Xuân phong độ kiếm
Chương 11 : từ biệt
Bên ngoài Nhữ Ninh thành, đám người mãi không thấy A Tước xuất hiện, đợi rất nóng ruột, thị vệ trẻ tuổi lo lắng đến mức đi lòng vòng, vừa tự thuyết phục sẽ không xảy ra sai lầm, vừa âm thầm lo lắng cho an toàn của A Tước. Ngay khi cậu ta sắp đào ra một cái rãnh trên mặt đất, nơi xa xuất hiện một chấm đen nhỏ, dần dần đi về phía đám người.
Người tinh mắt đã thấy người đó là A Tước, mấy thị vệ lập tức chạy tới, vây quanh nó: “Chuyện thế nào? Thuận lợi chứ?”
Có lẽ A Tước bị gió thổi, mắt và tai đỏ lên, nói chuyện cũng mang theo giọng mũi, cầm gói thuốc trong tay đưa cho thị vệ, trả lời liên tiếp: “Bốc thuốc theo đơn, một đường thuận lợi. Nhưng ta nhìn thấy quan binh tới bắt người trong thành, nơi này không thể ở lâu, dễ bị phát hiện.”
Thị vệ mang theo gói thuốc nặng trĩu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, bùi ngùi nói: “May mà có đệ, chỉ cần có thuốc, tất cả đều dễ nói.” Cậu ta thấy A Tước hơi run lên, vội vàng ôm vai nó đi về phía xe ngựa, an ủi: “Chuyến này bị lạnh cóng rồi đúng không? Mau lên xe sưởi ấm đi, ta đi sắc thuốc.”
A Tước lại không di chuyển, nhẹ nhàng tránh khỏi tay cậu ta, lắc đầu, thấp giọng nói: “Không cần đâu.”
Thị vệ kia sững sờ, vẫn chưa hiểu gì: “… Sao vậy?”
“Ta…” Nó cúi đầu, ngập ngừng nói, “Ta không đi nữa.”
Thị vệ: “Có ý gì?”
A Tước dùng tay áo lau mặt, ngẩng đầu nói: “Vừa rồi ở trong thành, đại phu của tiệm thuốc thấy ta vừa mắt, hỏi ta có muốn ở lại học việc không.”
“Một đường này ta đi theo công tử, ngoại trừ gây thêm phiền phức cho người, không có tác dụng gì khác, còn không bằng ở lại đây, tối thiểu…” Nó nghẹn lại, hít một hơi thật sâu, mới nói tiếp, “Tối thiểu không cần lưu lạc tứ xứ nữa, có thể… có thể yên ổn sống tiếp.”
“…”
Thị vệ kia không có nhiều tình cảm với nó, vỗ dĩ cũng không thân, cảm thấy cưỡng cầu một đứa trẻ trung thành đến già đúng là làm khó nó. Nếu A Tước chủ động đề xuất muốn đi, cậu ta cũng không dễ làm chủ ép ở lại, vì vậy nói: “Việc này ta không làm chủ được, nếu đệ muốn đi, đương nhiên không ai có thể cản đệ. Nhưng công tử luôn dẫn đệ bên cạnh, đợi công tử tỉnh lại, đệ nên nói một tiếng với công tử.”
A Tước lại lắc đầu nói: “Trong thành có truy binh, mọi người không thể tiếp tục kéo dài ở đây, phải đi ngay lập tức. Nếu công tử hỏi ta, huynh nói ta vong ân phụ nghĩa, có lỗi với người, bảo công tử quên ta đi.”
Thị vệ không chịu nổi nó nhiều lần thúc giục, lại thấy nó đã quyết chí, cũng không kiên trì nữa: “Hợp tan có số, mọi người quen biết một hồi, không cần phải nói gì mà có lỗi hay không. Đợi công tử tỉnh lại, ta thay đệ chuyển lời từ biệt cho công tử là được.”
A Tước nhẹ giọng nói lời cảm ơn với cậu ta, tiến lên một bước, quỳ xuống trước xe ngựa, hướng về phía Văn Hành nghiêm túc dập đầu lạy ba cái, sau khi hoàn thành lời từ biệt trịnh trọng này, nó đứng dậy phủi bụi trên ống tay áo, nói với thị vệ: “Đợi mọi người đi ta lại vào thành, để tránh bại lộ hành tung của công tử.”
