Xuân nhật yến

Chương 24 : Người ta thật sự nhớ ngươi muốn chết!

Edit: Lục Thất Tiểu Muội* * *Đương nhiên, Giang Diễm không nhận ra người đến, lần duy nhất hắn gặp Bạch Châu Cơ vẫn là chuyện của bốn năm trước, huống hồ người đời đều biết Bạch Châu Cơ điên dại đã nhiều năm, cô nương lúc nãy một chút ngốc cũng không có. Giang Sùng dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn đứa con nhà mình, không biết xuất phát từ ý nghĩ gì, ông thu lại thiệp mời, không lên tiếng. Vì thế, Giang Diễm tiếp đón tân khách hai canh giờ mà không nhìn thấy Bạch tứ tiểu thư đến, tâm tình vô cùng tốt, ngay cả trên đường về phủ thay y phục cũng khẽ ngâm điệu hát dân gian."Diễm Nhi." Giang Diễm đi qua hành lang gấp khúc liền bị người gọi lại. Hắn quay đầu qua, vừa nhìn đã thấy thân ảnh đứng bên kia hồ nước liền mỉm cười chạy đến: "Tiểu thúc!"Giang Huyền Cẩn khoác áo ngoài, bệnh còn chưa khỏi hẳn, nhưng cơ bản đã hồi phục nguyên khí. Con ngươi màu mực khẽ đảo qua khuôn mặt của Giang Diễm, hắn hơi nhíu mày: "Bạch tứ tiểu thư không tới sao?"Giang Diễm lập tức kéo căng da đứng thẳng lưng: "Chất nhi thật sự đã cho người đưa thiếp mời đi rồi, nếu tiểu thúc không tin thì có thể đến Bạch phủ chứng thực."Mặc kệ là đưa đi khi nào, tóm lại là đưa đi rồi nha! Nhìn vào mắt hắn, Giang Huyền Cẩn phất tay áo nói: "Lập tức đi chào hỏi, ngươi đi thay y phục trước đi.""Vâng!" Giang Diễm nghe lời, xoay người chạy đi. Giang Huyền Cẩn nhìn chằm chằm gợn sóng trôi nổi trên mặt hồ nước, có chút đăm chiêu. Sớm đã dự đoán được người nhà họ Bạch nhất định sẽ không cho nàng đến, hắn còn để Giang Diễm tặng thiếp mời cho một mình nàng. Không ngờ rằng vẫn không thể tới. Cứ để như vậy, hôn sự của nàng và Diễm Nhi thật đúng là phải hủy bỏ. Thôi cũng được, nữ tử như Bạch Châu Cơ vốn cũng không phải là một cháu dâu tốt để chọn lựa. Hắn giúp nàng ta một phen, chẳng qua cũng chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện trước lúc ra đi của đại tẩu. Nếu không hoàn thành được, vậy cũng bỏ đi. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng hắn nhẹ bớt đôi chút. Giãn đôi lông mày, Giang Huyền Cẩn xoay người định đi tới Tiền đình, nhưng vừa mới quay người lại, phía đối diện liền có một trận gió bổ nhào tới."Bắt được ngươi rồi!" Hơi thở quen thuộc phảng phất xung quanh hắn, người tới thật sự rất lớn mật, lướt qua bên cạnh Thừa Hư, không thèm phân trần gì liền ôm lấy thắt lưng của hắn, giọng điệu vừa õng ẹo vừa nũng nịu: "Người ta thật sự nhớ ngươi muốn chết!"Mặt Giang Huyền Cẩn tối sầm lại, duỗi tay gạt nàng ra: "Láo xược!"Lí Hoài Ngọc lui về phía sau hai bước liền đứng vững, hoàn toàn không để ý tới thái độ chống đối này của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn đến cười đến không nhìn thấy mi mắt: "Hai ngày không gặp, ngươi có nhớ ta hay không?"Giang Huyền Cẩn thờ ơ nhìn nàng."Ai nha, ta chỉ ân cần thăm hỏi ngươi chút thôi, tức giận như vậy làm gì chứ?" Hoài Ngọc chớp mắt, nhấc váy xoay vài vòng trước mặt hắn, cười hì hì nói: "Nhìn có đẹp không?"Lúc này Giang Huyền Cẩn mới chú ý tới, người trước mặt này so với trước kia có điểm khác nhau rất lớn, trang sức quý giá đầy người thì không nói, còn bộ váy này..