Editor: Tapu Lục Minh Ngọc thích Sở Hành, mặc dù trải qua chuyện tự mình ngã ngựa, nàng mặc dù ngoài miệng nóikhông thích Sở Hành nữa nhưng chính nàng biết rõ nàng thật sự rất yêu thích Sở Hành, lần đầu tiên thầm yêu một người nam nhân nhiều như vậy. Kiếp trước gả cho Sở Tùy, là do Sở Tùy thích nàng trước, luôn làm cho nàng vui. Lúc đó, Lục Minh Ngọc chỉ cảm thấy ở bên cạnh Sở Tùy rất ngọt ngào, đời này gặp Sở Hành, nàng mới biết đến cái loại cảm giác ê ẩm này. Bởi vì thích, chỉ cần nhìn thấy Sở Hành trong chớp mắt cũng khiến nàng cảm thấy ngọt ngào, vui mừng. Nhưng chỉ cần người vừa đi mất, nàng đã buồn bã mất mát. Đêm dài vắng người, nàng thường một mình nghĩ về những lần hai người gặp nhau. Dù không nhiều lắm nhưng nàng luôn tìm những dấu hiệu có khả năng Sở Hành thích mình, tìm được rồi, nàng lại tự lừa mình dối người vụng trộm vui vẻ, rất nhanh sau đó lại tự phủ định chính mình. Lúc vui vẻ ngọt ngào, lúc lại chua sót ê ẩm, lặp đi lặp lại. So với đời trước, Lục Minh Ngọc cảm thấy nàng đặt tâm tư trên người Sở Hành ngày càng nhiều. Đối với Sở Tùy, nàng chưa từng có cảm giác dày vò như vậy, gả cho Sở Tùy, ngày tháng sau đó của nàng luôn rất ngọt ngào, vợ chồng lúc nào cũng như trong kỳ trăng mật, Sở Tùy luôn đối với nàng rất tốt, bởi vậy khi biết được Sở Tùy có ngoại thất, nàng đã khổ sở rất nhiều, nhưng càng nhiều hơn là sự tin tưởng bị phản bội. Nhưng lúc thích Sở Hành, Lục Minh Ngọc lại không hề ảo tưởng đến những cử chỉ thân thiết ngọt ngào nữa. Sở Hành và Sở Tùy hoàn toàn khác biệt, hắn lạnh lùng nghiêm túc, giống như người không hề có thất tình lục dục. hắn đối với nàng càng giống như trưởng bối chiếu cố vãn bối. Lục Minh Ngọc đầu tiên là kính nể hắn, sau dần dần động tâm vừa kính nể vừa vui mừng, hơn nữa chưa bao giờ cảm thấy Sở Hành động tâm với nàng, Lục Minh Ngọc chưa bao giờ dám nghĩ đến ý niệm kiều diễm này trong đầu, dù có nàng cũng không thể tưởng tượng ra. Cho nên Sở Hành đột nhiên hôn nàng, đầu Lục Minh Ngọc lập tức trống rỗng, chỉ còn một ý niệm trong đầu: hắn hôn nàng...... Lục Minh Ngọc bỗng nhiên cảm thấy thực ra tất cả đều là mộng, là do nàng mộng gặp Sở Hành, nhưng mà nàng chỉ mới nghĩ như vậy, trên môi đã truyền tới xúc cảm đem thần trí của nàng quay lại. Vội vàng như vậy, bá đạo như vậy, như mãnh thú muốn một ngụm nuốt tươi con mồi, vừa tựa như tướng quân lãnh binh đến quét sạch ngàn quân, thế không thể đỡ. Sở Hành vẫn hôn nàng. sự cuồng nhiệt của Sở Hành rốt cuộc cũng làm cho Lục Minh Ngọc ý thức được hai người đang làm gì. Trong chớp mắt nàng nhận ra đây không phải là mộng, sự cuồng nhiệt của Sở Hành hoàn toàn ngoài dự kiến của nàng và cũng không rõ do sự nồng nhiệt của Sở Hành hay ý niệm ”Sở Hành hôn nàng” mà khiến cho đầu Lục Minh Ngọc đang trống