Đỗ Tử Bân, đại công tử của tiệm sách nhà họ Đỗ, Hình bộ thượng thư tuổi trẻ đầy triển vọng của triều đình, tài hoa xuất chúng, tính tình chính trực, diện mạo anh tuấn, không hề mang dáng dấp thư sinh yếu ớt mà giống một võ sinh can trường. Đây chính là vị hôn phu tài hoa anh tuấn đã từng định ước phu thê với cô? Vân Ánh Lục lặng yên quan sát. Trúc Thanh đã nhắc đi nhắc lại bao lần về cái tên này, nhưng hôm nay, Vân Ánh Lục mới lần đầu tiên được diện kiến dung nhan thực của Đỗ công tử. Chàng trai kiên cường với ánh mắt kiên định như đứng trước núi đao biển lửa này, khi bị cô từ hôn, không biết vẻ mặt đã biến chuyển như thế nào? Vân Ánh Lục khẽ hít vào một hơi, tuy đây không phải sai lầm của cô, nhưng vẫn có chút chột dạ. Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, cô vội vàng dịch chuyển tầm mắt. Nhìn vào mắt Đỗ Tử Bân, xem chừng lửa giận đang ngùn ngụt dâng tràn. Đại tiểu thư Vân Ánh Lục của Vân phủ, đừng nói là cải trang thành nam nhi, ngay cả cháy thành tro biến thành gió, hắn cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra. Bất kể hiện tại hắn được người khác tôn trọng như thế nào, xuất chúng như thế nào, chỉ cần nghĩ tới những ngày nha đầu kia chạy tới cửa nhục mạ hắn, sống chết đòi từ hôn, hắn giống như bị người khác đánh cho một gậy ngay giữa mặt, cũng chẳng kịp rên một tiếng, hôn mê bất tỉnh. Đây là nỗi nhục không thể thừa nhận, nỗi khổ trong lòng không thể mở miệng nói ra. Hắn nỗ lực đến ngày hôm nay, chính là vì muốn rửa sạch nỗi nhục của ngày đó. Phải chứng minh cho người đời thấy, Đỗ Tử Bân hắn không hề bị nha đầu đó ảnh hưởng chút nào, biểu hiện kiệt xuất, không ai sánh bằng. Nhưng thật sự là không bị ảnh hưởng? Sao oán khí trong lòng cứ tiếp tục tích tụ. Khi đêm khuya, hận ai mà nghiến răng nghiến lợi, trằn trọc không yên? Đứng trong khoảng sân nhỏ, nghe vườn bên vọng đến tiếng cười giòn tan vui vẻ, đáy lòng lại xuất hiện cảm giác bất lực là vì ai? Bàn tay Đỗ Tử Bân siết chặt thành quyền, nhìn Vân Ánh Lục tóe lửa. Đại tiểu thư Vân phủ sao lại như âm hồn không tiêu tan, đột nhiên xuất hiện ở hoàng cung, còn mặc quan phục của y quan, nói chuyện như thể rất quen biết hoàng thượng như thế? Trong lòng Đỗ Tử Bân vừa phẫn nộ vừa nghi ngờ, khuôn mặt xanh mét liên tục thay đổi biểu cảm. “Đỗ khanh, khanh quen Vân y quan?” Lưu Huyên Thần kinh ngạc nhìn sang Đỗ Tử Bân, Đỗ thượng thư ngày thường lạnh lùng uy nghiêm, vậy mà hôm nay cảm xúc lại dao động không ít, trống ngực phập phồng, tay chân run rẩy. Y quan? Nàng ấy có thể khám bệnh? Không đúng! "Đương nhiên là không biết". Đỗ Tử Bân nghiến răng nghiến lợi nói, "Thần sao có thể quen biết với y quan trong hậu cung được?" Vân Ánh Lục hạ tầm mắt, một mực im thin thít. Nỗi oán giận của Đỗ công tử với cô dường như còn chưa