Xuân Noãn Hương Nùng
Chương 67
Từ Huyện Vĩnh Định tới kinh thành,một nhà Lục Vanh mang theo nữ nhi nên đi bằng xe ngựa chậm chạm khoảng bốn năm ngày mới tới, còn bốn người Sở Hành một đường cưỡi ngựa, ra roi thúc ngựa, vừa đến cửa thành thì đúng lúc đóng cửa thành.
Sắc trời đã tối, Sở Hành ý bảo ba thuộc hạ ai về nhà nấy, ngày mai hắn sẽ tiến cung diện thánh.
Sau khi tách ra cùng bọn thuộc hạ, Sở Hành một đường trở về Quốc công phủ.
Người gác cổng nhìn thấy quốc công gia một thân trường bào màu trắng trà, ngẩn người một lúc lâu mới nhận ra, cuống quít mở cửa.
Vẻ mặt Sở Hành vô biểu tình mà đi vào, quét mắt qua Tam Thu Đường nơi mà thái phu nhân cư trú, Sở Hành hơi dừng bước một chút, rồi tiếp tục đi đến Định Phong Đường trước. Tổ phụ qua đời, hắn kế thừa tước vị, ý tứ của tổ mẫu muốn quốc công gia là hắn dọn đến chính viện ở, còn bà đổi nơi khác ở. Sở Hành thì chuyển tới ở gần Định Phong Đường, thứ hai kính trọng tổ mẫu, liền uyển chuyển từ chối hảo ý của trưởng bối,chỉ có khi khách nhân tới cửa hoặc là gia đình có mở tiệc chiêu đãi khách, hắn mới lấy thân phận chủ một nhà mà tới chính viện đãi khách.
Sở Hành nghĩ kỹ rồi, chờ tổ mẫu sống trăm tuổi, hắn sẽ dọn đến chính viện ở.
“Đại ca?”
Chỉ là đi chưa được mấy bước, phía trước bỗng nhiên truyền đến giọng nói thanh thuận quen thuộc, Sở Hành bất đắc dĩ dừng bước, quay người, đối mặt với nam nhân đang chậm rãi bước tới nói: “Nhị đệ.”
Năm nay Sở Tùy mười chín, đầu xuân mới vừa đậu thám hoa, hiện tại đang biên soạn sổ sách ở Hàn Lâm Viện, tuy rằng chức quan chỉ là thất phẩm, nhưng nếu cố gắng chăm chỉ, có cơ hội sẽ lập tức là tiến lục bộ nhậm chức, rồi một bước tiếp tục đi lên.không phải tiến sĩ không vào được Hàn Lâm, khôngphải Hàn Lâm thì không vào được Nội Các, chỉ dựa vào tuổi này của hắn, tiền đồ vô hạn.
Chạng vạng từ Hàn Lâm Viện trở về, Sở Tùy theo thường lệ đi thăm tổ mẫu trước, vừa ra tới thì nhìn thấy một nam tử bạch y hiên ngang đi trong nhà mình, người gác cổng cũng không có thông báo. Sở Tùy trong lòng sinh nghi, vừa muốn gọi đối phương lại để dò hỏi thân phận, nhưng sau đó liền nhận ra, kia không phải người lạ, chính là đại ca xa cách nhiều ngày của hắn!
Phảng phấtnhìn thấy được chuyện lạ không thể tin được, đầu tiên là Sở Tùy đi thong thả đến gần đánh giá tỉ mỉ,sau khi đánh giá xong rồi, hắn cười chạy đến trước người huynh trưởng, trong mắt là nghiền ngẫm tán thưởng, “Đại ca từ khi nào mặc một bộ quần áo như vậy? Rất đẹp a, chỉ là giống như có điểm không vừa người……”
Huynh trưởng mặc bạch y, quả thực giống như tổ mẫu đột nhiên quyết định mặc áo váy phấn non nớt vậy, đồng dạng rất không bình thường.
Đối mặt sự trêu chọc của đường đệ, Sở Hành tiếp tục đi đến phía trước, đạm mạc giải thích nói: “trênđường đi gặp được băng phá bên bờ sông, bá tánh rơi xuống nước, ta xuống nước cứu người, cho nên lâm thời phải thay đổi một bộ quần áo.”
