Biên tập: Mr.Downer Giang Trì Tố lưỡng lự cạnh cửa, không biết có nên đi vào hay không. Dung mạo của nàng đã khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp như trước, một bộ váy xanh biếc mới làm nổi bật lên nét tươi tắn khắp người như tử đằng mới nở, nhưng mà nàng đang nhíu mày, hình như phải làm một chuyện khiến người khó xử. “Giang tiểu thư, có chuyện gì thì xin mời vào nói.” Nếu chủ nhà đã lên tiếng, nàng đơn giản không còn xoắn xuýt. Vào lúc này, Diệp Phong Thành đang tập trung đánh cờ cùng chính mình, không nhìn nàng. Trên bàn cờ, cờ đen cờ trắng cắn giết lẫn nhau, thế cuộc khó bề phân biệt, cũng không biết bên nào có thể hoàn toàn nuốt chửng đối phương. Diệp Phong Thành nhặt một quân cờ đen lên, cũng không hạ xuống, dường như đang chăm chú suy nghĩ xem phải đặt nó ở vị trí nào mới có thể phá giải câu đố này. Trong hơn mười ngày ngắn ngủi, hắn trở nên gầy vô cùng, đường nét cứng ngắc như bị dao gọt, xương gò má lộ ra, bên trong khí chất ít đi một chút phong lưu, nhiều hơn mấy phần âm hiểm, chỉ duy nhất đôi mắt phượng kia càng trở nên thâm trầm, tựa như một vòng xoáy, nhìn lâu khiến người khác cực kỳ kinh hãi. “Nói đi.” Nhìn thấy quân cờ đen được đặt xuống một vị trí mà nàng không bao giờ nghĩ đến, Giang Trì Tố thốt lên tiếng kinh ngạc nho nhỏ. “Không có chuyện thì không thể bái phỏng Diệp thành chủ sao?” Nàng có ý định thay đổi bầu không khí này, “Cờ đen… Trông có vẻ sắp thua?” Giữa hai bên quân cờ giằng co không ngừng kia, chỉ cần có một phương lui lực, thì sẽ bị một phương khác vồ giết hoàn toàn. Qua vài hiệp, cờ đen thua cờ trắng mười mục, tình thế trở nên khó khăn. Diệp Phong Thành vẫn không nói gì, cứ làm theo ý mình. Bị mất mặt, nàng dứt khoát tóm tắt rõ ràng mục đích mình đến đây, “Ta chỉ tới thông báo cho ngươi một tiếng, Hoài Thanh đạo nhân quyết định hoàn toàn huỷ diệt thành Văn Cống vào chạng vạng ngày hôm nay, sau đó bố trí cấm chế, chôn sâu dưới lòng đất để vĩnh viễn không thấy ánh sáng mặt trời.” “Ừm.” “Ngày mai sẽ trở về Trung Nguyên, ngươi có muốn đi cùng với chúng ta không?” “Không cần.” Diệp Phong Thành đáp trả cực kỳ qua loa, khiến cho những lời còn lại của nàng không thốt ra được. Dù sao là người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, hắn đã hạ quyết tâm bảo vệ người trong kia, ai tới khuyên bảo cũng đều vô ích. Kế hoạch tiêu diệt rầm rộ còn chưa chân chính bắt đầu đã phải hạ màn, chỉ còn một chút công tác giải quyết hậu quả. Vì thế bọn họ phải dừng chân trong tuyết nguyên hơn nửa tháng mới xem như xử lý hết sạch. Không ai biết rốt cuộc sâu trong lòng đất đã xảy ra chuyện gì vào ngày hôm đó. Chỉ có hai người biết rõ, một là Diệp Lang Thuỷ đã chết, hai là Diệp Duy Viễn đến giờ vẫn còn bất tỉnh hôn mê. Để lại cho bọn họ vô số bí ẩn, cùng bầy hồng y quỷ làm sao giết cũng không hết. Mất đi Diệp Lang Thuỷ làm chỗ dựa, mới đầu đám thi sống cùng lũ rối còn dựa vào địa thế hiểm trở để chống cự, khiến bọn họ tổn thất vài người, nhưng sau đó chúng dần dần mất đi sức mạnh đáng sợ, không khác gì ma vật tầm thường, bọn họ cứ thế mà giết sạch như cắt rau gọt dưa. Không phải không có người bắt một vài người rối sống về tra hỏi, nhưng lũ quái vật này cứng miệng cực kỳ, làm sao cũng không cạy được, cuối cùng chỉ có thể giết đi, tránh để chúng sống rồi đi gieo vạ cho thế gian. Tại sao nhật thực lại xảy ra sớm mười ngày, tại sao