Xuân Nhựt Ngẫu Thành
Chương 2
05.
Nhưng làm sao tôi có thể nói với cậu ấy.
Ở trước mặt thiếu niên vừa trải qua nỗi đau mất mẹ này, tôi làm sao có thể nói ra, trong kì nghỉ đông không yên bình này cậu ấy có thể sẽ phải mất luôn cả bố.
Lần đầu tiên tôi ghét cuốn tiểu thuyết này đến vậy.
Bất luận là lúc tôi xuyên qua, hay lúc biết tôi là nữ phụ ác độc...tôi cũng chưa bao giờ căm ghét nó như bây giờ.
Trong cuốn tiểu thuyết miêu tả cuộc đời của nam chính, một số đoạn chỉ có vài dòng chữ, nhưng thời điểm này tôi lại tận mắt tận tai chạm vào nỗi đau không thể diễn tả này.
Nếu cậu ấy không phải là thật, nếu cậu ấy chỉ là Thôi Trí, mà không phải là A Trí...
Nhưng bây giờ thiếu niên này lại sinh động đến vậy, tươi sáng đến thế đứng trước mặt tôi.
Khuôn mặt vốn đang bối rối luống cuống của người kia lại bởi vì tôi mà cố gượng ra một nụ cười.
"Đậu Thì Là Nhỏ, cậu sao vậy?"
"Là ai bắt nạt cậu? Sao lại thế này..."
Âm thanh của Thôi Trí đột nhiên bị gián đoạn ——
Bởi vì tôi ôm chặt lấy cậu ấy.
Vòng tay kia đúng là lạnh lẽo như trong tưởng tượng, tôi bị lạnh đến mức run rẩy, nhưng cũng không buông tay.
Thiếu niên bị tôi ôm lấy chỉ sững sờ đứng tại chỗ, hai cánh tay vì kinh ngạc mà chỉ buông thõng bên cạnh tôi.
Túi pháo kia cũng rơi xuống lớp tuyết dày.
"Lộp bộp"
Âm thanh xốp giòn của bông tuyết vang lên.
Thôi Trí cúi đầu xuống.
"A Trí."
Trong cái ôm quen thuộc này, tôi nghẹn ngào gọi tên người kia: "Tôi hy vọng cậu sẽ không buồn đau nữa."
Trong bầu không khí yên lặng, có chất lỏng nóng bỏng nào đó rơi xuống cổ tôi, kế tiếp là hơi thở nhẹ nhàng trên người thiếu niên nọ.
Giống như bóc một quả cam, từ chua đến ngọt, hương vị thanh thuần sạch sẽ, cũng dễ làm cay mắt.
Hơi thở này càng thêm nồng đậm.
Người kia vùi đầu vào cổ tôi, hai tay buông thõng giữa không trung lúc này cũng ôm chặt lấy tôi.
".... Cảm ơn, Đậu Thì Là Nhỏ."
"A Trí, cậu nghe lời tôi, đón năm mới xong nhất định không cho chú Thôi lái xe một mình ra ngoài. A Trí, cậu nhất định phải hứa với tôi."
Tai nạn xe xảy ra trong một ngày tuyết to, tôi không biết khi nào xảy ra, cũng không biết thời gian cụ thể trong cốt truyện, kể cả tôi có cố gắng đến mấy đi nữa, dường như cũng chẳng thể nhớ nổi.
A Trí của tôi thích những màu sắc tươi sáng.
Tôi không muốn nhìn thấy cậu ấy phải tổn thương thêm nữa.
Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống, tôi không khống chế được mình, cứ úp mặt vào lồng ngực người kia nghẹn ngào, hình như Thôi Trí nói gì đó bên tai tôi, chỉ là tôi khóc quá nhiều, mơ hồ không nghe rõ được.
".... Của tôi..."
-
Tết nguyên đán năm đó, Thôi Trí nhất định phải cùng tôi bắn Tiên Nữ Bổng(*)
(*) [Một dạng pháo hoa cây như cây pháo bắn chúc mừng sinh nhật bên VN, nhưng loại này là pháo thật, nặng hơn cũng ồn hơn]
Trong ánh sáng của pháo hoa, hai tròng mắt chứa ý cười của người kia giống như những ánh sao trên trời, rực rỡ lóe sáng.
