Xuân Phong Độ
Chương 55
Đêm đó “Một nhà ba người” họ có buổi xum họp nho nhỏ ở Phi Dực Cung tổ chức sinh nhật cho Đồng nhi.
Cũng may quà sinh nhật tự tay Lâu Thanh Vũ chuẩn bị cho nhi tử ở trấn Thụy Sơn vẫn luôn mang bên người, lúc này lấy ra.
Hóa ra hắn làm ra một quyển sách nhi đồng ở thư phòng. Nội dung cùng tranh châm biếm đơn giản trong sách đều do hắn tự biên soạn rồi để lão bản thư phòng tỉ mỉ ấn chế, Đồng nhi thấy yêu thích không buông tay.
Về phần Già La Viêm Dạ, quà tặng chuẩn bị khá chấn động. Té ra hắn kêu mang tất cả quà tặng Đồng nhi_hắn tích cóp ba năm qua bày ra hết, không chỉ có trân bảo dị vật trên đời hiếm thấy, còn có rất nhiều món đồ chơi trân quý khác.
Đồng nhi bị ‘danh tác’ lần đầu tiên của phụ hoàng nó rung động, nhìn cảnh vật rực rỡ muôn màu trước mắt nó hưng phấn nói: “Cha, mấy thứ này Đồng nhi có thể nhận chứ?”
Già La Viêm Dạ giành nói: “Đương nhiên có thể! Những thứ này đều là phụ hoàng tặng cho con. Trước đây phụ hoàng vẫn tìm không được Đồng nhi nên liền cóp nhặt tất cả cho con, những thứ này đều là thuộc về con đó.”
Đang nói thì liếc mắt trừng Lâu Thanh Vũ.
Lâu Thanh Vũ nói: “Nhận lấy đi, cảm tạ phụ hoàng con đi.”
“Cảm tạ phụ hoàng.”
Đồng nhi nhảy nhót mà chọn lựa. Năm đó tuổi còn nhỏ, không biết mấy thứ này trân quý, nhưng nhìn chúng nó tinh xảo đẹp đẽ cũng hiểu đó là thứ tốt. Cuối cùng nó trái chọn phải chọn, chọn một chiếc roi có san hô đỏ làm chuôi, khảm nạm vào tên roi da châu là ngọc thúy, nó kích động mà nói với Lâu Thanh Vũ: “Cha, con thích cái này, con muốn mang nó.”
Lâu Thanh Vũ cười nói: “Thích thì hãy nhận đi.”
Già La Viêm Dạ vui vẻ, nhịn không được ôm Đồng nhi lên hôn hôn, nói: “Không hổ là nhi tử của trẫm! Nhi tử của trẫm sẽ chọn thứ đó!”
Đồng nhi khanh khách cười, cầm vậy roi da yêu thích không buông tay.
Buổi tối Già La Viêm Dạ cũng không có ngủ ở Phi Dực Cung. Lâu Thanh Vũ ôm Đồng nhi ngủ ở trên giường. Thanh Vũ khẽ vỗ về nó nghĩ thầm: sau này cơ hội ngủ cùng nhi tử chỉ sợ càng ngày càng ít.
Đồng nhi thập phần hưng phấn vẫn lôi kéo hắn nói: “Cha, phụ hoàng thật là mẫu phụ của con sao? Thật vậy sao?”
“Đương nhiên. Cha sao lại lừa con chứ. Có điều phải nhớ kỹ nga, trước mặt người bên ngoài nhất định không được gọi mẫu phụ, phải hô phụ hoàng, biết không?”
“Biết. Thế nhưng. . .” Đồng nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhăn hàng lông mi nhỏ nói: “Phụ hoàng sao không giống trong tưởng tượng của Đồng nhi a.”
Lâu Thanh Vũ cúi đầu cười: “Ai nói không giống. Con coi: lông mi con này, mũi còn có mồm này, tất cả đều giống như đúc phụ hoàng con, sau này khi lớn lên sẽ càng giống phụ hoàng.”
Đồng nhi sờ sờ mặt mình hắc hắc cười ngây ngô một chút, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâu Thanh Vũ nhẹ giọng nói: “Đồng nhi, thích phụ hoàng con chứ?”
“Thích.” Đồng nhi không nghĩ ngợi lập tức há mồm nói.
“Vậy con cảm thấy phụ hoàng con đẹp chứ? So với Lam thúc thúc con đẹp hơn chứ?” Lâu Thanh Vũ đùa nó.
Đồng nhi tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nói: “Phụ hoàng đẹp, có điều đẹp không giống Lam thúc thúc. Cha, cha nói phụ hoàng là đại anh hùng, con thấy phụ hoàng cũng giống một đại anh hùng.”
Lâu Thanh Vũ cúi đầu cười, trong lòng thầm than: quả nhiên là huyết mạch thân tình. Sáng sớm nay Già La Viêm Dạ để lại ấn tượng không tốt cho Đồng nhi nhưng Đồng nhi vẫn rất nhanh đã chấp nhận hắn rồi. Hiện tại Viêm Dạ ở trong lòng Đồng nhi đã sánh bằng Bạch Lam. Nói vậy không lâu nữa, Đồng nhi sẽ quên hắn đi, chấp nhận tất cả sự việc trước mắt.
Ngày thứ hai, tin tức Lâu phi và hoàng tử biến mất nhiều năm được tìm thấy liền truyền khắp tất cả đất nước.