tiêu tan, khẩu khí thế này xem chừng hận thù chưa thể hóa giải. "À, vậy trẫm giới thiệu một chút, vị này là thượng thư bộ Hình Đỗ Tử Bân, còn vị này là y quan thái y viện Vân Ánh Lục". Đỗ Tử Bân miễn cưỡng quay sang Vân Ánh Lục chắp tay chào hỏi, còn Vân Ánh Lục thì lạnh nhạt gật đầu đáp lễ. Lưu Huyên Thần chăm chú quan sát biểu cảm của hai người rồi vỗ vai Đỗ Tử Bân ra hiệu đi về hướng ngự thư phòng. Có đánh chết hắn cũng không tin Đỗ thượng thư lại không quen biết Vân y quan. Vân Ánh Lục vỗ vỗ ngực, hít từng ngụm lớn không khí, cũng không buồn ngoảnh đầu lại nhìn đống châu báu trên bàn, cuống cuồng chạy về thái y viện cứ như sau lưng có người truy sát. Vị Lưu công tử kia, không, đương kim hoàng thượng có phải là người thù dai không nhỉ? Cô vừa chạy vừa nghĩ. Nắng xuân càng lúc càng rực rỡ, mới đi được vài bước, Lưu Huyên Thần đã cảm thấy sau lưng toát đầy mồ hôi, hắn quay đầu nhìn Đỗ thượng thư lúc này vẫn đang mang vẻ mặt thất thần xanh mét, hứng thú khẽ nhếch khóe miệng. "Đỗ khanh, hôm nay thời tiết cũng không tồi nhỉ". Hắn thản nhiên cười nói. Đỗ Tử Bân lặng im một lát rồi đáp, "Đúng vậy, thưa hoàng thượng, hôm nay trời trong nắng ấm, cảnh xuân thật đẹp". "Vậy Đỗ khanh phiền lòng chuyện gì thế?" Đỗ Tử Bân do dự một lúc rồi tiến lên một bước, giãi bày nghi hoặc trong lòng, "Hoàng thượng, người có chắc vị Vân y quan kia có thể chữa bệnh không?" "Việc này trẫm không rõ lắm, hắn là y quan do thái hậu tự mình tuyển chọn, nghe nói chuyên trị bệnh kín của phụ nữ". Đôi mắt Đỗ Tử Bân trợn tròn tới mức suýt rơi khỏi vành mắt, Vân Ánh Lục ơi Vân Ánh Lục, lần này cô gây chuyện lớn rồi, xem cô thu dọn cục diện này thế nào. "Sao thế, khanh hoài nghi y thuật của Vân y quan hay sao?" "Thần không dám. Thần chỉ... cảm thấy y quan trẻ tuổi như vậy rất hiếm thấy". Đỗ Tử Bân nhíu chặt mày, nhưng vẫn cúc cung cùng Lưu Huyên Thần một trước một sau bước vào ngự thư phòng. La công công vội vội vàng vàng dâng khăn ướt và trà nóng lên, hai người nhấp mấy ngụm cho dịu họng rồi theo bậc quân thần ngồi vào chỗ của mình. "Hoàng thượng, hôm nay thần nhận được mật báo của mật thám Hình bộ nói, gần đây trong thành Đông Dương xuất hiện rất nhiều thương nhân Ba Tư, bọn họ còn nhiều lần lén lút gặp gỡ sứ thần Ba Tư và đám tùy tùng của công chúa". Đỗ Tử Bân dâng tấu trạng. "Vậy sao, đám thương nhân đó có gì khác lạ không?" "Đều là thanh niên trẻ khỏe vạm vỡ, mật thám của thần vờ va chạm với họ trên phố thì thấy thân thủ linh hoạt như người tập võ lâu năm. Thêm nữa, dê ngựa và hàng hóa thì gửi trong khách điếm, không có bất cứ giao dịch nào trên phố". "Ừ, tuyệt đối không được kinh động đến bọn họ, khanh cứ sai người tiếp tục dò xét, dịch quán Ba Tư cũng phải tăng cường theo dõi, việc trong cung trẫm sẽ tự định liệu". Đỗ Tử