rỗng đột nhiên như có một trận đại hỏa hừng hực bùng lên. Nàng nóng, mặc dù đang bị hắn hôn, Lục Minh Ngọc vẫn cảm giác được trên mặt dần nóng lên. Tựa như lần đó nàng rơi xuống sông lạnh, cả người lạnh run lên nhưng chỉ cần uống một chén canh gừng lớn, nước canh trôi đến đâu, nhiệt khí nhanh chóng lan tràn khắp tứ chi. Canh gừng khư hàn ấm áp, nhưng nụ hôn của Sở Hành...... hắn dựa vào cái gì mà hôn nàng? hắn vì cái gì mà hôn nàng? không được, còn tiếp tục như vậy nàng sẽ chết cháy...... Tim đập không thể khống chế, cảm giác cũng không thể khống chế, Lục Minh Ngọc rất hoảng, nàng quay đầu trốn tránh, đầu mới động đã bị bàn tay to của hắn dùng sức giữ lại, khiến nàng phải ngưỡng cổ để Sở Hành tiếp tục “công thành đoạt đất”. Lục Minh Ngọc trốn không thoát môi của hắn, chỉ có thể đưa tay đánh hắn, nhưng hắn lại ôm vai nàng bằng tay khác, tay kia giữ chặt tay nàng. Dù nàng dùng hết tất cả khí lực cũng không mảy may làm hắn lay động. Đánh không được ngược lại do vùng vẫy quá nhiều mà nàng hao hết cả khí lực, tay nắm áo Sở Hành cũng ngày càng lỏng dần, Lục Minh Ngọc bất đắc dĩ phải buông tay. Nàng thật sự một chút khí lực cũng không còn, nếu không phải được Sở Hành ôm Lục Minh Ngọc nàng đã té xuống rồi. Nhắm mắt lại, bởi vì thân thể đầu hàng, Lục Minh Ngọc ý thức không thể tránh né mặc kệ Sở Hành ôm. Môi hắn thật lạnh, đối với nàng thật lạnh. hắn...... hắn vẫn muốn hôn sao? Hôn gì mà giống như hành quân đánh giặc, y như gió cuốn mây tan càng như ác lang thô lỗ. Đầu tiên là khiếp sợ sau đó nàng lại tiếp tục giãy giụa. Lúc này, Lục Minh Ngọc mới cảm thấy đau, môi đau, răng cũng đau, ra là bị răng hắn đụng phải...... Lục Minh Ngọc lại quay đầu, hắn quả nhiên đuổi theo không bỏ, Lục Minh Ngọc vừa vội vừa giận, trốn hắn không thoát, lại không nghĩ không công bị tội, dưới tình thế cấp bách, Lục Minh Ngọc vô tri vô giác làm một việc mà chính nàng cũng không dự định trước, nàng thử không né không tránh, mà là thừa dịp hắn thả lỏng, tuy rằng môi vẫn áp môi nhưng không còn áp bách nàng như trước, Lục Minh Ngọc nhẹnhàng mà chủ động hôn hắn một chút. Nếu nói Sở Hành hôn như lang cắn, đụng chạm này của Lục Minh Ngọc rất nhẹ, tựa như một đóa bông tuyết, chạm nhẹ vào môi hắn. Phản kháng không thể làm mãnh thú thương tiếc, càng kích khởi cuồng phong trong hắn. Dùng nhiệt để trấn áp như con mồi nhu nhược ngốc nghếch không né tránh, hồ đồ đến gần, lại làm cho mãnh thú như bị sét đánh. Có thể xuất phát từ sự cảnh giác của võ tướng “sự khác thường tất có yếm trá”, hoặc là xuất phát từ không thể tin được, Sở Hành phút chốc mở to mắt, lần đầu tiên môi hắn chủ động rời khỏi môi nàng, giữ nàng ở một khoảng cách. hắn cao hơn nàng nhiều lắm, mặc dù nàng ngồi ở trên bàn cao, Sở Hành vẫn như cũ cúi đầu mới có thể