"Đậu Thì Là Nhỏ, sao cậu lại thích chơi cái này?"
Cậu ấy mặc áo bông màu vàng nhạt, quần áo đông vốn cồng kềnh, nhưng lần nào Thôi Trí mặc vào cũng có cảm giác nhẹ nhàng phong lưu. Trong đôi mắt cong cong nhìn về phía tôi, lúc này không chứa đựng ánh sáng, mà chỉ chứa mỗi tôi.
Tôi mở to hai mắt nhìn thiếu niên vừa chơi hết cả túi pháo này, rốt cuộc ai mới là người thích chơi đây.
Tia sáng kia lại bám lên đầu ngón tay của thiếu niên, ánh lửa xẹt qua, như sao băng bắn tung tóe.
Dưới ánh sáng lấp lánh trong đêm đen này, người kia ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối tăm, lại đột nhiên mở miệng hỏi tôi: "Đậu Thì Là Nhỏ, cậu sẽ vĩnh viễn ở cạnh tôi, có phải không?"
Tôi tự nghĩ, làm gì có chuyện một người có thể mãi mãi bên cạnh một người khác?
Nhưng tôi vẫn không ngần ngại trả lời cậu ấy: "Ừm."
Nhan Hồi trong tiểu thuyết đồng hành cùng Thôi Trí mười tám năm.
Mà Đậu Thì Là Nhỏ bên ngoài tiểu thuyết... Lại có thể ở cạnh Thôi A Trí bao nhiêu năm đây....
06.
Có lẽ Thôi Trí nghe theo lời tôi, cho đến mùng bảy tết chú Thôi cũng không một mình lái xe ra ngoài.
Tuy rằng Thôi Trí từng trêu chọc hỏi tôi nguyên nhân nói mấy lời này, tôi lại không biết mở miệng nói thế nào, vì thế thiếu niên xinh đẹp tinh xảo này chỉ thương cảm thở dài một hơi, sau đó nhìn tôi nói: "Đậu Thì Là Nhỏ nhà ta lớn rồi, còn có không ít bí mật."
Nụ cười của người kia vẫn sáng ngời như cũ, đóa lê nhỏ kia vẫn xinh đẹp như thuở đầu, nhưng thần sắc vốn có trên mặt của Thôi Trí chung quy vẫn trở nên trầm ổn hơn.
Chỉ là, ngay lúc tôi nghĩ rằng có thể tránh đi cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này, thì vào ngày mùng 10 Tết, cũng chính là đêm sinh nhật tôi, tôi ngồi nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn trước mắt, lại không thấy bố Nhan cùng chú Thôi, trong lòng chẳng biết vì sao cứ thấp thỏm không yên.
Mẹ Nhan đang nấu ăn trong bếp, nhân lúc rảnh rỗi thò đầu ra hỏi: "Tiểu Hồi, ba con và chú Thôi sao còn chưa về? Còn có Thôi Trí, năm nào thằng bé cũng đến sớm nhất mà, sao bây giờ còn chưa tới?"
Nhớ lại buổi chiều hôm nay, chú Thôi và bố Nhan hẹn nhau đến hồ Minh Trừng câu cá, hồ Minh Trừng cách trấn Ô Thủy không xa, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, mà hiện tại trong lòng vẫn luôn bất an, mới hỏi mẹ Nhan: "Mẹ, lúc chiều chắc bố không lái xe ra ngoài phải không? Chiều nay con thấy xe chú Thôi cũng còn ở nhà."
Mẹ Nhan suy nghĩ một hồi, cười nói: "Họ vốn chỉ muốn đi câu cá, chú Thôi con lại nói muốn mua bánh kem cho con, hai người họ sẽ về sớm, nên mới lái xe chú Thôi ra ngoài. Lúc đó con... Lúc con đến trường lấy tài liệu thì phải? Cho nên chắc là con không biết..."
Mẹ Nhan chưa nói hết câu, tiếng mở cửa vang lên, tôi theo âm thanh nhìn lại, là Thôi Trí khuôn mặt tái nhợt đang vội vàng chạy tới.
Cậu ấy đứng trong phòng khách nhìn tôi, cánh môi run rẩy.
