Đêm đó, Cao Kiến Quân vẫn cùng Thẩm An Ninh chạy show, mà Hàn Vệ Quốc hiếu kỳ vô cùng, kiên quyết không chịu về nhà, nhất định phải theo bọn họ. Cao Kiến Quân cũng bất đắc dĩ, đàng mặc kệ hắn. Trên thực tế tại quán bar Cao Kiến Quân cùng Thẩm An Ninh không có cử động thân mật quá mức nào, tối đa cũng là nắm tay một chút, nhìn qua tự nhiên vô cùng, không hề làm người khác cảm thấy có chút ám muội nào, anh cũng không sợ “cái nhìn chằm chằm” của Hàn Vệ Quốc. Hàn Vệ Quốc ngồi ở bên cạnh anh, nghe Thẩm An Ninh hát, nhìn vẻ mặt vui sướng của bạn mình, bỗng nhiên cười nói: “Hiện tại tớ cũng hiểu rồi. Cứ sống thế này quả là tốt mà, đơn thuần, không mệt mỏi. Cậu thanh niên này tớ thấy cũng tốt, khí chất rất sạch sẽ, không giống loại người du thủ du thực, hơn nữa, thanh âm rất dễ nghe, mặt mũi cũng xinh đẹp. Nói thật, con trai vẫn đỡ hơn con gái nhiều, khỏi tốn nhiều tiền cho đồ trang điểm, trang sức.” Cao Kiến Quân nhàn nhạt nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói: “Em ấy chưa hề lấy của tớ một đồng nào. Nhà An Ninh ở là do em ấy thuê, tớ muốn mua nhà cho cũng không muốn, tớ muốn trả tiền thuê dùm em ấy cũng không muốn, tớ nghĩ muốn chăm sóc cho cuộc sống của em ấy cũng bị em ấy cự tuyệt cả. Những gì tớ có thể làm được bất quá là giúp An Ninh làm cơm, chở An Ninh chạy show mà thôi.” Hàn Vệ Quốc nghe thế mở to hai mắt, không khỏi tán thán liên thanh: “Tốt, tốt rất tốt, cậu nhóc này thật tốt mà, thật sự khó có đó nha. Thời buổi bây giờ, người ta toàn nhìn tiền rồi mới nhìn mặt cả, ai không muốn kiếm chút đỉnh chứ? Cậu nhóc này hát ở quán bar mà không bị nhiễm thói hư tật xấu, còn có tự trọng như thế, hèn gì cậu thích tới vậy.” “Ừ, đúng thế.” Cao Kiến Quân nhìn Thẩm An Ninh, vui vẻ mỉm cười: “Một bữa chiêu đãi tối nay của chúng ta cũng chỉ bằng 7 ngày lương của tớ hay cậu là cùng nhưng là tiền thuê nhà một năm của em ấy lận đó. Có đôi khi ngẫm lại, cuộc sống của An Ninh rất đơn giản, không áp lực, rất vui vẻ. Lúc tớ ở cùng An Ninh, luôn cảm thấy thật bình an, những chuyện phiền lòng cũng tan biến cả.” Hàn Vệ Quốc suy nghĩ một chút, nhịn không được nở nụ cười: “Y Lâm luôn tỏ ra không chịu thua kém ai, chắc cậu cũng rất đau đầu nhỉ?” Cao Kiến Quân thở dài. Hàn Vệ Quốc khẽ lắc đầu: “Mấy người phụ nữ kiểu này, lúc nào cũng nghĩ cách quản giáo ông xã, lại không hiểu càng muốn quản thì càng xa. Các bà không chịu tỉnh ngộ, lúc nào cũng đầy bụng ủy khuất, làm cho người ta chẳng biết nên nói như thế nào cho các bà hiểu.” Cao Kiến Quân cười khổ. ——————- Đợi đến khi Thẩm An Ninh biểu diễn xong, trời đã là 2 giờ sáng. Cao Kiến Quân cùng Hàn Vệ Quốc cũng đã tỉnh rượu phần nào, cùng nhau chạy ra ăn khuya. Có Hàn Vệ Quốc theo, Cao Kiến Quân tự nhiên không thể ăn một chén mỳ là xong, liền tới khu phố trung tâm tìm quán. Ở đây nổi tiếng nhờ món giò heo hầm đậu trắng dù là nam nữ già trẻ, ai cũng gọi một chén, cũng không sợ mập hay không, cứ uống hết chén canh nóng ngon lành rồi hãy tính. Đối với người uống nhiều rượu hoặc quá mức mệt mỏi, đây quả là canh hoàn hồn. Ngoại trừ giò heo hầm đậu trắng ngon lành, ở đây còn có cảnh đẹp. Cảnh quan đó là một cậu bé đánh giầy, cậu ta thu tiền cao hơn người khác, đánh một đôi giầy lấy tới 2 đồng, nhưng sẽ nhảy Hip-hop cho khách một đoạn mua vui. Có nhiều người nghe danh mà đến để cậu đánh vài đôi giầy, nhưng thực tế là đến để