Lẽ ra Lâu Thanh Vũ là chính thê đầu tiên của Già La Viêm Dạ. Sau khi Viêm Dạ đăng cơ nên tôn làm hoàng hậu, chỉ là khi Già La Viêm Dạ đăng cơ thì tình hình phức tạp, Lâu Thanh Vũ lại cùng thế tử biến mất. Ghế hoàng hậu không thể trống cho một người không biết rõ tung tích, cho nên vị trí đó vẫn trống không đến bây giờ.
Thế nhưng lúc này Lâu Thanh Vũ trở về, nghĩ phong lại hắn làm hoàng hậu cũng không phải chuyện dễ dàng. Huống chi trong lòng Già La Viêm Dạ vẫn cáu giận Thanh Vũ nên có ý định lãnh đạm, chỉ sắc phong hắn làm quý phi.
Phong hào này vừa tới, từ trên cao trào lên gợn sóng. Dù sao Lâu Thanh Vũ là “sinh mẫu” (ana:người sinh ra con cho Hoàng thượng) duy nhất hiện nay của hoàng thượng, còn là chính thê từ trước kia, theo lý nên phong làm hoàng hậu. Chỉ là đông đảo các cựu thần là môn hạ của Lâu Tương khi trước còn cố kỵ tình thế hiện tại nên không nói thêm. Những người khác lại thấy tâm ý hoàng thượng đã định, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Già La Viêm Dạ rất muốn nhìn xem biểu tình Lâu Thanh Vũ khi nghe Thanh Vũ bị phong làm quý phi thế nào nên Viêm Dạ cố ý kêu người tuyên chỉ trở về hồi báo.
Cung nhân kia trả lời: “Sau khi quý phi tiếp thánh chỉ thì biểu tình lạnh nhạt, không nói gì. Nô tài nhìn không ra ‘là mừng hay lo’.”
Già La Viêm Dạ trán cau lại, “Xuống dưới đi.”
“Vâng.”
Trong lòng Già La Viêm Dạ cười nhạt: Lâu Thanh Vũ! Năm đó dù ngươi quật cường hơn nữa thì vẫn thành song nhi, làm Vương phi của ta đó thôi! Hôm nay tìm được ngươi trở về, ta tuyệt đối không cho ngươi cơ hội trốn thoát!
Lâu Thanh Vũ tại Phi Dực Cung tiếp thánh chỉ, tâm lý cũng là bốn bề dậy sóng.
Hắn ở dân gian kinh doanh mở cửa tiệm ‘trong tối’ quy mô còn thấp không thể chống lại cùng triều đình. Huống chi: sĩ nông công thương, thương tại xã hội phong kiến là hạ tầng nhất. Hơn nữa hắn rời đi vội vàng, phải nghĩ biện pháp liên lạc với Nhất Phẩm Đường còn cần thời gian. Có điều qua hai năm thu thập tư liệu cùng thiết lập cột mốc ngầm, tạm thời hắn ở hậu cung cũng đủ dùng.
Mặt khác, Lâu Thanh Vũ nghĩ đến trở về hoàng cung này, cũng có chỗ tốt. Đó là có thể điều tra tốt hơn sự việc năm đó Già La Chân Minh cùng nhị ca Thanh Tường. Tuy rằng trải qua chiến loạn, nhưng hậu cung khẳng định còn có rất nhiều cung nữ ngày trước, có thể được một ít tin tức.
Hắn bên này mới vừa tiếp thánh chỉ, mấy vị hậu cung cung phi có phẩm cấp liền sôi nổi đến tiếp kiến. Lâu Thanh Vũ tuy rằng phiền chán nhưng cũng không thể không giả bộ cười xã giao. Khiến hắn giật mình chính là trong hậu cung Già La Viêm Dạ lại không có một song nhi, bốn vị cung phi đến đây tất cả đều là nữ tử.
Trong đó Trần phi_Trần Tụ nhi là muội muội tướng quân Trần Cánh, Lâu Thanh Vũ năm đó từng gặp nàng ta tại Diêu Tây, khi đó nàng mới đầy mười lăm tuổi, hôm nay lại cùng bản thân “Cộng thị nhất phu”, quả nhiên là thế sự khó liệu.
Còn như Thôi Thục phi và Lâm Hiền phi là lần đầu gặp mặt, còn có một tân quốc đưa tới Dư mỹ nhân. Những cung phi này đều có phẩm cấp, cũng đều là người từng được Già La Viêm Dạ sủng hạnh.
Lâu Thanh Vũ nhìn mấy nữ tử trước mắt, theo nhãn quang của hắn thì thấy đều rất giống nhau, đều là mỹ nhân có vài phần tư sắc_tân quốc cố ý chọn tuyệt sắc mỹ nữ.
Về phần Thôi Thục phi cũng miễn cưỡng coi là một mỹ nhân, chỉ là cằm vô cùng nhọn, đuôi lông mày giơ lên khiến người nhìn có chút cảm giác khí thế xâm phạm. Lâm Hiền phi tướng mạo như vậy, nhưng vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, có câu nữ tử Giang Nam đặc biệt có cảm giác mềm mại đáng yêu. Mà Trần phi Tụ nhi, tại trong mắt Lâu Thanh Vũ chính là muội muội tiểu gia bích ngọc Lân gia.
Lâu Thanh Vũ xã giao hết mấy nữ tử đấy, thông suốt xưng hô cùng các nàng ấy là ca ca_muội muội, trong dạ dày dịch chua sắp trào ra cổ họng. Diễn kịch quả nhiên là bản lĩnh trời sinh của nữ nhân, nam nhân thật đúng là ứng phó không được.
Lâu Thanh Vũ cơn tức áp trở lại trong lòng. Hắn thực chẳng đáng lục đục với các nữ nhân trong hậu cung này, thế nhưng những lông gà vỏ tỏi cũng rất có khả năng tùy thời uy hiếp đến an toàn hắn cùng Đồng nhi.
