Bóng đêm, như một tấm màn đen bao phủ thiên địa, đột nhiên, phía Đông giống như có một bàn tay thần kỳ, chậm rãi vén lên một góc, chân trời hiện lên một tia nắng mặt trời, sau đó, xuất hiện ánh hào quang màu đỏ tía. Chỉ chốc lát, ánh sáng đã bao phủ không trung, chỉ trong phút chốc đó, vầng mặt trời đỏ rực từ đường chân trời từ từ dâng lên, trời đất đột nhiên được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng nhạt. Vân Ánh Lục chậm rãi ngẩng đầu lên, híp mắt, cô có chút không thích ứng được với ánh nắng mai tươi đẹp này, cô lấy tay che đi, cảm thấy mắt vừa cay vừa đau. Cô không nhớ là mình có ngủ hay không, trong đầu trống rỗng, chỉ chớp mắt một cái, trời đã sáng. “Hắt xì! Hắt xì!” Mũi ngứa, cô không nhịn được hắt xì liên tục mấy cái. Tiếng hắt xì làm kinh động hai người ở trong Phật đường. Trong Phật đường, ánh nến đã tắt, hương vẫn còn bay. Nguyễn Nhược Nam quay đầu sang, nhìn thấy ngoài Phật đường, Vân Ánh Lục vẫn còn mặc bộ cung trang màu vàng, mặt thoáng cái trắng bệch, vội đứng lên đi ra ngoài. Thân thể Lưu Huyên Thần run rẩy, tay chống vào bồ đoàn, muốn đứng lên, phát hiện ra chân đã sớm cứng ngắc, La công công tay chân lanh lẹ vội đỡ hắn đứng dậy. “Nương nương! Sao lại không vào trong ngồi?” Vẻ mặt Nguyễn Nhược Nam hết sức mất tự nhiên. Vân Ánh Lục cười ảm đạm, “Tối hôm qua bóng đêm rất đẹp, tôi nhất thời ngắm mà ngây người.” Nguyễn Nhược Nam cắn cắn môi, đêm qua không trăng không sao, giơ tay không thấy rõ năm ngón tay, nương nương ngắm cảnh đêm gì? “Uyển Bạch!” Lưu Huyên Thần rốt cuộc cũng cố sức đứng lên được, một hồi lâu, chân mới có thể nhúc nhích, hắn cung kính hành lễ với Bồ Tát, lúc này mới ra khỏi Phật đường. Vân Ánh Lục quan sát Lưu Huyên Thần đang được nắng sớm bao phủ, đây là Lưu Huyên Thần ngày xưa gương mặt tuấn tú, phong lưu nho nhã sao? Hai mắt bị tơ máu che kín, râu lún phún trên mặt, vẻ mặt tiều tụy, ánh mắt trống rỗng, mờ mịt, long bào mới tinh vì quỳ lâu, đã nhăn không ra hình dạng gì, chỉ có vương miện trên đầu vẫn còn ngay ngắn là có thể nhìn thấy một chút phong thái trước kia. “Huyên Thần, em đói bụng, muốn quay về tẩm điện ăn sáng, chàng có muốn đi cùng không?” Mặt trời ngày thu sao lại nóng như vậy, cô nâng ống tay áo lên, che bớt một chút ánh mặt trời. Lưu Huyên Thần bước lên trước, kéo ống tay áo của cô xuống, dùng thân thể mình che cho cô, nắm chặt lấy cổ tay cô, ngón tay có hơi run rẩy. Ngón tay hắn cảm thấy lạnh lẽo, không hề thấy chút nhiệt độ cơ thể nào, bộ cung trang của nàng còn dính chút sương đêm, rốt cuộc nàng đã ngồi ở bên ngoài bao nhiêu lâu? Khóe miệng Lưu Huyên Thần run rẩy, hắn cắn chặt môi, kéo nàng vào trong lòng, cũng làm cho thân thể mình dán sát vào thân thể nàng, “Trẫm cũng đói bụng, chúng ta quay về điện đi!” Vân Ánh Lục mỉm cười, gật đầu nói lời từ biệt với Nguyễn Nhược Nam. Nguyễn Nhược Nam cứng ngắc vẫy tay, gương mặt run rẩy mấy cái, không hề liếc nhìn Lưu Huyên Thần, xoay người đi Hoàng cung hôm nay im lặng lạ kỳ, tìm cũng không thấy huyên náo tối hôm qua, cũng không thấy chút nào sợ hãi, cành cây, lầu các, vẫn còn treo những dải lụa đỏ, dưới ánh mặt trời vẫn tản ra không khí vui mừng. Nhìn thấy những thứ đó, Vân Ánh Lục mới tìm được một chút cảm giác hôn lễ. Ngự trù dựa theo quy củ của hôn lễ, đồ ăn sáng có làm canh bánh trôi táo đỏ*, còn làm đủ loại kiểu dáng, tên gọi cũng vô cùng may mắn. Lưu Huyên Thần ăn rất ít, nhưng mỗi một loại, hắn đều gắp một cái, cũng cố ý gắp cho Vân Ánh Lục một cái. *Là bánh trôi nấu cùng táo đỏ chứ không phải nhân táo đỏ nhé, vì trong bát có bánh trôi, táo đỏ, nước canh nên gọi là canh bánh trôi táo đỏ. Vân Ánh Lục rất phối hợp mà ăn hết sạch điểm tâm trong bát của mình. Sau khi ăn sáng xong, Vân Ánh Lục đề nghị Lưu Huyên Thần tắm nước ấm một chút, bộ dáng hiện tại của hắn dường như rất tổn hại tới hình tượng đế vương. Hoàng đế đại hôn, nghỉ triều ba ngày. Không cần dậy sớm, cũng có một chút thời gian làm mấy chuyện nho nhỏ ngọt ngào. Lưu Huyên Thần gật gật đầu, sai đám thái giám hầu hạ thối lui ra bên ngoài, kéo Vân Ánh Lục tới gần thùng tắm vẫn còn bốc hơi nước nghi ngút. Lúc cởi áo, hắn ôm Vân Ánh Lục, khàn giọng nói: “Uyển Bạch, giúp trẫm.” Vân Ánh Lục ngây người một chút, “Huyên Thần, em và chàng đã thành thân. Giữa chúng ta không tồn tại câu nói giúp đỡ, chàng chính là em, mà em cũng là chàng.” Cô tháo tóc hắn ra, cởi áo cho hắn, từ áo ngoài tới áo trong, mỗi một chiếc cởi ra, mặt cô lại càng đỏ, nhưng ánh mắt không trốn tránh. Lưu Huyên Thần bước vào trong thùng tắm, ngâm người trong nước ấm, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ thở dài một tiếng. Vân Ánh Lục xắn tay áo, chà xát bờ lưng rộng của hắn, giúp hắn gội đầu, hắn kéo cô tới trước mặt, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, không thèm để ý tới quần áo cô bị ướt, hôn lên môi cô. Đôi môi mềm mại kề sát, lưỡi hắn gấp gáp tiến vào trong miệng cô, không kịp chờ cô thích ứng, hắn đã liều mạng quấn lấy lưỡi cô. Loại vội vàng này, không quan hệ tới tình dục, mà giống quấn lấy, giống cầu cứu, giống như một người rơi xuống nước vớ được cọng rơm cứu mạng, dùng hết khí lực toàn thân. Vân Ánh Lục thở cũng không thở được, cô dựa vào vai hắn, để mặc cho hắn hôn. Nếu có thể làm hắn thấy ấm áp, cô nguyện dùng hết toàn bộ thể xác và tinh thần. “Uyển Bạch, đã để nàng phải chịu ấm ức rồi.” Cảm thấy người trong lòng mình ngực phập phồng không ngừng, hắn buông môi cô ra mà không nỡ, yêu thương hôn xuống má cô. “Được rồi, được rồi. Ấm ức thì chưa nói tới, thế nhưng có chút đặc biệt.” Vân Ánh Lục cười dịu dàng, lại thêm một ít nước ấm cho hắn. Lưu Huyên Thần lắc đầu, đứng lên, lấy chiếc khăn vải vắt bên ngoài, lau khô người, “Hôm nay trẫm cùng nàng hồi phủ thăm cha mẹ.” Về nhà thăm cha mẹ? Vân Ánh Lục chớp mắt mấy lần. Mãn Ngọc đã nói hết toàn bộ lễ tiết thành thân, trong đó không có mục hồi phủ thăm cha mẹ này mà! Cô biết cái gì gọi là về nhà thăm cha mẹ, vợ chồng mới kết hôn, ngày thứ hai sẽ về nhà mẹ đẻ của cô dâu để thăm hỏi cha mẹ cô dâu. Đây là tập tục thành thân trong dân gian, đối với đế vương không có yêu cầu này. Hoàng thượng triều Ngụy muốn xuất cung, đây chính là một chuyện vô cùng phiền toái và long trọng. “Chúng ta cứ giống như trước, ngồi một cỗ kiệu nhỏ xuất cung là được.” Lưu Huyên Thần nhìn thấu tâm tư của cô, nói. Đôi mắt đen thâm trầm, không chút gợn sóng. “Kỳ thật em muốn chúng ta đi dạo trong Ngự hoa viên một lát, cũng được rồi. Ngày hôm qua, nhiều nghi thức như vậy, em rất mệt.” Cô ngượng ngùng cười. “Về nhà thăm cha mẹ nàng rồi hồi cung nghỉ ngơi sau.” Lưu Huyên Thần rất kiên trì. “Vậy chúng ta có phải tới thỉnh an thái hậu trước không?” Vân Ánh Lục thật cẩn thận hỏi. Lưu Huyên Thần nheo mắt phượng, ánh mắt dừng trên mặt cô, “Bây giờ bà ấy còn ở trong cung sao? Chắc chắn là đã sớm tới Ngu phủ rồi.” “Huyên Thần!” Vân Ánh Lục rốt cuộc không nhịn được, vươn hai tay, ôm lấy thắt lưng hắn, “Chàng đừng kìm nén như vậy, được không? Ở đây không có người khác, chàng hãy khóc đi, hãy thét lên, hãy giải tỏa hết những đau đớn trong lòng đi, em là thê tử của chàng mà, có gì là chàng không thể nói với em chứ?” Vẻ mặt Lưu Huyên Thần bình tĩnh, môi khẽ cong lên, cười mà hoàn toàn không giống cười, ôn nhu ôm lấy cô, “Uyển Bạch, bây giờ trẫm đã tốt hơn nhiều, thật sự tốt hơn nhiều, nàng không cần lo lắng. Nàng nghe xem, hoàng cung rất yên tĩnh, thành Đông Dương cũng rất im lặng, không có bất kỳ người nào bị thương tổn, tất cả đều vẫn nguyên dạng.” Cô không muốn che giấu nữa, mắt đỏ lên, nước mắt trào ra, không ngăn lại được, trái tim giống như bị ai đó cắt, rất đau, rất đau. Anh sao có thể vẫn ổn được? Bình tĩnh chỉ là bề ngoài, trong lòng quay cuồng, chỉ sợ là sông cuộn biển gầm, nhưng anh sẽ không giống như lúc trước, khát vọng cô và anh cùng đứng sóng vai, anh đã đóng chặt cánh cửa trái tim, ngăn cách mọi người ở bên ngoài, kể cả cô. Đây là kiêu ngạo của đế vương, hay là tôn nghiêm của một người đàn ông? Có lẽ là cả hai. Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, “Em tìm Mãn Ngọc giúp em thay quần áo.” Cô xoay người đi, vội vàng chạy ra ngoài, không để cho hắn nhìn thấy nước mắt trên mặt cô. Lưu Huyên Thần nhìn theo bóng dáng cô, trong ánh mắt có không nỡ, yêu thương, còn có xin lỗi thật nhiều. Chuyện kinh thiên động địa chấn động hoàng cung tối hôm qua, người trong Vân phủ không hề biết được. Ngày hôm qua đại hôn, người trong phủ bận bịu tới thê thảm, chỉ ngủ được có một chút, sáng sớm đã phải dậy thu dọn, bạt che cho hôn lễ phải dỡ bỏ, đồ đạc trong các phòng cũng phải xếp lại vị trí cũ, bàn ghế mượn tạm phải trả lại, ấm chén phải rửa, khăn trải bàn phải giặt. Ngày hôm nay, người trong Vân phủ hận không thể biến Vân phủ thành trống rỗng, họ dọn một lần là xong. Bọn họ cũng chẳng có thời gian rỗi mà ra khỏi phủ, không biết lúc này trong thành Đông Dương, đã đầy những tin đồn thổi về thân thế Lưu Huyên Thần. Tối hôm qua, văn võ cả triều tham dự