“Hiện tại… chắc thánh chỉ đã tới rồi.” Nằm nghiêng trên nhuyễn tháp da bạch hổ cao quý, hoa lệ, tư thế buông thả, ung dung; mái tóc đen dài mượt mà rơi dọc theo tấm lưng tuyết trắng lả lướt, đen và trắng làm nên cho nhau, càng nổi bật lên đôi môi và hai quả anh đào hồng nhuận trên phiến ngực bán lộ đầy yêu diễm. “Nên sớm tới rồi.” Từ phía sau, một nam nhan anh tuấn mạnh mẽ chậm rãi vuốt ve thân thể tuyết trắng người nọ. Người nọ đột nhiên cười khanh khách, thấp giọng nói: “Ngươi nói, hắn sẽ đi chứ?” “Không đi, đó là kháng chỉ.” “Nếu đi.” Người nọ khẽ nghiêng đầu, mị nhãn như tơ, thổ khí như lan, “Ngươi nói, hắn có thể bình an đến không?” Nam nhân cúi đầu nở nụ cười, nắm lên một cuộn tóc đen, đặt bên môi, khẽ ngửi, nói: “Bảo bối, ngươi nói xem.” Người nọ trở tay ôm lấy vai hắn, ngẩng lên chiếc cổ trắng tuyết xinh đẹp tuyệt trần dán lên trên gò má nam nhân, thở một ngụm hương khí, ôn nhu nói: “Vậy toàn bộ dựa vào ngươi rồi, đại tướng quân của ta…” Nam nhân mạnh cúi đầu, một ngụm ngậm lấy đôi môi thơm tho của người nọ, cố sức mút, giày vò triền miên. Trong nháy mắt, khí tức *** mỹ ái muội, trong nội thất hoa lệ bí ẩn phơi phới tuôn ra. “Yên tâm, có ta ở đây, ai cũng không bảo vệ nổi hắn! Cho dù là hoàng thượng, cũng không thể…” Hành trình đi Thương Châu không bằng phẳng thuận lợi bằng tới Diêu Tây. Mất đi hộ vệ và tùy tùng của vương phủ, khinh xa giản kỵ, chỉ có An thân vương, An thân vương phi cùng mấy người thiếp thân. Ngay cả Trần Cánh cũng bị lấy danh đóng ở Dụ Dương phải ở lại. Trên đường ‘hộ tống’ bọn họ, đều là người từ trong kinh thành tới. Lòng Lâu Thanh Vũ bất an. Bọn họ vào ngày thứ hai Tần nội thị tới thì khởi hành, người hoàng cung giám thị bọn họ rời đi Dụ Dương, bọn họ chỉ ở lại Dụ Dương ba ngày đã rời đi. Ti Cẩm cùng Thu Nhi bất chấp đi theo, nên cũng để bọn họ đi cùng. Già La Viêm Dạ tựa người bên cửa sổ xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài hoang vắng xa lạ, tay phải buông trên tháp, ngón tay khe khẽ vuốt lên chuôi trường kiếm. “Viêm Dạ.”Lâu Thanh Vũ ngồi bên cạnh, nhìn động tác của Viêm Dạ, Từ khi rời khỏi Dụ Dương, tùy thân của Viêm Dạ là trường kiếm trảm khiếu, chưa từng rời tay một giây. “Nghỉ ngơi một lát đi.” Tay trái Già La Viêm Dạ rơi xuống trên bụng, quay đầu lại liếc nhìn Lâu Thanh Vũ. “Ngươi lo lắng cho nó?” “Không.”Lâu Thanh Vũ đưa tay phủ lên tay Viêm Dạ, nhìn vào hai mắt hắn: “Ta lo lắng cho ngươi.” Già La Viêm Dạ dừng một chút, nói: “Thanh Vũ, ngươi thành thật nói cho ta biết, công phu của ngươi học cùng ai?” Lâu Thanh Vũ nói: “Cùng ta nhị ca.” Già La Viêm Dạ hất làn mi dài: “Ngươi biết ta hỏi không phải điều này.” Lâu Thanh Vũ chần chờ chút, nói: “Khi ở nông thôn, vương bá đã từng thỉnh võ sư tới cho ta, Khi đó thân thể ta yếu đuối, đề nghị võ sư dạy ta vài miếng võ thuật, để lớn lên cường tráng hơn.” Qua điều tra của Già La Viêm Dạ về võ sư kia, nguyên là người giang hồ, năm năm trước trọng thương tới Ngư Thủy trấn, được Vương bá của Lâu gia ở nông thôn cứu, sau ở lại Lâu gia. Ba năm trước đây vết thương cũ tái phát, đã qua đời. “Người kia danh gọi Mạc Hồi, hình như cũng có chút danh tiếng trên giang hồ, vì sao bất truyền cho ngươi nội công và tuyệt kỹ độc môn?” Lâu Thanh Vũ biết: Khẳng định Già La Viêm Dạ sớm đã điều tra nhất thanh nhị sở, bởi vậy cũng cũng không bối