Xuân Đình Tử Mạn Sinh
Chương 3
Biên tập: Mr.Downer
“Đệ tử Diệp gia tu đạo gì?”
“Thiên địa chính đạo.”
Diệp Duy Viễn nghe thấy bản thân lúc nhỏ giòn giã đáp.
“Cái gì là thiên địa chính đạo?”
“Trảm yêu trừ ma, trừng ác truyền thiện, đấy chính là thiên địa chính đạo.”
“Thế cái gì là trảm yêu trừ ma, trừng ác truyền thiện?”
“…”
“A Viễn, chính đạo không phải là chút gì đó treo bên mép nói suông, mà là quy tắc mỗi đệ tử Diệp gia cần phải luôn luôn khắc ghi.” Người kia cố ý dừng lại một chút, dường như đang chờ y tự mình nghĩ thông, “Chúng ta là vì thế mà sinh.”
“Ta nhớ kỹ rồi, thưa tiểu thúc thúc.”
Diệp Duy Viễn một thân mồ hôi lạnh thức dậy từ trong ác mộng, qua một lúc lâu mới ý thức được mình đang ở đâu. Vài canh giờ trước, y gặp phải vài chính đạo nhân sĩ muốn bắt y về thành Vẫn Nhật lĩnh thưởng, sau một phen hỗn chiến, y đã giết chết tất cả bọn họ, nhưng bản thân cũng bị thương không nhẹ.
Biết hành tung của mình bị bại lộ, ngay cả vết thương cũng không xử lí, y gọi ra thú cưỡi Thanh Vân rồi lại khởi hành. Trên đường, y ôm cổ Thanh Vân thiếp đi, bây giờ tỉnh lại, phát hiện tất cả thương tích trên người phát đau, vết thương trước ngực lại càng đau đến lợi hại. Dựa vào ánh sáng yếu ớt, y sờ lên vết thương suýt chút nữa đã đoạt mạng mình —— Dài ước chừng hai ba tấc, cách trái tim không quá nửa tấc, là đại đệ tử của Bạch Nguyệt Môn tặng cho y vào ba ngày trước.
*1 tấc = 10 cm.
Đoạn đường này xóc nẩy, vết thương vốn không được chăm sóc chỉ sợ đã bị hở, vết máu xuyên qua lớp vải băng bó qua loa mà loang ra, ngưng tụ thành một mảng sẫm màu dưới ánh trăng.
Y mơ thấy quãng thời gian ở thành Vẫn Nhật trong quá khứ.
Y là hài tử của Diệp thành chủ đời trước với một người nữ nhân khác, mãi đến khi y năm, sáu tuổi mới được thừa nhận đón về Diệp gia. Nhân số trong Diệp gia ít ỏi, tính cả mấy người cùng họ khác chi cũng chỉ hơn hai mươi miệng ăn. Y từ bỏ họ mẹ cùng nhũ danh không phải rất dễ nghe kia, mang lên cái tên “Diệp Duy Viễn”, trở thành huynh đệ duy nhất cùng thế hệ với Diệp Phong Thành.
Khi đó Diệp Phong Thành không phải là Diệp thành chủ như bây giờ, mà chỉ là một thiếu niên kiêu ngạo lạnh lùng, từ trước đến nay hắn chưa hề vui vẻ với y, còn thiếu mỗi việc viết hai chữ chán ghét lên mặt.
Y còn nhớ khi đó dù Diệp Phong Thành bệnh tật triền miên, nhưng vẫn chưa nghiêm trọng như hiện tại, thời điểm khoẻ mạnh cũng không khác gì một thiếu niên bình thường, nào giống như bây giờ phải dựa kỳ trân dị bảo để giữ mạng, một chút gió lạnh cũng không chịu được, bất cứ lúc nào cũng ốm đau trông như sắp đi đời nhà ma.
Phụ trách dạy dỗ cả hai là đệ đệ nhỏ nhất của phụ thân Diệp Cao Sầm, tiểu thúc thúc của bọn họ.
Diệp Cao Sầm là người cố chấp đến cứng đầu. Hắn tu chính là kiếm đạo, là một tay kiếm xuất sắc, một đời sống vì Diệp gia cùng đạo nghĩa.
Lần đầu tiên y cùng Diệp Cao Sầm gặp mặt, Diệp Cao Sầm không dạy y bất kỳ thứ gì, chỉ hỏi y hai vấn đề.
—— Cái gì là thiên địa chính đạo?
Diệp gia đệ tử tu chính là thiên địa chính đạo, trảm yêu trừ ma, kiêng kỵ lớn nhất là lạm sát người vô tội và mang ác niệm trong lòng. Nửa đời trước của Diệp Duy Viễn vẫn luôn sống theo quy tắc này, mãi đến khi y phạm vào sát nghiệt đầu tiên, tự nguyện tu luyện tà thuật, rơi nhập vào ma đạo, những điều kia đã trở thành lời nói suông.
