“Tú Thanh, có chuyện gì xảy ra vậy! ?”Lâu Thanh Vũ lo lắng hỏi thăm. Trầm Tú Thanh cau chặt mày, thấp giọng nói: “Có thể là phải sinh non…” “Sinh non? !” Lâu Thanh Vũ chỉ cảm thấy [ sấm sét giữa trời quang]. Tuy rằng đã từng nghĩ tới không muốn hài tử này, nhưng khi hoàng thượng biếm bọn họ tới Thương Châu thì hắn vẫn nhịn không được lòng mang một tia may mắn, cảm thấy hài tử này có thể lưu lại. Thế nhưng sinh non, mới hơn bảy tháng, ở kỹ thuật chữa bệnh lạc hậu thời cổ đại, không có túi giữ ấm, không có truyền nước biển, hài tử thiếu tháng làm sao có thể sống sót? Lâu Thanh Vũ không còn cách nào khác, hoảng loạn nhìn Viêm Dạ trên giường. Trầm Tú Thanh xốc lên chăn gấm, đè lên chiếc bụng to lớn phập phồng của Già La Viêm Dạ. Thai nhi tựa hồ lớn hơn chút so với khi sáu tháng, nhưng vẫn không thể so sánh với bụng đủ tháng. Già La Viêm Dạ đầu đầy mồ hôi lạnh. Động tác Trầm Tú Thanh liên hồi làm hắn đau đớn, hắn nhịn không được hét lên: “Bỏ tay ngươi ra! Đừng chạm ta!” Trầm Tú Thanh thần sắc ngưng trọng, nói với Lâu Thanh Vũ: “Ta đi trước chuẩn bị một chút, có thể đêm nay… Cần phải rất nhanh…” Lâu Thanh Vũ mờ mịt mà nói: “Ta, ta có thể giúp gì không?” Trầm Tú Thanh nhìn bữa tối trên bàn, nói: “Trước tiên uy Vương gia ăn một chút gì đi. Không có thể lực là không xong đâu.” Nói xong vội vã đi ra. Lâu Thanh Vũ ngồi xuống ở bên giường, nâng Già La Viêm Dạ dậy, gọi: “Viêm Dạ…” “Ta không muốn ăn. Khó chịu! Không muốn ăn!” Già La Viêm Dạ không đợi hắn nói xong đã không kiên nhẫn. “Viêm Dạ, ngươi không nghe thấy Tú Thanh nói sao? !” Lâu Thanh Vũ có chút nóng nảy. “Ta không muốn ăn! Không muốn ách…” Già La Viêm Dạ cắn môi, thân thể cong cớn lên, sau một lúc lâu mới thư giãn xuống. Hắn nắm tay Lâu Thanh Vũ, nắm gắt gao, cố sức nói: “Ta không muốn sinh hài tử! Lâu Thanh Vũ, ngươi nghe rõ chứ, ta không muốn sinh hài tử!” Trái tim Lâu Thanh Vũ căng cứng, không nói gì, đi tới bên cạnh bàn bưng cơm nước tới, sới cơm, một lần nữa trở về bên giường ng ồi xuống, vươn muôi đưa tới bên môi Viêm Dạ, nói: “Há mồm.” Già La Viêm Dạ bực bội quay mặt qua chỗ khác. Hắn hiện tại cả người khó chịu, bụng một trận một trận đau đớn, đâu còn ý muốn ăn. “Há mồm!” Lâu Thanh Vũ đề cao thanh âm. Già La Viêm Dạ vẫn đang không để ý tới. Lâu Thanh Vũ tức giận nói: “Ngươi làm sao phải khó dễ bản thân ngươi vậy? ! Ngươi có biết sinh non có bao nhiêu nguy hiểm không? !” “Ta không biết!” Già La Viêm Dạ rốt cục nhẫn không chịu nổi. Từ sau khi phụ hoàng qua đời, sự không cam lòng và oán giận vẫn tích lũy đến bây giờ, còn có cả sự hoảng sợ cùng cáu giận khi phát hiện bản thân là ám song hậu, và hài tử này gây cho bản thân sự chèn ép và thống khổ, tại giờ khắc này hết thảy đều bạo phát ra. “Ta không biết! Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới sinh hài tử! Đây đều là ngươi, đều là bởi vì ngươi…” Già La Viêm Dạ bỗng nhiên đang nâng bụng thì ngã xuống, cuộn mình há mồm thở dốc. Bát rơi trên mặt đất, đổ vỡ nát. Lâu Thanh Vũ cứng còng trong chốc lát, chậm rãi nói: “Ta biết. Sinh hạ hài tử này, ngươi không bao giờ chịu kiểu đau khổ thế này nữa.” Lâu Thanh Vũ không có nhìn hắn, đẩy cửa ra, đi ra ngoài. Ti Cẩm đứng ở cạnh cửa, kinh ngạc mà nhìn hắn. Lâu Thanh Vũ thấp giọng nói: “Đi vào chiếu cố Vương gia. Chuyện này nếu tiết lộ đi ra ngoài nửa phần, tất cả… Đều