Xuân phong độ kiếm

Chương 48 : nhận thua

Quý tông còn có ai bằng lòng lấy thân thử kiếm Hai kiếm này có thể nói là long trời lở đất, dám lấy “Tinh Nguyệt” làm tên, cũng thực sự có động tác như bão táp, khí thế mở núi phá đá, ánh kiếm khắp nơi, khiến người hoa mắt. Ngay cả cao thủ thành danh nhiều năm như Khô Lâu kiếm chủ, dưới tay hắn cũng không chiếm được lợi ích gì, đủ thấy nội lực kiếm pháp của thiếu niên này đều rất tinh thâm, đã vượt xa ngoài dự đoán của bọn họ. Quyền Triệu đắc tội quá nhiều người, lúc này ông ta bị Văn Hành đâm bị thương, mặc dù đều là vết thương nhẹ trên da thịt, nhưng vừa thấy máu, quần hào dưới đài lập tức cao giọng khen hay, vui mừng khôn xiết, ước gì có thể gọi người lấy ít rượu thịt, bày tiệc cơ động để ăn mừng. Đổi lại là Văn Hành đứng vững cách ông ta hai bước, thản nhiên nói câu: “Đắc tội.” Khuôn mặt Quyền Triệu run rẩy, rất kỳ lạ, khàn giọng nói: “Các hạ công phu giỏi, nhưng lão phu chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, hôm nay nhất định phải phân ra cao thấp thắng bại với ngươi.” Văn Hành cười nói: “Vừa đúng ý ta.” Hai người đồng thời lao về phía đối phương, trường kiếm keng keng chạm nhau không ngừng, song phương dốc hết toàn lực, trong chớp mắt đã lăn lộn phá hủy mấy chục chiêu. Trên người Quyền Triệu có vết thương, nhưng hơn ở thần binh lợi khí tiện tay, Văn Hành dù vượt qua ông ta về kiếm pháp, dù sao bốn năm nay chưa từng đánh nhau với người khác ngoài Túc Du Phong, kinh nghiệm lâm trận đối địch hơi kém, lại thêm cầm trong tay một thanh kiếm sắt rởm, lúc ra chiêu khó tránh khỏi bị hạn chết. Hai phe đều có ưu khuyết điểm, ngược lại đạt đến sự cân bằng vi diệu, nhất thời lại đánh đến mức thế lực ngang nhau, khó phân thắng bại. Quyền Triệu bị Văn Hành áp sát đánh, mắt thấy đối phương cành đánh càng thông thuận, thầm nghĩ: “Tiểu tử này chỉ thiếu chút kinh nghiệm, nếu không thể tập tức giành thắng lợi, thời gian càng kéo dài, ắt sẽ gây bất lợi cho mình. Nhất định không thể để cho hắn nhìn thấy động tác của mình, phải tốc chiến tốc thắng mới tốt.” Ông ta suy nghĩ thật nhanh, tay lập tức sử dụng một chiêu công phu tuyệt kỹ. Cổ tay Quyền Triệu xoay tròn, bóng kiếm thoáng chốc biến thành ngàn vạn, bao phủ xuống giống như sương mù ma quái. Tầm nhìn của Văn Hành tối lại, chỉ thấy bên ngoài bóng kiếm, đầu lâu trắng toát trên kiếm cách kia cũng giống như sống lại, tầng tầng lớp lớp từ bốn phương tám hướng đè xuống. Kỳ dị đáng sợ, khó nói nên lời, đúng như người sống đi nhầm vào quỷ vực, đổi thành người nhát gan hơn, lúc này chỉ sợ chân cũng bị dọa mềm nhũn. Bóng ảnh của xương khô giao hòa với ánh kiếm, vừa rối rắm vừa kinh khủng, Văn Hành muốn tìm sơ hở trong đó, đành phải nhìn chằm chằm đầu lâu cẩn thận quan sát. Cũng may xương trắng chỉ có một biểu cảm, nhìn nhiều rồi cũng chỉ vậy. Văn Hành tập trung suy nghĩ một lát, bỗng nhiên thẳng kiếm, lần này trả lại một chiêu “Trùng Vân Phá Vụ” của Thuần Quân phái, mũi kiếm xuyên qua từ trong ảo ảnh thật thật giả giả, “keng” một tiếng ngăn cản cái đầu lâu ở chuôi kiếm kia. Ảo ảnh tan đi, trên gương mặt tái nhợt hóp xuống của Quyền Triệu hiện ra nụ cười âm trầm quỷ khí. Ông ta bỗng nhiên phát lực, trường kiếm đen thui giống một con rắn hổ mang hiểm ác, theo thế cắn lên kiếm sắt, đầu lâu lộ ra nguyên hàm răng trắng, cắn