Chết tiệt! Già La Viêm Dạ, xem xem ngươi bức ta đến tình cảnh nào!
Tâm tình Lâu Thanh Vũ không tốt tới cực điểm. Biết là một chuyện, chân chính thấy lại là chuyện khác!
Già La Viêm Dạ đây có tính là vợ ngoại tình không cơ chứ?
“Đồng nhi đâu?”
Đảo mắt Lâu Thanh Vũ hồi cung đã nửa tháng rồi, nghi thức phong phi cũng đã hoàn tất. Trong khoảng thời gian này Già La Viêm Dạ rất ít tới Phi Dực Cung, cố ý vừa gặp liền lạnh nhạt hắn. Nhưng lại mỗi ngày kêu người ôm hài tử đến ngự thư phòng.
Đồng nhi ngay từ đầu còn thích, sau lại không muốn rời khỏi Lâu Thanh Vũ. ‘Tam thôi tứ thỉnh’ cũng không đi. Già La Viêm Dạ không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đến Phi Dực Cung để gặp nó.
“Đồng nhi ngủ.” Lâu Thanh Vũ nhìn Già La Viêm Dạ lần đầu tiên đến buổi tối, nhàn nhạt mà nói.
“Sớm như vậy?”
“Là ngươi tới quá muộn.”
Già La Viêm Dạ nhìn hắn một cái, tại ghế ngồi xuống, hỏi: “Ở trong cung đã quen chưa?”
Lâu Thanh Vũ hơi châm biếm mà cười: “Ngươi là hỏi ta sống trong đây hay là nữ nhân trong hậu cung ngươi?”
Già La Viêm Dạ nhíu mày, “Sống thế nào? Cung phi trong cung trẫm lại thế nào?”
“Vế trước chưa có quen. Về phần vế sau. . .” Lâu Thanh Vũ học hắn nhíu mày, nói: “Ta không thể không nói, nhãn quang của ngươi không cao minh được!”∴
“Ngươi!” Già La Viêm Dạ chán nản.
“Không phải ngươi hỏi ta sao?” Lâu Thanh Vũ không cho là đúng, cười đi tới bên người hắn. Thanh Vũ cúi người ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai nói: “Hơn nữa, ta không phải là trong hậu cung của ngươi sao? Nữ nhân đó của ngươi, so với ta thế nào?”
Già La Viêm Dạ hơi cứng lại, bất động thanh sắc mà đẩy ra hắn, “Trẫm hôm nay cũng không yết bài tử của quý phi.”
“Vậy thì thế nào. Ngươi đã tới rồi, chẳng lẽ còn muốn đi sao?”
“Trẫm vì sao không đi được! Trong cung này trẫm tác chủ!” Già La Viêm Dạ hô hấp gấp, đẩy ra Thanh Vũ liền muốn đi. Ai dè cổ tay bỗng nhiên bị kéo căng, bị Lâu Thanh Vũ vững vàng nắm.
“Hoàng thượng, ngươi dẫn ta hồi cung lâu như vậy, chẳng lẽ không sủng hạnh ta sao?”
Lâu Thanh Vũ bỗng ôm chặt lấy hắn, lại vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng chậm chạp liếm lên vành tai hắn.
Già La Viêm Dạ cả người chấn động, “Ngươi. . .”
Lâu Thanh Vũ cúi đầu nói: “Những năm gần đây ta vì hoàng thượng thủ thân như ngọc, hoàng thượng lại hậu cung giai lệ hưởng hết Tề nhân chi phúc, lẽ nào bây giờ còn muốn ta nhẫn sao?”
“Là ngươi tự chịu!” Già La Viêm Dạ quả thực là từ trong hàm răng nghiến ra từng chữ.
Trên người Lâu Thanh Vũ nóng đến dọa người, khí tức ấm áp như muốn đốt cháy hắn.
Hơn nửa tháng trước, hắn đã phái người đưa tình hình hai năm gần đây của Lâu Thanh Vũ tra kỹ thanh thanh sở sở. Khi ở cùng Đồng nhi lại phát hiện Lâu Thanh Vũ vẫn chưa từng nói xấu Viêm Dạ, trái lại vẫn dẫn hướng hài tử có lòng kính yêu với mình, tâm lý cũng biết hắn đối bản thân còn có tình ý, tâm trạng cũng liền nhuyễn vài phần.
Thế nhưng bộ mặt hoàng đế không thể đơn giản dao động. Chuyện riêng tư của hắn tuy rằng ẩn mật, nhưng vẫn là một cây kim đâm trong lòng, một cái tát trên mặt Già La Viêm Dạ. Vậy thì có thể nào dễ dàng bỏ qua?∴
“Là ta tự tìm. Nhưng không trở về thì thôi, hiện tại nếu đã trở về, chúng ta phu thê đã lâu chưa có ân ái. Tiểu biệt thắng tân hôn, hiển nhiên nên hảo hảo ngọt ngào một chút.” Lâu Thanh Vũ vừa nói, một bên xuất ra thủ đoạn khiêu khích. Đầu lưỡi ướt sũng ở bên lỗ tai Già La Viêm Dạ nhẹ nhàng liếm, tay cũng không đứng yên.
Kỳ thực trong lòng Lâu Thanh Vũ cũng có giận. Hắn trở về lâu như vậy, Già La Viêm Dạ chưa bao giờ ngủ lại ở Phi Dực Cung.