tiệc cưới, người nào về nhà mà không kể cho phu nhân nghe chuyện trong tiệc cưới sinh động như thật y như kể truyền kỳ trong văn học. Phu nhân nghe xong, tức tốc kể cho đám thiếp thất nghe. Đám thiếp thất lại tức tốc kể cho nhóm nha hoàn, nha hoàn lại lượn một vòng, vậy là một truyền mười, mười truyền trăm…Chỉ trong một đêm, mỗi người trong thành Đông Dương đều biết đương kim thiên tử Lưu Huyên Thần là công chúa tráo đổi với cậu bé nghèo vào cung, là hoàng thượng giả mạo. Người trong phủ đang bận bịu, người trông cửa hoảng hốt chạy vào bẩm báo, nương nương hồi phủ thăm nhà, khiến cho Vân viên ngoại và phu nhân thiếu chút nữa bị dọa ngã ngửa. Lưu Huyên Thần mặc một bộ trường bào màu trắng ngà, ngọc thụ lâm phong dắt tay Vân Ánh Lục mặc bộ váy la màu hồng nhạt đi vào trong sân. Hắn mỉm cười trấn an mọi người, không cần kinh ngạc, hôm nay không có chuyện gì, chỉ là dẫn nương nương hồi phủ ngồi một lát thôi. Về sau muốn xuất cung cũng không dễ dàng như vậy. Thái độ khiêm tốn của hắn làm cho người trong phủ kích động đến rơi nước mắt, hắn còn không cho mọi người đặc biệt tiếp đón bọn họ, cứ tiếp tục việc đang làm dở là được. Mọi người nào dám vi phạm quân ý, câu nệ đứng nguyên tại chỗ. Vân Ánh Lục nghĩ một lát, dẫn Lưu Huyên Thần lên khuê phòng, cách xa mọi người, khi đó, mọi người mới dám thả lỏng tay chân mà làm việc. Hai người đứng ở trong khuê phòng, Lưu Huyên Thần tùy ý lật giở mấy quyển sách thuốc trên bàn, hầu như không nói gì. Vân Ánh Lục lẳng lặng ở cạnh hắn, hỏi hắn muốn ngủ một chút hay không. Hắn xua tay, vòng tay ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên đầu gối. Cô thở nhẹ một tiếng, bất an nhìn ra bên ngoài, sợ có người đột nhiên đi vào. “Huyên Thần, đây là ở Vân phủ.” “Trẫm biết, đây là khuê phòng của nàng, không phải hoàng cung, trẫm chỉ muốn thả lỏng một chút.” Hắn lặng lẽ đưa tay tháo cây trâm trên đầu cô, mái tóc đen thả xuống, hắn vùi mặt mình vào trong tóc cô, hít một hơi thật sâu, “Uyển Bạch, ông trời vì sao lại sắp xếp cho nàng và trẫm gặp nhau?” Vân Ánh Lục cười khẽ, “Trước kia chúng ta không phải đã nói sao, để giúp chàng sinh con đẻ cái mà! Huyên Thần, chàng…muốn có con sao?” “Không nhắc tới con.” Thân thể hắn đột nhiên run lên, ôm cô càng chặt. “Trẫm mệt mỏi, không muốn nói tới gì cả, trẫm mệt mỏi, thầm muốn chỉ ngồi như thế này một lát.” “Vậy em xuống thì tốt hơn, ôm như vậy, chàng càng thêm mệt.” “Không, Uyển Bạch, đừng cử động, trẫm thích ôm nàng như vậy.” Cô đỏ mặt, đành phải ngồi cứng ngắc như vậy. “Uyển Bạch, nàng thất vọng về trẫm sao?” “Vì sao phải thất vọng?” “Trẫm không phải thần cao cao tại thượng, mà chỉ là một người đàn ông bình thường không có gì đặc biệt.” Vân Ánh Lục cong môi, “Hôm đó em tới tiệm bánh bao mua bánh bao, khiến cho mắt ông chủ thiếu chút nữa là rớt ra ngoài. Bọn họ đã cho rằng em là tiên tử không ăn mấy đồ ăn nhân gian bình thường, không ngờ rằng em lại ngửi hương bánh bao mà nuốt nước miếng.” Lưu Huyên Thần cười ảm