Xuân Phong Độ
Chương 50
Hoàng thành:
Già La Chân Minh nghe được nội thị truyền đến tin tức, trong lúc nhất thời có phần mờ mịt. Hỏi lại một lần nữa, mới xác nhận đó là sự thật.
“Nội quân An Dương đêm qua đã hoăng.” (ana: nội quân vợ vương, hoăng: Thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng)
“Trẫm trước đó vài ngày còn nghe, bệnh tình không phải khởi sắc sao?”
Nội thị thấp giọng trả lời: “Thái y nói, có lẽ là hồi quang phản chiếu.”
“. . . Trẫm đã biết, truyền lệnh xuống dưới, theo nội quy hoàng thất hậu táng. Sau khi Lý phò mã giữ đạo hiếu, thăng lên hai phẩm.”
“Vâng.”
Già La Chân Minh tựa trên long ỷ, thở dài.
Nội quân An Dương là trưởng song tử của tiên hoàng, lớn hơn Chân Minh hai tuổi. Mười sáu tuổi thì được phong hào tối cao: hoàng song tử, sau An Dương gặp nội quân, gả cho Nam An Vương_Lý gia. Thân thể nội quân vẫn không tốt, nhiều năm qua cũng chưa có con nối dõi, năm trước bắt đầu giường bệnh triền miên, kéo đến mấy tháng thì ra đi.
Già La Chân Minh thấy thân thủ túc cứ vậy ra đi, tâm lý hiển nhiên thương cảm.
Nói đến hai người con trai, ba song, một nữ của tiên hoàng, ngoại trừ Đức Hinh chưa xuất giá, nội quân An Dương và một vị khác là hoàng song tử Nhạc Dương nội quân cũng không có con nối dõi. Bắc quận vương thì lại có một nhi tử, tuy nhiên không phải Bắc quận vương sinh, mà là thị thiếp sinh. Nếu không phải hắn có nhi tử này, năm đó tiên hoàng cũng sẽ không phong hắn làm quận vương. Số phận hoàng song tử của hoàng thất, giống nhau đều là gả đi.
Già La Chân Minh kêu người an bài xong tang sự Nội Quân An Dương, ra đại điện thấy Đức Hinh công chúa đi đến trước mặt.
Già La Đức Hinh năm nay đã mười lăm tuổi, đã tới tuổi xuất giá. Tính tình có phần ổn trọng, còn là thần thái phi dương, khuôn mặt có một loại kiêu ngạo và tôn quý của một vị công chúa.
“Hoàng huynh.”
“Đức Hinh, mấy ngày nay đừng tùy tiện đi quanh trong cung, về đổi tang phục.”
“Sao?”
“Nội Quân An Dương. . . đã mất. Trẫm tưởng muội đã nhận được tin rồi chứ.”
“Cái gì? Muội mới từ chỗ Phụ Hậu về, chưa nghe tin. . . Sao nhanh như vậy?” Đức Hinh thất kinh.
Nội Quân An Dương là đứa con đầu lòng của tiên hoàng, có điều tuổi tác Đức Hinh với Nội Quân hơn kém nhau chục tuổi, lúc Đức Hinh còn rất nhỏ người đã xuất gả, cho nên tình cảm không sâu lắm. Nhưng bởi vì con nối dõi của tiên hoàng không nhiều, cho nên tin tức này vẫn khiến nàng buồn bã.
“Trẫm cũng vừa biết. Có khi lúc này muội đi bồi Phụ Hậu nhiều chút, chuyện Nội Quân trong cung sẽ được lo liệu, không thiếu sót được.”
“Vâng. Thần muội đã biết.”
Già La Đức Hinh đã dần hiểu trách nhiệm và lễ nghi một công chúa nên có. Nàng và Già La Chân Minh tuy rằng đồng mẫu sinh ra, nhưng không thân cận lắm. Trước đây nàng thân thiết nhất với nhị hoàng huynh, thế nhưng hiện tại Già La Viêm Dạ đang ở nơi khác, hoàng thành lại xảy ra nhiều chuyện vậy, quan hệ giữa Đức Hinh và hoàng thượng bất giác cũng dần dần thân thích hơn.
“Hoàng huynh, người muốn đi đâu?” Đức Hinh công chúa thấy hoàng thượng đi ra phía ngoài, hỏi.
“Thân thể Đoạn phi không khỏe, trẫm đi xem.”
Đức Hinh nga một tiếng, khóe miệng khẽ câu, “Đoạn quý phi hiện tại thân hoài thai, không thể so với khi trước, hoàng huynh là hẳn nên quan tâm hơn với người ta.”
Già La Chân Minh liếc nhìn nàng một cái, nói: “Quý phi trẫm, hiển nhiên trẫm quan tâm.”