Diệp Lang Thuỷ yên lặng ngàn năm lại đột nhiên quyết định trở lại? Vì để biết được đáp án, hơn nửa tháng nay bọn họ lật tung thành Văn Cống, nhưng ngoại trừ một cái quan tài rỗng cùng một cái đầu mục nát hơn nửa trong địa cung, còn lại không tìm được gì. Đầu nguồn của tất cả tội ác, Diệp Lang Thuỷ sống không thấy người, chết không thấy xác, làm cho mọi người kinh hồn táng đảm, chỉ sợ lần thứ hai thả hổ về rừng. Bất đắc dĩ, bọn họ không thể không dời mắt đến cái người mà Diệp Phong Thành đã dùng mạng để mang ra khỏi Ma Vực thâm sâu. Liên quan đến việc xử trí Diệp Duy Viễn, ý kiến của bọn họ cơ bản chia thành hai phe: Một phe nhớ đến ân cứu mạng của Diệp Duy Viễn, nguyện ý chờ y tỉnh lại, nghe y kể những gì xảy ra ngày hôm đó rồi mới quyết định tiếp, còn một phe có thân bằng hảo hữu chết trong tay Diệp Duy Viễn, kiên trì muốn tiến hành xâm lấn thần thức của y để biết được chân tướng, cho dù hoàn toàn tổn hại thần trí của y cũng không thương tiếc. Dù sao trong mắt bọn họ, Diệp Duy Viễn đã nhập ma, tội nghiệt chồng chất, chết cũng chưa hết tội. “Y… Vẫn chưa tỉnh sao?” Giang Trì Tố cẩn thận quan sát sắc mặt của Diệp Phong Thành, “Xin lỗi, ta không phải cố ý muốn…” Nghe thấy nàng giải thích, Diệp Phong Thành lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không có giận chó đánh mèo với nàng, “Chưa tỉnh.” Từ ngày được hắn mang ra khỏi lòng đất, Diệp Duy Viễn vẫn hôn mê, đến nay chưa có dấu hiệu tỉnh lại. “Diệp Phong Thành, chúng ta đều muốn biết ngày hôm đó xảy ra cái gì, ngươi đừng nên oán hận Hoài Thanh, bản chất của hắn không xấu…” Nói được một nửa, Giang Trì Tố cũng cảm thấy không thể tiếp tục thuyết khách, rụt rè ngưng miệng. Hoài Thanh đạo nhân chính là một trong những người muốn tìm kiếm chân tướng trong thần thức của Diệp Duy Viễn. Sau khi bị Diệp Phong Thành cự tuyệt, Hoài Thanh mất mặt bèn quát mắng hắn bao che cho ma vật, không chịu vì thiên hạ muôn dân mà đại nghĩa diệt thân*. *Đại nghĩa diệt thân: Vì đại nghĩa không quản người thân. “Giang tiểu thư, hắn là người như thế nào, trong lòng mỗ tự có kết luận.” Đụng vào cái đinh không mềm không cứng như thế này, trong tâm Giang Trì Tố càng thêm bực tức Hoài Thanh đạo nhân. “Không cần tiếp tục truyền lời giùm hắn, có chuyện gì thì cứ để hắn đến nói với mỗ.” Giang Trì Tố đỏ mặt tới tận mang tai, cúi đầu nhìn, phát hiện chẳng biết từ khi nào thế cuộc đã trở nên long trời lở đất: Hoá ra một bước kia của Diệp Phong Thành lúc đó là muốn khai thông cục diện bế tắc, bắt đầu đánh lại từ vị trí kia. Cờ đen thoạt nhìn không có chút đầu mối nào giờ đã kết thành cự thú mở to miệng đầy máu, bao vây cờ trắng nguyên bản chiếm hết ưu thế, nuốt gọn vào bụng. Nàng ổn định tâm trí rồi nói, “Thế nhưng Diệp thành chủ, ngươi đừng trách ta nói chuyện khó nghe, dù tâm của Diệp Duy Viễn bây giờ vẫn còn lương thiện, nhưng y đã nhập ma thì cũng giống như ở bên vách đá cheo leo, ngày nào đó sẽ không còn cách khắc chế dục vọng nơi đáy lòng, rơi xuống vực sâu vạn trượng, hết thảy liền xong.” “Ngươi cũng tới khuyên mỗ nên vì đại nghĩa diệt thân sao?” Diệp Phong Thành liếc qua nàng một chút, bên trong ánh mắt có thứ gì đó khiến khắp cả người nàng phát lạnh, “Doãn Tĩnh, đến đưa Giang tiểu thư trở về.” “Không, ta tới là để bàn luận với ngươi về một vài thứ.” Tuy một khắc trước còn có chút chần chờ, Giang Trì Tố đột nhiên trở nên dũng cảm