Nhập ma là quá trình khó khăn mà chậm rãi.
Mỗi đêm, y đều có thể rõ ràng cảm nhận được hai loại công pháp bất đồng đấu đá không ngừng sâu trong người mình. Âm lãnh thô bạo là ma khí sơ sinh, còn sáng sủa sắc bén là công pháp của Diệp gia. Chúng nó lan tràn dọc theo gân mạch, gặm nuốt máu thịt của y, bòn rút mỗi một tia linh lực để tranh cao thấp.
Mấy ngày đầu tiên, công pháp của Diệp gia mà Diệp Cao Sầm truyền thụ cho y còn có thể miễn cưỡng chiếm thế thượng phong, nhưng dựa theo sát nghiệt trong tay y giảm nặng, ác niệm trong lòng cứ tuỳ ý sinh trưởng, ma khí ngay lập tức không kiêng dè nổi dậy. Y có thể rõ ràng cảm nhận được, những dòng ma khí không có chỗ đi kia từng tấc hao mòn công pháp của Diệp gia đến gần như cạn kiệt ra sao, đồng thời khiến cho chốn lương thiện trong lòng y vĩnh viễn trống rỗng.
Quả thật giống như giết chết con người Diệp Duy Viễn của quá khứ.
Khó khăn chịu đựng những ngày đó, y phải dựa vào rượu để kiềm nén, cảm giác đau đớn như bị sâu gặm kiến cắn. Rượu phân thành rất nhiều loại, lại có ngàn vạn cách uống, y đã từng uống qua loại rượu không hề có linh khí của nhân gian, tràn ngập trọc khí cùng tạp chất, đã từng uống qua tiên tửu làm từ sương sớm của hoa sen, đã từng uống qua các bầu rượu tiêu sầu, và cũng từng uống qua những chén rượu nhuộm đầy son phấn khí hoa do ca kỹ dâng lên. Lúc trước, y là người luyện võ, rượu chè sẽ làm thân thể tê liệt, nên cho dù có là ngày nghỉ, y cũng sẽ âm thầm căn dặn chính mình không thể quá chén.
Bây giờ, y cũng chẳng là cái gì, những quy tắc kia đã bị ném ra sau đầu.
Thanh Vân mang Diệp Duy Viễn xuyên qua một khu rừng cây rậm rạp âm u, băng qua dòng sông chảy xiết sâu không thấy đáy, y cũng không biết cả hai đã đi bao lâu, bỏ rơi đám truy binh kia được bao xa. Trên đường đi, Diệp Duy Viễn chỉ biết mặt trời mỗi ngày lên cao, mỗi ngày lặn xuống, có lúc trên bầu trời đêm có đầy trăng sao, có lúc không có, có lúc chớp mắt một cái thì trời đã sáng, có lúc vừa nhắm mắt lại thì trời đã tối. Bọn họ không dừng lại, chỉ có vết thương đau đến tê dại nhắc nhở Diệp Duy Viễn, y vẫn còn sống, vẫn còn thở.
Y muốn gọi Thanh Vân dừng lại vài lần, nhưng chỉ cần cặp mắt to chứa đầy thương xót và nước mắt của Thanh Vân, ôn nhu nhìn y chăm chú, y lại không nói nên lời.
Người đuổi giết y ngày càng nhiều, chỉ cần nó dừng lại, dù thân thủ Diệp Duy Viễn có tuyệt vời cỡ nào đi chăng nữa, nhưng bị thương nặng như thế cũng không thể đánh lại nhiều người.
Mãi đến một ngày nào đó, Thanh Vân đột nhiên dừng lại, hí lên một tiếng, không tiến lên một bước. Diệp Duy Viễn tỉnh lại từ trong vô thức, mơ mơ màng màng nhìn về phía trước.
Trước mắt y là vách núi, phía dưới vách núi là tuyết nguyên trắng phau.
Tuyết nguyên bao la, một chút cũng không nhìn thấy ranh giới, nhìn lâu chỉ sợ sẽ chảy nước mắt.
Ma Vực y muốn đến nằm sâu trong tuyết nguyên này.
Trăm ngàn năm qua, chính đạo nhân sĩ không ngừng tranh luận về vị trí cụ thể của Ma Vực.
Bọn họ nhất trí cho rằng mảnh đất thần bí này nằm sâu trong tuyết nguyên phương bắc, ngoại trừ một số ít ma tu, không ai biết rốt cuộc làm sao để xuyên qua tuyết trắng mênh mông cùng rừng thông rậm rạp, đi tới lối vào thật sự của Ma Vực.