Bân gật đầu trầm ngâm một lát, môi mấp máy, muốn nói lại thôi. "Đỗ khanh, không cần đắn đo như vậy, khanh cứ nói thẳng đi!" Lưu Huyên Thần liếc mắt sang phía hắn rồi cầm cây bút son trên bàn ngắm nghía. Đỗ Tử Bân do dự một lát rồi lấy ra một mảnh giấy từ trong tay áo, cung kính dâng lên: "Đây là cáo trạng mà bộ Hình mới nhận được. Sáng nay có người đánh trống ngoài công đường, nhưng khi sai dịch ra ngoài thì không thấy ai cả, chỉ thấy cáo trạng này được phong kín đặt bên cạnh trống. Tờ cáo trạng này thần mới chỉ đọc qua hai dòng đầu, vội tới đây bẩm báo hoàng thượng". Lưu Huyên Thần nheo mắt, mở tờ cáo trạng ra, hắn xem qua rồi vỗ bàn đứng phắt dậy, giấy bút nảy tung tóe trên bàn. "Kẻ nào lén lút làm những chuyện hèn hạ này?" Từ sau ngày hắn đăng cơ, hàng năm cũng đều trình diễn màn khôi hài thế này. Ban đầu, là mấy bức thư nặc danh đặt bên long sàng trong tẩm cung, sau đó lại chuyển tới long bàn trong ngự thư phòng và giờ thì là công đường bộ Hình. Lần đầu tiên nhìn thấy lá thư ấy, hắn đã kinh hoàng toát mồ hôi lạnh, hôm nay là thư khống, ngày mai nói không chừng là đao lén. Những ngày ấy, hắn tăng cường thị vệ bên người, nhưng tuyệt nhiên không thấy động tĩnh gì. Kẻ đưa thư bí ẩn chẳng qua chỉ muốn hắn tâm hoảng ý loạn chứ chưa dám có động thái to gan lớn mật gì, bên ngoài cũng không nghe thấy lời đồn đại lung tung. Nội dung bức thư này thật hoang tưởng, thư viết hắn không phải nhi tử của tiên hoàng mà chỉ là một kẻ vô danh được lén mang vào cung, nên tuyệt nhiên không xứng ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Nực cười không? Trí nhớ của hắn không tồi nên chuyện từ khi bi bô tập nói vẫn còn nhớ rõ như lòng bàn tay. Sức khỏe tiên đế vốn yếu ớt, tuy hậu cung có vô số giai nhân nhưng con nối dõi không nhiều, trước sau chỉ sinh hạ được ba hoàng tử và hai công chúa. Bản thân hắn là hoàng nhi nhỏ tuổi nhất khi thái hậu còn là trắc phi của tiên đế. Năm ấy, đại hoàng tử thay tiên đế thân chinh chiến trường, bất hạnh bỏ mạng vì trúng ám tiễn của kẻ địch. Nhị hoàng tử Lưu Huyên Nghệ vừa tròn hai mươi tuổi thì đột nhiên mắc phải bệnh lạ, miệng không thể nói, tay không thể động, hiện đã liệt nửa người. Tiên đế gửi gắm tất cả hi vọng vào hắn, tự mình giữ hắn bên cạnh để dạy bảo mọi điều. Năm đó, hắn còn nhỏ tuổi nhưng đã có phong thái đế vương, hiện rõ tố chất của người kế thừa hoàng vị. Khi đất nước liên tục gặp phải thiên tai, hắn điều tiết ngân sách vỗ về nạn dân, biểu hiện xuất sắc, thu được dân tâm, vì thế sau khi tiên đế băng hà, ngôi vị hoàng đế đương nhiên thuộc về hắn. Trong triều cũng có một số đại thần ủng hộ nhị hoàng tử, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một nhóm thiểu số, không đáng để tâm. Trong hoàng cung, mỗi khi phi tần lâm bồn đều phải được ghi chép