mũi kiếm rút lui, chỉ nghe vài tiếng “rắc” vang giòn, trường kiếm lập tức bị xoắn thành một đống miếng sắt vụn, trong tay Văn Hành chỉ còn lại một chuôi kiếm trụi lủi. Có lẽ đây là lần đầu Văn Hành gặp phải tình cảnh hoang đường như thế, trong lúc nguy cấp mạng sống như treo trên sợi tóc, hắn lại không nhịn được cười lên. Quyền Triệu: “...” Ngón tay nắm chặt đến mức đau nhức hơi thả ra, Tiết Thanh Lan từ từ thở phào một hơi, cảm giác trên lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, được gió Nam nóng rức thổi, vậy và khắp người phát lạnh. Tỉ thí trong đại hội luận kiếm luôn luôn chạm đến là dừng, dù sao người tham dự đều tự xưng là “Hào hiệp”, đơn giản không làm được chuyện cố ý hại người thậm chí ra tay giết người. Tình hình trước mắt của Văn Hành rõ ràng là không thích hợp tiếp tục tỉ thí, phải đổi một thanh kiếm đánh nhau lần nữa. Quyền Triệu vô thức nhìn về phía Lục Hồng Y, lại thấy bàn tay trắng nõn của ả giấu dưới ống tay áo hơi lộ ra, dứt khoát ra dấu tay. Mũi kiếm của Bạch Cốt kiếm vốn dĩ đã hạ xuống nửa tấc, đột nhiên nhấc lên, như ánh chớp đâm nhanh vào ngực Văn Hành. Ôn Trường Khanh bỗng nhiên đứng lên: “Dừng tay!” Nhưng Quyền Triệu đâu còn nghe thấy âm thanh bên ngoài, giờ phút này trong mắt trong lòng ông ta chỉ có giết người lạnh lẽo. Văn Hành phải chết, về phần sau khi ông ta giết Văn Hành sẽ bị người chỉ trích mắng chửi như thế nào, đó cũng là chuyện sau này. Ông ta ra tay cực nhanh, có là thần tiên cũng khó cứu. Khóe miệng nhếch lên của Văn Hành vẫn chưa hạ xuống, mũi kiếm đã tới gần trước người hắn. Trong chớp mắt, hắn chỉ bước sang phải một bước, biên độ bước nhỏ đến mức có thể bỏ qua không tính, đồng thời khom lưng nghiêng người tránh né, lưỡi kiếm đen kịt kia miễn cưỡng lướt qua cổ hắn, chỉ suýt nữa đã có thể cắt rách động mạch hắn. Lần né tránh này cũng coi như nắm chắc tuyệt diệu vô cùng, tốc độ phản ứng có thể gọi là đỉnh cao. Ngay cả Quyền Triệu cũng không nhận ra được một kiếm này thất bại, còn thuận thế xông lên phía trước, Văn Hành cũng đã một tay chống đất mượn lực, cả người phóng lên, bay qua đỉnh đầu Quyền Triệu, rơi xuống sau lưng ông ta, thuật tay rút kiếm gãy của Tiết Thanh Lan còn sót lại trên lôi đài. Quyền Triệu lập tức dừng lại thế xông lên, nhưng chậm rồi, ông ta thậm chí chưa kịp xoay người lại, đã bị Văn Hành dùng kiếm giữ lấy cổ từ phía sau. Thanh kiếm kia chỉ gãy mất mũi kiếm, lưỡi kiếm hai bên vẫn sắc bén không hao tổn gì. Hơn nữa nó là vũ khí phù hợp cho hộ pháp Thùy Tinh tông sử dụng, cứng rắn sắc bén, vượt xa thanh kiếm sắt rởm của Văn Hành. “Còn đánh không?” Văn Hành khẽ hỏi. Tình thế nghịch chuyển trong phút chốc, một khắc trước vẫn là Khô Lâu kiếm chủ sắp một kích tất trúng, ngay sau đó, kiếm của Văn Hành lập tức có thể cắt vào trong cổ ông ta. Quyền Triệu không trả lời, Văn Hành cũng không để ý ông ta, lẩm bẩm nói: “Ta không muốn đánh với ông, ông có quá nhiều chiêu ngầm.” Quyền Triệu hừ lạnh một tiếng từ trong mũi không biết là phẫn hận hay là trào phúng, Văn Hành cười lên, nói: “Nếu kiếm chủ bằng lòng buông cây châm độc trong tay xuống, tại hạ vẫn sẵn lòng đường đường chính chính đọ sức một phen với ông, nếu không, ta thấy chúng ta không cần lãng phí thời gian nữa.” “Ngươi!” Bàn tay trái giấu trong ống tay áo lập tức nắm chặt, nắm cái châm xương