nhìn cậu nhảy Hip-hop. Cậu bé cũng rất vui vẻ, đánh giầy xong, lấy tiền, liền mở máy nhảy một đoạn thật vui nhộn cho mọi người. Cậu bé nhảy sôi động, điệu nghệ, rất đặc sắc. Tuy rằng giờ là đêm mùa đông giá rét, ở đây vẫn ngồi đầy người, rất náo nhiệt. Dưới ánh đèn đường, tất cả mọi người rất thả lỏng, vô luận bần phú quý tiện, cũng không ai hất hàm lên mặt, đều ngồi xô bồ xô bộn, xì xụp húp canh, thống thống khoái khoái gặm móng heo, trên bàn đầy cả xương, sau đó nhìn thằng bé đánh giày nhảy múa. Bầu không khí tự do tự tại này khiến tất cả mọi người cảm thấy rất thư thái. Cao Kiến Quân vô cùng săn sóc Thẩm An Ninh, thấy cậu mặc ít liền lấy áo ba-đờ-xuy của mình từ trong xe ra bắt cậu phải mặc. Thẩm An Ninh cũng cười hì hì rồi mặc vào, tay áo quá dài phải xắn lên khiến chiếc áo ba-đờ-xuy hàng hiệu hơn ngàn đồng được mặc một cách rất đặc sắc. Cao Kiến Quân hiển nhiên phi thường thích tính cách như vậy của cậu, nhịn không được đưa tay vò vò tóc An Ninh. Thẩm An Ninh cười ha ha, đưa tay vuốt lại mái tóc bị anh vò rối, rồi uống một ngụm canh. Hàn Vệ Quốc thấy bọn họ ở chung ngọt ngào như vậy cũng thấy mừng cho Cao Kiến Quân, thái độ đối với Thẩm An Ninh cũng thân thiết hơn nhiều. Thẩm An Ninh không nhớ rõ Vệ Quốc, cũng do nghĩ hắn là bạn Cao Kiến Quân, thấy hắn cũng rất rộng lượng, hào sảng, bị hắn trêu chọc một hai câu cũng chỉ cười hì hì rồi thôi, không hề mỉa mai đốp chát lại, càng không tức giận. Cơm nước xong, Hàn Vệ Quốc rốt cục chia tay bọn họ. Hắn nghĩ hai người họ nhất định về tổ chim câu của mình thân thân thiết thiết một phen nên cười lớn lên xe, chạy mất. ——————– Khi Cao Kiến Quân chở Thẩm An Ninh về đến nhà thì đã là hừng đông rồi, hai người đều không mệt. Thẩm An Ninh giơ tay mở cửa xe nhưng lại tiếc nuối chưa muốn xuống. Cao Kiến Quân nhìn cậu, đưa tay ôm lấy cậu. Thẩm An Ninh cũng ôm chặt thắt lưng anh, cố sức dùng lực, tự như muốn đem bản thân nhét vào người anh. Trong chiếc xe nhỏ kín kẽ truyền ra tiếng thở dốc nho nhỏ. Bọn họ quên mình mà hôn môi, nhiệt huyết sôi trào hầu như khiến không khí hàn lãnh bốc cháy. Thẩm An Ninh cảm thấy ôm ấp của Cao Kiến Quân như một lò lửa, thiêu cháy cậu, trên trán những giọt mồ hôi cứ lớn dần. Cao Kiến Quân rất thích mùi trên người Thẩm An Ninh, đó là mùi vị thuần túy trên người thanh niên sức sống. Anh ôm chặt lấy thân thể mềm dẻo ấy, hôn lên đôi môi dịu dàng, dây dưa với đầu lưỡi cậu, vói tay vào y phục cậu, tham lam vuốt ve da thịt trắng mịn. Tình dục như điện tập kích anh, làm cho anh không thể khống chế bản thân. Thẩm An Ninh có thể cảm giác được những gì anh muốn, không khỏi có chút xin lỗi. Cậu bị những nụ hôn nồng nàn của anh làm cho thở dốc, chính cậu cũng cảm thấy rất khó chịu, cậu cũng muốn anh. An Ninh cuối đầu nói: “Nếu không… chúng ta vào khách sạn đi.” “Vậy… Mạch Mạch thì sao?” Cao Kiến Quân cũng rất động tâm, cũng muốn cùng cậu đi khách sạn, nhưng vẫn rất tẫn trách nhắc nhở cậu. “Không sao, không sao cả…” Thẩm An Ninh mơ hồ mà nói, khó nhịn mà dán vào người anh. Cao Kiến Quân bỗng nhiên kéo tay cậu, đặt xuống dục vọng đang sôi sục của bản thân, thở hổn hển: “Sờ nó một chút, được không?” Mặt Thẩm An Ninh càng đỏ hơn, lại nắm chặt phân thân lửa nóng, thử vuốt ve. Cao Kiến Quân nhịn không được rên rỉ một tiếng: “A…. An Ninh… An Ninh…” Thẩm An Ninh cũng cảm thấy bàn tay nóng như lửa của anh