Hậu cung là nơi kẻ mạnh lấn át kẻ yếu, mắt thấy qua lúc đầu sắc phong thì có ý thăm dò. Thấy hắn vẫn chưa từng được sủng ái, không chỉ có cung phi thất kính với hắn, mà ngay cả cung nhân hầu hạ cũng bắt đầu chậm trễ, khí tức âm thầm tràn ngập châm chọc khiêu khích. Nếu không thấy hoàng tự duy nhất còn được sủng thì chỉ sợ sẽ tạo phản.
Lâu Thanh Vũ ngược lại không quan tâm đến bản thân, nhưng hắn là có nhi tử. Những nô tài và những nữ nhân này trăm triệu không được phép có một ngày khi dễ Đồng nhi. Huống chi mấy ngày qua này nữ nhân hậu cung bình thường tới phiền hắn, khiến hắn thấy tức giận, thẳng hận không thể đặt Già La Viêm Dạ lên trên giường hảo hảo trừng trị hết
Già La Viêm Dạ là nam nhân, Lâu Thanh Vũ lại hiểu biết nơi mẫn cảm nhất của hắn, tin tưởng trong hậu cung không người dám cũng không có người có thể làm như vậy với Viêm Dạ. Lúc này giở thủ đoạn khiêu khích, Già La Viêm Dạ lập tức cảm thụ được khát vọng đã lâu như hừng hực liệt hỏa bốc cháy lên.
Bất luận nam nhân hay nữ nhân, một ngày hưởng qua *** đạt được cảm giác sôi trào liền thực tủy tri vị, không thể quên. Huống chi Già La Viêm Dạ là trời sinh ám song, cho tới bây giờ liền đối với nam nhân có hứng thú, lại vì từng sinh hài tử, hôm nay ba năm chưa từng cùng Lâu Thanh Vũ hoan hảo. Thì nếu không phải tâm lý còn buồn bực hắn, làm sao kiềm chế được?
Hắn vài lần nghĩ tránh khỏi Lâu Thanh Vũ, nhưng thân thể lại không không chịu thua kém, bị hắn hôn đến nhuyễn ý kéo dài, thân dưới từ lâu ngẩng đầu, cái dạng này cũng vô pháp rời khỏi.
Lâu Thanh Vũ ôm chặt hắn, thân dưới có kỹ xảo mà ma sát Viêm Dạ, hiển nhiên cảm thụ được loại biến hóa này. Trong lòng cười, cố ý thở dài nói nhỏ: “Viêm Dạ, ngươi cũng biết trong ba năm ta lúc nào cũng nhớ đến ngươi? Nếu không có như vậy, ta sao mang theo Đồng nhi ở rời khỏi ngươi nhưng ở nơi gần như thế, sao lại đơn giản bị ngươi tìm được?”
Già La Viêm Dạ nghe xong trong lòng rung động, cúi đầu hừ một tiếng, không thể phủ nhận.
Năm đó hắn ở ngoài mà nghe được hắn cùng với Đồng nhi biến mất, cho rằng bị địch quân bắt đi, khẩn trương mang theo nhân mã vội vã chạy về. Sau lại biết được là Lâu Thanh Vũ một mình trốn đi, không khỏi vừa sợ vừa giận, hận không thể bắt hắn trở về bầm thây vạn đoạn.
Có điều theo thế cục phát triển, hắn cũng không khỏi có chút may mắn Lâu Thanh Vũ mang theo hài tử rời đi. Không phải, hắn nếu thắng thì cũng được thôi. Nếu thất bại, một nhà ba người thật đều chết không có chỗ chôn.
Thế nhưng trải qua gần một năm hỗn chiến cùng chinh phạt, thật vất vả hắn quang vinh đăng ngôi hoàng đế. Hắn chậm rãi quét dọn tất cả cản trở, Lâu Thanh Vũ lại chưa trở về, mới khiến hắn lại dần dần cáu giận.
“Ngươi nói, ngươi năm đó vì sao rời khỏi ta!” vào lúc Già La Viêm Dạ thở dốc vẫn nắm lấy Thanh Vũ tính sổ cũ.
Lâu Thanh Vũ lúc này đã lôi kéo hắn ngã ngồi trên giường, bản thân đặt ở hắn trên người, ngón tay linh xảo mà tuột vào trong hoàng bào hắn cầm phân thân nóng rực nhẹ nhàng chậm chạp luật động, nghe vậy không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu mỉm cười nói: “Hoàng thượng, hiện tại là thời gian nói lời này sao?”
Già La Viêm Dạ thở hổn hển, hung hăng nắm lấy vạt áo hắn, nhìn chằm chằm hắn nói: “Trả lời ta!”
Lâu Thanh Vũ chú ý tới hắn dùng chính là “Ta”, mà không phải “Trẫm”, không khỏi cúi đầu thở dài, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Tức Hồn thảo.”
Già La Viêm Dạ biến sắc.∴
Loại thảo này chính là hắn lúc trước phái ra mật thám hạ dược cho Già La Chân Minh cùng Lâu Thanh Tường, hắn làm sao biết được?
Thần tình Lâu Thanh Vũ cũng trầm xuống, hai tròng mắt trong trẻo trở nên nặng trịch, sâu không thấy đáy. Trên tay chợt dùng một ít lực, Già La Viêm Dạ ăn đau bất ngờ không kịp phòng thủ khẽ kêu một tiếng, ninh chặt lông mi.
“Hoàng thượng, giữa ngươi và ta có ngăn cách nên tính toán rõ đi.”
Không nói cái này Lâu Thanh Vũ còn không kích động, vừa nói vào trọng tâm câu chuyện, Lâu Thanh Vũ nhớ tới sinh tử nhị ca và Lâu gia không rõ. Thù mới hận cũ giận dữ vọt lên đầu liền không khách khí đè Già La Viêm Dạ xuống, kéo xuống giường màn che đổ lên.