nghiêm ngặt vào sổ sách; thái y đỡ đẻ, cung nữ hầu hạ là ai đều phải viết rõ; khi nào dự sinh, khi nào vỡ ối, khi nào hạ sinh, đều chép lại cẩn thận. Bách tính sinh con còn chưa thể nhận nhầm huống chi là nhi tử của hoàng đế, xem ra trộm long tráo phụng ở hoàng cung này còn khó hơn cả việc lên trời. Thế nhưng mục đích của lá thư nặc danh này rốt cuộc là gì? Tác giả của lá thư này hoàn toàn không để lại chút tung tích gì, Lưu Huyên Thần từng âm thầm điều tra, nhưng không hề tìm thấy kết quả nào. Hắn vốn chỉ cho đây là trò đùa dai của kẻ rỗi hơi nào đó, nhưng hiện tại xem chừng sự việc ngày càng tiến xa, bằng không sao lại gửi thư tới bộ Hình chứ? Sắc mặt Lưu Huyên Thần lập tức nghiêm lại, đối với việc này hắn đã quá xem thường. "Hoàng thượng, xin người đừng quá lo lắng, thần sẽ cố gắng điều tra kẻ đứng sau vụ việc này là ai". Đỗ Tử Bân thấy sắc mặt hoàng thượng không tốt, vội lên tiếng trấn an. "Bình tĩnh xem tình hình thế nào đã, tuyệt đối không được để lộ chuyện này, có tin tức gì, bất kể là nhiều hay ít, cũng phải lập tức tiến cung bẩm báo với trẫm. Đỗ khanh, trẫm mệt rồi, khanh lui trước đi!" Lưu Huyên Thần phất tay tỏ ý muốn một mình yên tĩnh. Đỗ Tử Bân thi lễ rồi dời gót khỏi ngự thư phòng. Đi được vài bước, hắn do dự một chút rồi xoay người bước qua cửa hậu cung, đi về hướng thái y viện. Trong khoảng sân nhỏ ở thái y viện, mấy nia thảo dược được trải khắp để phơi khô, còn Vân Ánh Lục thì đang trò chuyện cùng một tiểu thái giám. Trong thái y viện, mỗi y quan đều có một thái giám đi theo làm việc vặt như xách hòm thuốc, sơ chế dược liệu... Đi theo Vân Ánh Lục là một thái giám họ Trương tên Đức, thường được gọi là Tiểu Đức Tử, thật thà chất phác, vừa tròn mười tám tuổi. "Tiểu Đức Tử, cậu là người ở đâu thế?" Vân Ánh Lục hỏi. "Tiểu nhân là người Sơn Đông". Tiểu Đức Tử uốn lưỡi trả lời, tay vẫn thoăn thoắt đảo dược liệu trên nia. "Cậu có nhớ nhà không?" Tiểu Đức Tử cười ha hả rồi gãi đầu gãi tai đáp, "Không, tiểu nhân bảy tuổi đã vào cung, chuyện trước kia không nhớ rõ lắm". Vân Ánh Lục nhìn cậu ta đầy thông cảm. Bảy tuổi đã bị tịnh thân đưa vào cung, cả đời chuyên tâm hầu hạ người khác, không được yêu đương, không người nối dõi, thật là bi thảm. "Vân thái y, ngài đừng như vậy, kỳ thật tiểu nhân ở hoàng cung này cũng rất hạnh phúc". Tiểu Đức Tử vui vẻ nháy mắt rồi nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, sau đó tiến đến nói nhỏ bên tai Vân Ánh Lục, "Tiểu nhân hiện đang đối thực với một cung nữ tỷ tỷ, cô ấy rất tốt với tiểu nhân!" "Đối thực?" "Vân thái y, ngài không biết hay sao?" Trên mặt Tiểu Đức Tử rõ ràng hiện lên ba chữ "không thể nào". "Tôi... vừa mới tiến cung, chuyện trong cung cũng chưa hiểu mấy". Vân Ánh Lục nuốt nước bọt, trả lời. "Thân phận của cung nữ và thái giám