Đức Hinh nhìn thân ảnh hoàng thượng dẫn người đi về phía hậu cung, nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
Cung nữ thiếp thân phía sau biết công chúa luôn không thích nhân cách Đoạn quý phi, thấp giọng nói: “Công chúa, sau khi hoàng thượng đại hôn, thật vất vả mới có con nối dõi, sao người không vui? Cho dù không vui, cũng đừng nên tỏ thái độ.”
Già La Đức Hinh nói: “Nhị hoàng huynh cũng sắp có con nối dõi rồi, ngược lại ta rất hài lòng. Phi tử nhị hoàng tẩu và hoàng thượng thì khác, hài tử sinh không được. Liền bị dạng Đoạn nữ nhân kia dụ dỗ. . . Hanh!” Nàng vừa hừ nặng một tiếng, ống tay áo phẩy phát, nói: “Hồi cung, đổi áo tang.”
Vào tháng tám, thai nhi sẽ dần dần đi xuống, tiến đến xương chậu. Lâu Thanh Vũ nhớ kỹ kiến thức kiếp trước về phụ sản tuy không nhiều nhưng chắc là vậy.
Nhìn thân thể Già La Viêm Dạ ngày càng lớn, mông đầy đặn hơn khi trước, Lâu Thanh Vũ vẫn thấy khó tin chuyện nam nhân thế giới này có thể sinh đẻ.
Già La Viêm Dạ hiển nhiên cũng không tiếp nhận được tình trạng hiện tại của bản thân. Bởi vì bé cưng đầu mới bảy tháng đã sinh non, cho nên khi đó Viêm Dạ vẫn chưa thể nghiệm hết tất cả quá trình dựng dục thai nhi phải cố gắng đến mức nào.
Hiện tại mỗi ngày xương sống thắt lưng đều đau, đi tiểu nhiều lần, mồ hôi trộm, rút gân, thậm chí có lúc sẽ bị hài tử húc đến buồn nôn. Các loại tình cảnh này khiến Viêm Dạ càng không kiên nhẫn với gánh nặng trên người, thầm nghĩ có thể sớm ngày giải thoát.
Mà Trầm Tú Thanh làm đại phu, lại cảm thấy tình hình Già La Viêm Dạ không mấy phần lạc quan. Tuy rằng thân thể Viêm Dạ vì thích ứng sinh sản xảy ra chuyển biến, nhưng thể chất ám song và nam tử không giống nhau, căn bản vô pháp so sánh với nữ nhân và song nhi.
Vả lại thai nhi hình như rất lớn, cho dù giống nữ nhân và song nhi, sinh nở cũng có trắc trở nhất định, càng không thể nói đến thân thể nam tử Già La Viêm Dạ mang đến bất tiện.
Già La Viêm Dạ hiện tại giờ đã không thấy được chân nữa, khom lưng cũng đã trở thành động tác vô cùng mất sức. Bởi bụng và xương hông mang vác quá nặng, khiến thắt lưng Viêm Dạ thường đau nhức, điểm này khiến cho Viêm Dạ khó có thể chịu được.
Thai vị mấy ngày trước Trầm Tú Thanh đã giúp Viêm Dạ xoa bóp thuận, vẫn đang kiến nghị vận động nhiều hơn, đừng suốt ngày nằm hoặc ngồi. Nhưng Già La Viêm Dạ hiện tại ngồi cũng cảm thấy mệt, làm sao nguyện ý thở hổn hển đi tới đi lui? Có điều cũng may ý chí kiên nghị, lại có Lâu Thanh Vũ ở bên đốc thúc, nên tiếp tục kiên trì.
Khi nhận được tin tức Nội quân An Bình Dương thì Viêm Dạ đang tiến hành hoạt động tản bộ mỗi ngày với Lâu Thanh Vũ.
Già La Viêm Dạ chỉ thoáng sửng sốt, sau đó tiếp tục giống chim cánh cụt tiếp tục đi lại.
“Nội Quân An Dương?” Lâu Thanh Vũ nhớ lại, nói: “Ta chưa từng gặp. Không biết sinh bệnh cấp tính gì?” Lại thoáng nhìn Già La Viêm Dạ, nói: “Ngươi không giống như bị bất ngờ?”
Già La Viêm Dạ nhàn nhạt nói: “Thân thể Nội Quân yếu nhất trong tất cả các con của tiên hoàng.”
Hai người yên lặng tản bộ. Già La Viêm Dạ bỗng nhiên ngừng lại, hơi nhíu mày, tay đè bụng. Lâu Thanh Vũ biết hài tử đang đạp, nếu như hài tử đạp không mạnh lắm thì Viêm Dạ rất ít khi có phản ứng lớn.