hôn nàng. Duy trì tư thế cúi đầu, nhiệt trong mắt phượng Sở Hành vẫn chưa hoàn toàn tắt, nhìn thẳng vào mắt nàng như đang tìm tòi nghiên cứu. Cùng lúc đó, cổ họng lăn lộn, cô lỗ một tiếng, rõ ràng trong miệng không có rượu lại như cuồng uống, theo bản năng nuốt xuống. Lục Minh Ngọc nghe được, không khỏi nhớ lại vừa mới rồi hôn nhau đã phát ra âm thanh ái muội này. Mặt nàng càng nóng, quẫn bách cúi đầu. Nhưng nàng không biết, bộ dáng nhỏ nhắn cùng khuôn mặt hồng hồng của nàng có bao nhiêu mị hoặc, nàng càng ngượng ngùng tránh né, càng chọc người thèm nhỏ dãi. Cộng cả hai đời lần đầu tiên thích một cô nương, Sở Hành bình thường rất lý trí, nhưng lúc này hắncũng chỉ là một nam nhân thông thường, lý trí yếu ớt không chịu nổi một kích. Vốn hôn chưa đủ, nhìn nàng một bộ dáng xấu hổ dễ khi dễ, Sở Hành không khỏi lại đưa tay giữ lấy gáy nàng, hướng lên trêndùng sức vội vã nâng mặt nàng lên.... Nam nhân lại dựa vào đây, Lục Minh Ngọc đúng lúc chặn hắn. “A Noãn......” “Đau......” Tiếng khàn khàn khẩn cầu cùng giọng yêu kiều ủy khuất cùng nói, cả hai ngẩn ra, lập tức Lục Minh Ngọc quay đầu, trên mặt nóng như sắp phun phát hỏa, mà Sở Hành còn kinh ngạc nhìn môi nàng. Môi tiểu cô nương như trái anh đào trải qua một trận mưa to cọ rửa, anh đào kia càng hồng càng đẹp, căng tràn đỏ mộng. Sở Hành đầu tiên là tham luyến, sau đó lập tức ý thức được vấn đề, môi nàng không phải căng như vậy mà là bị hắn hôn sưng lên...... Khó trách nàng muốn trốn, còn kêu đau. Sở Hành hoàn toàn tỉnh táo, tự trách bản thân vội buông lỏng nàng ra. Tiểu cô nương mân mím môi, xoay mặt đi vẻ ủy khuất, Sở Hành đau lòng nàng, lại sợ nàng trong cơn tức giận càng không muốn gả cho hắn, tâm hoảng ý loạn, Sở Hành vài lần há miệng, cũng không biết nên mở miệng thế nào. Thoáng nhìn tay nàng tựa vào bàn như muốn nhảy xuống, Sở Hành kinh hãi, thế này mới vội vã đè vai nàng lại,“A Noãn, ta không phải cố ý, nàng đừng giận......” Ánh mắt Lục Minh Ngọc bỗng dưng đau xót. hắn có ý gì? hôn nàng như vậy, nàng thật vất vả mới giãy khỏi tay hắn, cúi đầu chờ hắn giải thích, vậy mà hắn thật lâu cũng không nói lời nào, hiện tại tâm nàng đã lạnh hắn còn nói không phải cố ý. khôngcố ý mà triền miên lâu như vậy? không cố ý, cứ như ra đường đụng người ta rồi chỉ đơn giản nói mộtcâu “không cố ý”, đây là muốn hôn xong liền bỏ chạy? Còn không cho nàng nổi giận? “Buông.” Nhìn tay hắn khoát lên vai nàng, Lục Minh Ngọc lạnh giọng trách mắng. Tiểu cô nương lạnh như băng, vừa nhìn đã biết tức giận không nhẹ, Sở Hành không dám miễn cưỡng, lập tức buông tay. Lục Minh Ngọc lại chuẩn bị nhảy xuống. “A Noãn......” Nàng vẫn cúi thấp đầu, trừ phi Sở Hành xoay người cúi đầu mới nhìn thấy mặt nàng. hắn thử cúi đầu, động tác thật không thoải mái, nhưng lại không