nữ rất xinh xắn. “Là bác Cơ đúng không ạ? Cháu là Vu Bất Phàm, học khóa trên của Cơ tiểu thư.” Vu Bất Phàm mới nhìn đã nhận ra là Cơ phu nhân, vội dừng lại chào hỏi, cô gái đi bên cạnh mỉm cười lui qua một bên. “Cháu cũng làm ở khoa phụ sản của bệnh viện sao?” Cơ phu nhân dịu dàng gật đầu. “Không ạ, học khóa trên, nhưng không phải cùng học khoa, cháu là bác sĩ tâm lý.” “Bác sĩ tâm lý?” Trong lòng Cơ phu nhân khẽ động, “Là bác sĩ chuyên môn giúp người khác xóa tan phiền não trong lòng, bóng ma tâm lý, giúp người khác giải tỏa cảm xúc, điều trị các chứng bệnh như trầm cảm, chịu áp lực, bị điên sao?” Vu Bất Phàm mỉm cười, “Cũng gần như vậy, em Cơ đâu ạ?” “Con bé vừa mới ngủ, bác sĩ Vu làm tới chức nào ở bệnh viện rồi?” “Chưa nói tới chức tước gì, cháu tự mở phòng khám.” Cơ phu nhân chớp chớp mắt, liên tục gật đầu, “Bác sĩ Vu, cháu cho bác danh thiếp được không?” “Được ạ, được ạ!” Vu Bất Phàm vội lấy danh thiếp ra, đưa cho Cơ phu nhân. “Tôi cũng muốn.” Cô gái xinh đẹp vươn ngón tay thon dài, chủ động rút ra một tấm, liếc nhìn Vu Bất Phàm cười xinh đẹp. Da mặt Vu Bất Phàm có hơi co giật. Cơ phu nhân nhìn thấy cả trong mắt, “Vậy bác sĩ Vu, bác đi trước, sau này, bác sẽ đặc biệt tới thăm cháu.” Vu Bất Phàm lễ phép nhìn theo Cơ phu nhân đi khỏi, lại liếc sang cửa phòng bệnh đóng chặt, nhấc chân bước tới hướng cầu thang. “Được rồi, Từ Lâm, không cần tiễn.” Thật là có chút không nuốt trôi được, cô gái này, tuổi không lớn, lại rất hiểu tâm lý. Tiễn khách, còn đặc biệt cởi đồng phục y tá. Nhưng mà, anh chỉ khen một tiếng, dáng người vừa phải, cần bớt đi cũng không đến một tấc, cần tăng lên cũng không đến một tấc. Từ Lâm cười duyên dáng ngước mắt lên, “Vậy được rồi, em đi làm đây. Bất Phàm”, cô nàng tao nhã làm động tác gọi điện thoại với anh, “Nhớ nhé!” Vu Bất Phàm giật mình, toàn thân nổi da gà.