“Ta nghe xem.” Lâu Thanh Vũ cúi người, dán lên trên bụng Viêm Dạ, một cục trồi lên, đang đánh vào mặt hắn.
“Thật mạnh mẽ.”
Già La Viêm Dạ cắn răng, cố nén cảm giác không khỏe, nhìn biểu tình Lâu Thanh Vũ mừng rỡ, nói: “Ta nghĩ đây là nhi tử, nếu không sẽ không nghịch như thế.”
Lâu Thanh Vũ cười nói: “Nam hài hay nữ hài đều như nhau, ở trong bụng đều như vậy.”
Lâu Thanh Vũ đỡ hắn trở lại ngọa thất. Đại khái tin tức về Nội Quân An Dương vẫn khiến Già La Viêm Dạ có chút không dễ chịu, ngày hôm nay hắn không phát giận, chỉ kêu mệt mỏi, muốn nằm trên giường nghỉ ngơi. Lâu Thanh Vũ nhìn hắn ngủ, ra ngọa thất, ở ngoài phòng gặp Ti Cẩm.
Ti Cẩm nói: “Vương phi, thần cảm thấy gần đây có phần không ổn.”
“Không ổn chỗ nào?”
“Gần đây xung quanh nhà có người lén lút, còn có người hỏi thăm hạ nhân trong phủ về khi nào Vương phi sinh.”
Lâu Thanh Vũ nhíu mày: “Biết là ai không?”
“Nghe giọng nói không phải người địa phương, cũng không phải từ kinh tới.”
“Khẩu âm có thể giả. Lần sau thấy có người khả nghi, kêu ẩn vệ âm thầm theo đuôi, xem qua liên lạc với ai rồi truy xét tiếp.”
“Vâng. Thần đã sai người đi làm.”
“Chuyện này không phải nói cho Vương gia, có tin tức bẩm báo ta.”
“Vâng.”
Ti Cẩm đi ra. Lâu Thanh Vũ ngồi ở ghế, gõ tay, trầm ngâm suy nghĩ.
Người tới không tốt, người tốt đã không đến. E rằng những người này có quan hệ với bọn phục kích họ năm ngoái. Còn có người thần bí ngày đó cứu hắn, rốt cuộc là ai? Người nọ và tên thích khách rõ ràng không phải là một, nhưng người phía sau bọn họ, lại là ai chứ?
Ti Cẩm tra được tin tức, trả lời: “Người đó liên lạc với một tên lâu la trên giang hồ thuộc tổ chức Thính Phong Lâu. Nhiệm vụ của hắn chính là phụ trách đem tin tức truyền về tổ chức, ngườ i nằm sau không rõ tính danh.”
Lâu Thanh Vũ lần đầu tiên tiếp xúc sự vụ giang hồ, cảm thán tiểu thuyết võ hiệp thật không lừa ai, giang hồ quả nhiên nơi đâu cũng có. Suy nghĩ một chút nói: “Để Trần Cánh nghĩ biện pháp tra xem. Người phía sau Thính Phong Lâu là ai, nhất định có liên quan đến người ở kinh thành.”
“Vâng.” Ti Cẩm lĩnh mệnh xuống.
Lâu Thanh Vũ mơ hồ cảm thấy bất an. Người giang hồ nếu không có kẻ đứng sau, thì tuyệt không gây phiền phức tới triều đình và hoàng thất, mà người triều đình và hoàng thất, nếu không phải muốn không cho ai biết thì cũng rất ít khi trêu chọc người giang hồ.
Người này rốt cuộc là ai? Còn muốn mượn qua tay người giang hồ đối phó bọn họ. Có thể thấy được người này rất cẩn thận, đã lên kế hoạch đã lâu, hơn nữa tuyệt đối quyền cao chức trọng mới càng không dám bại lộ thân phận hay mưu đồ của bản thân, tất nhiên đây không phải việc nhỏ.
Lâu Thanh Vũ lo lắng, theo kỳ sản của Già La Viêm Dạ đang tới gần, càng thêm bất an hơn. Thế nhưng việc về sau càng gay go, kỳ sản của Già La Viêm Dạ đã qua, vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu lâm bồn.
“Hô ─ nóng chết. . . Khăn ướt, cho ta khăn ướt. Hô ─ ”
Già La Viêm Dạ ngồi ghế mát ở nội đường, Lâu Thanh Vũ ở một bên quạt mát không ngừng cho Viêm Dạ, nghe vậy vội vã lấy chiếc ngăn trong bồn nước vắt sạch rồi đưa qua. Già La Viêm Dạ nhận lấy, không ngừng chà sát lên người, nhưng hạt mồ hôi theo trán và cổ liên tục rơi xuống.