vốn dĩ đều như nhau, một khi đã vào cung thì không còn đường thoái lui. Kỳ thực cơ hội được hoàng đế sủng hạnh của cung nữ hầu như là không có, phi tần mỹ nữ nhiều như vậy, người còn chẳng thể biết hết. Thế nên, một số thái giám và cung nữ có cảm tình với nhau thường sẽ kết đôi, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chăm sóc như người một nhà, như thế gọi là "đối thực". Còn cung nữ được gọi "thái hộ" với ý như cơm ngon canh ngọt của người kia". Vân Ánh Lục nghe Tiểu Đức Tử kể chuyện mà lòng dạ đau thắt cả lại, chuyện này có khác gì trò chơi vợ chồng ngày nhỏ đâu? Có điều, trò chơi vợ chồng là những kỉ niệm đẹp thời thơ ấu, còn tình cảnh đối thực của cung nữ và thái giám lại là liệu pháp an ủi tinh thần cho hiện tại. Cô thở dài, hỏi tiếp "Tiểu Đức Tử, thái hộ tỷ tỷ của cậu là ai?" Mặt Tiểu Đức Tử đỏ bừng, cậu ta ngượng ngùng đáp, "Là Mãn Ngọc tỷ tỷ trong cung hoàng hậu, con người cô ấy tốt lắm, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Trong cung nhiều công công thích cô ấy lắm!" "Thế nhưng người cô ấy thích lại là cậu, đúng không?" Tiểu Đức Tử cười trừ không nói, tình cảm tràn đầy không cần thể hiện bằng lời. Vân Ánh Lục nhìn Tiểu Đức Tử ngượng nghịu nghịch đống thảo dược, không khỏi bật cười. Nét tươi cười rạng rỡ ấy khiến cho bước chân hùng hổ của Đỗ đại nhân dừng khựng lại, có gì đó lạc nhịp không rõ nguyên do trong lòng hắn. "Đỗ đại nhân!" Tiểu Đức Tử thoáng trông thấy Đỗ Tử Bân, vội đứng dậy thi lễ. Nụ cười của Vân Ánh Lục tập tức đông cứng lại, cô trợn mắt nhìn theo Tiểu Đức Tử, toàn thân lập tức rơi vào trạng thái phòng bị. "Ngươi ra đây, bản quan có việc muốn hỏi". Đỗ Tử Bân máy móc nói với Vân Ánh Lục, "Tới vườn cúc phía trước". Vân Ánh Lục thực không hiểu giữa cô và anh ta có chuyện gì để nói với nhau nữa đây? Không phải đồng môn, không phải cấp trên cấp dưới, không phải bằng hữu, quan hệ hiện giờ cùng lắm chỉ là hàng xóm cách vách, chính xác hơn là kiểu hàng xóm cả đời không qua lại với nhau thì càng tốt. "Ngươi không đi sao?" Đỗ Tử Bân không nghe thấy tiếng bước chân theo sau, quay đầu lại hỏi. Nhìn đại tiểu thư Vân phủ vẫn đang đứng vân vê vạt áo, không hề nhúc nhích, ánh mắt Đỗ thượng thư hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống. Vân Ánh Lục cắn môi, khó khăn lắm mới thốt nên lời: "Tôi đến đây, đến đây!" rồi bất đắc dĩ nhấc đôi chân nặng như chì theo anh ta đi tới vườn cúc. Cúc hoa vừa có thể thưởng lãm vừa có thể làm thuốc, nên cúc thường nằm bên cạnh thái y viện, hiện tại không phải mùa khai hoa nở nhụy, nên cành cúc chỉ còn trơ lại vài chiếc lá gầy guộc ngả vàng. Trong vườn, một vài tiểu thái giám đang lúi húi làm cỏ cho mùa cúc sang năm, Đỗ Tử Bân khoát tay ra hiệu cho bọn họ đi chỗ khác rồi đến bên hàng rào, cách chỗ Vân Ánh Lục