Chiến tranh bùng nổ ở Liêu Đông, Sở Hành chủ động xin ra chiến trường, trước khi đi còn có chuyện muốn thương nghị với Lục Trảm. đang bước đi như gió tới thư phòng của Lục Trảm, chợt gặp đợt Lục Minh Ngọc một thân áo váy màu lục đang đi tới, ngoài ý muốn mà Sở Hành dừng bước lại. Sau khi sống lại, phủ Quốc Công vẫn hòa thuận như cũ, bởi vậy trong lòng của Sở Hành cũng không có gì lo lắng nhiều, còn bên ngoài thì trừ một ít việc vụn vặt nhỏ, thì Sở Hành chỉ quan tâm đến chiến sựLiêu Đông năm nay, cùng với sự kiện tạo phản của Hoài Nam Vương vài năm sau nữa. khoảng cách hai sự kiện cách nhau xa, hắn cũng không thể thay đổi một sớm một chiều, nên Sở Hành dự định sẽ giảm bớt tổn thất của Đại Tề đối với cuộc chiến Liêu Đông này trước tiên. Ngay lúc hắn canh đúng thời cơ để đề tấu thỉnh Hoàng Thường tăng mạnh biên phòng ở Liêu Đông, thìLục Trảm đã đi trước hắn một trước dâng tấu. Ngay lập tức Sở Hành biết được, nhất định là do Lục Minh Ngọc đã nói chuyện này biết được cho những trưởng bối của Lục gia. Nếu như Lục Trảm đã dâng tấu, thì hắn Sở Hành thuận theo mà thu hồi tấu chương, chỉ gởi một phong thư cho phó tướng Cao Quan Hùng ở Liêu Đông để nhắc nhở hắn tăng cường canh gác. Cao Quan Hùng là được tổ phụ đề cử lên làm tướng quân, nên đối với Sở gia càng tận tâm trung thành, cũng là một công thần góp phần to lớn chống lại người Hồ kiếp trước, nên Sở Hành thập phần tin tưởng hắn. hiện nay mọi thứ đều như mong muốn của hắn, cho đến khi vô tình gặp đượcLục Minh Ngọc, Sở Hành mới bất tri bất giác nhớ tới, lần này thắng lớn chống lại giặc Hồ, thì Lục Minh Ngọc cũng góp công trong đó. Nàng là một cô nương sống trong hậu trạch, vừa làm một thê tử, vừa phải chú ý lo lắng sức khỏe của phụ mẫu mà cũng không quên quan tâm đến những tướng sĩ bá tánh ở Liêu Đông, thật là, làm cho hắn không thể nhìn nàng bằng một con mắt khác. “ Tứ tiểu thư.” Sở Hành chỉ đơn giản đáp hữu lễ, tầm nhìn ở đỉnh đầu của tiểu cô nương. một câu “ Tứ tiểu thư” của Sở Hành lọt vào tai Lục Minh Ngọc, đáy lòng Lục Minh Ngọc lần nữa dâng lên một cảm giác quái dị. Sở Hành xưng hô với nàng, luôn thay đổi chóng mặt,có lúc thì gọi nàng là A Noãn, đôi khi lại Tứ tiểu thư, cái trước thì có vẻ thân mật một chút, còn cái sau thì có sự khách sáo, lễ độ. Lục Minh Ngọc không đoán được nguyên nhân phức tạp trong đó, cũng có lẽ Sở Hành cũng không thật sựxem nàng là thân thích mà đối đãi, cho nên khi gọi nàng thì nghĩ cái gì gọi cái đó. “ Biểu cữu cữu, người muốn ra chiến trường sao?” Lục Minh Ngọc trong tay cầm hộp đựng thức ăn, đôi mắt to tròn nhìn khôi giáp mới lạ trên người của Sở Hành. Sở Hành này, mặt lạnh như ngọc thân hình thì cao như tùng như bách, vốn dĩ đã lãnh đạm xa cách cự tuyệt người khác ngàn dặm, hiện giờ mặc khôi giáp, bên hông còn đeo bảo kiếm Trạm Lô, nhìn lạnh lùng uy nghiêm, giống như một sát thần bị rớt lại nhân gian, cũng có thể lấy tính mạng của người khác trong chớp mắt. Lục Minh Ngọc kính sợ những nam nhân như vậy, nên vừa mới nhìn Sở Hành như vậy liền quay mặt ra chỗ khác, nhìn hộp thức ăn trong tay Lục Minh Ngọc cúi đầu đí đến gần Sở Hành, giơ hộp thức ăn lên nói: “ Biểu cữu cữu, vốn dĩ ta muốn tặng thức ăn cho tổ phụ, hiện giờ hai người đangbàn đại sự vậy nên hộp bánh đậu xanh hai người ăn chung đi,mát lạnh giải nhiệt.” Giọng nói ngọt ngào ôn