Ánh mắt chạm đến hoa văn trên làn váy của nàng, Giang Huyền Cẩn trầm mặt lại: "Mẫu đơn.""Hả?" Lí Hoài Ngọc nhướn mày, theo ánh mắt của Giang Huyền Cẩn nhìn xuống: "Mẫu đơn thì làm sao? Đây chính là nhất phẩm mẫu đơn dao trì xuân sớm, là đồ tốt nhất được đặt trên bàn cược đó!"Giang Huyền Cẩn nhíu mày, vẻ mặt rất kì lạ, im lặng một hồi lâu rồi mới nói: "Thật xấu."Edit: Lục Thất Tiểu Muội. Khuôn mặt Hoài Ngọc lập tức sụp xuống, nói: "Người ta đi cả nửa ngày mới tìm được ngươi, chính là muốn để ngươi khen đẹp một câu, ngươi thế nào mà lại làm cho người ta không thích như vậy!"Người trước mặt cười nhạt: "Ta không khiến cho người ta thích, vậy ngươi đừng thích nữa là được."Lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn chỉ hận không thể cắn đầu lưỡi của chính mình. Thật sự điên mất rồi, mới cùng người này đấu đá qua lại vài ngày thôi, sao lại có thể không biết liêm sỉ giống nàng ta vậy? Ta vừa nói cái gì vậy? Cái gì thích cái gì không thích! Hoài Ngọc vui vẻ, nâng tay áo che miệng cười khanh khách không ngừng, trong mắt tràn đầy sự chế nhạo: "Ta không đâu, ta lại cứ muốn ăn vạ ngươi đấy!"Giang Huyền Cẩn nghiến răng một cái xoay người, đi thẳng không quay đầu lại."Ai ai!" Hoài Ngọc vội vàng đuổi theo: "Ngươi muốn đi đâu đó?""Nếu ta nhớ không lầm, đây là hậu trạch* của Giang gia." Người phía trước buồn bực cất tiếng: "Cho dù người đến là khách, nhưng không mời mà tự vào cũng là hành vi thất lễ."*Hậu trạch: Giống hậu viện, nơi ở riêng của một nhà (Ngoài phòng khách). Hoài Ngọc khều khều lỗ tai, nói: "Ta thất lễ cũng không phải là một hai lần, ngươi còn không quen sao?""..."Cứ đi về phía trước, qua Nguyệt môn chính là Tiền đình, đã có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh náo nhiệt. Bước chân của Giang Huyền Cẩn dừng lại, lạnh nhạt quay đầu lại: "Tránh ra."Hoài Ngọc vô tội nhìn hắn: "Ngươi ở chỗ này, muốn ta tránh đi đâu chứ?""Tùy ngươi đi đâu thì đi, không cần đi theo ta."Tốt xấu gì vẫn là vị hôn thê trên danh nghĩa của Diễm Nhi, để người khác trông thấy nàng cuốn lấy hắn như vậy, nói xem giống cái gì? Hoài ngọc tỏ vẻ đáng thương: "Giang phủ lớn như vậy, ta tùy ý đi là lạc đường đó. Đến lúc đó không nhận biết được phương hướng rồi, ngươi có tới cứu ta không?""Nằm mơ!" Giang Huyền Cẩn phất tay áo bước ra khỏi Nguyệt môn. Edit: Lục Thất Tiểu Muội. Lí Hoài Ngọc đứng bất động tại chỗ, đôi mắt nhỏ long lanh ngập nước, trong nháy mắt Giang Huyền Cẩn xoay người đi đã thu lại, chờ hắn biến