Khí trời phía nam vốn ẩm ướt oi bức, năm nay không khéo còn đặc biệt nóng. Lâu Thanh Vũ biết tháng năm thời cổ đại, ở hiện đại chính là tháng sáu, tháng bảy dương lịch. Là khoảng thời gian nóng nhất, đối với sự chờ đợi sinh sản của Già La Viêm Dạ mà nói, quả thực là đi vào địa ngục.
Già La Viêm Dạ ném khăn ướt đã trở nên nóng ẩm, mặt nhăn gầm nhẹ: “Nóng chết! Nóng quá đi mất! Hô. . .”
Lâu Thanh Vũ nhìn dáng dấp Viêm Dạ đỡ bụng nặng cật lực thở dốc, cảm thấy yêu thương, lại thập phần bất đắc dĩ.
Ở đây, đã không có điều hòa, còn không có quạt điện, duy dựa vào khăn ướt và lực quạt của tay Thanh Vũ, căn bản thỏa mãn không được nhu cầu Già La Viêm Dạ, chỉ mong hài tử sớm sinh ra thì đỡ hơn.
“Nó rốt cuộc lúc nào đi ra!”
Hắn còn chưa nghĩ xong, Già La Viêm Dạ đã không nhịn được kêu lên, một tay chống thắt lưng, một tay đỡ cái bụng, hơi nghiêng thân.
Lâu Thanh Vũ hỏi: “Lưng đau hả?”
Già La Viêm Dạ cũng không nói, chỉ là nghiêng tựa ở ghế mát. Lâu Thanh Vũ buông quạt, giúp Viêm Dạ xoa bóp thắt lưng đau nhức.
Già La Viêm Dạ cảm thấy thắt lưng sắp gẫy, bất luận nằm hay ngồi, đều cả ngày cả đêm đau đớn không chịu nổi. Mà Lâu Thanh Vũ và Trầm Tú Thanh cứ thúc dục vận động nhiều, nói hài tử chưa có dấu hiệu lâm bồn, để dễ dàng sinh thì cần đi nhiều. Thế nhưng Viêm Dạ mang theo một gánh nặng hơn mười cân thế, ngay cả đứng dậy bình thường đi nhà xí cũng cố sức, đâu còn có sức lực vận động!
“Khá hơn chút nào không?”
“Không khá! Quá khổ!” Già La Viêm Dạ ngữ khí bất thiện. Hắn gần đây cả người đều khó chịu, động cái là cáu.
Lâu Thanh Vũ trán cau lại. Gần đây ngoài viện không yên ổn, Thanh Vũ rất lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, đáy lòng cũng mong muốn hài tử sớm sinh ra, thế nhưng Già La Viêm Dạ vẫn cứ không có chút động tĩnh gì.
Sớm đã qua chín tháng, đây không phải hiện tượng tốt.
Kỳ thực mấy ngày trước Thanh Vũ đã nghĩ đến một biện pháp. Nếu hiện tại vận động không có tác dụng gì thì rất muốn thử xem cái đó, chỉ là vẫn ngượng. Lúc này thấy vẻ mặt Già La Viêm Dạ khó chịu và nhẫn nại, thoáng suy nghĩ, cảm thấy kích thích một chút cũng tốt.
Tay hắn theo thắt lưng Già La Viêm Dạ chậm rãi vuốt ve, trượt lên chiếc mông đã đẫy đà lên rất nhiều, sau đó dọc theo chiếc bụng nặng trịch, lại chậm rãi tìm về phía trước.
“Ngươi đang làm gì?” u yếm hàm chứa ***, khiến Già La Viêm Dạ giật mình quay đầu lại.
“Giúp ngươi sơ giải.” Lâu Thanh Vũ cười khẽ, ngón tay đã linh xảo lật ra ngoại sam, tham nhập vào dưới khố Viêm Dạ.
“Vào lúc này, ngươi. . . Ngô. . .” Già La Viêm Dạ khẽ hừ một tiếng, có chút vụng về ưỡn lên thân, theo luật động Lâu Thanh Vũ nhẹ nhàng thở dốc.
Mấy ngày này Viêm Dạ vẫn dựa vào Lâu Thanh Vũ an ủi sơ giải dục vọng, hành động thân thể không tiện lợi thậm chí khiến Viêm Dạ mò lấy phân thân của mình cũng rất trắc trở, cho nên Viêm Dạ thành thói quen với loại hành vi thân mật này của Lâu Thanh Vũ. Có điều ngày hôm nay động tác hình như có điểm không giống.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Già La Viêm Dạ dày vò một lúc lâu, rốt cục bắn ra, nằm ngã vào ghế dựa, nhìn Lâu Thanh Vũ lấn lên thân, càng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lâu Thanh Vũ nằm ở trên người Viêm Dạ, khẽ cười, nói: “Tú Thanh kêu ta nghĩ biện pháp giúp ngươi trợ sản, ta nghĩ ra một ý kiến hay, không bằng chúng ta thử xem.”