nhu, lời nói ra càng chứng tỏ là một đứa bé ngoan hiểu chuyện. Sở Hành nhìn tiểu cô nương phía dưới mình, lại có chút nghi ngờ. Vì sao đệ muội thân cận với hắn như vậy? Sở Hành nhớ rõ, là đệ muội rất sợ hắn, ngẫu nhiên gặp hắnthì cũng tận lực mà tránh đối mặt cùng hắn, nếu như giờ trên người không có vết sẹo, cánh tay cũng không bị mất, thì Lục Minh Ngọc cũng không thể lập tức không sợ hắn chứ? Hơn nữa, nàng còn biết rõtương lai hắn là anh chồng của nàng, nàng không ngại sao? “ Biểu cữu cữu?” thấy nam nhân chậm chạp không nhận hộp thức ăn của mình, Lục Minh Ngọc hoang mang mà ngẩng đầu lên. Sở Hành cùng tổ phụ bàn chuyện đại sự, nàng không tiện quấy rầy nên đương nhiên sẽ giao hộp thức ăn đưa cho Sở Hành mang đi,với lại Sở Hành cũng đã thấy hộp thức ăn trong tay nàng, nàng cũng không thể ngu ngốc mà trở lại Tam phòng, rồi sai quản sự đem đưa cho tổ phụ ăn? Lục Minh Ngọc tự nhận mình là tiểu cô nương hiểu lễ nghĩa, còn chuyện tránh mặt nam nữ, thì nàng mới có bảy tuổi, tạm thời không cần phải để ý đến chuyện đó. Đối mặt với đôi mắt anh đào trong suốt tinh khiết của Lục Minh Ngọc, Sở Hành cũng không kịp nghĩ đến hành động này của đệ muội còn hợp lễ nghĩa không nữa,tiến lên một bước giơ tay phải ra tiếp nhận hộp đồ ăn trong tay tiểu cô nương. Lễ vật cũng đã đưa xong, Lục Minh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút, lấy hết dũng khí mà nhìn vào mắt phượng thâm thúy của Sở Hành nói: “ Biểu cữu cữu, tổ mẫu nói trên chiến trường đặc biệt nguy hiểm, biểu cữu cữu phải thật cẩn thận, rồi đánh thắng trận, bình an mà trở lại.” Cũng đừng mà mất đi một cánh tay nữa, nàng là “ Thần y” chữa khỏi tật mắt cho Sở Hành, từ tận đáy lòng Lục Minh Ngọc cũng hy vọng Sở Hành bình an vô sự, đừng cô phụ một mảnh tâm ý của nàng,tốt xấu gì thì cũng coi như người một nhà. Dù cho da mặt dày nhưng hai má Lục Minh Ngọc cũng không nhịn được mà ửng hồng. Mỗi khi giao thiệp cùng với người Sở gia, nàng liền nghĩ tới hôn sự của nàng cùng Sở Tùy, vừa nghĩ tới thì lòng Lục Minh Ngọc một mảng ngọt ngào. Sở Hành nhìn gương mặt ngượng ngùng của tiểu cô nương trước mặt, rồi nghĩ tới Lục Minh Ngọc quan tâm hắn trước đó, cả người Sở Hành thấy không được tự nhiên. hắn muốn nhanh chóng thoát khỏi tình trạng quỷ dị mà trước giờ hắn chưa được trải nghiệm này, Sở Hành gật gật đầu, thần sắc nhàn nhạt nói: “ Đa tạ Tứ tiểu thư quan tâm, ta còn có việc phải cầu kiến Lục đại nhân, xin đi trước…” nói xong rồi cầm lấy hộp đồ ăn, đi nhanh về thư phòng của Lục Trảm. Lục Minh Ngọc nhìn theo bóng dáng của Sở Hành. Trong lòng thầm lặng cầu nguyện cho trời phù hộ vị tướng trẻ tuổi tài năng này, đồng thời phù hộ cả mọi người cả hai gia đình Sở Lục đều khỏe mạnh, vô ưu vô lo, mọi điều suông sẻ. Bắt đầu từ chạng vạng cùng ngày, Sở Hành mang binh đi Liêu Đông suốt đêm. Dựa vào trí nhớ kiếp trước, Sở Hành đã biết được trước đường đi nước bước của người Hồ, nên từ lúc bắt đầu trận chiến Đại Tề với giặc Hồ đã nghiêng về một bên, người Hồ liên tiếp bại trận, còn Sở Hành đuổi theo không rút, cuối cùng đến cuối tháng 9 đã bắt sống được các vương tử, đại tướng người Hồ, khiến cho bọn người Hồ phải quỳ gối xin hàng. Tin tức thắng trận truyền đến Kinh thành, biết được anh chồng bình yên vô sự, buổi tối trong mơ Lục Minh Ngọc đều cười vui vẻ. thật tốt a. nàng lại lập công nữa.