đang đứng chừng năm thước. Lúc này đang là chính ngọ, cả vườn cúc như đang rũ mình trước ánh nắng gay gắt của mặt trời. Vân Ánh Lục nghiệm thân cho tú nữ từ lúc tờ mờ sáng nên giờ người vừa đói vừa khát, trời nắng như đổ lửa lại còn phải đối mặt với ánh mắt đầy hăm dọa cửa Đỗ Tử Bân, cô thấy mọi thứ trước mắt mình bắt đầu nhòa nhạt. "Anh có chuyện gì thì mau nói đi!" Cô day day huyệt thái dương, đề phòng bị ngất xỉu. "Vì sao cô phải giả làm y quan, trà trộn vào hậu cung?" Đỗ Tử Bân oán hận lên tiếng. Vân Ánh Lục nhướng mày bực bội: "Xin anh đừng ăn nói tùy tiện như vậy, Đỗ đại nhân, tôi đích thực là y quan do thái hậu mời đến". Đỗ Tử Bân hừ nhẹ trong họng: "Cô biết bản quan cai quản bộ nào không? Hình bộ đấy! Dù cho có kẻ xàm ngôn loạn ngữ cỡ nào, bản quan cũng đều nhanh chóng tóm được đuôi cáo của hắn, huống chi là cô - đại tiểu thư Vân Ánh Lục nhà bên. Việc cô đóng giả làm Vân Nhĩ Thanh viết mấy bài diễm từ cho nữ tử thanh lâu xướng ca đàn sáo thì cũng có thể bỏ qua, nhưng y quan sao, hừ, bản quan sợ là ngay cả đương quy và bán hạ, cô cũng không phân biệt nổi ấy chứ!" Vân Ánh Lục bất mãn lắc đầu, cô không thể nói cho anh ta biết linh hồn trong thân xác Vân Ánh Lục này kỳ thật là bác sĩ Cơ Uyển Bạch từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên không tới đấy! Nói không rõ, chi bằng không nói. "Tôi phân biệt nổi hay không cũng chẳng quan hệ gì đến Đỗ đại nhân". Gương mặt anh tuấn của Đỗ Tử Bân rúm ró vì tức giận. "Ai nói không có quan hệ?". Ánh mắt như thiêu như đốt xoáy vào Vân tiểu thư, "Cô nghĩ bản quan không biết cô đang tính toán gì sao? Đầu tiên là cắt cổ tay tự sát, bây giờ lại nghĩ cách nhập cung, cô muốn tìm cơ hội tiếp cận bản quan, sau đó nối lại hôn ước chứ gì? Nói cho cô biết, cô không có cửa đâu! Bát nước hắt đi thì không thể lấy lại được, kể cả bản quan cô độc đến già cũng sẽ không cưới loại tiểu thư ngông cuồng kiêu ngạo như cô đâu". Oán hận tích tụ bao năm nay rốt cuộc cũng được bung ra. Nhưng vì sao lại không hả lòng hả dạ vậy chứ? Hắn thận trọng quan sát Vân Ánh Lục, sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh như thường. Vân Ánh Lục bị một hồi quát thét của Đỗ Tử Bân làm cho đầu váng mắt hoa, cô chẳng buồn phản kháng, nhưng thần trí đột nhiên vô cùng rõ ràng. Cô chớp mắt mấy cái rồi chậm rãi bắt mạch cho mình, sau đó lại bước tới gần, nắm lấy cổ tay Đỗ đại nhân. Đỗ Tử Bân nhất thời không kịp phản ứng, ngoan ngoãn thuận theo cô. "Hiện tại tôi vừa đói vừa mệt, cơ thể yếu ớt và cũng sắp lên cơn sốt rồi. Đỗ đại nhân, anh cũng đang bị nội hỏa công tâm khiến cơ thể hư nhiệt sinh mệt mỏi, anh sắp bị tức giận đè chết đấy". Cô mỉm cười rồi buông cổ tay Đỗ Tử Bân ra. Đỗ Tử Bân lạ lẫm nhìn Vân Ánh Lục, chỗ cổ tay cô nắm râm ran khó tả, trong lòng cũng như có