rối, nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm. Hình như bởi vì thân thể của ta quá yếu, và đã qua thời điểm luyện võ tốt nhất, võ công cửa ông không phù hợp với ta chút nào, cho nên dựa vào tình trạng của ta, soạn ra một bộ truyền thụ công phu khác đơn giản hơn.” Già La Viêm Dạ theo dõi hắn, không nói gì. Viêm Dạ cũng từng điều tra qua Mạc Hồi, quả thật có vài phần bản lĩnh, chỉ là tính tình lỗ mãng không biết biến báo (dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc), lại ỷ vào vài phần bản lĩnh mà lang bạt trên giang hồ, đắc tội với cừu gia bị truy sát. Lấy tính tình Mạc Hồi xem xét, không giống như sẽ tùy theo tài năng tới đâu mà dạy võ thuật. Khi được Vương bá cứu, thì võ công đã hoàn toàn biến mất. Chỉ là người nọ mất đã ba năm, chết rồi thì không còn đối chứng, Lâu Thanh Vũ nói cũng không tìm ra phần nào có tính chân thực. Lâu Thanh Vũ lẳng lặng đối diện với Già La Viêm Dạ, thần sắc trấn định, khóe miệng thậm chí còn hàm chứa tiếu ý nhợt nhạt. Hắn cũng không nói sạo, tên Mạc Hồi này quả thực đã dạy 2 năm võ thuật cho Lâu Thanh Vũ, có điều không phải ‘Lâu Thanh Vũ’ này, mà là ‘Lâu Thanh Vũ ‘ khác. “Sao đột nhiên lại hỏi cái này?” “Không có gì. Chỉ là hiếu kỳ thân thủ của ngươi rất tốt.” Già La Viêm Dạ nhàn nhạt. Lâu Thanh Vũ cười khẽ: “Ngươi hiếu kỳ, ta sao có thể áp ngươi trên giường ha.” Hắn có ý định xoa dịu bầu không khí, cố ý trêu đùa. Quả nhiên Già La Viêm Dạ giận tái mặt: “Ngươi nói bậy cái ── gì…” Mã xa đột nhiên xóc nảy dữ dội, Già La Viêm Dạ trở tay không kịp, bụng nhất thời long xòng xọc. Hắn đè lại bụng, trong chốc lát bị thai nhi va chạm đến sắc mặt trắng bệch, thai đạp dữ dội khiến trái tim hắn gần như nghẹt thở. Lâu Thanh Vũ vội vã ôm hắn, nói: “Đường nói không phẳng, ngươi vẫn nên nằm xuống đi.” Già La Viêm Dạ cắn môi không nói. Mã xa lại đột nhiên hí dài một tiếng, dừng lại. “Người nào? !” “Các ngươi làm gì? !” “A ── ” Bên ngoài một mảnh hỗn loạn, truyền đến tiếng đao tiễn bay tới. Già La Viêm Dạ biến sắc, nắm chặt trảm khiếu. Lâu Thanh Vũ đè lại hắn, thấp giọng nói: “Ngươi đừng ra, để ta!” Già La Viêm Dạ muốn đứng dậy, Lâu Thanh Vũ một tay đè Viêm Dạ trở lại, quát dẹp đường: “Ngươi ở tại chỗ này cho ta!” Vừa nói vừa nhảy xuống, trở tay cài lại then chốt mã xa, khóa lại từ bên ngoài. Người tới không ít. Lâu Thanh Vũ sơ bộ đánh giá chí ít có hai mươi người. Không biết định nghĩa về cao thủ ở đây thế nào, nhưng Lâu Thanh Vũ cảm thấy lấy thân thủ của mình: không nội lực, mà nói thì còn chưa đủ vào tầm mắt những người này. Giết người, kỳ thực rất đơn giản. Chỉ cần ngươi từng giết người. Khi máu tươi từ cổ tên đầu tiên phun thẳng lên người Lâu Thanh Vũ thì, hắn căn bản không có thời gian tự hỏi. Đây là một chiến trường khác, ta không giết ngươi, thì sẽ chết tắc lự. Khiến Lâu Thanh Vũ bất ngờ chính là: võ công của Ti Cẩm lại tốt đến xuất hồ ý liêu. Đội hộ tống bọn họ đi Thương Châu đại khái 50 người, bên trong có vài người là tử sĩ của vương phủ âm thầm bồi dưỡng, chỉ ứng phó chắc là đủ. Một mũi tên sắc bén phóng tới, Lâu Thanh Vũ lăn vào trong bụi cỏ, phủ phục âm thầm đi tới hướng tập kích tiễn. Hắn không thích loại trạng thái “Địch trong tối ta ngoài sáng” này. Tiếp cận rồi đọ sức, mới là sở trường trò hay của hắn. Phải mau chóng giải quyết những người này, nếu không hắn cũng không cho rằng chiếc mã xa từng