“Lâu Thanh Vũ, ngươi đừng làm càn!” Già La Viêm Dạ gầm nhẹ.
Đáng tiếc lời hắn đối với bất luận ai trong thiên hạ đều dùng được, nhưng chỉ riêng đối Lâu Thanh Vũ hiệu lực đại suy giảm.
Lâu Thanh Vũ cúi đầu, hung hăng lấp kín miệng của hắn, một tay gắt gao trói lại đầu của hắn, một tay ép chặt trụ thân thể hắn.
Già La Viêm Dạ hiển nhiên biết hắn muốn, cực lực nghĩ phản kháng. Nhưng thế hắn ở trên giường chẳng bao giờ chiếm được mảy may chút tiện nghi nào của Lâu Thanh Vũ, thân thể lại không không chịu thua kém, đối thủ đoạn của hắn cực kỳ mẫn cảm, làm sao có thể chống đối? Huống chi trong lòng hắn có phần chột dạ, càng sợ thêm vài phần.
Mấy năm qua, Già La Viêm Dạ tuy nói hậu cung có chứa nhiều tần phi, nhưng đại thể là để bài biện, sủng hạnh chân chính rất ít, thỉnh thoảng có cũng đều không thú vị. Lúc này bị Lâu Thanh Vũ ép chặt dưới người, đôi môi dây dưa, tứ chi ma sát, toàn bộ thân thể đều muốn thiêu cháy. Nếu không phải thân là đế vương có tôn nghiêm chống chọi ở khoảnh khắc này, chỉ sợ sẽ liền dâng vũ khí.
“Ngô. . . Buông trẫm ra. . . Ngô ngô. . .”
Lâu Thanh Vũ mãnh lực ôm hắn, như muốn ép hắn vào xương, ngón tay xẹt qua trong ngực Già La Viêm Dạ trượt xuống dưới sườn bên trong háng hắn, quyến luyến mà xoa xoa nắn một phen. Sau đó lại lần nữa nắm lấy thứ nóng rực giữa hai chân hắn.
“Hoàng thượng, nô tì không ở những ngày qua, có người hầu hạ ngươi như thế chứ?”
Già La Viêm Dạ nhịn không được căng thẳng thân thể. Thần trí hắn đã bị cái hôn thô bạo lửa nóng vừa rồi cướp đi hơn phân nửa lý trí, lúc này con ngươi luôn luôn lạnh duệ sắc bén lóe ra mê ly, gắng sức ổn định hô hấp gấp gáp của bản thân.
“Ngươi. . . đừng. . .”
Lâu Thanh Vũ khóe miệng mỉm cười, trên khuôn mặt thanh lệ tuấn dật hiện lên một tia cuồng loạn, lại như hoa thuốc phiện hoa nở ban trưa, trong đẹp đẻ hỗn loạn chứ kịch độc nguy hiểm.
“Hoàng thượng sẽ thích phương thức nô tì tính sổ cùng ngài đó.” Cặp tay kia phảng phất mang theo ma lực, không chút khách khí chạy vào nơi riêng tư của Già La Viêm Dạ, không an phận trên mặt trượt động bộ lộng.
Ngón tay hơi thô ráp ấm áp mang đến khoan khoái kỳ lạ, vuốt ve hoặc nhẹ hoặc nặng khiến vật cực nóng của Già La Viêm Dạ càng thêm tràn đầy.
“A. . . ư. . .” Già La Viêm Dạ phát sinh trầm thấp rên rỉ, lý trí duy nhất còn sót lại trong lòng nhịn không được có chút bi ai. Bản thân đối hắn vừa tức giận lại chờ mong nhưng vẫn là vô pháp chống lại. . .
Lâu Thanh Vũ thành thạo mà đùa bỡn dục vọng Già La Viêm Dạ, tay kia thừa dịp hắn thả lỏng thân thể đã chen vào vùng cấm địa phía sau, qua lại xoa nắn, đưa ngón tay ấn vào.
Hậu huyệt đã lâu chưa từng dãn nở nhất thời không tiếp nhận được dị vật tập kích, hơi chống lại. Thế nhưng Lâu Thanh Vũ đè xuống dục vọng hồi lâu cùng đầy ngập lửa giận không chỗ phát tiết, nhẫn không được lâu như vậy.
Khi trước mắt Già La Viêm Dạ bạch quang chợt lóe, tiết ra bạch trọc bản thân ở trong tay Thanh Vũ ướt sũng mà thì Lâu Thanh Vũ mạnh bẻ ra chân hắn, thẳng sáp đi vào.
“A ─ ”
Hành vi vô cùng lỗ mãng khiến Già La Viêm Dạ đau đến thấp hô một tiếng, lập tức tỉnh táo lại, phẫn nộ mà nhìn phía Lâu Thanh Vũ
Lâu Thanh Vũ mỉm cười, nhanh chóng cúi đầu hôn trụ cái miệng của hắn, lại xoa nắn điểm mẫn cảm trên người hắn, giảm bớt đau đớn ban đầu.
Già La Viêm Dạ rất nhanh liền cảm thụ được mùi vị đã lâu không nếm trải, trong thế tiến công có chút thô bạo cuồng loạn của Lâu Thanh Vũ mà thở hổn hển, điều tiết khó chịu của bản thân, dần dần đuổi kịp tiết tấu của Thanh Vũ.