Già La Viêm Dạ cảnh giới nhìn hắn, “Ý gì?”
Lâu Thanh Vũ sờ qua bụng Viêm Dạ, nói: “Chúng ta làm đi.”
“Cái gì?” Già La Viêm Dạ nhất thời không phản ứng lại, lăng lăng nhìn Thanh Vũ.
Lâu Thanh Vũ lộ ra ủy khuất, cắn môi dưới, thương cảm nói: “Ta đã mấy tháng chưa chạm ngươi. Ngươi còn có ta giúp ngươi, thế nhưng ta làm sao bây giờ?”
“Ngươi điên rồi!” Già La Viêm Dạ biến sắc, “Bộ dạng ta thế này ngươi còn muốn sao?”
“Yên tâm, hài tử cũng lớn đến thế rồi, sẽ không gây thương tích đến nó. Hơn nữa, ngươi cũng muốn nó sớm sinh ra không phải sao?”
“Đừng hòng!”
Lâu Thanh Vũ dằn lòng giải thích với hắn, đây là một phương pháp khoa học trợ sản, đối với hài tử vô hại còn hữu ích, cũng có trợ giúp hắn thuận lợi sinh sản. Già La Viêm Dạ lúc đầu hiển nhiên không tin, thế nhưng Lâu Thanh Vũ một bên giải thích rõ ràng, một bên khi dễ Viêm Dạ giờ hành động bất tiện, giở trò, lại càng khiến Viêm Dạ đến chống đỡ không nổi.
“Lâu. Thanh. Vũ! Ngươi cút cho ta!” Già La Viêm Dạ cắn răng.
Lâu Thanh Vũ lúc này đã quyết tâm, nhất định phải khiến hài tử đúng hạn sinh ra. Hơn nữa vuốt ve vóc dáng Già La Viêm Dạ biến dạng, nhìn hắn mang thai, dục hỏa lại chạy lên thật, muốn thu tay cũng đã muộn.
“Ta cút, vậy tiểu tử kia làm sao bây giờ?” Lâu Thanh Vũ hoàn toàn không để sắc mặt xanh đen của Già La Viêm Dạ đang nằm trong lòng mình, còn có kỹ xảo an ủi chỗ mẫn cảm trên người Viêm Dạ, câu dẫn ra dục vọng của Viêm Dạ.
Già La Viêm Dạ có phần luống cuống, “Ngươi thật muốn làm sao!”
“Đương nhiên! Đây là phương pháp nhanh nhất!”
Lâu Thanh Vũ cẩn thận đặt Viêm Dạ dưới thân, chậm rãi cởi ra sam khố rộng rãi, ngón tay tham nhập vào hậu huyệt mềm mại ra hơn so với trước đây.
“Dừng tay! Thanh Vũ. . .” Già La Viêm Dạ gầm nhẹ, vụng về muốn lật người, lại phát hiện hoàn toàn phí công vô ích.
Lâu Thanh Vũ dùng chính dịch thể khi nãy Viêm Dạ vừa bắn, chậm rãi vẽ loạn trong nội vách. Không lâu sau đã có thể vói vào ba ngón tay.
“Mở thật nhanh. . .” Hắn cười nhẹ, khẽ lẩm bẩm bên tai Già La Viêm Dạ, khẽ hôn lên vành tai mẫn cảm.
Già La Viêm Dạ bị hắn khiêu khích đến run rẩy, dần dần cũng động tình.
Lâu Thanh Vũ cẩn thận cầm phân thân mình đưa vào, Già La Viêm Dạ nghiêng sườn nằm úp sấp, rầm rì hừ một tiếng.
Nội viện sau giờ ngọ, chỉ còn tiếng ve không ngừng kêu vang. Màn trúc nội đường theo làn gió hơi lay động, không khí oi bức thong thả lưu động.
“A. . . Ách. . .”
Già La Viêm Dạ níu chặt hai hàng lông mày, thở hồng hộc một tay nắm lấy cạnh ghế, một tay đỡ bụng, theo luật động chậm rãi của Lâu Thanh Vũ lay động.
Cảm giác mây mưa thế thập phần kỳ quái. Hai người rất lâu mới mập hợp, lần này hoan ái trước khi sinh, trong bụng thai nhi vốn đang lẳng lặng ngủ say, sau cũng giống như tỉnh lại, nhẹ nhàng nhúc nhích, giống như hai người trộm hoan ái sau lưng hài tử. Già La Viêm Dạ chợt có loại ảo giác, tựa hồ thai nhi trong bụng đang ngưng mắt nhìn chung quanh, động tay động chân, không rõ phụ mẫu đang làm chuyện gì, mau chóng muốn tham dự. . .