mảnh như lông trâu thoát ra theo kẽ ngón tay ông ta. Tính tự phụ Quyền Triệu tích lũy nhiều năm trong một trận tỉ thí ngắn ngủ này bị hắn giẫm dưới chân hết lần này đến lần khác, giờ phút này ông ta không nhìn thấy biểu cảm của Văn Hành, lại không hiểu sao cảm thấy ánh mắt người kia nhìn xuyên qua áo bào đen dày, hết thảy mưu mẹo nham hiểm không chỗ che thân dưới ánh mắt của hắn. Ông ta vô thức dùng khóe mắt nhìn Lục Hồng Y, chỉ một động tác nhỏ bé như vậy cũng bị Văn Hành bắt được, hắn nói như có điều suy nghĩ: “Ta tưởng là ai, hóa ra là nhận được nhắc nhở của Lục hộ pháp.” Hắn bỗng nhiên cất kiếm, một tay đẩy về phía trước, Quyền Triệu chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh đánh tới từ sau lưng, lòng bàn chân bỗng nhiên bay lên, cả người bị nội lực dày nặng đưa ra ngoài từ không trung, bay về phía Lục Hồng Y. Giọng nói tươi cười của Văn Hành vẫn còn vang bên tai ông ta: “Tiện thể thay ta cảm ơn Tiết hộ pháp, thanh kiếm này ta dùng rất thuận tay. Quý tông còn có ai bằng lòng lấy thân thử kiếm, cứ việc lên đây.” Lời này tuyệt đối không hạ giọng, mọi người ở đây đều nghe rõ mồn một, cảm thấy hả giận. Trong lúc nhất thời tiếng khen dưới đài vang lên như sấm, vô cùng náo nhiệt, đám người Thuần Quân phái càng cảm thấy nở mày nở mặt, những ưu sầu lo lắng vì trúng độc trong mấy ngày qua được quét đi hết, thậm chí có người hứng thú bừng bừng lớn tiếng nói: “Công phu của Nhạc sư huynh, quét sạch bảy phái cũng không đáng kể! Nói không chừng chúng ta cũng không cần ra trận, một mình Nhạc sư huynh đã có thể lấy được ‘Thiên hạ đệ nhất kiếm tông’ vì bản phái!” “Sư đệ ăn nói cẩn thận.” Tinh thần may mắn ban đầu của Ôn Trường Khanh đã qua, bây giờ ngược lại bình tĩnh, nghiêm mặt nói, “Không nói đến chỉ dựa vào sức một mình đệ ấy khó chống lại đám người, lỡ như Thuần Quân phái thật sự dựa vào một mình đệ ấy đoạt được thiên hạ đệ nhất kiếm tông, chúng ta còn mặt mũi nào về núi gặp tôn trưởng? Phế vật chỉ biết đi sau sư đệ ngồi ăn rồi chờ chết à?” Chưa kể… Từ lâu Nhạc Trì đã không phải đệ tử Thuần Quân phái. Hắn bằng lòng ra tay giúp đỡ, để Thuần Quân phái không đến mức hổ thẹn trước mặt anh hùng thiên hạ, cũng đã nhớ đủ tình cũ rồi. Đệ tử kia bị hắn ta bác bỏ như thế, nhất thời đỏ mặt, khí thế biến mất, vâng vâng nói: “Sư huynh dạy rất đúng, là đệ cuồng vọng.” Mạnh trưởng lão nói: “Trường Khanh nói có lý, đợi nó đấu xong vòng này, thì bảo nó đi xuống. Trường Khanh, con mới nói Nhạc Trì giải thích cho con đơn thuốc giải độc, lát nữa tạm nghỉ giữa trưa, chúng ta đến hỏi Chử gia kiếm phái mượt chút dược liệu, chỉ cần giải độc, so tài buổi chiều vẫn do đệ tử bản môn chúng ta đi lên.” Mạnh trưởng lão vốn tự hiểu rõ, trong lòng Ôn Trường Khanh quyết định, cúi người đáp: “Vâng.” Văn Hành thắng liên tiếp ba người Thùy Tinh tông, đã có tư cách ra sân so kiếm vào ngày mai, Thùy Tinh tông lại lâm vào khó khăn giống Thuần Quân phái lúc nãy. Lục Hồng Y giận đến mức cắn nát răng bạc, vẫn đợi kế tiếp phái người đi lên, lại nghe Tiết Thanh Lan bên cạnh nói: “Thôi, nhận thua đi.” “Ngươi nói gì?” Tiết Thanh Lan đứng chắp tay, bình tĩnh nói: “Đừng nói họ, dù cô và ta liên thủ, cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn. Phái người đi lên cũng chỉ là đưa đồ ăn, còn không bằng dứt khoát nhận thua, dù so vẫn có thể