Thắt lưng con ong mềm dẻo dưới *** uy run rẩy, từ phía sau Già La Viêm Dạ nhìn lại, cổ màu mạch sắc căng cứng thẳng tắp giống giây cung căng lên tùy thời đứt, hầu kết phập phồng nặng nề thở hổn hển.
Lâu Thanh Vũ xoa nắn thù du trước ngực hắn, nơi đó có chút tối, dưới sự tập kích kỳ diệu của dục vọng mà đứng thẳng lên. Hai người mê say, dây dưa bên nhau, rơi lên chiếc giường màu đỏ sậm, kiều diễm.
Mật huyệt đã thích ứng dung nạp dị vật, nó tự phân bố ra dịch thể nửa trong suốt, từ giữa hai đùi tràn ra. Mỗi một lần trừu sáp đều sẽ phát sinh thanh âm nước ập, cực kỳ *** mỹ.
Lâu Thanh Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua, bỗng giữa cổ họng phát sinh một tiếng gầm nhẹ, gắt gao ôm lấy Già La Viêm Dạ mãnh liệt mà tiến công.
Niềm vui sướng khiến người ta run rẩy rất nhanh đã bao trùm hai người, trầm mê trong loại vận động tối nguyên thủy tối dã man, cũng tiêu hồn nhất của nhân loại. . .
Vương cung thị là thiếp thân hầu hạ hoàng thượng cảm thấy kỳ quái.
Hoàng thượng vào tẩm cung Lâu quý phi thì chưa trở ra, có lẽ là ngủ lại rồi. Nhưng nếu là vậy, hẳn nên dặn dò đại nội phủ ghi tên xem hoàng thượng yết bài ở đây. Thế nhưng mãi đến đêm khuya, bên trong cũng chưa từng truyền ra ý chỉ.
Vương cung thị từ khi hoàng thượng đăng cơ vẫn là thiếp thân hầu hạ bên cạnh, hắn vốn là người của Tương thái hậu. Tương thái hậu mặc dù không thân thiết với hoàng thượng, nhưng tâm đối nhi tử chung quy vẫn có, cho nên cố ý kêu hắn tới hầu hạ hoàng thượng.
Hoàng thượng tín nhiệm gia tăng với hắn. Trước vài ngày thật vất vả tìm về Lâu quý phi cùng hoàng tử thất lạc trong dân gian, Phi Dực Cung từ trên xuống dưới đều là kêu hắn chuẩn bị, Vương cung thị hiển nhiên biết rõ hoàng thượng đối vị nguyên phối này có coi trọng cùng quý trọng.
Chỉ là khi Lâu quý phi mới vừa vào có phần khiến người khác phải thất vọng, dáng dấp thấy thế nào cũng giống nam nhân. Có lẽ do ở bên ngoài mang theo tiểu hoàng tử chịu những ngày gian khổ, do làm việc thủ công người cũng thô ráp đi. Có điều qua mấy ngày nay, lại dần dần nhìn ra chỗ bất đồng của vị quý phi này và những người khác.
Khí chất của hắn. . . Nói như thế nào đây, tựa hồ trời sinh có loại ưu nhã cao cao tại thượng, khí chất thản nhiên, mạn bất kinh tâm, một đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần trong trẻo lại mang theo thờ ơ lạnh nhạt nhìn thế giới, với hoàng thượng cũng như vậy. . .
Phi phi phi! Bản thân thực vượt quá bổn phận, loại sự tình này nô tài như hắn không thể vọng luận!
Vương cung thị thu liễm tâm thần, đoan chính đứng canh, lẳng lặng chờ ngoài tẩm điện. Hai cung nữ bưng đồ gột rửa, không biết là nên đi vào hay không, cung kính thi lễ với hắn.
Vương Cung Thị phất phất tay, “Tất cả xuống đi. Hoàng thượng cùng quý phi đã nghỉ tạm rồi, các ngươi chờ đến sáng, thôi thì sáng mai hãy qua.”
“Vâng”
Các cung nữ lui ra, Vương cung thị phất phất ống tay áo, chuẩn bị kêu tiểu cung thị tới trông coi. Mới vừa đi hai bước, chợt nghe trong nội điện mơ hồ truyền đến tiếng gần nhẹ khàn giọng.
Tiếng hai người kịch liệt đều thập phần trầm thấp, nhất thời chưa phân rõ mơ hồ ai là ai. Vương cung thị không nghĩ tới tiếng Lâu quý phi sao lại giống tiếng nam nhân thô ách. Hắn chỉ nghĩ: sao tiếng hoàng thượng nghe lại khá lớn. . .
Khi thời gian lâm triều tới, Vương cung thị đã ở ngoài cửa chờ. Thế nhưng Già La Viêm Dạ ngay cả sức xoay người cũng cảm thấy vô lực.
Hắn toàn thân đau nhức, thân thể còn lưu lại cảm giác rã rời sau ***, hậu huyệt mơ hồ không nén nổi đau nhức. Nghĩ đến Lâu Thanh Vũ để lại bên trong thứ gì, Già La Viêm Dạ đen mặt.
“Người. . .” Hắn mở miệng, đã bị thanh âm bản thân càng làm cho hoảng sợ.
Từ lúc nào tiếng nói lại khàn khàn đến vậy? Nhưng lại đầy thấp nhuyễn, quả thực không giống bản thân!
Già La Viêm Dạ khụ hai tiếng, điều chỉnh một chút thanh tuyến, đề cao thanh âm nói: “Truyền lệnh xuống dưới, trẫm hôm nay không lâm triều, sau giờ ngọ đi ngự thư phòng xử lý chính sự.”
“Vâng.”∴
Vương cung thị thầm giật mình. Đây là lần đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ tới nay sủng hạnh hậu cung mà bãi triều.