Diệp Duy Viễn xoay người xuống khỏi lưng Thanh Vân, bước sâu bước nông dẫm lên lớp tuyết đọng, loạng choạng tiến về phía trước. Y đi rất chậm, mỗi một bước kéo lê ra dấu chân thật dài, tựa như tiếp theo sẽ ngã xuống trong nháy mắt.
Cho đến khi y đi thật xa, Thanh Vân bị y bỏ rơi ở chỗ cũ vẫn không đuổi theo. Y cũng không thúc giục, từ xa xa nhìn nó lần cuối cùng. Hình như nó cũng nhìn y, tiếng kêu chấn động đến mức làm cho tuyết đọng trên những chạc cây rơi lã chã, rớt xuống lông mày và bả vai của Diệp Duy Viễn, khiến y trông rất giống người tuyết.
Chân thân của Thanh Vân là thanh giao long*, chỉ thiếu chút nữa có thể trở thành rồng chân chính, bởi vì một lần chịu ân huệ vô tình của y nên nó đã từ bỏ cơ hội dược long môn*, hoá thân thành thanh tông mã ở bên cạnh y làm thú cưỡi.
*Giao long: Là loài thuỷ thú có huyết mạch của long tộc, chỉ cần vượt qua kiếp nạn là có thể biến thành rồng thật sự, có sức mạnh cường đại. Trong tiếng việt thì giao long còn được gọi là con thuồng luồng.
*Dược long môn: Nghĩa là nhảy cửa rồng, ý chỉ cơ hội được biến hoá thành rồng của Thanh Vân.
Nó có thể mang một kẻ nhập ma như y đến đây đã là cực hạn, con đường sau này chính y phải tự đi.
Diệp Duy Viễn không quay đầu lại nhìn Thanh Vân, từng bước đi ra khỏi tầm mắt của nó.
Nơi đây là băng tuyết vĩnh cổ không bao giờ tan chảy, trong rừng đầy tĩnh lặng, không còn gì khác ngoại trừ tiếng bước chân đơn điệu của y, cùng âm thanh tuyết đọng thỉnh thoảng bong tróc rì rào.
Y nhắm mắt cẩn thận cảm thụ, chậm rãi phát hiện một luồng ma khí cực kỳ nhẹ trong gió. Ma khí nhiễu động một phần nào đó trong người y, khiến y trở nên tâm phiền ý loạn.
Chỉ có những kẻ tu luyện ma công, đầy sát nghiệt trong tay mới cảm nhận được rốt cuộc có cái gì bên trong luồng ma khí này.
Dựa theo tung tích lưu động của ma khí, Diệp Duy Viễn đi sâu vào trong rừng thông, càng đi vào, cảm giác mê muội này lại càng mãnh liệt. Y nghe thấy tiếng cầu xin tha mạng của những người đã nói với y trước khi bọn họ chết, nghe thấy tiếng cười nói của Diệp Cao Sầm cùng thê tử mới xuất giá, bọn họ thì thào bên tai Diệp Duy Viễn, nói y là ma đầu, nói y là tên đao phủ máu lạnh.
“Diệp gia chúng ta không có loại người như ngươi.”
Là âm thanh của Diệp Phong Thành.
Y nghe thấy mà cả kinh, nhất thời tỉnh lại từ trong tâm ma.
Quan sát bốn phía, y phát hiện nếu mình tỉnh chậm một chút, chỉ sợ phải vòng vèo về đường cũ.
Y đã nhập ma mà còn như thế này, càng không biết những chính đạo nhân sĩ tới đây sẽ đụng phải khảo nghiệm như thế nào, chẳng trách trăm ngàn năm qua rất ít người có thể tìm đến vị trí thật sự của Ma Vực.
Có tâm đề phòng, y sẽ không rơi vào trong tâm ma lần thứ hai. Đi dọc theo phương hướng ma khí ngày càng trở nên nồng đậm, y phát hiện rừng cây xung quanh càng trở nên rậm rạp âm u, khiến y có ảo giác đêm đen sắp ập đến. Vết thương của Diệp Duy Viễn đông cứng, máu chảy ra cô đọng thành băng mỏng, da thịt xung quanh tím xanh lên, sờ vào cũng không có một chút tri giác.
Nếu như đổi thành một người bình thường ở đây, chỉ sợ đã sớm bị đông cứng.
Đến chỗ ma khí dày đặc nhất, mọi thứ trước mắt Diệp Duy Viễn trở nên rộng rãi sáng sủa: Một mảnh tuyết nguyên trống trải, trời đất chung một sắc màu, trắng loá đến chói mắt, chỉ có một sinh linh sống sót là y đang mờ mịt nhìn xung quanh.
“Người từ đâu đến?”
