Xuân Sắc Như Thế
Chương 157
Sắc trời vẫn còn mờ mịt, tuyết vẫn rơi đều, xem chừng ngày mai không có khả năng là một ngày trời sáng. Trong núi rừng, tuyết đọng cao hơn đầu gối người, dòng suối nhỏ cũng đóng thành băng, muốn xách nước, A Cường đều phải xách theo một cái rìu lớn, ra sức đục một lỗ thủng trên băng.
Vân Ánh Lục dùng ống tay áo rộng thùng thình lau lau mũi, cẩn thận thò chân xuống, bước một bước, một bước, lại một bước…Cô quay đầu lại nhìn từng hàng dấu chân, không khỏi cất tiếng cười khanh khách.
Rốt cuộc cô có thể xuống giường, rốt cuộc cô có thể vứt bỏ hai chiếc nạng, hoàn toàn có thể dùng hai chân mình bước đi, ước chừng đã bốn tháng rồi. Đầu tháng chín cô rời Đông Dương, Tông thẩm nói không tới vài ngày nữa sẽ tới ngày cúng ông Táo, sắp tới năm mới, Tông thẩm cả ngày la hét Tông thúc phải xuống núi đến chợ mua hàng Tết, có điều tuyết lớn phủ kín núi, nửa bước cũng khó đi.
Vân Ánh Lục ngửa mặt, để cho bông tuyết rơi xuống đầu mày, mắt cô.
“Cơ cô nương, cẩn thận.”
Một cánh tay mạnh mẽ từ đằng sau lưng đưa tới, giữ cô lại đúng lúc cô mất trọng tâm, một chiếc ô lớn màu tro được xòe ra, che đi bầu trời u ám trên đỉnh đầu cô.
Từ khuỷu tay đang bị nhẹ nhàng nắm lấy, nhìn lên khuôn mặt chất phác của A Cường, trong mắt Vân Ánh Lục xẹt qua một tia thật có lỗi.
Tông thẩm đã nói không ít lần, muốn cưới cô về làm con dâu, mỗi một lần nói, cô đều khéo léo nói rằng mình đã thành thân.
“Người nhà cháu sợ là đã mất rồi, người ta nói rằng không cứu được ai còn sống ở ngọn núi đó, có thể sống, có thể sinh con là được rồi.” Tông thẩm thật sự là không có điểm gì chê cô cả.
Vân Ánh Lục thật không biết nên khóc hay nên cười.
“Đại thẩm, cháu còn thật sự không biết làm gì để sống qua ngày, cháu không biết nấu cơm, không biết nữ công, ngay cả xách nước cũng không được, không xứng với A Cường nhà bác.”
“Không hề gì, không hề gì, những việc này ta đều dạy cháu được.” Tông thẩm vui mừng nói.
Nhắc tới chuyện này, A Cường đều xấu hổ quay người đi, ngay cả nhìn thẳng vào Vân Ánh Lục cũng không dám. Chỉ có khi ăn cơm, lén ngắm cô một cái, sau đó gắp thịt bỏ vào trong bát cô, rồi tự mình vùi đầu ăn cơm.
“Cơ cô nương, ở đây gió lớn, thân thể cô vừa mới khỏe lại, vẫn nên quay về phòng sưởi ấm đi!” A Cường mang đến một tấm da cáo phủ lên người Vân Ánh Lục. Dường như nhận thấy cô muốn nói gì đó, nên có chút đăm chiêu liếc nhìn cô.
“Tôi muốn nhìn xung quanh.” Vân Ánh Lục cười ôn hòa, “A Cường, phu quân của tôi, chàng còn sống. Thật xin lỗi, tôi không thể ở lại đây. Tôi muốn hai ngày nữa rời khỏi đây, tới thành Lâm Sơn.”
“Cô nương… Đừng nghe mẫu thân ta nói hươu nói vượn, vừa nhìn là biết cô nương là tiểu thư nhà giàu. Ta…là một kẻ lỗ mãng nơi sơn dã, làm sao xứng với cô nương.” A Cường có chút thương cảm cúi đầu.
“A Cường, cả nhà anh có ân cứu mạng với tôi, tôi…nhất định sẽ giúp anh tìm một cô nương tốt có thể may quần áo cho anh, biết nấu cơm, có thể xách nước về làm vợ anh, sinh cho anh một đứa nhóc mập, được không?” Vân Ánh Lục chân thành nhìn A Cường, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Trúc Thanh.