Lớp băng bờ sông không dầy, bị người dẫm nứt là chuyện thường, Sở Tùy càng tò mò người huynh trưởng cứulà người nào, nhìn nhìn trên người một thân bạch trà tô lụa kia, Sở Tùy nhàn rỗi không có việc gì làm, tiếp tục hỏi thăm, “Đại ca cứu chính là đệ tử phú thương hả?”
Sở Hành gật gật đầu, liên quan đến danh dự của Lục Minh Ngọc, hắn nghĩ không nên để đường đệ biết rõ chuyện này, hỏi lại đường đệ: “Ta không đây mấy ngày nay, kinh thành có biến động gì không?” nói tới chính sự, Sở Tùy thu hồi bộ dáng vui đùa, thấp giọng nói: “Ngày mồng bốn, nghi tần sinh hạ Ngũ hoàng tử, hôm nay mới vừa phong Thục phi.”
Lúc trước Hoàng Thượng tổng cộng có bốn vị hoàng tử. Đại hoàng tử Khánh Vương, Tam hoàng tử đều là Vạn Hoàng Hậu sinh ra, tư chất ngu dốt. Nhị hoàng tử Thụy Vương tinh thông thi ca, lại am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, nhưng mẹ đẻ Hiền phi có quá nhiều kiêng kị, cũng với cái chết của Thái Hậu có nhiều điểm liên quan, khẳng định Thái Hậu không phải do bà hại chết, nhưng trong lòng Hoàng Thượng vẫn còn tồn khúc mắc, cho nên cũng đối xử lạnh nhạt Thụy Vương. Đức phi sinh ra Tứ hoàng tử tuổi còn nhỏ, nghe nói là người thông minh hiếu học, nhưng luận về tư chất, trong thời gian ngắn vẫn còn chưa nhìn ra.
Hoàng Thượng là một người lỗi lạc cần chính yêu dân, không phải là người háo sắc, mỗi tháng chỉ ngủ ở hậu cung mười ngày, mưa móc đều dính, nhìn không ra đối vị phi tần nào đặc biệt sủng ái,phân vị của phi tần được tăng lên toàn dựa vào con nối dõi. Sủng hạnh qua thì ban thưởng quý nhân, có hỉ ban tần, còn thuận lợi sinh hạ long chủng thì thăng lên phi tử. Cho nên vận khí của nữ nhân trong cung cũng không đặc biệt tốt, Hoàng Thượng đăng cơ hơn hai mươi năm, tính đến hôm nay có Ngũ hoàng tử, thìtổng cộng chỉ năm người hoàng tử, phân biệt cũng dễ dàng là hai người do Hoàng Hậu sinh ra còn ba người còn lại thì do ba phi tần sinh ra.
Hoàng Thượng trẻ trung khoẻ mạnh, đến nay cũng chưa lập Thái Tử, mà hậu cung bốn phi chỉ còn trống một cái.
Có thân nhân tỷ tỷ là Khánh Vương phi, liên lụy đến hoàng tử, Sở Tùy khó tránh khỏi để bụng.
Sở Hành hơi hơi gật đầu, không có bình luận gì. Tư chất của các hoàng tử như thế nào, trong lòng bọn họ hiểu rõ, nhưng người cuối cùng có thể bước lên đế vị, chưa chắc là thân phận tôn quý nhất đích trưởng tử của Hoàng Hậu, cũng chưa chắc là người tài đức vẹn toàn nhìn như có hi vọng trở thành minh quân vị kia, trong đó chuyện xấu quá nhiều, nếu như không phải cần thiết, Sở Hành nghĩ không muốn chen vào, cũng không hy vọng Sở gia sẽ gia nhập vào đó, mặc dù có đường muội là Khánh Vương phi.
“Ta đổi thân quần áo, sau đó đi gặp tổ mẫu, cùng nhau đi không?” đi đến Định Phong Đường, Sở Hành đi phía trước hỏi đường đệ.