Mẹ Nhan nhìn thấy sắc mặt Thôi Trí tái nhợt, vội vàng buông đồ trên tay bước ra hỏi: "A Trí, sao vậy, sao sắc mặt lại khó coi thế này?"
Tôi gắt gao nhìn Thôi Trí, nhìn đôi mắt hổ phách ảm đạm của người kia, nhìn đến cánh môi đang run rẩy của cậu ấy.
Trong tầm mắt gắt gao của tôi, Thôi Trí mở miệng: "Dì Nhan, chú Nhan và bố con xảy ra tai nạn giao thông."
Vào cuối ngày mùng 10 Tết, vào đêm sinh nhật của tôi, số phận, hoặc là nói cuốn tiểu thuyết này, đã cho tôi một bất ngờ lớn.
Biết hướng đi của cốt truyện thì sao, biết kết cục của mỗi một nhân vật thì thế nào, cuốn tiểu thuyết này tựa như một quy luật cố định của thế giới, dường như vẫn đang vững vàng vây quanh một người ngoài cuộc như tôi. Ở giữa ngã rẽ của mỗi cuộc đời trong quyển tiểu thuyết, dường như mọi thứ đều đang cười nhạo tôi.
Chúng nói với tôi, cuối cùng bọn họ cũng chỉ có một kết cục.
-
Dưới ánh đèn đỏ sáng ngời kia, mẹ tôi cố nén nước mắt, không biết từ khi nào Thôi Trí đã nắm chặt tay tôi, người cùng tôi xuất hiện trong quyển tiểu thuyết này mười sáu năm, cậu ấy hình như luôn nằm trong tay của vận mệnh, chờ mong thương hại cùng sự từ bi của ông trời.
Bác sĩ đeo khẩu trang đứng trước mặt chúng tôi, báo tình hình của chú Thôi trước....
Ca phẫu thuật thuận lợi, nhưng vẫn đang hôn mê sâu, sau này sợ là sẽ thành người thực vật.
Tôi cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay tôi bắt đầu run rẩy.
Mà thiếu niên bên cạnh vừa mới trải qua nỗi đau mất mẹ, bất luận người kia có cố nén thế nào, nhưng đôi tay run rẩy của cậu ấy vẫn làm cho trái tim vốn đang siết chặt của tôi càng thêm đau đớn không thôi.
"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn...."
Nước mắt dính trên hàng mi dài kia, rốt cuộc vẫn rơi xuống, như bươm bướm rơi xuống hồ nước, chỉ có thể giãy giụa, nhưng không thể bay lên.
07.
Chú Thôi được chẩn đoán là "người thực vật" được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, tạm thời Thôi Trí không thể vào thăm, liền tiếp tục ở cạnh tôi.
"A Trí" tôi nắm tay cậu ấy, muốn truyền thêm chút ấm áp cho bàn tay lạnh lẽo kia. Thôi Trí cảm nhận được động tác của tôi liền hơi nghiêng đầu, miễn cưỡng mỉm cười với tôi.
"Đậu Thì Là Nhỏ, chú Nhan nhất định sẽ không sao đâu." Giọng nói của Thôi Trí nhẹ nhàng, sắc mặt tái nhợt, đóa lê kia cũng miễn cưỡng lộ ra, nhìn qua như muốn lung lay sắp ngã.
Tôi nhìn cậu ấy, muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói nước mắt đã rơi xuống.
Tim như bị ai đó bóp chặt, bất kể là vì bố tôi vẫn còn nằm trong phòng phẫu thuật, hay chú Thôi, hoặc là Thôi Trí, đều khiến tôi dường như chẳng thể thở nỗi.
Nguồn gốc của những tai họa này đều là cốt truyện trong tiểu thuyết, vốn dĩ không dễ thay đổi, hay là vì tôi xuyên không vào nên xuất hiện một "người ngoài"?
Trong tiểu thuyết gốc vốn không có tình tiết bố Nhan bị tai nạn giao thông.
Nhưng ba của Thôi Trí trong cốt truyện cũng từ "tử vong" giờ lại trở thành "người thực vật"
Chẳng lẽ ở một mức độ nào đó, cốt truyện có thể thay đổi?
Cánh môi tôi run rẩy, nước mắt nóng hổi từ hốc mắt lăn ra, từng giọt từng giọt rơi vào cánh tay Thôi Trí.