“A. . . Không được! Chậm một chút. . .”
Lâu Thanh Vũ nâng lên chân trái thon dài của Viêm Dạ, đang muốn mở ra thêm, nghe được tiếng Viêm Dạ kêu, dừng một chút, bạc hãn khinh suyễn, nói giọng khàn khàn: “Sao?”
“Ngươi, ngươi nhanh chút. . . Ta cảm thấy. . . kỳ quái.”
Lâu Thanh Vũ khẩn trương nói: “Ngươi cảm thấy làm sao? Ta làm đau ngươi?”
Già La Viêm Dạ ninh mi nói: “Cả người ta mỏi nhừ, đau nhức, chịu không nổi.”
Lâu Thanh Vũ nói: “Vậy là tốt rồi.” Nói xong lại trừu sáp vài cái, lấy ra chiếc khăn, vội vã đi ra, bắn lên trên khăn.
Già La Viêm Dạ khẽ thở, tùy ý Lâu Thanh Vũ buông ra chân mình, giúp mình thu dọn, chậm rãi ngồi dậy, cảm thấy thắt lưng càng thêm đau nhức, nhịn không được buồn bực nói: “Kêu ngươi đừng làm, ngươi cứ làm! Hiện tại khiến ta càng khó chịu hơn.”
Lâu Thanh Vũ sờ qua bụng hắn, nói: “Kỳ quái, làm lâu như vậy, sao không phản ứng?”
“Ngươi nghĩ muốn phản ứng gì?” Già La Viêm Dạ đẩy ra tay hắn, đấm thắt lưng nói: “Vậy ngươi cũng thỏa mãn rồi chứ?”
Lâu Thanh Vũ cười nói: “Ngươi cũng thỏa mãn rồi ha.”
Già La Viêm Dạ nghĩ đến bản thân vừa rồi cũng thấy thú vị, chỉ tiếc bụng quá lớn, gánh vác quá nặng, không thể tận tình vui thích, nhịn không được có chút ngượng ngùng.
“Chỉ biết ngươi đang nói bậy, đâu có trợ sản gì đâu? Nghe cũng chưa từng nghe qua, sau này đừng hòng chạm ta!”
“Ừ. . . Một lần không thành, sợ còn phải không ngừng cố gắng.”
“Ngươi. . .” Già La Viêm Dạ vừa định tức giận, bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt có chút kỳ quái.
“Làm sao vậy?”
Già La Viêm Dạ thoáng trầm mặc, ôm bụng, chậm chậm nói: “. . . Thành.”
“Cái gì thành?”
Già La Viêm Dạ nhăn lên hai hàng lông mày, hơi ưỡn đứng dậy, nói: “Hình như. . . Thành thật rồi.” Nói xong mạnh xiết chặt tay vịn ghế, rầm rì hừ một tiếng.
Lâu Thanh Vũ thoáng ngây người, mới hiểu được.
“Thành thật rồi sao? Sao nhanh vậy. . . Ta đỡ ngươi về phòng.”
Già La Viêm Dạ nhẫn chịu từng cơn đau bụng sinh, nhẹ nhàng gật đầu, dưới sự nâng đỡ của Lâu Thanh Vũ cật lực đứng dậy, lung lay đi vào nội thất, mới vừa tới bên giường, lại bị một cơn đau đánh ập tới, không khỏi đau đến thân nhuyễn, thoáng cái gục lên giường.
Lâu Thanh Vũ kinh hãi giật thót, cuống quít dìu hắn nằm xuống, đi ra ngoài tìm Trầm Tú Thanh.
Già La Viêm Dạ nằm nghiêng trên giường, rất không thích cảm giác sinh hài tử. Điều này làm ch o hắn cảm thấy bản thân không giống nam nhân, nhưng cũng không phải song nhi. Trong mấy vạn nam tử chưa chắc có một ám song, vì sao lại cứ là bản thân chứ? Lẽ nào thực sự là do tổ tiên phù hộ trên trời, không diệt Già La Thị?
“Ngô. . .”
Lại một trận đau đớn kịch liệt, trướng trướng ê ẩm, toàn bộ thân thể giống như đang chìm xuống. Già La Viêm Dạ nhớ tới lần trước sinh non, tâm lý bỗng xẹt qua một tia khiếp ý.
Hắn trên chiến trường vô số lần xuất sinh nhập tử, cũng chưa từng sợ hãi như vậy, hơn nữa loại đau đớn này. . . Nhớ tới khi đó liền cực sợ hãi.
“Thanh Vũ! Thanh Vũ. . .” Hắn nhịn không được hoảng hốt kêu lên.
Lâu Thanh Vũ đang mang theo Trầm Tú Thanh và Ti Cẩm vội vã tiến vào, nghe tiếng Viêm Dạ gọi, vội vã chạy tới, cầm tay Viêm Dạ đang vươn ra.