dám đưa tay ngăn nàng lại, vừa vội vừa phải giải thích, bất đắc dĩ bỗng nhiên Sở Hành quỳ xuống, đầu gối chạm đất ngay trước mắt nàng. Người nam nhân luôn cao to mà nàng ngưỡng mộ bỗng nhiên so với nàng thật thấp, khuôn mặt lãnh tuấn ngay trước tầm mắt khiến Lục MinhNgọc khiếp sợ quên phản ứng. “A Noãn, ta chưa từng thích ai, nàng là cô nương đầu tiên ta động tâm. Ta hơn nàng đến 12 tuổi, bởi vậy ta nghĩ chúng ta không thể, cho nên ngày đó nhất thời hồ đồ, đem nàng tặng cho Nhị đệ. Ta biết sai rồi, ta hối hận đã không sớm phát hiện nàng đối với ta hữu tình. Kể từ ngày đó ta luôn tự trách lúc đó đem nàng nhường lại hại nàng bị thương cũng làm bị thương tâm của nàng, nhưng ta cầu hôn cũng không xuất phát từ bồi thường. A Noãn, ta không biết nói như thế nào, ta chỉ muốn nàng hiểu được, ta là thật tình muốn kết hôn cùng nàng, muốn nàng làm vợ ta, cùng ta đến bạc đầu giai lão.” Sở Hành ngửa đầu, mắt phượng ngóng nhìn mắt nàng, khiến nàng nhìn rõ tâm của hắn,“A Noãn, ta thậtkhông phải muốn bồi thường nàng.” Lục Minh Ngọc nhìn vào mắt phượng sáng ngời đầy nhiệt tình của hắn. Nàng muốn tin lại không dám tin. “Chàng nói chàng thích ta, làm sao chứng minh được?” Lục Minh Ngọc chua xót nhắm mắt lại “Thích một người sẽ luôn muốn đối xử với người ấy thật tốt. Ngoại trừ chàng cứu ta vài lần, có khi nào chàng đã đối tốt với ta?” Trải qua một hồi hôn kia, Lục Minh Ngọc đã nhận ra nàng quả thật không thể quên hắn, vẫn như cũ ôm lòng mong chờ hắn thích mình, nhưng Lục Minh Ngọc không thể thuyết phục bản thân Sở Hành đối với nàng là có tình. Nếu thật không có, dù nàng có thích hắn bao nhiêu cũng khôngmuốn gả cho hắn. Điều nàng muốn là tấm chân tình không phải quân tử bồi thường. Sở Hành ngẩn ngơ. Chứng minh thế nào? hắn không biết nói thế nào, Lục Minh Ngọc tự giễu cười, buông mi xuống, chuẩn bị đi vòng qua bên cạnh hắn ra ngoài. Lúc bước ngang qua hắn, Sở Hành đưa tay giữ chặt tay nàng. Hai người sóng vai, một hướng nam, mộthướng bắc, một người dáng đứng thẳng tắp mắt nhìn thẳng, một người quỳ một một chân trên đất. Mắt phượng nhắm lại, giống nhau chỉ có như vậy hắn mới đủ dũng khí để nói tiếp: “A Noãn, nàng có từng thích một người mà chính mình cũng không biết chưa? ta chính là như vậy, bởi vì nhận định nàng khôngthích ta, ta cũng không dám đối tốt với nàng. Cho dù tốt, ta cũng sẽ tìm một lý do chính đáng không để cho nàng phát giác. Thậm chí lừa mình dối người, tự lừa mình đến nỗi tự xem nàng như tiểu hài tử mà chiếu cố.” “Tại bờ sông Vĩnh Định, lúc ta cưỡi ngựa đến, nhìn thấy nàng đang ngồi trong xe ngựa. Trong lòng ta kinh diễm, nhưng không dám nhìn lâu. Nàng ngoài ý muốn rơi xuống nước, tim ta như rớt mất, so với Tam gia còn gấp hơn. Nàng vì lạnh mà ôm ta, lúc đó ta đã biết nàng là đại cô