Thị vệ nửa tin nửa giờ nhìn nó, cứ cảm thấy nó biểu hiện quá bình tĩnh, đưa ra quyết định rời đi giống như đã nghĩ sâu tính kỹ, nhưng dáng vẻ này rõ ràng là vô cùng bận lòng không nỡ xa Văn Hành, tâm tâm niệm niệm, lo nghĩ khắp nơi, cũng không biết rốt cuộc là thật sự có tình nghĩa, hay là đang có tính toán khác.
Nếu truy binh ở bên, bọn họ không tiện trú lâu ở đây, bọn thị vệ cấp tốc cất dược liệu, sắp xếp lại hành trang, lên ngựa tiếp tục chạy đi. Chỉ để lại A Tước đứng bên đường, lưng thẳng tắp, đưa mắt nhìn bóng dáng đám người đi xa, cho đến khi xe ngựa biến mất ở cuối con đường, mới giơ tay lau nước mắt gần như kết thành băng trên mặt, quay người đi về phía Nhữ Ninh thành.
Trong u ám tối tăm không mặt trời, bên tai Văn Hành luôn có tiếng khóc quanh quẩn không đi, khiến trái tim hắn không tự chủ được đau nhói. Không biết qua bao lâu, có người đỡ hắn dậy đút nước đút thuốc, một vị đắng chát nổ tung ở đầu lưỡi, toàn bộ thần trí lập tức quay về theo vị giác. Ngón trỏ tay phải hắn hơi cuộn tròn, cuối cùng thoát khỏi cảnh trong mơ, một lần nữa mở mắt ra.
Thị vệ quả thực sắp vui phát khóc, “Công tử! Người tỉnh rồi!”
Văn Hành bệnh một cái như núi đổ, tình huống vô cùng nguy cấp, nếu không phải có thuốc cứu mạng, chỉ sợ với cơ thể này của hắn sẽ không chịu đựng được.
Chính hắn cũng không ngờ đây lại là một lần qua quỷ môn quan lại không vào, chỉ cảm thấy khí hư, hơi cử động đã thở không được, trước kia luôn bị người nói là ma ốm yếu đuối, bây giờ mới xem như thật sự lĩnh giáo một lần thế nào là bệnh nặng khó đi.
Hắn được thị vệ đỡ ngồi dậy, bưng một chén nước thuốc lớn chậm rãi uống, vừa uống vừa hỏi mọi việc sau khi mình hôn mê: “Ta ngất bao lâu?”
“Nói ít là năm canh giờ.” Thị vệ vén màn xe lên để hắn nhìn bên ngoài, “Bây giờ đã là xế chiều.”
Mặt trời ngả về tây, bên ngoài là rừng cây đất hoang xa lạ, vừa không thành trấn cũng không thôn xóm, duy chỉ có cái nhà tranh cũ nát sau xe ngựa, vẫn có thể che gió tránh mưa. Văn Hành hỏi: “Đây là đâu?”
Thị vệ đáp: “Thuộc hạ cũng không biết, chúng ta từ Nhữ Ninh thành đi mãi về hướng Tây, trên đường đi đều là đất hoang thế này, vẫn chưa thấy thôn trấn khác.”
Văn Hành gật đầu, lại hỏi: “Phạm Dương sao rồi? Các ngươi vào trong Nhữ Ninh thành mua thuốc?”
Thị vệ đáp: “Phạm huynh đã đổi thuốc, thương thế đã không còn đáng ngại, tỉnh sớm hơn công tử. Thuốc do tiểu huynh đệ A Tước tìm cách vào thành mua được.”
“A Tước?” Văn Hành được cậu ta nhắc như thế, chợt nhớ đến tiếng khóc mơ hồ trong lúc hôn mê, mới nhận ra xung quanh hình như thiếu cái gì đó: “Nó đâu?”
Thị vệ kể lại rõ ràng mười mươi chuyện xảy ra ngoài Nhữ Ninh thành cho hắn.
Mới đầu Văn Hành còn bình tĩnh nghe, cho đến khi nghe thấy mấy câu nói trước khi chia tay của nó, tay phải run mạnh một cái, chén thuốc nghiêng đi, đổ non nửa bát lên vạt áo. Hắn không thèm quan tâm bị bỏng, cả giận nói: “Các ngươi để một mình nó lại ở đó?!”