Sở Tùy nhìn xem sắc trời, cười ngừng lại, “không được, đệ đi về ăn cơm trước, ngày mai lại cùng đại ca ôn chuyện.”
Nếu dựa theo lệ thường ở Quốc công phủ,thái phu nhân cùng Sở Doanh mà tự bà giáo dưỡng dùng cơm chung, Sở Hành đơn độc một người, nhị phòng Sở gia cũng có bếp lò riêng.
Sở Hành ừ một tiếng, nhìn thấy đường đệ đi xa, lúc này mới bước vào địa bàn chính mình.
“Quốc công gia đã trở lại.” tổng quản sự Phạm Dật của Định Phong Đường đang ở trong viện phân phó hai gã sai vặt làm việc, nhìn thấy chủ tử đã trở lại, cũng ngây người một chút, mới áp xuống khiếp sợ trong lòng, cười đi đón tiếp. Nam nhân này tuổi xấp xỉ cùng Sở Hành, khuôn mặt trắng nõn, hai mắt nhỏdài, không cười thì nhìn ôn tồn lễ độ,khi cười rộ lên có chút giống hồ ly.
Sở Hành cảm nhận được tươi cười chế nhạo của tâm phúc, liếc mắt nhìn về phía cận vệ Ngụy Đằng từ thượng phòng đi ra.
Ngụy Đằng là người trầm mặc ít lời, sẽ không có bộ dạng khuôn mặt tươi cười nghênh người kia như Phạm Dật, giương giọng dò hỏi: “Quốc công gia muốn tắm rửa sao?”
Lần này quốc công gia đi công tác một mình, phong trần mệt mỏi trở về, Ngụy Đằng cảm thấy chủ tử nên tắm rửa tẩy đi mệt mỏi.
“Trở về lại nói, trước thay quần áo đi.” Sở Hành vừa đi vừa nói. lúc này Ngụy Đằng mới không dấu vết mà liếc mắt đánh giá chủ tử một thân trường bào bạch trà trênngười,ngay sau đó thì đi theo phía sau Sở Hành vào nhà, Sở Hành đi đến sau bình phong thay quần áo, từ tủ quần áo Ngụy Đằng lấy ra một bộ trường bào màu đen, vòng qua đưa cho chủ tử, lại thấy trênquần màu trắng trung của nam nhân có vết máu nhợt nhạt.
“Ngài bị thương?” sắc mặt Ngụy Đằng đại biến, thất kinh hỏi.
Sở Hành cúi đầu, nhìn thấy vết máu, lúc này mới ý thức được miệng vết thương ẩn ẩn đau, nhất định là khi cưỡi ngựa đã chạm tới, làm rách miệng vết thương.
“Lấy thuốc tới.” Sở Hành bình tĩnh nói, xoay người ngồi trên giường.
Ngụy Đằng bước nhanh đi tìm dược, Sở Hành cởi giày bó, cuốn ống quần lên, nhìn đến vết thương trênđùi phải, không cảm thấy đau nhưng lại không khống chế mà nghĩ tới người làm hắn bị thương như vậy. trên băng xe xuất hiện thiếu niên có khuôn mặt tản ra ánh sáng nhu hòa, nữ oa nhỏ xinh ôm chặt lấy hắn trong nước, rồi tới khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ đỏ bừng trong nhà chính, một màn rồi lại mộtmàn, lần lượt mà hiện trong đầu hắn đan xen nhau với thân ảnh mông lung hỗn loạn của kiếp trước.
Tất cả đều là hình ảnh của Lục Minh Ngọc.
“Quốc công gia.” Sau khi Ngụy Đằng tìm dược trở về thì ngồi xổm trước giường, muốn thay dược cho chủ tử.
“Để ta tự làm.” Sở Hành tiếp nhận bình sứ trắng, mở nút lọ ra, cúi đầu rồi nhẹ nhàng hướng đến miệng vết thương rắc bột lên. Hơi hơi đau nhứt, nhưng mặt mày của Sở Hành vẫn bình tĩnh, đời trướckhi trải qua đau đớn mất đi cánh tay,hay là độc tiễn xuyên tim mọi đau khổ đều đã trải qua, vết thương nhỏnày thì tính là cái gì? Huống chi, lần này người làm hắn bị thương, chỉ là một tiểu cô nương.