trải qua gia công kia có thể khóa được Già La Viêm Dạ. “Thu Nhi!” Thu Nhi không biết võ công, chật vật trốn dưới ngựa, một hắc y nhân giơ kiếm đâm tới, Thu Nhi kinh sợ không biết làm gì. Lâu Thanh Vũ khẩn trương, bất chấp, lơi là đằng sau, phi bay chủy thủ khảm đứt yết hầu tên kia, đồng thời một mũi tên phong thanh hạc lệ lấy tốc độ cực nhanh xẹt qua bên cạnh Thanh Vũ, phập một tiếng, đâm thủng ***g ngực tên còn lại phía sau Thanh Vũ. Lâu Thanh Vũ quay đầu lại, Già La Viêm Dạ đang cầm trong tay cung tiễn hoàng kim, bình tĩnh đứng trên xe, sắc mặt xanh xám trừng mắt nhìn hắn. . . . Sau một nén nhang, toàn bộ sát thủ đều bị giết, có điều không hoàn toàn là do đám người Lâu Thanh Vũ xử. “Vừa rồi là ai?” Lâu Thanh Vũ vẫn đang kinh ngạc khó hiểu. Vừa rồi đột nhiên một người bịt mặt từ chỗ tối nhảy ra, thủ pháp nhanh như sét xẹt, hơn mười tên sát thủ dưới kiếm hắn trong khoảnh khắc mất đi tính mạng. Sau khi giúp bọn họ giải trừ nguy cơ, người nọ không dừng lại chút nào, giống như khi xuất hiện quỷ dị, nhanh chóng biến mất. “Không biết.” Già La Viêm Dạ thoáng khom lưng, tựa ở trên cửa xe, một tay đè bụng, một tay vẫn đang cầm cung tên, cúi đầu thở dốc, sắc mặt tái nhợt. “Có điều tạm thời xem ra không cần lo lắng. Hắn còn muốn ta sống đến Thương Châu.” Già La Viêm Dạ cười nhạt, chống cửa xe muốn đứng dậy, thân thể lại giống như bột trì rơi nặng xuống, bụng chậm rãi đau đớn, lại ngã ngược trở lại. Lâu Thanh Vũ không kịp hỏi “hắn” trong lời Viêm Dạ chỉ ai, đã vội vã nâng Viêm Dạ dậy, đỡ trở về trong xe. Trầm Tú Thanh mang dược lên, trong tay xách kiếm, trên cánh tay trái có đường cắt, vạt áo tràn đầy vết máu, có chút chật vật. “Vương gia, ngài không có việc gì chứ.” “Ta xem có việc chính là ngươi.” Già La Viêm Dạ liếc nhìn hắn, l ạnh nhạt nói. “Thuộc hạ biết sai.” Trầm Tú Thanh buông kiếm, đi qua đè lên cổ tay Già La Viêm Dạ, trầm thanh nói: “Thuộc hạ lười biếng, công phu thụt lùi. Ngày sau ổn thỏa sẽ siêng năng luyện tập, hoa hồi màn này.” Bụng Già La Viêm Dạ cực kỳ đau, hừ lạnh một tiếng, cắn răng không thèm nói lại. Lâu Thanh Vũ nhíu mày nhìn hắn chỉ chốc lát, xoay người rời khỏi mã xa. Thị vệ quân trong cung phái tới hộ tống bị mất mạng, chỉ còn lại mấy người đều là người một nhà. Ti Cẩm gặp nguy không loạn, kêu bọn họ thu dọn xong rồi tiếp tục chạy đi. Thu Nhi tuy rằng bị kinh sợ, nhưng khuôn mặt trắng bệch nhỏ nhắn vẫn gắt gao đi theo phí sau Lâu Thanh Vũ. “Thiếu gia, người, người, không bị thương chứ?” “Ta không sao.” Lâu Thanh Vũ cùng Ti Cẩm đang kiểm tra một thi thể hắc y nhân, quay đầu lại thấy tiểu kiểm Thu Nhi vẫn còn mang sợ hãi, thoáng vỗ hai gò má Thu nhi, nói: “Về mã xa của ngươi đi, đừng xem những việc này.” Thu Nhi mở miệng, vẫn là không nói gì, ngoan ngoãn trở về xe của mình. Ti Cẩm nhíu mày nói: “Vương phi, thân phận bọn họ qua ngụy trang, không nhận ra được.” Lâu Thanh Vũ trầm ngâm nói: “Ngươi nghĩ bọn họ từ cung tới chứ?” Ti Cẩm suy nghĩ một chút, nói: “Không giống. Thân thủ đại nội thị vệ không như thế này. Thủ pháp những kẻ này mau lẹ, ra tay tàn nhẫn, giống, giống…” Ti Cẩm nhíu mày, nghĩ không ra từ hình dung thích hợp. Lâu Thanh Vũ nói: “Giống từ trong đao phong huyết vũ tới giết người không nháy mắt – tử sĩ.” Ti Cẩm gật đầu: “Đúng.” Lâu Thanh Vũ ghét bỏ nhìn thoáng qua máu nhuộm đầy hai tay, cúi đầu nói: “Trở về đi.”