đạm. “Uyển Bạch, ở nơi nàng tới lúc đầu, nàng có từng thích người nào không?” “Không có, nhưng em có một vị hôn phu, nhưng mà, hắn cũng không yêu em, hắn chỉ lợi dụng em thôi. Bên ngoài hắn có rất nhiều tình nhân, hắn nhìn trúng tài sản của cha em và y thuật của em, hắn nói em là một cô vợ rất có giá trị sử dụng.” Lưu Huyên Thần nhướn mày, ánh mắt nóng rực đột nhiên trở nên ảm đạm, “Nàng…yêu hắn sao?” “Không có, trước khi xuyên không, em mới vừa chia tay với hắn. Mà, sao hôm nay lại hỏi chuyện này?” “Trẫm muốn được hiểu rõ nàng, Uyển Bạch, ngày mai trẫm…” Trái tim Lưu Huyên Thần giống như bị một thanh kiếm sắc bén đâm vào, đột nhiên đau đớn tới mức không thẳng nổi thắt lưng. “Huyên Thần, ngày mai làm sao?” Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, “Ngày mai chúng ta tiếp tục vi phục xuất cung, chúng ta đi dạo chợ thành Bắc, ở đó có rất nhiều quán trà, quán hát.” Lưu Huyên Thần cười chua xót, không đáp lời. Hai người ăn sáng ở Vân phủ xong, trở về cung. Sau khi hồi cung, Lưu Huyên Thần ở Ngự thư phòng xử lý mấy bản tấu chương khẩn cấp, một hồi lâu không ra ngoài. Phu nhân Ngu Hữu Thừa tướng tiến cung thỉnh cầu tấn kiến, hắn cũng từ chối. Vạn thái hậu từ phủ Ngu Thừa tướng hồi cung, đến tẩm điện gặp Vân Ánh Lục, hỏi hoàng thượng hôm nay thế nào? Vân Ánh Lục thản nhiên trả lời, tốt lắm. Vạn thái hậu muốn nói lại thôi, không dám đón nhận ánh mắt khiển trách của Vân Ánh Lục, ngồi một lát rồi hồi cung. Đổi lại người khác, qua chuyện tối hôm qua bị vạch trần, sẽ không dám ra ngoài, đoạn tuyệt với nhân thế, hoặc là tự sát tạ tội. Nhưng tin tức Mạn Lăng vẫn còn sống, làm cho bà có rất nhiều dũng khí. Bà rất lưu luyến thời gian còn lại, đã ở tuổi gần đất xa trời rồi, bà muốn tiếp tục sống, sống cho thật tốt, đợi cho Mạn Lăng mang thai, đợi cho Mạn Lăng sinh hạ hài nhi, đợi cho đứa bé lớn lên. Vinh hoa phú quý, chỉ là nhất thời. Chỉ có tình thân mới là chân thực nhất. Chỉ là hoàng thượng… Không, không, hoàng thượng bây giờ có Vân hoàng hậu, Tề vương lại bị kiềm chế, ngài sẽ vui vẻ lên. Vạn thái hậu quay đi quay lại vài lần, nhìn thấy ánh sáng vàng lấp lánh từ mái cong của tẩm điện, lẩm bẩm tự nói. Khi trời đã gần tối, Lưu Huyên Thần trở lại điện. Sau khi dùng xong bữa tối, hai người nói chuyện vài câu, vì tối hôm qua không được nghỉ ngơi, hai người lên giường nghỉ sớm. Vân Ánh Lục ngủ thật sự không sâu, cô nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Lưu Huyên Thần bên cạnh, gắng hết sức áp chế mong muốn xoay người, nghe thấy tiếng mõ gõ canh bốn, cô mới nhắm mắt lại. Dường như mới chỉ vừa chợp mắt, đã nghe thấy truyền đến một tiếng khóc thảm thiết. Cô kinh ngạc mở mắt ra, Lưu Huyên Thần đã rời giường, dưới gối có đặt một phong thư. Trái tim Vân Ánh Lục nảy lên một cái, run rẩy cầm lấy bức thư, còn chưa mở ra, Mãn Ngọc mặt giàn giụa nước mắt chạy vọt vào, vén mành lên. La công công đôi môi run rẩy đứng ở ngoài nhìn chằm chằm vào cô, hai tay run rẩy cầm một đạo thánh chỉ.