Suy nghĩ lại bay đi nơi khác, Sở Hành vô ý thức mà run rẩy bình sứ.
Ngụy Đằng đứng ở bên cạnh, thấy hắn vẫn luôn hướng một chỗ mà rắc thuốc, kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy mắt Sở Hành rũ xuống, lông mi dày đen.
~
Năm ngày sau, nắng sớm tươi đẹp, đoàn xe ngựa Lục gia không nhanh không chậm mà quẹo đến ngõ nhỏ quen thuộc.
Hằng Ca Nhi vén rèm lên, đưa đầu ra bên ngoài xem, xa xa nhìn thấy ba bóng dáng đứng ở trước cửa nhà, một cao một lùn, còn người thấp nhất so với hắn thì không sai biệt lắm, Hằng Ca Nhi “Vèo” mà lui về thùng xe, hưng phấn mà nói với tỷ tỷ, “Tỷ tỷ ngươi mau xem, đó là Đại ca Nhị ca, giống như còn có Ngũ thúc.”
Lục Minh Ngọc dịch đến phía trước cửa sổ, liếc mắt một cái liền nhận ra, bởi vì tới cửa nhà rồi, láng giềng đều là người quen, không cần quá câu nệ, Lục Minh Ngọc liền ghé đầu ra bên ngoài, cao hứng mà kêu người, “Đại ca, Nhị ca, chúng ta đã về rồi!”
Tiểu cô nương tươi cười điềm mỹ, giọng nói thân mật, Lục Gia Bình, Lục Gia An nhìn nhau, cùng hướng đường muội nhỏ nhất cười. Sùng Ca Nhi Sáu tuổi không nhớ được bộ dáng của tiểu chất nữ, nhưng hắnbiết cô nương trong xe ngựa là tiểu chất nữ, lại nghe chất nữ hô hai người cháu trai duy nhất không có gọi hắn, không khỏi có chút ủy khuất, mắt to chờ mong mà nhìn đoàn xe ngựa tới gần.
Cơ hồ xe ngựa đồng thời dừng lại, phu thê Lục Vanh là trưởng bối, xuống xe cũng trầm ổn có độ. Ở trước mặt các đường ca,Lục Minh Ngọc không có gì băn khoăn, xuống xe trước đệ đệ, cười khanh khách chạy tới, lại hô gọi các huynh trưởng một lần nữa, sau đó khom lưng, một tay bế Sùng Ca Nhi lên, “Ai nha, tiểu thúc thúc của ta đều đã cao như vậy, còn nhớ ta hay không a?”
Sùng Ca Nhi lớn lên chắc nịch, kỳ thật lúc Lục Minh Ngọc ôm là cố hết sức, nàng xem Sùng Ca Nhi cũng như đệ đệ của mình, trong lòng yêu thích dù ôm mệt cũng cao hứng.
Thấy chất nữ thích mình như vậy, Sùng Ca Nhi tức khắc quên ủy khuất nhỏ lúc nãy, vui vẻ cười, “Nhớ, ta cùng nương đều rất nhớ ngươi.”
Lục Minh Ngọc cũng nhớ tổ mẫu của mình, nên nghe xong thì thả Sùng Ca Nhi xuống, một bên chạy vào trong nhà một bên cười nói, “Nương, ta đi xem tổ mẫu trước, các ngươi chậm rãi đi.”
“Ta cũng đi!” Hằng Ca Nhi cũng chưa kịp cùng các huynh trưởng chào hỏi qua, nghe tỷ tỷ nói thì nhanh chân đuổi theo. Sùng Ca Nhi không chạy theo cùng chất nữ, nhìn thấy cháu trai cùng hắn giống nhau, theo bản năng thân thiết hơn nên nhanh chân chạy đến bên cạnh Hằng Ca Nhi. Hằng Ca Nhi nhìn thấy hắn, không biết vì sao cảm thấy rất thân thiết, “Ngũ thúc, mẹ ta nói chúng ta bằng tuổi nhau.”