vói vào trong quần mình, cầm lấy phân thân đang bắt đầu ngẩng lên. Lòng bàn tay thô ráp vuốt ve chỗ mẫn cảm nhất của cậu, khoái cảm như triều dâng trong nháy mắt liền nhấn chìm cậu. Cậu không nhẫn nại nỗi mà căng người ra, nhưng lại vô lực chống đỡ thân thể của chính mình, đành tựa đầu ở vai anh. Cao Kiến Quân càng ôm chặt cậu, tay càng thêm nhanh. Anh cũng thế thể cảm thấy tay Thẩm An Ninh càng lúc càng nhanh theo tiết tấu của mình, loại kích thích cường liệt kia khiến anh rất nhanh được cao trào. Trong tiếng kêu ngắn ngủi, hai người song song phun trào ra. Khoái cảm mạnh mẽ khiến bọn họ giật cả mình, không tự chủ được dính sát vào nhau, thật lâu không chịu buông ra. Qua thời gian rất lâu, Cao Kiến Quân mới thở hổn hển buông cậu ra, xuất ra khăn tay, săn sóc giúp cậu thanh lý, lúc này mới thỏa mãn ôm cậu, hôn lên gương mặt cậu. Thẩm An Ninh ôn thuần tựa vào lòng anh, nhắm mắt lại, tựa như một con mèo nhỏ dễ thương. Cao Kiến Quân nhìn cậu một hồi, rồi nhẹ nhàng mà cười rộ lên: “Được rồi, em về đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh gọi cho em.” Thẩm An Ninh ngẩng đầu lên, gật đầu với anh, mỉm cười nói: “Được, anh cũng nghỉ ngơi cho tốt, lúc lái xe coi chừng một chút.” “Biết rồi.” Cao Kiến Quân ôn nhu vuốt vuốt tóc cậu, cười cười nhìn cậu xuống xe, chạy lên nhà. Anh cũng rất hài lòng, đến khi đèn lầu năm sáng lên, anh mới nổ máy, quay đầu về nhà. ———————- Thẩm An Ninh lặng lẽ vào nhà, mở đèn trong phòng lên, sau đó lén lút đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn Chân Mạch đang ngủ ngon lành trên giường. Máy điều hòa trong phòng vẫn mở, gió nóng phả ra, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, Chân Mạch dường như ngủ rất ổn, không nhúc nhích gì cả. Thẩm An Ninh tắm một cái, mặc áo ngủ, sau đó nhẹ chân nhẹ tay nằm lên giường, đắp chăn. Chân Mạch nhẹ giọng hỏi: “Về rồi à?” Thẩm An Ninh lại càng hoảng sợ: “Cậu… cậu không ngủ?” “Hôm nay ngủ sớm, cậu vừa đến là tỉnh rồi.” Chân Mạch trở mình nhìn cậu. “Hôm nay hình như cậu về trễ hơn.” “Ừ.” Thẩm An Ninh có chút gượng gạo. “Sắp tới Tết rồi, quán bar cũng đông khách.” “Thế à.” Chân Mạch không có truy cứu kẽ hở trong lời nói của cậu, giọng nói không nhanh không chậm, ôn hòa bình tĩnh.”Tết cậu có về nhà không?” “Có chứ. Tớ đêm 30 trở về, dự định ở nhà một tuần.” Thẩm An Ninh hăng hái bừng bừng cười. “Mạch Mạch, cậu theo tớ về nhà đi, ba mẹ tớ đều rất nhớ cậu.” Chân Mạch ngồi dậy, lấy bao thuốc cùng bậc lửa trên tủ đầu giường, đốt một điếu, hút vào một ngụm lớn. Thẩm An Ninh có điểm kinh ngạc: “Mạch Mạch, cậu hút thuốc rồi sao?” “Ừ, có đôi khi xã giao, hút thuốc, uống rượu, biết chút ít.” Chân Mạch bình tĩnh. “An Ninh, năm nay tớ không muốn chạy tới chạy lui, cậu cứ về nhà, tớ ở chỗ này giữ nhà cho cậu.” “Uhm.” Thẩm An Ninh biết hắn một ngày đã quyết định sẽ không đổi ý, cũng không khuyên nữa. “Được rồi, vậy tớ về nhà ba mẹ một chút, 2 ngày sau sẽ về ở với cậu.” Chân Mạch mỉm cười, đưa tay qua, nhẹ nhàng sờ trán cậu: “Không cần như vậy. Cậu một năm mới trở lại một lần, cứ ở lại chơi với hai bác đi.” “Ừ.” Việc này vốn cũng không quan trọng gì, Thẩm An Ninh lên tiếng, ngáp một cái thật dài, liền ôm chăn ngủ. Chân Mạch trầm mặc ngồi ở trong bóng tối, chậm rãi hút thuốc. Mọi âm thanh đều lặng tiếng, chỉ còn một đóm lửa nhỏ trong đêm khuya tâm tối, thật lâu không tắt. END 14