mất hoàn toàn ở ngoài Nguyệt môn, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, lập tức xoay người đi về phía sau viện. Xem ra hôm nay là lúc thủ vệ sau viện của Giang phủ canh gác lơi lỏng nhất, phía Tiền đình có nhiều người, việc cũng nhiều, tất cả gia nô đều đi trợ giúp hết rồi, sau viện ngoại trừ có vài đạo thủ vệ hai bên Nguyệt môn, còn lại trên đường đều không nhìn thấy người nào. Vì vậy, nàng cong lưng đẩy eo, dựa theo phương hướng Lục Cảnh Hành chỉ trước đó, bảy vòng tám quẹo mà tìm được tẩm cư của Giang Huyền Cẩn. Nhìn thủ vệ hai bên cửa, Hoài Ngọc rất kiên nhẫn đi đường vòng, yên lặng không một tiếng động trèo tường đi vào trong. Ngày mới đến, Giang phủ náo nhiệt khác thường, một đoàn người ngồi trong đình trước chào hỏi lẫn nhau. Lục Cảnh Hành mỉm cười tiễn đi người thứ hai mươi tới lôi kéo làm quen với hắn, thoải mái nhìn về hướng chính đường một cái. Giang Huyền Cẩn mặc một bộ cẩm bào màu xanh hổ phách, trên áo choàng thêu chỉ bạc tối màu, nhìn xa xa thì thấy có bóng dáng hình chim hạc bay lượn, nhìn gần thì lại là đầy rẫy khóm ngân trúc, thật sự vô cùng ảo diệu. Nhưng trái ngược với y phục, Tử Dương Quân cái người này rất cứng nhắc không thú vị, mặc kệ ai đến nói với hắn cái gì, hắn cũng đều trưng ra cái vẻ mặt không kinh ngạc không gợn sóng kia, có hơi gật đầu xem như lễ phép. Cho dù được tiểu thư tề gia khuê tú đệ nhất Kinh Thành tiến lên chào hỏi, cũng không thể níu được nhiều ánh mắt của hắn. Lục Cảnh Hành hắn rất hoài nghi, người này không phải là có bệnh gì không tiện nói ra chứ? Đang nghĩ tới đó, Lí Hoài Ngọc đã trở lại. Khép tay đi đến bên cạnh hắn, Hoài Ngọc mỉm cười đoan trang, sau đó nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Mụ nội hắn, chỉ là một cái tẩm cư nát, thủ vệ còn nghiêm ngặt hơn so với tẩm cung của lão tử năm đó!"Edit: Lục Thất Tiểu Muội. Vốn nhìn thủ vệ từ bên ngoài có vẻ lơi lỏng, còn tưởng rằng có thể đi vào trong tìm kết quả đến cùng, ai biết được vừa tới gần tẩm cư của Giang Huyền Cẩn liền kinh động ám vệ, hại nàng chạy bán sống bán chết, suýt chút nữa ngã chết luôn trên đường. Thật sự phát cáu! Lục Cảnh Hành mỉm cười, duỗi tay đưa cho nàng một chén trà nhỏ: "Gấp cái gì, thời gian còn sớm."Nhận lấy ly trà của hắn uống một ngụm, Hoài Ngọc lơ đãng ngước mắt lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Giang Huyền Cẩn nhìn qua. Hai mắt nhìn nhau, nàng lập tức gửi cho hắn một nụ cười cảnh xuân xán lạn.. Hắc hắc hắc! Khuôn mặt cười nhạt của Giang Huyền Cẩn cứng đờ, hắn liếc nàng một cái, vô cùng ghét bỏ quay đầu đi."Aizz." Lục Cảnh Hành nhìn qua, cất tiếng thở dài ngoài ý muốn: "Hóa ra vẻ mặt người này còn có thể có biểu cảm khác!"Biểu cảm khác cái gì? Hoài Ngọc nghe thấy vậy liền nâng tay áo đỡ mặt nói: "Ta còn có thể làm cho hắn tức đến hoa hòe đủ sắc, ngươi có muốn xem không?"