Nhận được tin báo, Lý Tịch Trì đứng ngồi không yên, điều đầu tiên y nghĩ đến là bệnh cũ của Yến Nhiễm tái phát. Trong khi đó tình thế Bách Nguyệt lại hoang phế, tu sửa chưa xong, vật chất hẳn là thiếu thốn. Y liền lập tức sai người tìm đại phu, điều chế số lượng lớn loại dược hoàn Yến Nhiễm từng dùng qua trước kia, sai người khoái mã khẩn cấp đưa đến đại mạc. Mấy ngày sau không thấy thuộc hạ gửi thư mới thông báo tình hình, y thực sự không kiềm chế nổi. Nghĩ thầm dù sao chuyện tặng dược hoàn cũng đã làm bại lộ sự tồn tại của thám tử, không bằng dứt khoát tự mình đến nhìn rõ ràng một cái, còn hơn ngồi chỗ này mà thần óc điên đảo. Bởi vậy, màn đêm vừa buông xuống, Liên Vương gia Lý Tịch Trì liền thay đổi trang phục, một thân quần áo, nhẹ nhàng cưỡi ngựa ra khỏi đô thành, lên đường đi đại mạc. Song mới đi được nửa đương lại thu được báo cáo mới nhất của thám tử, nói Yến Nhiễm đã bị Trịnh Trường Cát cùng một người có vẻ như cũng là tộc nhân Bách Nguyệt tới đón đi. Lý Tịch Trì không tin. Y ra roi tăng tốc khoái mã, vẫn tiếp tục bôn ba phóng tới đại mạc. Sau hơn mười ngày rốt cục cũng đến nơi, cũng tìm được cái lều vải Yến Nhiễm từng ở kia. Quả nhiên trống rỗng, chỉ có bãi đất bên ngoài trồng bạt ngàn Tiên Nhân Chưởng, phảng phất chứng minh Yến Nhiễm từng sinh sống tại nơi đây. Không có tung tích, không một đầu mối. Hắn giống như đã tan biến khỏi thế gian. Nhưng y vẫn kiên trì tới cùng, chạy đến tại Bách Nguyệt truy tìm lần nữa. Song chỉ nhận được một tin tức, chính là Yến Nhiễm đã bị thần y của Bách Nguyệt là Cơ Thân Ngọc chuyển đến nơi khác. Giữa đại mạc hoang vu, cồn cát, chạy dài cồn cát, tìm sao được bóng hình người. Vô vọng, đớn đau, nỗi niềm lo lắng tột bậc, giằng xé tâm can, trí óc, nhưng lực bất tòng tâm, Lý Tịch Trì chỉ còn biết lầm lũi trở về Đại Diễm. Từ lúc y xuất môn đến nay cũng qua ba tháng trời thu. Chẳng mấy chốc đã vào đông. Đô thành ngập trong tuyết, cái lạnh tái tê quét vào da thịt, trước mắt y là màn trời trắng xóa, một màu trắng cô liêu, trải lên trong trí não những mảnh mờ nhạt của kỷ niệm, mông lung, huyễn hoặc. Năm ngoái, tuyết cũng rơi thực nhiều, Yến Nhiễm bước tới Mộng Bút Hiên, con người xinh đẹp, xuất hiện giữa sắc trắng, biến khung cảnh ảm đạm, tịch mịch thành một đào nguyên xinh đẹp tuyệt trần. Mà giờ đây, Liên Vương phủ rộng lớn, uy thế, chỉ là một mảnh đất trống rỗng, quạnh hiu. Rượu trong bình ủ vẫn ấm, nhưng Lý Tịch Trì lại vô tâm thưởng thức. Hậu hoa viên đột nhiên nổi lên một trận gió nhẹ, tầng tuyết đọng trên cành cây ào ào tuôn xuống tạo nên một vũ điệu cuồng phong, ngân sắc tuyệt diệu. Y cảm thấy có chút lạnh lẽo, đang muốn đứng dậy đóng cửa sổ nhưng đột nhiên lại nhìn thấy xa xa, trong khoảng không gian trắng xóa mơ hồ, một thân ảnh đang đi đến. Y bào màu xanh biếc phấp phới giữa gió đông, đơn bạc, nhưng lại hết sức khí khái. Yếu địa của Vương phủ, há có thể để kẻ tầm thường xông vào? Lý Tịch Trì trong lòng kinh ngạc, bất giác đứng dậy nhìn thử. Mà thân ảnh kia dường như cũng hướng chỗ hắn, rất nhanh xuyên qua màn tuyết đi tới ngoại phòng. “Doanh Thu!” Lý Tịch Trì kinh ngạc kêu lên, “Ngươi lại chủ động đến Vương phủ? Lại còn ăn mặc đơn bạc như thế này, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Trầm Doanh Thu đứng nghiêm trước hành lang. Hắn xuyên qua gió tuyết mà đến nhưng trên người không dính lấy nửa điểm tuyết đọng. “Vương gia, Trầm Doanh Thu hôm nay đến đây, xem như cùng Vương gia nói lời từ biệt.” Hắn nói với Lý Tịch Trì: “Mấy tháng trước, Trí Chân đạo trưởng Ân sơn đi ngang qua gian nhà tranh của ta. Ngài bốc cho ta một quẻ, nói ta có tướng mạo xuất thế. Mà sau khi ta cùng ngài đàm đạo thì trong lòng cũng giác ngộ, liền quyết định vứt bỏ hồng trần, một lòng hướng tiên nhân.” Nói xong, hắn chỉ đơn giản gật đầu, xoay người nói lời từ biệt. Vung tay nhẹ phất thứ gì đó, nguyên lai là một cây phất trần. Lý Tịch Trì thấy phong thái, khí chất ấy, nghiễm nhiên đã không còn thuộc về trần thế, đột ngột nghĩ lại lúc trước hắn còn ở trong phủ, một bộ dáng ngạo nghễ, ngay thẳng mà bất giác dâng lên một trận chua chát, xót xa.