Gương mặt ngăm đen của A Cường chợt đỏ lên, “Cái này…cái này…không thể cưỡng ép, có thể cứu cô nương, cũng là cô nương mạng lớn. Nhà chúng ta không cần báo đáp, ngày mai…bất kể là tuyết lớn hay tuyết nhỏ, ta cũng sẽ đưa cô nương tới thành Lâm Sơn, một trăm dặm đường núi, phải đi mất hai ba ngày, cô nương…quay về phòng đi, không nên để mình bị lạnh.”
“A Cường, anh đã từng tới thành Đông Dương chưa?” Vân Ánh Lục nghe xong lời A Cường nói, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, mỉm cười hỏi.
“Thành Đông Dương là kinh thành, ta tới thị trấn ở dưới chân núi từng nghe người khác nhắc tới, ta…chưa từng tới đó!”
“Tôi dẫn anh tới thành Đông Dương, tìm cho anh người vợ tốt, rồi anh trở về núi, được không?”
A Cường im lặng nhìn cô, trong lòng Cơ cô nương…hoàn toàn không hề lưu luyến ngọn núi này! Thôi, dưa hái xanh không ngọt, phượng hoàng nên đậu trên cao, hắn không nên yêu cầu quá đáng, không nên yêu cầu quá đáng.
“Không, ta đưa Cơ cô nương đến thành Lâm Sơn rồi trở về núi, ta…vẫn quen ở trong núi. Cơ cô nương, ngày mai…lúc cô đi, khi tạm biệt cha mẹ ta đừng nói là tới thành Lâm Sơn, cô hãy nói là theo ta vào núi xem ta săn thú, nếu bọn họ biết cô muốn đi, sẽ đau lòng.”
“A Cường, thật xin lỗi…” Lời xin lỗi của Vân Ánh Lục nghẹn ở cổ họng hóa thành một dòng lệ nóng, trào lên khóe mắt.
Tuyết bay lả tả khắp núi rừng, nổi lên một lớp sương mù dày.
Ngày hôm sau, Tông thẩm mặc cho Vân Ánh Lục một chiếc áo thô thật dày, quấn chân cô thật chặt, bên ngoài buộc một lớp da cáo, dặn dò rồi dặn dò, cùng Tông thúc đứng ở ngoài cửa, vui mừng nhìn A Cường dắt Vân Ánh Lục đi sâu vào trong rừng.
Vân Ánh Lục vừa đi vừa quay đầu, trong mắt cũng đầy nước mắt.
Cô không đành lòng làm tổn thương đôi vợ chồng chất phác này, nhưng không thể nào không lừa gạt bọn họ, bởi vì ở nơi xa, có một người đang chờ cô trở về.
Lần trước, anh chỉ bỏ đi không tin tức gì hơn hai mươi ngày, lần này nghiêm trọng hơn nhiều, cô đã đi hơn một trăm ngày, anh nhất định sẽ nhăn mày, trừng mắt nhìn cô hỏi: “Nàng nên làm thế nào bồi thường cho trẫm?”
Buổi tối ba ngày sau, Vân Ánh Lục và A Cường đi vào cửa thành thành Lâm Sơn.
Cách lễ mừng năm mới không đến mười ngày, trên đường trong thành Lâm Sơn hết sức náo nhiệt, cửa hàng tạp hóa phía Nam phía Bắc cái gì cần cũng đều có, không khí ngày Tết đặc biệt nồng đậm, trên chợ nơi nơi thấy màu đỏ, thấy vui mừng. Tri phủ Lâm Sơn quan tâm, sớm treo đèn lồng đỏ thẫm của tết Nguyên Tiêu cho phù hợp với khung cảnh, khiến phố phường thêm náo nhiệt.
Trên đường, ánh đèn giao nhau thành một biển màu vàng đỏ, khi tới đêm, càng thấy rực rỡ, xán lạn.
A Cường chưa từng tới thành lớn tới như vậy, hưng phấn mà hết nhìn Đông lại nhìn Tây.
Hai người theo dòng người bốn phía đi từ phố Bắc, đi đến đường phố phía Nam bán phấn nước, phấn hoa vàng, trâm cài ngọc và những đồ trang sức khác. Các cô nương trên đường phía Nam đều rất xinh đẹp, Vân Ánh Lục thấy A Cường rõ ràng không được tự nhiên, cô cười cười, suy nghĩ có phải tới nha môn tri phủ thành Lâm Sơn tìm người giúp đỡ hay không, đang muốn tìm người hỏi thăm phương hướng nha môn, bỗng nhiên nghe được phía sau có một tiếng hô ngạc nhiên:
“Là Vân Nhĩ Thanh sao?”