Sùng Ca Nhi ừ một tiếng, “nương ta cũng nói như vậy.”
Nhìn xem một cái, thúc cháu hai cùng nhau nở nụ cười, Hằng Ca Nhi thích chơi, lớn tiếng nói: “đi, ai đuổi theo tỷ tỷ trước người đó thắng!”
Hai nam oa vui vẻ chạy đi, ca ca tỷ tỷ đều không đợi hắn, mới vừa bị phụ thân ôm xuống xe Niên Ca Nhi bĩu môi, oa một tiếng khóc, bổ nhào vào trong lòng mẫu thân, ngửa đầu ủy khuất tố cáo, “Nương, bọn họ đều không đợi ta!”
Tiêu thị buồn cười, chỉ vào cửa bên trong nói: “Niên Ca Nhi cũng đuổi theo được a.”
“Con chạy không kịp……” Niên Ca Nhi ôm lấy đùi mẫu thân, tiếng khóc nhỏ, càng nhìn càng thấy đáng thương.
“Để Đại ca ôm Niên Ca Nhi.” Mười tám tuổi Lục Gia Bình đi tới, dễ như trở bàn tay ôm đường đệ vào trong lòng ngực. Từ nhỏ luyện võ, da Lục Gia Bình hơi đen, nhìn đôn hậu ổn trọng, cùngĐại gia Lục gia thập phần giống nhau, nhưng hắn đồng dạng kế thừa mắt hổ của Lục Trảm, người lớn nhìn thì không có gì,nhưng Niên Ca Nhi nhìn thấy thì có chút sợ hãi, lại sợ mà không dám khóc, chính mình lại không dám cự tuyệt,vẻ mặt tội nghiệp mà nhìn mẫu thân.
“Đây là đại ca.” Tiêu thị ôn nhu chỉ nhi tử.
Niên Ca Nhi ngoan ngoãn mà kêu người, trong mắt còn vươn nước mắt.
Lục Gia Bình giơ tay giúp đệ đệ lau nước mắt, đúng là tiểu gia hỏa, cười nói: “đi, đại ca mang ngươi đinhìn tổ mẫu.”
Niên Ca Nhi chớp chớp mắt, lại nhìn mẫu thân cười đến đặc biệt đẹp, hơi chút yên tâm, cũng khôngdám kháng cự huynh trưởng.
Bên trong Ninh An Đường, tỷ đệ hai Lục Minh Ngọc đã đến, sớm đã náo nhiệt ồn ào.
“Tổ mẫu con rất nhớ ngươi a.” Lục Minh Ngọc chạy trốn vui vẻ, nhìn thấy tổ mẫu hòa ái dễ gần, nước mắt liền tuôn ra, cũng không nhìn kỹ trong phòng còn có ai,liền bổ nhào vào trong lòng ngực tổ mẫu làm nũng.
Ôm cháu gái nhỏ chín tuổi thì rời kinh thành,cũng là cháu gái ruột duy nhất của bà, Chu thị cũng khóc, vừa khóc vừa cười “A Noãn đã lớn như vậy a, lúc con đi thì cũng không cao bằng Ngũ thúc đâu.”
Thế nhưng so sánh nàng cùng Ngũ thúc, Lục Minh Ngọc xì bật cười, làm nũng mà cọ cọ vào người tổ mẫu, “Tổ mẫu không được lại nói con lùn.”
“Nhưng muội chính là lùn nhất a.”
Bên trái truyền đến một giọng nói trêu ghẹo vui sướng khi người gặp họa, Lục Minh Ngọc biết đó là Nhị tỷ tỷ Lục Hoài Ngọc, trừng mắt chuyển qua đi, “Tỷ……”
Lời còn chưa dứt,thì nhìn thấy một thiếu niên mặc áo choàng màu xanh trời đứng bên cạnh Lục Hoài Ngọc, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng
Truyện khác cùng thể loại
382 chương
34 chương
17 chương
3 chương
15 chương
55 chương