“Công tử!” Thị vệ vội vươn tay đỡ chén thuốc cho hắn, bối rối giải thích, “Là chính A Tước khăng khăng muốn đi, tuyệt đối không có ai ép! Thuộc hạ nghe ý nó, là nó cảm thấy chạy trốn tứ xứ quá nguy hiểm, khó khăn lắm có cơ hội ổn định lại, lúc này mới quyết định ở lại Nhữ Ninh…”
“Không đúng.” Văn Hành cắn răng ngắt lời cậu ta, “Nếu nó thật sự muốn ở lại Nhữ Ninh thành, không phải lén lút đi, tất nhiên sẽ đợi ta tỉnh lại rồi từ biệt. Ngoại trừ nói nhìn thấy truy binh trong thành, nó còn làm gì nữa?”
Thị vệ suy nghĩ, do dự nói: “Hình như cũng không làm gì khác… À, đúng rồi! Trước khi đi nó còn hướng về phía xe ngựa dập đầu ba cái với công tử.”
“…”
Giống như một cây búa tạ từ trên trời giáng xuống, đập mạnh lên ngực hắn, trong nháy mắt Văn Hành đau đến mức gần như nói không nên lời, bên tai ù đi như ong kêu, trong đầu lại có một câu rõ ràng không ngừng vang vọng ——
Đó là buổi tối cái tên “A Tước” này sinh ra, Văn Hành chủ động nói thẳng thân phận, nửa đùa nửa thật nói với nó: “Lúc nào ngươi cam tâm tình nguyện đi theo ta, lại dập đầu cũng không muộn.”
Hắn vẫn nhớ câu nói này, A Tước cũng nhớ.
Nó rõ ràng là cam tâm tình nguyện, rõ ràng không nỡ đi, rõ ràng là… đánh bạc mạng sống, cũng phải cứu hắn một mạng.
Văn Hành ném chén thuốc đi, nhắm mắt cố gắng đè mùi tanh trong cổ họng, trầm giọng phân phó: “Quay đầu, về Nhữ Ninh thành.”
Mệnh lệnh này ra quá đột ngột, Văn Hành thoạt nhìn như phát điên. Đương nhiên thị vệ không thể làm ẩu tùy theo tính tình của hắn, liên tục khuyên can, cuối cùng kinh động đến Phạm Dương vẫn đang dưỡng thương.
Hắn ta là người tập võ, bên trong cơ thể tốt hơn Văn Hành, cũng không tiều tụy như hắn, nhưng sắc mặt vẫn hơi trắng bệch, cẩn thận hỏi thăm: “Công tử, đây rốt cuộc là chuyện gì? Không phải A Tước tự muốn đi sao? Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì khác?”
Văn Hành không lên tiếng, nhìn hắn một cái thật sâu.
Phạm Dương bị ánh mắt kia làm ngẩn ra. Khi biết vợ chồng Khánh Vương lâm nạn, hắn ta còn tưởng đó là nỗi đau cắt da khắc sâu nhất thế gian, đời này Văn Hành sẽ không có đau khổ lớn hơn, nhưng không ngờ lúc này trong ánh mắt hắn, lại còn có đau đớn từng tia từng sợi.
“Công tử”, Phạm Dương gần như khuyên nhủ hết nước hết cái, “Thuộc hạ biết công tử không nỡ xa nó, nhưng chính miệng A Tước nói muốn ở lại Nhữ Ninh, ai còn có thể ép nó hay sao?”
“Tại sao A Tước xuất hiện ở chùa Bảo An, ta từng giải thích với ngươi rồi.”
Khi người hắn yêu thương rời đi từng người một, Văn Hành rốt cuộc hiểu rõ cảnh khốn khó không có cuối cùng, nhẫn nhục chịu đựng sẽ chỉ bị số phận vô thường đặt trên mặt đất ra sức đánh. Mà giờ phút này hắn quyết chí phản kháng, dù bị xem như chuyện bé xé ra to, lòng dạ đàn bà, cũng nhất định phải đấu tranh, mới không tới mức bị “Bất lực” ngập đầu.
“Ta còn bảo ngươi mang cho ta một lọ Ốc Tuyết Thanh Trúc hoàn từ trong phủ, lại không nó lý do cho ngươi.”
Phạm Dương gật đầu nói: “Thuộc hạ nhớ.”
