Nghe thấy hai chữ Hồ phi, xung quanh đang an tĩnh đột nhiên nổi lên một trận xì xào. Các đại thần cho tới bây giờ cũng chỉ được nghe nói trong cung có mặt một vị mỹ nữ Dị quốc bị bắt làm tù binh, nhưng hoàng đế lại luôn cẩn thận cất giấu. Hôm nay đột nhiên nhắc tới như vậy chỉ sợ cũng là hoàng đế chơi đùa chán rồi muốn vứt đi. Tựa hồ là ứng với phỏng đoán của bọn hắn, đại môn Phủng Hương Các mở ra, thái giám đón Hồ phi tiến bước từ phía trong. Quần áo khác xa với lúc gặp Yến Nhiễm, nàng thay một cái váy của người Hồ rủ xuống lấp lánh những mảnh sáng rực, gương mặt phủ một lớp trang điểm đậm hiển nhiên không giống như bộ dáng người sẽ ngồi cạnh hoàng đế thưởng thức ca múa. Quả nhiên Hồ phi chậm rãi đi tới cái đài phủ vải màu đỏ trong hoa viên, hướng về long ỷ khom người hành lễ. “Ái phi bình thân.” Hoàng đế tự tiếu phi tiếu mà chỉ vào dãy bàn phía đông nói với nàng: “Ngươi xem bên kia kìa, ta hôm nay đã mang đến người nào cho ngươi?” Hồ phi dịu dàng nghe theo ngẩng đầu, thuận theo sự chỉ điểm của hoàng đế nhìn qua, đúng lúc chạm phải ánh mắt Yến Nhiễm. Nàng biết chính mình bây giờ đã trở thành loại bộ dạng nào, trong lòng ngập tràn ngập sự xấu hổ, vội vã cúi đầu trở lại. Trong mắt thấy trang phục của Hồ phi như vậy, cõi lòng Yến Nhiễm cũng dâng lên một trận hàn ý. Cảm giác nhục nhã làm hai gò má hắn đỏ ửng, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, chỉ còn biết cật lực cố gắng thuyết phục chính mình bảo trì bình tĩnh. Nhưng hoàng đế lại tựa hồ không chút nghĩ muốn buông tha cho họ, hướng phía Hồ phi truy vấn: “Ngươi có nhận ra là ai không?” Hồ phi gật đầu nói: “Đó là Đạm Thai Yến Nhiễm…” Hoàng đế lại hỏi: “Bên người Đạm Thai Yến Nhiễm là ai?” “Là Liên Vương gia.” “Không sai.” Hoàng đế ngừng lại một chút: “Ngươi cảm thấy Trẫm so với Liên Vương gia, cái kia càng đẹp mắt?” Vấn đề cổ quái này làm cho tất cả mọi người trong hoa viên ngây ngẩn cả người. “Này…. Đương nhiên là bệ hạ ngài…” Hồ phi cố nén nét mặt khó xử lại, hồi đáp: “Ngài so ra đẹp mắt hơn.” “Là như thế sao?” Hoàng đế nở nụ cười sâu thẳm khó dò: “Vừa nãy ta còn suy nghĩ sẽ đưa ngươi đến Vương phủ, đổi lại đưa Yến Nhiễm tiến cung ngoạn.” Lời này vừa nói ra, hai gò má Hồ phi lập tức tái nhợt đi, run giọng nói: “Này… Này… Hoàng thượng, thần thiếp không muốn rời khỏi Hoàng thượng….” Dường như thần sắc mờ mịt lúng túng của nàng đã thỏa mãn dục vọng chiếm hữu của hoàng đế. Ngữ khí nam nhân đột nhiên ôn hòa: “Nói giỡn chơi thôi. Trẫm sao có thể cam lòng tặng ngươi cho kẻ khác đây?” Y vừa nói vừa vươn tay ra ý muốn Hồ phi đi đến bên người y. Nữ tử bị hoảng sợ bủa vây giống như một tiểu động vật yếu ớt không xương lập tức hướng đến long ỷ mà mềm nhũn cả người. “Ái phi ngươi xem…” Hoàng đế dịu dàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng “Hôm nay trong cung các vị quý tộc đại thần tới nhiều như vậy, không bằng ngươi hiến một vũ khúc cho mọi người đi, coi như là một sự cảm kích đối với chuyện trẫm lưu lại ngươi.” Vừa nói y vừa nhẹ nhàng giơ tay lên đã đẩy được Hồ phi trở lại cái đài phủ vải đỏ đang bị chằm chằm muôn ngàn ánh mắt chĩa tới. Không nên múa… Yến Nhiễm âm thầm ngăn cản trong lòng, bất tri bất giác đã bước lên phía trước mấy bước. Trong màn đêm mờ ảo, động tác của hắn kỳ thật cực kỳ nhỏ bé nhưng lại không tránh được hai tròng mắt luôn cố tình vạch lá tìm sâu của vị cửu ngũ chí tôn kia. “Làm sao vậy? Đạm Thai Yến Nhiễm không thể chờ đợi được như vậy chẳng lẽ là muốn thay thế ái phi của trẫm đứng trên đài này sao?” Hoàng đế thong thả chậm rãi hỏi han: “Tốt lắm, ngươi mau đi lên đi. Trẫm muốn xem hai người các ngươi cùng múa.” Cước bộ Yến Nhiễm nhất thời dừng lại, lúc này đây ngay đến Lý Tịch Trì cũng có thể cảm thấy được sự phẫn nộ của hắn.