dòng nước mát thấm nhuần tốt tươi. "Đỗ đại nhân, bát nước đổ đi kỳ thật có thể lấy lại được. Dưới ánh mặt trời, nước bốc hơi, sau đó gặp khí lạnh hóa thành mưa rơi xuống vẫn là bát nước ban đầu. Nhưng mà quá trình này rất phức tạp, quan hệ giữa chúng ta không cần phải tốn nhiều công sức như vậy. Anh cứ thoải mái đi, tôi chưa từng có ý định nối lại hôn ước với anh. Tôi nhập cung quả là vì mục đích riêng, nhưng không có tí quan hệ nào với anh cả. Cuộc gặp gỡ hôm nay chỉ là do trùng hợp, tôi biết anh là đại tài tử, nhưng cũng đừng ở trước mặt tôi ăn nói to tát, lãng phí tình cảm". "Chẳng lẽ cô muốn làm phi tần của hoàng thượng?" Trong đầu Đỗ Tử Bân đột nhiên hiện lên hình ảnh hoàng thượng và Vân Ánh Lục đầu kề đầu trong đình hóng mát, vô cùng thân thiết. Vân Ánh Lục thất vọng thở dài: "Đỗ đại nhân, anh có chắc tội nhân trong đại lao bộ Hình đều là người mắc tội chứ?" "Sao?" "Chỉ bằng tư duy này mà anh cũng đòi phán án à? Làm phi tần của hoàng thượng? Tưởng tượng phong phú quá, anh đang viết truyện cổ tích đấy hả? Thế này đi, anh đừng quan tâm tới tôi, tôi cũng chẳng để ý tới anh, hai chúng ta cứ xa lạ như người bên đường là được. Tôi đi đây". Vân Ánh Lục buồn bực xoay người. Đỗ Tử Bân vội giữ tay cô lại: "Nếu xảy ra chuyện gì, đừng hi vọng bản quan giúp được cho cô". "Tôi có mất đầu cũng không phiền anh tới nhặt xác". Vân Ánh Lục rất ít khi tức giận nhưng hôm nay tâm trạng của cô thực sự vô cùng bực bội. "Đỗ đại nhân, chúng ta tốt xấu gì cũng là hàng xóm láng giềng, anh lại đem chức to chức nhỏ ra áp chế nhau là sao, hay anh sợ tôi không biết anh làm quan to cỡ nào? Có cần thiết phải thế không, nói chuyện ngang hàng thì thiệt cho anh sao?" Khóe miệng vẫn nhếch lên đầy châm biếm, nhưng khi nghe những lời này, mặt Đỗ Tử Bân lúc đỏ lúc trắng, biến đổi muôn hình vạn trạng: "Cô mới... là kẻ khoe khoang, đừng có đổ vấy cho bản quan. Việc... hủy bỏ hôn ước, cô chưa từng hối hận chút nào sao?" Người hối hận là cô nương dại dột tự sát kia, còn cô thì chẳng có tí cảm giác nào với anh ta cả. Vân Ánh Lục định mở miệng phản bác, nhưng đột nhiên thấy xây xẩm mặt mày, không được rồi, sao người cứ như đi trên mây thế này. Cô lảo đảo rồi ngã thẳng vào lồng ngực Đỗ Tử Bân. Đỗ thượng thư theo quán tính đỡ lấy thân thể mềm mại đột nhiên nhào vào người mình, tim đập thình thịch như trống trận. Nha đầu kia còn dám mạnh miệng, cô ta chẳng phải đang chủ động nhào vào mình sao? "Vân Ánh Lục, xin cô hãy chú ý đến lễ tiết, đây là hoàng cung, không thể tùy tiện như ở nhà..." Ở nhà thì có thể nhào vào người nhau hay sao? "Vân Ánh Lục... nam nữ thụ thụ bất thân..." Hắn cứng đờ cả người, có chút không nỡ đẩy Vân tiểu thư ra, nhưng chợt phát giác người cô mềm nhũn, chỉ chực ngã khuỵu. Hóa ra nàng đã hôn mê bất tỉnh mất rồi.