“Đây không phải vô duyên vô vớ lấy.” Văn Hành nói. “Ta nói A Tước chạy trốn khỏi tay bọn buôn người, chỉ là để làm yên lòng nó. A Tước cũng không muốn để chúng ta biết người kia là ai, bởi vì người thực sự trốn sau lưng còn đáng sợ hơn bọn buôn người. Là ta đoán người này võ công không yếu, chỉ sợ gã tới sinh sự, cho nên đêm đó bảo người chú ý hơn. Về phần chuẩn bị Ốc Tuyết Thanh Trúc hoàn, là vì ngay cả chính A Tước cũng không nhận ra, nó đã bị người hạ độc từ lâu, nhưng chưa bộc phát. Đây cũng là một trong những thủ đoạn người kia khống chế nó.”
Phạm Dương không ngờ chuyện xưa còn ẩn giấu dư âm, kinh ngạc vô cùng, vạn ngữ thiên ngôn đến bên miệng, cũng không biết nên sắp xếp như thế nào: “Chuyện này… A Tước…”
“A Tước tuy không biết chuyện hạ độc, nhưng cuối cùng cũng biết người kia sẽ đối xử với nó như thế nào. Sao nó có thể bỏ mặc người có thể bảo vệ nó, ngược lại lẻ loi một mình ở lại, chờ người khác đi bắt nó?” Lông mày Văn Hành càng nhíu càng chặt, “Trong lời nói của nó, sợ rằng chỉ có một câu có truy binh là thật. Tám phần là lúc mua thuốc không khéo gặp người kia, đối phương dùng hành tung của chúng ta ép A Tước đi cùng gã.”
Từ hạ độc đã có thể nhìn ra, thủ đoạn người này nham hiểm ác độc vượt quá tưởng tượng của người bình thường, bây giờ nghĩ lại, vô cùng có khả năng A Tước chạy trốn đến chùa Bảo An cũng là gã cố ý, lại một đường đuổi theo tung tích đến tận đây. Đùa giỡn người trong lòng bàn tay, trước tiên để cho nó tự cho là chạy thoát, đợi khi mệt mỏi lại đạp một phát cuối cùng, mục đích đúng là muốn để nó từ đây không sinh ra tâm tư phản bội chạy trốn nữa, cam tâm tình nguyện, hoàn toàn thần phục với mình.
Văn Hành thậm chí không dám nghĩ A Tước rơi vào trong tay gã sẽ có cảnh ngộ gì, hắn hết kiên nhẫn, đè nén lo lắng, nói: “Lần này ta nói đủ rõ ràng chưa? Quay đầu, về Nhữ Ninh thành!”
“Công tử nghĩ lại!”
Phạm Dương run giọng nói: “Bây giờ đã qua năm canh giờ, trở về cũng không kịp. A Tước… A Tước tuy đáng tiếc, nhưng chúng ta không dễ gì mới thoát ra được, bây giờ quay về không phải tự chui đầu vào lưới sao? Các huynh đệ không phải hạng người ham sống sợ chết, nhưng công tử à nếu có một chút sai sót, chúng tôi có chết muôn lần cũng khó chuộc tội, tương lai xuống đất, còn mặt mũi nào đi gặp vương gia và vương phi!”
“A Tước vì ta mới đi đến một bước này.” Văn Hành siết chặt lòng bàn tay mình, nói ra từng chữ, chậm rãi hỏi lại hắn ta, “Ta lại vì đầu thai tốt, cho nên có thể không để ý sống chết của nó, yên tâm đi thẳng một mạch?”
Trước kia chỉ cần Văn Hành kiên trì, Phạm Dương kiểu gì cũng sẽ tuân theo ý hắn, nhưng lần này, lần đầu tiên hắn ta không nhượng bộ.
“Trong mắt công tử có A Tước, vậy từng có những huynh đệ vào sinh ra tử với người không?” Hắn ta nhìn chằm chằm vào hai mắt Văn Hành, chất vấn, “Bọn họ vì ai mới bỏ nhà bỏ nghiệp, từ kinh thành cùng đi theo người tới đây? Phương trượng Tuệ Thông chùa Bảo An lại vì ai, cam nguyện xả thân đối chọi với truy binh? Huyết mạch Khánh Vương phủ buộc ở người công tử, bây giờ công tử vì một A Tước, lại dự định ném huyết hải thâm thù của vương phủ ra sau đầu, bỏ mặc tâm huyết của những người này sao?!”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
501 chương
9 chương
40 chương
145 chương
100 chương