nương nên mới chột dạ né tránh. Tam gia gọi nàng là Ngọc nhi, ta không biết vì sao lại nhớ kỹ tên này. Sau ngày ấy, ta thường xuyên nghĩ gọi nàng bằng nhũ danh.” “Nàng cảm kích ta, tặng ta một con ngựa gỗ, ta không dám trưng bày nhưng cũng không muốn cất đi, chỉ biết giấu trong giá sách.” “Nguyên tiêu năm trước ngắm hoa đăng, ta không dám nhìn nàng, lại không nhịn được quan tâm. Ta thấy nàng xoa tay lạnh, cho nên mới lệnh Ngụy Đằng mua trà ở Đăng lâu thảo cho Doanh Doanh các nàng … chỉ là ta ngụy trang. Nàng thích chiếc đèn ngựa bằng ngọc, ta không đành lòng nhìn nàng thất vọng. Dù không có lý do chính đáng, ta vẫn chủ động giúp nàng.” “Hạ Lễ đối với nàng mưu đồ gây rối, nàng trúng mê dược. Những lời nàng nói khi mê sảng đó, ta lại không dám tin, vẫn cho rằng do hiệu lực của thuốc, bắt buộc mình quên đi. Nhưng ta làm không được, đêm về vẫn luôn nhớ đến. Khi đó ta đã mơ hồ nhận ra ta đối với nàng có cảm tình khác, nhưng lại cảm thấy nàng không thể thích ta, lại thêm Nhị đệ thích nàng, cho nên… khi đến trường đua…ta mới…......” Nghe đến đó, Lục Minh Ngọc rốt cuộc nhịn không được nước mắt, khóc nói: “nói đến cùng, chàng vẫn không thích ta, ta so không bằng tình cảm huynh đệ chàng.” “không phải.” Sở Hành nóng nảy, tay vội nắm chặt tay nàng đang muốn rút lại. hắn muốn Lục Minh Ngọc quay lại để hắn nhìn nàng giải thích lại không ngờ ra sức hơi mạnh. Lục Minh Ngọc lại đang lúc bi thương, không có chút chuẩn bị, lại bị bắt xoay người hai chân quấn vào nhau, trong chớp mắt ngã nhào lên người Sở Hành. Sở Hành cũng bất ngờ, đến khi nhận định được tình huống thì đã chậm. Cơ bản đang quỳ một gối xuống đất nháy mắt biến thành ngã ngồi. Lục Minh Ngọc thân bất do kỷ ngã vào vai Sở Hành. Kinh hoảng qua đi, Lục Minh Ngọc lập tức chống vai Sở Hành đứng lên. Bàn tay to của Sở Hành vội nắm lấy thắt lưng nàng, cả gan đem nàng đặt ngồi trên đùi hắn. “Buông!” Lục Minh Ngọc tức giận giãy dụa. “A Noãn, ta biết dù ta có hối hận như thế nào cũng không thay đổi được chuyện ngày đó đem nàng tặng cho người khác, nhưng ta thật sự biết sai rồi, nàng cho ta thêm một cơ hội đi?” Sở Hành ôm chặt lấy bả vai đơn bạc của nàng, mắt phượng thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, trong mắt như có lửa. hắnkhông biết dỗ dành tiểu cô nương, hôm nay Sở Hành đem những lời có thể giải thích đều giải thích nhưng nàng vẫn không chịu tha thứ cho hắn, Sở Hành vừa vội lại loạn, hận vì nàng không biết công phu. Nếu có thể, hai người đánh nhau một trận thống khoái phân định thắng thua, hắn thắng nàng liền ngoan ngoãn nghe lời hắn nói, đừng giận dỗi nữa. Nàng không để ý tới hắn, so với bị địch nhân chém một đao trên người còn làm hắn dễ chịu hơn. hắn khó chịu, Lục Minh Ngọc càng ủy khuất, hai mắt đẫm lệ mơ hồ trừng mắt