“Trẫm muốn tắm rửa, đi chuẩn bị phòng tắm. Các ngươi đều xuống dưới đi.”
“Vâng.”
Vương cung thị mang theo cung nữ lui ra. Già La Viêm Dạ quay đầu lại, thấy Lâu Thanh Vũ nằm ở bên cạnh đang nhắm mắt, không khỏi trong lòng thầm hận.
Đêm qua hai người một phen hoan ái, hắn gần như sắp mất mạng!
Già La Viêm Dạ cả đêm bị hắn lật qua lật lại không biết làm bao nhiêu lần. Lúc đầu còn có thể nghênh hợp khước từ, nhưng tới sau lại thắt lưng nhuyễn, chỉ còn lại tiếng xin khoan dung chịu thua.
Hắn không biết dục vọng Lâu Thanh Vũ lại cường thịnh vậy, một buổi tối muốn hắn sáu lần. Cơ hồ khiến hắn ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có, cuối cùng hắn bất chấp cái gì là tôn nghiêm đế vương, chỉ có thể đau khổ cầu xin. Lâu Thanh Vũ lại giống như không nghe thấy. Sáng sớm hôm nay khi bản thân tỉnh lại thực may nhờ thân thể hắn cường tráng, bảo dưỡng thoả đáng. Nếu là người bình thường, chỉ sợ ngay cả giường cũng không xuống được.
Già La Viêm Dạ nhắm mắt lại, hỗn loạn mà híp mắt một hồi. Nhưng cả người đầy mồ hôi, dưới thân đống hỗn độn, nếu đã tỉnh thì cũng không chịu nổi nữa. Hắn thấy Lâu Thanh Vũ vẫn ngủ, tâm lý giận tới cực điểm, hắn chống giường chậm rãi ngồi xuống.
Chết tiệt!
Già La Viêm Dạ cúi đầu chửi bới một tiếng.
Thắt lưng hắn như sắp chặt đứt, nơi cảm thấy thẹn dưới thân như hỏa thiêu đau nhức khiến hắn hầu như vô pháp ngồi nổi.
Bởi vì không thể để cho người khác thấy bộ dạng hắn: đường đường vua của một nước lại chật vật. Già La Viêm Dạ không thể làm gì khác hơn tự cầm quần áo, chuẩn bị mặc vào. Bỗng nhiên phía sau duỗi ra một bàn tay, nói:
“Để ta làm cho.”
Già La Viêm Dạ quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Lâu Thanh Vũ nhẹ nhàng cười, một bên giúp hắn mặc quần áo một bên hỏi: “Ngươi làm sao tìm được ta và Đồng nhi?”
Già La Viêm Dạ hừ một tiếng, nói: “Phía tây kinh thành có một nhà nhà hàng nhỏ mới mở có thức ăn rất được hoan nghênh_『 Cá ớt』, ngươi có ấn tượng không?”
Lâu Thanh Vũ ngẩn người, tỉ mỉ ngẫm lại mới nhớ: đầu năm thì Ngưu bác gái thôn Đông nhà có cháu trai tới, nói là tại mở tiệm cơm nhỏ ở kinh thành. Ngẫu nhiên ở nhà hắn ăn một lần món “cá ớt”, cảm thấy cách làm vô cùng mới mẻ, món lại ngon, liền quấn quít lấy hắn học. Không nghĩ tới người nọ trở về tự làm, lúc này mới đưa tới chú ý Già La Viêm Dạ.
Lâu Thanh Vũ vạn không nghĩ tới một món ăn liền khiến Viêm Dạ tìm được bản thân, có thể thấy được thật là dụng tâm.
Già La Viêm Dạ thấy hắn vừa mở mắt cũng chỉ hỏi cái này, tâm để ý.
Ăn no rồi thì không cần quan tâm nữa? Bản thân dễ bị bắt nạt đến vậy sao!
“Hầu hạ trẫm tắm rửa!” Viêm Dạ lớn tiếng ra mệnh lại không chú ý ngữ khí bản thân rất giống oán phụ tràn ngập oán khí.
Lâu Thanh Vũ nghe vậy, nhịn không được cười với hắn, nói: “Ừ.”
Tính tình người này vẫn như vậy, xem ra như thế cũng dễ trấn an.
Hôm ấy Lâu quý phi lấy sắc thị nhân, tin tức quân vương không tảo triêu đã truyền khắp hậu cung. Hoàng thượng sau đó còn tắm rửa cùng Lâu quý phi, đây là chuyện chưa từng có. Trong lúc nhất thời ‘hướng gió’ hậu cung đổi mạnh, địa vị Lâu quý phi vững vàng lên.
Tục ngữ nói, phu thê ‘đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa’, mâu thuẫn Lâu Thanh Vũ cùng Già La Viêm Dạ trong một ngày cũng lặn mất trên giường, tính chất thì có chút thay đổi. Huống chi giữa bọn họ còn có Đồng nhi, có phương thuốc ‘hòa hoãn’ này thì khúc mắc giữa hai người nhất thời đều chìm xuống.
Nhưng đây không có nghĩa mâu thuẫn biến mất, chỉ có thể nói tạm thời ngăn chặn. Một ngày ngòi nổ, nói không chừng là ngày ấy sẽ bạo phát. Tại điểm này, tâm lý Lâu Thanh Vũ so với Già La Viêm Dạ phải rõ ràng hơn.