phải trả giá hết thảy.” Ti Cẩm nhẹ nhàng nói: “Ti Cẩm minh bạch. Ti Cẩm sẽ ngậm chặt mồm, sẽ không có người nào biết nữa.” “Thu Nhi cùng những người khác đâu?” Ti Cẩm chần chờ một chút, nói: “Vừa rồi Trầm đại nhân kêu ta điểm huyệt đạo mọi người. Ngoại trừ thị vệ bên ngoài, tất cả người trong viện đều đang ngủ.” Lâu Thanh Vũ gật đầu, kêu hắn đi vào, bản thân ra khỏi phòng, ở trong sân đụng vào hòm thuốc của Trầm Tú Thanh. Trầm Tú Thanh hỏi: “Ngươi sao đi ra rồi?” Lâu Thanh Vũ dừng một chút, nói: “Ta đi nấu nước.” Nói xong lách qua hắn, đi về hướng sau nhà. Nắng chiều trên bầu trời mảng loang lổ, thiêu đốt đỏ rực. Tháng tư đã bắt đầu hạ, khí trời phía nam nhiều ẩm ướt, luôn luôn mang theo cảm giác uể oải. Lâu Thanh Vũ lòng lo lắng bất kham, đầu gỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì, lại có lẽ chẳng nghĩ cái gì cả. Hắn chỉ cảm thấy có chút phiền, có chút mệt, có chút… mất mác. Lo lắng, lo lắng, bất đắc dĩ, khẩn trương… Các loại tình cảm quấn quýt cùng một chỗ, hỗn thành gạt không đi nơi đáy lòng. Vô ý thức ngẩng đầu, trông thấy phương xa bầu trời dần dần tối sầm, mặt trời lặn xuống tây, ráng mây mơ hồ, ráng chiều nhàn nhạt đang chậm rãi tiêu tán. Lâu Thanh Vũ bỗng nhiên rất muốn bay. Giống như trước, dưới ráng chiều sót lại tia nắng chói lọi, tự do tự tại bay một hồi. Phiền não gì cũng đều có thể tiêu tan thành mây khói. Hắn không tự chủ được mà bước ra bên ngoài hai bước, lại lăng lăng dừng lại. Hắn hiện tại là một con chim gãy cánh, làm sao còn có thể cảm thụ được vui sướng khi bay lượn. “Vương phi, ngài sao lâu như vậy không trở lại?” Ti Cẩm vội vã chạy vào trù phòng, thấy hắn nôn nóng mà nói: “Ngươi mau trở về chiếu cố điện hạ đi. Điện hạ, đã xuất huyết rồi.” Lâu Thanh Vũ kinh ngạc một chút, nói: “Trầm Tú Thanh không phải ở bên trong chiếu cố hắn sao?” Ti Cẩm nói: “Ngài mau trở về đi thôi. Tính tình điện hạ… Ai nói cũng không nghe, Trầm đại nhân cũng không có biện pháp.” Lâu Thanh Vũ chần chờ mà nhìn hắn trong thoáng chốc, rốt cục vẫn là không an tâm lo lắng sốt ruột, vội vã trở về ngọa thất, tình hình bên trong khiến hắn lấy làm kinh hãi. Trầm Tú Thanh quỳ trên mặt đất, đang khẩn cầu gì đó với Viêm Dạ. Thế nhưng cái tên Già La Viêm Dạ kia, lại nửa tựa ở trên giường, tay nắm lấy cột giường sàng, chết cũng không để hắn tới gần. “Đi, đi chuẩn bị dược… Không, không cần ngươi động, động thủ…” Già La Viêm Dạ cả người mồ hôi lạnh, thở hổn hển nói. Trầm Tú Thanh sắp phát điên: “Chỉ dùng dược, thai nhi sao sinh được? !” Thấy Lâu Thanh Vũ tiến đến, Trầm Tú Thanh tựa như thấy cứu tinh, nhào qua đi nói: “Điện hạ thai vị ở trên quá, nhau thai chưa phá, không sớm nghĩ biện pháp khó có thể an sản a.” Lâu Thanh Vũ đại khái hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn như vậy, hình như Trầm Tú Thanh muốn giúp Già La Viêm Dạ đẩy bụng, lại bị hắn cự tuyệt. Hắn đã sớm phát giác, mỗi lần Trầm Tú Thanh kiểm tra thân thể cho Viêm Dạ, Viêm Dạ cũng chưa bao giờ để hắn chạm bụng mình. Tựa hồ đối với chuyện mang thai, tâm lý chống cự rất nặng. Lâu Thanh Vũ đi tới bên giường, nói: “Viêm Dạ, đứng lên, ta đỡ ngươi đi cái.” “Cái… gì… ?” Già La Viêm Dạ suy yếu mà nhìn hắn. Lâu Thanh Vũ xốc lên chăn gấm, đỡ lấy Già La Viêm Dạ, ép buộc hắn ngồi dậy, nói: “Đi cái, hài tử sẽ nhanh sinh, nước ối cũng có thể sớm phá.”