nhìn hắn,“Dựa vào cái gì muốn hôn thì hôn, muốn cưới thì cưới? Ta không thích......” “không thích vì sao hôn ta?” Sở Hành ánh mắt sắc bén hỏi, mắt phượng nhìn thật sâu vào đáy mắt nàng. Lục Minh Ngọc sửng sốt, nghĩ đến hành vi vừa rồi của nàng, có chút xấu hổ, quật cường giải thích nói: “Ngươi, ngươi trước làm ta đau, ta đánh không lại ngươi, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.” Sở Hành khí thế bức người,“Lần ở Thú Viên, nàng vì sao muốn hôn ta?” Lục Minh Ngọc tâm hoảng hốt, mi mắt loạn chớp, vừa chớp đã rơi lệ. Mắt phượng sáng quắc làm Lục Minh Ngọc hoảng không kịp suy nghĩ tìm lời, quay đầu quanh co nói: “Ta, ta bị người bỏ thuốc, ngươi không phải không biết.” Sở Hành cười lạnh, đem mặt nàng quay lại, tiếp tục thẩm vấn giống như phạm nhân nhìn chằm chằm nàng,“Nàng đang thừa nhận nhớ rõ chuyện phát sinh ngày đó, thừa nhận nhớ rõ nàng đã làm gì với ta?” Nhớ đến tình hình lúc ấy, Lục Minh Ngọc hai má từng chút một đỏ lên, nàng không dám nhìn hắn, tròng mắt biện giải,“Ta không phải cố ý......” “Ta biết, nhưng ta vẫn quên không được.” Nàng thôi không đánh hắn cũng không oán hắn nữa, thu liễm khí thế tiểu cô nương ủy khuất tựa vào trong ngực hắn. Sở Hành kìm lòng không đậu, giọng nói bất giác nhu hòa như nước, một tay ôm vai nàng, một tay thật cẩn thận nâng khuôn cằm tinh xảo của nàng lên. Động tác vô cùng ôn nhu, tâm Lục Minh Ngọc bất giác lạc mất một nhịp, kinh ngạc nâng mi mắt, khôngbiết hắn muốn làm gì. Sở Hành chậm rãi cúi người, chậm rãi tới gần nàng, mắt phượng như nước, đáy nước nhộn nhạo hoài niệm cùng nhu tình. Lục Minh Ngọc đầu tiên là bị tình ý trong mắt hắn hấp dẫn, đến khi hắn càng ngày càng đến gần, giống như lại muốn hôn nàng, theo bản năng nàng nhắm mắt lại. Nhưng Sở Hành không hôn nàng, hắn thở dài một tiếng, mang theo vài phần bất đắc dĩ nhẹ nói bên tai nàng:“A Noãn, ta không thể quên được khi nàng uống rượu say nhìn ta cười rất xinh đẹp, khi nàng nói thích ta, ta càng không thể quên được, nàng......” nói tới đây, hắn mới chậm rãi vuốt ve gò má oánh nhuận của nàng, nhẹ nhàng dần dần đến môi nàng. không còn là tư thế của tướng quân hào hùng, hắn thành tâm gõ cửa, giống như trước khi hai quân giao chiến là sứ thần nho nhã đến khuyên hàng. “A Noãn, ta biết nàng vẫn còn thích ta. Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được không?” hắn khẽ chạm vào đôi môi phấn nộn xinh đẹp kiều diễm như đóa mẫu đơn của nàng, cúi đầu khẩn cầu. Lục Minh Ngọc mi mắt rung động, môi đỏ mọng mím chặt. Sở Hành tiếp tục dỗ dành nàng, cầu nàng, ôn nhu như nước đem nàng thổi quét, dần dần, nàng đúng là bị hắn thuyết phục, mềm lòng mở miệng. Thành chủ mở cửa đón chào, Sở Hành cũng không khách khí, hôn nàng thật mạnh, nàng khiến hắn chờ lâu như vậy phải trừng phạt.