Năm đó hắn bởi vì Già La Viêm Dạ bất trung đối bản thân, bất nghĩa đối huynh đệ, vô tình đối thân nhân cùng chấp nhất đối với hoàng quyền nên Thanh Vũ mới rời đi. Hiện tại, hắn lại bởi vì Già La Viêm Dạ đối xử với những tần phi khác ngang bằng trong hậu cung, coi bản thân trở thành vật phẩm phụ thuộc Viêm Dạ mà Thanh Vũ tích tụ khó giải.
Đồng nhi bởi vì tuổi còn nhỏ, lại vừa hồi cung, cho nên tạm thời ở bên Lâu Thanh Vũ. Thế nhưng hài tử hoàng gia đều là nuôi xa mẫu thân, có thể mang nó bên cạnh để giáo dưỡng thì chỉ có hoàng hậu có quyền lợi này.
Ngày hôm đó Đồng nhi đang ở bên Lâu Thanh Vũ tập viết, bàn tay nhỏ bé viết mệt, bỗng nhiên dừng lại bút nói: “Cha, sau này chúng ta không quay về làng sao?”
“Ừ. Không quay về.”
“Vì sao?”
“Bởi vì sau này ở đây chính là nhà Đồng nhi. Cha cùng phụ hoàng con đều ở chỗ này, Đồng nhi phải coi nơi đây trở thành nhà mình.”
“Thế nhưng ở đây thật lớn, phòng ở cũng nhiều.” Đồng nhi suy nghĩ một chút, đô miệng nói: “Ở đây không có bọn Hổ Tử, Tiểu Nhị và Tiểu Tam ca chơi với con, thật vô vị. Hơn nữa cha cũng không vui.”
Lâu Thanh Vũ hơi sửng sốt: “Con thấy cha không vui?”
Đồng nhi mở to cặp mắt đen bóng, chăm chú nhìn hắn, nói: “Cha đã lâu cũng không có cười to rồi. Khi cười mắt cha cũng không phát sáng.”
Hài tử có đôi khi đối với tâm trạng người lớn phi thường mẫn cảm, nhất là Đồng nhi thiên tính lại thông minh. Hoàng cung là một nơi áp lực sâu nặng, khác một trời một vực với nơi nó sống trước đây ngược lại khiến nó quan sát càng thêm tỉ mỉ nhạy cảm.
Lâu Thanh Vũ mỉm cười nói: “Nơi này là hoàng cung, khác với nơi chúng ta sống trước đây. Ở đây quy củ rất nhiều, không thể tùy tiện cười to. Cha không phải không vui, cha chỉ cần ở bên Đồng nhi thì đã vô cùng vui vẻ rồi.”
Đồng nhi mở mồm đang muốn nói, bỗng nhiên bên ngoài báo: “Hoàng thượng giá lâm!”
Già La Viêm Dạ một thân hoàng bào, tinh thần chấn hưng đi nhanh đến.
Lâu Thanh Vũ mang theo Đồng nhi đứng dậy đón chào.
“Nô tì tham kiến hoàng thượng.”
Thân thể nho nhỏ của Đồng nhi cũng theo lạy, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Nó vừa mới quỳ phân nửa liền bị Già La Viêm Dạ đưa tay ôm lấy.
“Ái phi cùng hoàng nhi miễn lễ.” Nói xong vung tay lên, để các cung nhân đều lui xuống.
“Phụ hoàng, vì sao mỗi lần Đồng nhi cùng cha thấy người đều phải qùy a?”
Già La Viêm Dạ ha ha cười nói: “Không cần mỗi lần đều quỳ. Sau này không có người ngoài, Đồng nhi sẽ không nhất thiết phải quỳ.” Nhìn thoáng qua Lâu Thanh Vũ khoanh tay đứng ở một bên, bổ sung nói: “Cha ngươi cũng như vậy.”
“Vậy vẫn phải quỳ.” Đồng nhi bất mãn mặt nhăn lông mi nhăn, nói: “Hơn nữa bọn họ đều đứng trong phòng, không có người ngoài.”
Già La Viêm Dạ cùng Lâu Thanh Vũ đều thoáng sửng sốt, mới phản ứng ý tứ Đồng nhi không rõ cái gì gọi là “người ngoài”, cho rằng đứng ở trong phòng đều là “người trong”, không khỏi nở nụ cười.
“Được rồi được rồi, không quỳ thì không quỳ. Sau này ngoại trừ trường hợp chính , Đồng nhi cũng không nhất thiết phải quỳ.” Đồng nhi là thịt trên người Viêm Dạ, nhìn thân thể còn nhỏ như thế mà quỳ trước mặt bản thân, Già La Viêm Dạ cũng không nỡ.
Đồng nhi nói: “Cha cũng không quỳ.”
Cái này. . .
Già La Viêm Dạ liếc mắt nhìn Lâu Thanh Vũ.
Lâu Thanh Vũ nói: “Được rồi, đừng quấn quít lấy ngươi phụ hoàng nói những lời này nữa. Cho phụ hoàng con xem qua con luyện chữ đi.”
Đồng nhi rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, lập tức bị dời đi lực chú ý. Nó cầm lấy bảng chữ mẫu bản thân cho Già La Viêm Dạ xem, chiếm được khích lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa sáng.
Già La Viêm Dạ dù sao cũng là thân sinh mẫu phụ của nó, cho dù không có mùi thơm cơ thể mềm mại, không có khuôn mặt mỹ lệ, Đồng nhi vẫn thích hắn. Loại thân thuộc huyết thống này vô luận cách xa bao lâu đều không thể phai nhạt.
Lâu Thanh Vũ ngồi ở trước bàn, nhìn phụ tử cười đùa, tâm lý cảm khái.
Năm đó không mang Đồng nhi rời khỏi Tề quốc, xem ra là đúng rồi.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
94 chương
27 chương
25 chương