Trầm Tú Thanh xem qua mạch, xác thực sắp sinh. Trầm Tú nhìn thoáng qua Già La Viêm Dạ đang tựa ở trên gối mềm nhắm mắt thở dốc, bụng phồng lên giống hòn núi nhỏ, theo hô hấp cật lực mà lên xuống phập phồng.
Hài tử xem ra không nhỏ, cuộc sinh nở này chắc sẽ trắc trở, Vương gia. . .
Trầm Tú Thanh âm thầm lau mồ hôi.
Trên trời phù hộ, nhất định để Vương gia an sản!
Trầm Tú Thanh lo lắng là đúng. Lúc này đây sinh sản so với lần trước gian nan hơn rất nhiều.
Từ sau giờ ngọ bắt đầu, tới chạng vạng, Già La Viêm Dạ còn đang trằn trọc rên rỉ, cách lúc sinh còn rất dài.
Lâu Thanh Vũ đỡ Viêm Dạ ăn một chút. Già La Viêm Dạ không giống lần trước cố chấp, hiểu lúc này không thể tùy hứng, vì vậy một bên đau đớn, một bên gian nan ăn chút gì đó.
Nhưng trên người thực sự quá đau, vài lần nghĩ chửi bới một phen, lại biết làm vậy cũng vô ích, chỉ đơn giản là lãng phí thể lực mà thôi, thế nên liền nhịn xuống. Nhưng Lâu Thanh Vũ trong mắt hắn, lại càng ngày càng giống đầu sỏ gây nên chuyện.
“Ách ─ đau!”
Thời gian qua đi đặc biệt chậm, trong phòng có chút oi bức, tất cả mọi người đầu đầy mồ hôi. Cả người Già La Viêm Dạ đều ướt đẫm, trong hải dương đau đớn càng không ngừng cuồn cuộn dâng lên.
Đau bụng khi sinh càng lúc càng kịch liệt và dày đặc, hắn cảm thấy bản thân giống một con dã thú giãy dụa, ngoại trừ hớp từng hớp lớn hô hấp, thì không làm được việc gì khác. Mà quá trình đáng sợ đó cứ dài dằng dặc, giữa lúc hoảng hốt có loại cảm giác xa xa vô bờ bến.
Nước ối rốt cục vỡ. Lần này Lâu Thanh Vũ không đỡ Viêm Dạ xuống đất đi lại, thật sự thì là do thấy hắn quá cật lực, thân thể lại nặng, không đành lòng để Viêm Dạ chịu khổ cực nữa.
Trầm Tú Thanh cũng không nói gì, bởi vì thai vị đã uốn nắn, hài tử sinh ra chỉ là chuyện sớm hay muộn, cũng không muốn khiến Viêm Dạ lãng phí thể lực. Có điều Lâu Thanh Vũ kiên trì để Viêm Dạ dựa nửa người lên gối, không cho Viêm Dạ nằm thẳng xuống, nói như vậy có lợi cho thai nhi đi xuống.
Trầm Tú Thanh cảm thấy lời Thanh Vũ nói có lý, nhìn hình thể Vương gia, cũng hiểu hài tử này so với hài tử trước sinh nở khó khăn hơn.
Lúc này không có thuốc giảm đau tiên tiến, sinh sản không thể nghi ngờ đó chính là một loại cực hình. Già La Viêm Dạ từ sau giờ ngọ đau đến nửa đêm, còn chưa có tiến vào thời khắc mấu chốt cuối cùng.
Hắn dưới sự nâng đỡ của Lâu Thanh Vũ lau rửa hơn hai lần, ngoại trừ bài ra một vài uế vật, sau đó nhỏ tí tách từng giọt tất cả đều là nước ối vẩn đục. Những dịch thể này đã bị gián đoạn chảy rất lâu, hậu huyệt được nới ra một chút, mới rộng được bốn ngón, nhưng căn bản không thể chịu được thai nhi đi ra.
Già La Viêm Dạ chỉ cảm thấy lần sinh sản này có loại cảm giác đau xé rách, toàn bộ thân thể tựa như bị chém thành hai nửa, hắn trong từng cơn đau bụng chìm nổi dập dềnh.
Thu Nhi bưng một chậu nước nóng mới đun, vội vã đi tới buồng trong. Cửa phòng nội thất đóng chặt, nhưng đứng ở ngoài cửa, tiếng rên rỉ gián đoạn như có như không, vẫn có thể nghe rõ ràng.