Vân Ánh Lục ngẩn ra, tên này là khi cô vừa mới xuyên không tới Đông Dương, ở Tụ Hiền Lâu được người ta gọi như vậy. Cô vội quay đầu lại, “Đào Hồng cô nương?”
Cô nhìn cô gái trang điểm xinh đẹp ở trước mặt, hồi tưởng lại. Cô gái này biết đánh đàn, thích hát bài Vân Nhĩ Thanh viết từ, dường như có chút thích Tần Luận. Cô từng cùng Tần Luận xem cô ấy diễn.
“Sao cô lại ở đây?” Hai người không hẹn mà cùng không hẹn mà cùng cất tiếng hỏi.
“À,” Đào Hồng cong cong môi, nói trước, “Sau khi ta gặp ngươi và Tần công tử không lâu, thì tới thành Lâm Sơn. Cô thì sao?”
Khi đó, tên của hoàng hậu cũng không công bố ra bên ngoài, người ở thành Đông Dương chỉ biết Vân Thái y thành Vân hoàng hậu, nhưng tên thật là gì, cũng không biết. Những thành khác của nước Ngụy, cũng chỉ biết là tân hoàng hậu họ Vân, những điểm khác thì càng không thể nào biết được. Đào Hồng rời đi từ sớm, những gì biết về Vân Ánh Lục, vẫn dừng lại ở chỗ là người con gái Tần Luận thích, thiên kim của Vân thị châu báu, Vân Nhĩ Thanh tài hoa xuất chúng nữ phẫn nam trang.
“Tôi gặp chút chuyện ngoài ý muốn, đang muốn nghĩ cách quay về thành Đông Dương đấy!” Vân Ánh Lục nói lảng đi, giải thích một cách mập mờ. Khuôn mặt A Cường cứng đờ, Cơ cô nương sao lại họ Vân?
Đào Hồng liếc mắt nhìn A Cường phía sau đang lo lắng bất an, kinh ngạc nhíu mày, cũng không hỏi tỉ mỉ hơn, “So với trước đây cô gầy đi nhiều, thiếu chút nữa là ta không dám nhận, vậy đêm nay cô nghỉ ở đâu?”
Vân Ánh Lục nhún nhún vai, “Tôi còn chưa rõ, cô có biết…” Cô đang muốn hỏi thăm Đào Hồng xem tới nha môn đi như thế nào.
Đào Hồng lại hiểu sai ý cô, “Nếu không, cô tới chỗ ta ở một đêm, nếu cô có thấy như vậy là hạ thấp thân phận thì cứ nói.”
Vân Ánh Lục nhìn bóng đêm tối đen như mực, giật mình. Đào Hồng là nữ tử thanh lâu, hiện giờ tất nhiên cũng ở thanh lâu, tới thanh lâu ở một đêm, được không?”
“Đào Hồng, đang nói chuyện với ai vậy?” Ở góc phố đối diện, một người đàn ông tuấn tú, mặc bộ y phục gấm, đứng phía sau Vân Ánh Lục, nhíu mày nhìn phía bên này.
Đào Hồng cứng đờ, cung kính quay đầu lại, “Ông chủ, Đào Hồng gặp một người bạn cũ, tán gẫu chút chuyện cũ. Đào Hồng lập tức quay về viện đây.”
Người đàn ông ngắm nghía chiếc quạt giấy trong tay, đi xuyên qua dòng người, bước tới, “Nếu là bạn cũ, thì nói chuyện thêm một lát đi! Việc làm ăn cũng không chỉ ngày một ngày hai.”
Vân Ánh Lục cau mày, khẩu âm của người này nghe là lạ, giống như nhân sĩ nước ngoài học cách nói tiếng Đông Dương.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, đối diện là một đôi mắt như biển khơi xanh thẳm, đôi mắt kia cũng đang nhìn chăm chú vào cô, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là kinh ngạc, tiếp theo là không dám tin trừng lớn mắt, cuối cùng, người đàn ông kia xoải bước tiến tới gần, quan sát Vân Ánh Lục từ trên xuống dưới.
Hắn hít sâu, thật cẩn thận lui ra phía sau từng bước, nhìn xem đằng sau cô có bóng không: “Thật là cô sao, Vân hoàng hậu?”
Đào Hồng và A Cường đồng thời ngẩng đầu, kinh ngạc ngây ra như phỗng.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
22 chương
74 chương
87 chương
101 chương
46 chương