Vậy những việc tôi làm là đúng hay sai? Cái vốn dĩ không thể thay đổi tôi lại cố gắng thay đổi... Tôi đang làm cái quái gì vậy?
Thiếu niên đang nắm chặt tay tôi, đột nhiên vươn tay kia ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má tôi.
Tôi ngước mắt lên.
"Đừng sợ, Đậu Thì Là Nhỏ."
"Đừng sợ."
Ngón tay của người kia rõ ràng lạnh như băng, nhưng khi chạm vào gò má tôi, lại khiến thân thể và trái tim vốn đang run rẩy của tôi dần dần bình tĩnh lại.
Thiếu niên dịu dàng nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nghiêm túc, nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu."
Cậu thật sự sẽ làm thế chứ?
-
Ca phẫu thuật của bố Nhan rất thành công, chỉ là cũng cần phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt một thời gian, mẹ Nhan biết được tin này rốt cuộc cũng yên lòng, mẹ tìm cho chú Thôi một hộ lý trước, lúc này mới đi chăm sóc bố Nhan.
Đợi đến khi hai người đều có thể ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt cũng đã là chuyện sau khai giảng.
Thời tiết vẫn rét lạnh, Thôi Trí đứng bên ngoài chờ tôi cùng đến bệnh viện, tôi ra khỏi cửa, nhìn thấy cậu ấy hơi cúi đầu đứng cạnh chân tường.
Hổ leo tường sinh trưởng rất tươi tốt, tuy rằng còn chưa đến ngày xuân, nhưng vẫn leo rậm rạp trên tường, màu vàng của những lá khô héo và màu xanh của lá cây tươi tốt cùng đan xen phía sau thiếu niên kia.
Cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo len màu hồng nhạt.
Tôi gọi người kia: "Thôi Trí."
Trong hai mảnh xanh vàng đang xen, thiếu niên áo hồng bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Lúc cậu ấy nhìn thấy tôi, trên mặt cũng lộ ra một đóa lê cạn.
Nhìn nụ cười của người kia, tôi đột nhiên sinh ra một loại ảo giác.
Hình như bất kể là lúc nào, chỉ cần nhìn thấy tôi, Thôi Trí sẽ đều cười rộ lên.
Một trận gió lạnh thổi qua, tôi bừng tỉnh từ ảo ảnh, theo bản năng mở miệng nói: "A Trí, sao cậu chỉ mặc một cái áo len ra ngoài."
Nghe những lời này, thiếu niên kia cúi đầu nhìn áo len, lại ngẩng đầu lên, giống như một đứa trẻ phạm sai, dùng đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách lẳng lặng nhìn về phía tôi: "Quên rồi."
Lòng tôi bỗng chốc mềm nhũn.
"Cậu không thấy lạnh sao?" Tôi bắt đắc dĩ thở dài một hơi, đi đến bắt lấy tay cậu ấy, quả nhiên là lạnh băng.
Thôi Trí cười cười muốn rút tay ra: "Lạnh lắm, đừng nắm."
Tôi lắc đầu, nắm lấy tay Thôi Trí, kéo cậu ấy vào nhà bên cạnh mặc áo khoác: "Không lạnh." Cúi đầu nhìn bàn tay còn đang muốn rút ra, tôi siết chặt ngón tay, nhấn mạnh nói: "Không được nhúc nhích!"
Nghe vậy, bàn tay Thôi Trí cứng đờ, không động đậy.
Một lúc sau, người kia hơi trêu chọc, buồn bã nói: "Đậu Thì Là Nhỏ, sao lại càng ngày càng hung dữ rồi?"
Tôi mới không thèm để ý đến cậu ấy.
Âm thanh Thôi Trí lại chậm rãi trầm xuống: "Đậu Thì Là Nhỏ, tôi đang suy nghĩ, rốt cuộc tôi còn lại cái gì đây?"
Tôi dùng sức kéo tay thiếu niên này, quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Tôi."
Một chữ này mới thốt ra, tôi liền thấy ánh mắt người kia hơi sáng lên, cũng đột nhiên cười ra tiếng: "Đúng vậy, tôi còn có Đậu Thì Là Nhỏ."
(Còn tiếp)
Truyện khác cùng thể loại
580 chương
125 chương
22 chương
84 chương
195 chương
68 chương