hơn, nàng nhìn thẳng vào cặp mắt của Diệp Phong Thành, cố gắng tìm kiếm đáp án mình muốn trong đó, “Thiên hạ muôn dân chẳng qua chỉ là cái cớ, y vì muốn cứu ngươi nên mới làm như vậy, đúng chứ?” “…” Thấy Diệp Phong Thành không nói tiếng nào, nàng liền biết hắn đây là thừa nhận. “Y ở bên vách đá, chỉ có ngươi mới cứu được y, ngươi chung quy sẽ không để ý đến huyết thống…” “Sẽ không.” Đã hiểu nàng muốn nói cái gì sau đó, Diệp Phong Thành bình tĩnh cắt ngang nàng, “Ngươi không hiểu, bất kể như thế nào ta cũng sẽ không buông tay.” Giang Trì Tố cho rằng đây là huynh đệ tình thâm bình thường, vì vậy nghi ngờ sẽ có một ngày hắn từ bỏ Diệp Duy Viễn. Nhưng chỉ mình hắn biết rõ, muốn hắn buông tay, không bằng muốn hắn chết đi. “Thế nhưng… Nhỡ như hồn phách của Diệp Lang Thuỷ còn thật sự ở lại trên người y, ngươi phải làm thế nào?” Ngay lúc sắp sửa cáo từ, Giang Trì Tố đột nhiên đặt câu hỏi, không đợi câu trả lời của hắn đã vội vàng rời đi. Sau khi Giang Trì Tố cáo từ, Diệp Phong Thành không còn lòng dạ tiếp tục ván cờ kia, hắn quay người, đi vào buồng trong. Cửa sổ khép chặt, u tĩnh như chết. Than lửa trong chậu vẫn còn một tia ấm áp. Điều duy nhất khiến hắn an tâm chỉ có người đang ngủ thoáng thở gấp kia. “Ngươi mơ thấy cái gì?” Hắn ngồi bên giường của Diệp Duy Viễn, giúp y lau mồ hôi lạnh trên thái dương. “Sáng mai, chúng ta sẽ trở về, về thành Vẫn Nhật. Ta cũng không biết ngươi có muốn về đó hay không, thế nhưng cũng phải chữa lành vết thương cho ngươi. Dù gì ta đã không còn là thành chủ, nếu như ngươi không muốn tiếp tục ở lại đó, ta sẽ dẫn ngươi rời đi.” “Ngươi luôn nói ngươi muốn xuống địa ngục, kỳ thực kẻ chân chính phải xuống địa ngục chính là ta.” Trong toàn bộ cực khổ Diệp Duy Viễn gặp phải vài chục năm trước, hắn vẫn sắm vai một nhân vật thờ ơ lạnh nhạt. Nếu lúc ấy hắn vươn tay ra giúp y, liệt sẽ có thể thay đổi kết cục này hay không? “Ta hối hận, thế nhưng hối hận cũng không có tác dụng gì…” Dù hắn nói nhiều như vậy, nhưng người đang ngủ kia vẫn không hay biết. Đây có lẽ là giấc ngủ bình yên nhất, lâu dài nhất trong nửa cuộc đời cô độc của y. Không cần gánh vác những trách nhiệm nặng nề, không phải bị vận mệnh tàn nhẫn hoang đường lôi kéo. “Trước đây ngươi cũng như thế này mà nhìn ta sao?” Trong những đêm dài đã qua trước đây, Diệp Duy Viễn cũng giống như thế này phải không? Ôm hi vọng hư vô mờ mịt trong lòng, ở ngoài cửa lẳng lặng chờ đợi. “Vào lúc ấy, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay lộ ra ngoài chăn của Diệp Duy Viễn. Diệp Duy Viễn trở nên gầy gò đến lợi hại, dưới làn da mỏng manh hiện lên gân xanh. “Lần này dù bất cứ kẻ nào nói gì, cũng đến lượt ta bảo vệ ngươi.” Trong ánh mắt của hắn chứa đựng nhu tình hiếm thấy, tựa như ánh sao đầy trời, cùng một chút hơi ẩm mờ mịt. “Bọn họ không ai biết, ngươi là mệnh của ta, không có ngươi, ta sống cũng không có ý nghĩa gì.” Trong ký ức của Diệp Phong Thành, thành Vẫn Nhật chưa bao giờ đổ mưa lớn như vậy, chỉ trừ một lần. Từ lúc hoàng hôn của một ngày nào đó, chân trời xuất hiện mây đen mênh mông, che lấp mặt trời, trầm trọng khiến người ta không thở nổi. Tia sét xanh xuyên qua những rặng mây, xé rách bầu trời tăm tối. Tiếng sấm nặng nề như thiên quân vạn mã đang đánh trống tiến công giữa không trung, cho đến khi mưa to dữ dội rơi xuống, nối thành đường trong đất trời, tựa như một toà giam, nhận