Lớp tuyết dưới chân y phát sinh một trận chấn động, thanh âm nặng nề khàn khàn phát ra từ dưới nền đất này.
“Diệp gia Diệp Duy Viễn.”
Âm thanh của Diệp Duy Viễn không lớn, còn bị gió tuyết nhấn chìm, không biết có thể truyền đến tai ma vật dưới lòng đất kia hay không.
“Diệp gia nào?”
Thiên hạ nhiều gia tộc họ Diệp như vậy, ma vật kia như ôm may mắn truy hỏi.
“Diệp gia của thành Vẫn Nhật.”
“Ta không tin.” Âm thanh của thứ kia to lên, ù ù như sấm vang, mang theo cố chấp điên cuồng bên trong, “Ta không tin! Ta không tin! Người trẻ tuổi, đừng có lừa gạt ta!”
“Vậy ta có thể dùng máu của mình để chứng minh, ta chính là người của Diệp gia, ngài thấy thế nào?”
Diệp Duy Viễn cầm đao cắt một vết sâu tới tận xương trên cổ tay, sau một lát, bởi vì trời rất lạnh nên máu không chảy ra, y lại không chút do dự rạch thêm một đao trên khuỷu tay.
Không mất bao lâu, trên cánh tay y đều là máu, nhưng nét mặt y lại sừng sững bất động, tựa như kẻ đang chảy máu kia không phải là mình.
Máu ấm rơi xuống tuyết như có ý thức hội tụ thành một dòng chảy mảnh mai, tiến về chỗ tuyết trũng, rồi bị ma vật kia hút vào gần hết. Ma vật thấy máu, động tác trong lòng đất càng ngày càng càn rỡ, tuyết trắng không còn là vật chết vào thời khắc này, chúng biến thành một phần thân thể của ma vật, điên cuồng nhấp nhô phập phồng, truyền đi những gợn sóng lăn tăn từ chỗ Diệp Duy Viễn đứng ra đến thật xa.
Trên người Diệp Duy Viễn vốn bị thương, mất máu kịch liệt như vậy khiến sắc mặt y trắng bệch, đôi môi hiện ra trạng thái xanh tím.
Hơi thở của y hoà vào làn sương mù trong tuyết, không mang theo một chút nhiệt độ nào, còn tuyết lớn đọng trên quần áo của y, khiến cả người y hoá thành một bức tượng băng. Nếu như không phải mí mắt của Diệp Duy Viễn vẫn còn nhấp nháy như một con bướm không chịu an phận, bất kỳ người nào cũng đều sẽ cho là y đã chết.
“Là huyết mạch của Diệp gia, là máu của Diệp gia, ha ha ha ha ha ha ha ha, kẻ phản bội Diệp gia, kẻ phản bội!”
Ma vật đã hút máu no nê kia chấm dứt làm loạn, cười lớn không ngừng ở sâu trong lòng đất, tiếng cười vang vọng giữa đất trời, nghe vô cùng khủng bố.
Vết thương trên cánh tay Diệp Duy Viễn vẫn tiếp tục chảy máu. Y lung lay hai lần, ngay lúc trông y có vẻ sắp quỳ rạp xuống đất tuyết, y vẫn giữ vững cơ thể, đứng nghiêm thẳng tắp.
“Đến đây nào, đệ tử trẻ tuổi của Diệp gia, đến chỗ ta, để ta nhìn ngươi thật kỹ.”
Đại địa chấn rung chuyển, mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào khác của trước đây. Diệp Duy Viễn nhìn thấy mặt đất trước mắt mình nứt ra. Cách mũi chân y chưa đầy một tấc là một hang động lớn, tuyết đọng bên rìa cửa động không rớt xuống, còn bên trong tối đen, khiến người không thấy rõ đến tột cùng.
Sau một giây, ánh lửa lần lượt sáng lên, y mới biết rõ đây là một cầu thang đá không tài nào nhìn thấy được điểm cuối cùng. Trên hai bên vách tường, cứ mười bậc thang thì có một bó đuốc làm từ mỡ động vật không biết tên.
Ngọn lửa xanh thẳm đang cháy vượng, không chút nào để người ta cảm nhận được ấm áp.
Đây chính là lối vào thật sự của Ma Vực trong truyền thuyết.
Diệp Duy Viễn không chút do dự bước một bước, đi vào thế giới chưa biết này.
Sau lưng y, vết nứt trên mặt đất chậm rãi khép lại. Y bước xuống một bước, cầu thang phía sau liền biến mất, nhưng y không hề quay đầu lại, giống như y xưa nay chưa từng hối hận.
Trong tuyết nguyên, ngoại trừ những vết chân chẳng mấy chốc sẽ bị tuyết lớn vùi lấp, sẽ không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
35 chương
10 chương
11 chương