giữ lại chút thể diện vì bản tông.” Lục Hồng Y bị thái độ thờ ơ không liên quan đến mình của Tiết Thanh Lan chọc giận bật cười, nói: “Đúng là kỳ lạ, ta vào Thùy Tinh tông mười tám năm, chưa từng nghe nói bản tông quan tâm đến ‘mặt mũi’ kia nào! Tiếp hộ pháp có rảnh quan tâm cái này, chẳng bằng suy nghĩ trở về làm thế nào nói rõ với tông chủ, chúng ta ngàn dặm xa xôi đến núi Ti U, lại bị một tiểu tử không có danh tiếng gì đánh cho thất bại thảm hại!” “Chúng ta đã làm những gì nên làm, tình huống có thay đổi không ai có cách nào. Lục hộ pháp, chúng ta tới đại hội luận kiếm, là rạng danh bản tông, không phải đến tùy tiện giết người, gây thù hằn khắp nơi. Cô vì một kiếm khách nho nhỏ mà đại khai sát giới, chẳng lẽ môn phái ở đây sẽ không vung đao chém chết chúng ta?” Tiết Thanh Lan cau mày nói, “Hay là cô cảm thấy một mình ta tìm Thuần Quân phái trả thù quá cực khổ, vội vàng muốn thay ta san sẻ một chút?” “Hừ, bà đây mới mặc kệ sống chết của ngươi!” Lục Hồng Y tức hổn hển, lộ ra nguyên hình, oán hận lườm y một cái, cất giọng nói: “Nhạc thiếu hiệp võ công cái thế, thiếp thân chịu thua, Thùy Tinh tông có thể đánh hòa nhau với Thuần Quân phái kiếm tông trăm năm, đúng là chuyến đi này không tệ. Bản tông thừa hứng mà đến, hết hứng trở về, không làm phiền chư vị, hôm nay đến đây từ biệt, ngày sau gặp lại ở giang hồ.” Vừa dứt lời, cả sân xôn xao. Những cao thủ Chử gia nhanh chóng trao đổi ánh mắt, gia chủ Chử Tùng Chính lắc đầu, ra hiệu thả họ đi. Lục Hồng Y thực sự rất biết tìm bậc thang cho mình. Bây giờ hai bên thừa hai người, mặc dù thắng bại mọi người đã rõ trong lòng từ trước, ở trong miệng ả đã thành “đánh hòa nhau”. Một câu lấn át khiêu khích đằng trước và cố ý âm mưu phía sau, còn tiện thể tán tụng Thuần Quân phái, gián tiếp nâng danh vọng Thùy Tinh tông lên, rút lui cũng xem như kết cục thể diện nhất. Dù ả không hợp nhau với Tiết Thanh Lan, lại cũng không ngốc, biết phái mình không có phần thắng, còn không bằng chạy nhanh, tránh cho mất mặt hơn. Lục Hồng Y khẽ cúi đầu về phía giữa sân, hạ lệnh trở về, quay người muốn dẫn thuộc hạ rời đi. “Khoan đã!” Tiết Thanh Lan bỗng nhiên thu tay. Văn Hành nhảy xuống lôi đài, đứng trên bậc thang Thừa Lộ đài, trong tay còn cầm thanh kiếm gãy kia, khẽ nói: “Ta nhớ chỉ cần có người thắng liên tiếp ba người của môn phái đối diện, thì có thể tham gia so tài ngày mai. Tiết hộ pháp cần gì đi vội thế? Mặc dù Thùy Tinh tông thua, nhưng không phải ngươi thắng ba người Thuần Quân phái sao.” Hắn bỗng nhiên chủ động mở miệng ngăn cản, lại điểm danh muốn Tiết Thanh Lan ở lại, lý do cũng đường hoàng nhưng giọng nói kia là lạ, đều khiến người ta cảm thấy hắn không có lòng tốt, muốn mượn cớ làm nhục đối phương. Tiết Thanh Lan không nói rõ được cảm xúc trong lòng là gì, hơi cụp mắt tránh ánh mắt của hắn, nói: “Tại hạ tài nghệ sơ sài, nào dám múa rìu qua mắt thợ.” “Thật không? Vậy tiếc quá.” Văn Hành tiếc nuối nói., “Ta muốn lĩnh giáo Tiết hộ pháp thêm mấy chiêu, xem ra ngày mai không thể được rồi.” Tiết Thanh Lan chỉ đứng đối mặt nói chuyện với hắn, trong lòng đã đau đến mức co giật, vô thức phụ họa nói: “Đúng vậy.” “Nhưng mà,” Văn Hành chuyển lời, sâu kín nói, “Tính ta luôn luôn cố chấp, lần này không được, vậy thì lần sau. Tiết hộ pháp, còn nhiều thời gian, chúng ta luôn có lúc gặp lại.”