Thu Nhi rất khó tưởng tượng An Dương Vương xưa tới nay cao cao tại thượng, lãnh ngạo như thiết, ngoan lệ như kiếm tình hình sinh sản đặc biệt thế nào. Trên thực tế Thu nhi cũng không có cơ hội nhìn thấy, bởi vì Ti Cẩm không cho Thu nhi bước vào nội thất một bước, Thu Nhi chỉ có thể ở trước cánh cửa đóng mở trong nháy mắt, xuyên thấu qua bình phong mông lung, thấy thân ảnh thiếu gia ngồi ở bên giường.
Vương gia hình như từ sau giờ ngọ không lâu bắt đầu chuyển dạ, sao qua năm, sáu canh giờ còn chưa sinh chứ?
Thu Nhi cũng không biết Già La Viêm Dạ đã từng sinh một hài tử, trong chiếc đầu ngây thơ của Thu nhi, còn chưa hoàn toàn rõ ràng chuyện sinh sản xảy ra thế nào. Về lời đồn ám song, Thu nhi khi còn bé nghe người già từng nhắc tới.
Thu Nhi đối với thiếu gia nhà mình là sự sùng bái và hoàn toàn tin tưởng, hơn nữa lòng trung thành của Thu nhi, khiến Thu nhi vô ý thức không phỏng đoán chuyện này. Thu nhi chỉ ngoan ngoãn mang nước nóng, chờ Ti Cẩm đi ra.
Ai, đã lâu. . . Cơm tối cũng lạnh ngắt, thiếu gia cũng không đi ra ăn chút, mệt không còn sức thì làm sao bây giờ?
Đêm đã khuya, Thu Nhi tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới hiện tại cần thể lực chính là Vương gia, mà không phải thiếu gia nhà mình. Trên thực tế vào buổi chiều Thu nhi không có chuyện gì muốn làm, chỉ đứng ở trù phòng, nhìn Ti Cẩm ra ra vào vào, rất bận rộn.
Thu nhi vài lần đưa nước đến cạnh cửa, cũng không nghe được thanh âm bên trong. Mãi đến chạng vạng, trong phòng mới truyền ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Lần đầu tiên nghe thanh âm đó, Thu nhi chỉ càng hoảng sợ, nhất là trong nháy mắt Ti Cẩm mở rộng cửa, càng có thể nghe rõ ràng.
Vương gia. . . Hình như rất đau đớn. . .
Thu Nhi đương nhiên biết sinh hài tử sẽ đau đớn, thế nhưng không nghĩ tới Vương gia tôn quý lãnh lẫm, cũng sẽ đau đớn đến kêu to.
“A ─ ”
Thu Nhi còn đang miên man suy nghĩ ở cửa, bỗng nhiên trong phòng một tiếng tiếng kêu cất cao khiến Thu nhi kinh hãi giật thót.
Cửa mở, Ti Cẩm vội vã đi ra, trong tay bưng một chậu nước đục. Ánh nến mờ mịt chiếu xuống, Thu Nhi có thể thấy khăn bắc lên chậu, còn nhiễm màu đỏ sậm.
Thu Nhi rùng mình cái, vội vã đưa chậu nước nóng sạch sẽ trên tay đổi với Ti Cẩm, thấy sắc mặt Ti Cẩm không tốt, không khỏi lo lắng hỏi thăm: “Ti Cẩm, ngươi làm sao vậy? Vương gia còn chưa sinh sao?”
“Ta không sao. Vương gia còn chưa sinh.”
“Mới vừa, vừa rồi là Vương gia kêu sao?”
Ti Cẩm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu nhi khẩn trương, nói: “Ngươi đi gian ngoài đi, có thể còn mất nhiều thời gian. Nếu có thời gian thì chợp mắt chút, chúng ta ít người, lúc cần nhất định phải hầu hạ chu đáo, biết không?”
Thu Nhi gật đầu, lo lắng mà nhìn Ti Cẩm, bỗng nhiên nói: “A cẩm, sinh hài tử đều đau như thế sao?”
Ti Cẩm nghe Thu nhi gọi bản thân như thế, tâm nóng lên, chảy qua một tia ngọt ngào, cố tự trấn định nói: “Đúng vậy. Sinh hài tử không thể không đau, đau xong là được.”
“A, A Cẩm cũng sẽ như vậy sao?”
Ti Cẩm không nghĩ tới Thu nhi sẽ đột nhiên hỏi vậy, không khỏi có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn hai mắt Thu Nhi trong suốt chăm chú, lại không đành lòng mắng, không thể làm gì khác hơn là hàm hồ nói: “Đương, đương nhiên. Có điều ta là song nhi, hẳn là. . . đỡ chút. . .”
Thu Nhi cúi đầu, nhìn bồn máu trong tay, bỗng nhiên nói: “Sau này ta sẽ không để A Cẩm đau thế!” Nói xong, bưng chậu nước vội vã đi.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
94 chương
27 chương
25 chương