chìm tất cả sinh linh. Diệp Phong Thành đứng lặng trước cửa sổ, nhìn chăm chú cảnh vật bên ngoài, đoán không ra hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Kết quả của việc tiên đoán trên sa bàn đã bị hắn dùng tay xoá đi, nhưng trong lòng hắn rõ ràng như gương sáng: Mưa to khác thường này chẳng qua chỉ là điềm báo, nguy cơ thật sự tiềm tàng đằng sau trận mưa này. Ma giao ngủ đông ngàn năm dưới đáy biển xuất thế, sắp sửa hoá rồng. Nếu để cho nó thành công hoá thành ma long, đứng mũi chịu sào gặp xui xẻo chính là thành Vẫn Nhật đối diện biển cả. Vào giờ phút này, bỗng có người gõ cửa, cắt đứt suy nghĩ của hắn. “Vào đi.” Hắn vốn tưởng rằng người đến là Doãn Tĩnh trở lại báo cáo, hoặc là Diệp Cao Sầm, không ngờ tới đó là Diệp Duy Viễn, ánh mắt trở nên nhu hoà hơn một ít, “Sao ngươi lại tới đây?” Phần lớn thời gian Diệp Duy Viễn đều ở trong thành, gần như đầu mỗi tháng sẽ trở về khoảng hai ba ngày. Bình thường mà nói, bây giờ chưa tới thời điểm y trở lại đây. Y vội vã chạy về như vậy, chỉ sợ đã nhận ra được điều gì bất thường. “Người của ta gặp được bóng ma khổng lồ trên biển, nhưng ẩn náu sau mây mù nên không thấy rõ ràng. Tuy rằng ta không thể xác định, nhưng cái bóng này cùng tất cả dị thường đang xảy ra cũng không phải ngẫu nhiên, đúng không?” Y bị mưa to dầm ướt, quần áo dính sát vào người, cuối sợi tóc cùng đầu ngón tay đều nhiễu nước, cả người lạnh như băng, chỉ có trong ngực còn lưu một chút nhiệt khí, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với nhiệt độ ấm áp như mùa xuân trong phòng. Y dĩ nhiên cũng nhận ra bộ dạng mình không thích hợp, chỉ sợ sẽ truyền hàn khí cho người kia, làm sao cũng không chịu tiến thêm một bước. “Ngươi đoán cũng không sai, cái bóng đó chính là ma giao đang hoá rồng.” Diệp Phong Thành rủ tầm mắt, “Nó có chút ngọn nguồn với tổ tiên của Diệp gia, nhưng nhìn điệu bộ hiện tại này, chỉ sợ không phải thiện duyên gì.” “Nói cách khác,” Diệp Duy Viễn hít sâu một hơi, “Chúng ta với nó, chỉ có một bên có thể sống, phải không?” “Gần như vậy.” Diệp Duy Viễn cao lên rất nhiều so với lúc mới tới, từ một thiếu niên tưởng chừng như gập lại sẽ gãy đã trưởng thành thành một thanh niên kiên cường gầy gò. “Còn bao nhiêu thời gian?” Y ngắm nghía bội đao quanh hông, giả bộ hững hờ hỏi hắn. “Đến giờ dần ba khắc ngày kia.” Dù thế nào, suy tính của Diệp Phong Thành đều không có khả năng sai lầm. “Ta đây phải đi mau.” Biết được đáp án mình muốn, Diệp Duy Viễn xoay người rời đi. Cho đến nửa đêm ngày kia, thời gian còn lại của bọn họ nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, y không nên tiếp tục ở lại trong đây. “Đợi đã.” Vốn im lặng không nói gì, Diệp Phong Thành đột nhiên gọi y một tiếng, khiến cả người y dừng bước, vô cùng do dự quay đầu lại, “Còn có việc gì?” “Khi nào xuất phát?” “Ước chừng là chạng vạng ngày hôm nay.” “Ngươi đeo cái này vào.” Diệp Phong Thành lấy ra từ trong lòng một mặt ngọc đồng xu có buộc dây đỏ. Mặt ngọc này thoạt nhìn là do người mới học làm ra, điêu khắc một con đà long* cắn đuôi, đường nét rất nhiều chỗ trông có vẻ vụng về. Nhưng mà chắc nó đã được chế tác từ rất nhiều năm trước, dây đỏ bị sờn lộ ra xơ bông, trong xơ bông trắng xen lẫn loáng thoáng vài sợi tơ đỏ như máu, tựa như đã đeo thật lâu, nên máu trong tim cũng thấm vào. *Đà long: Hình như là con cá sấu… Trong Tây Du Ký thì đà long là cháu ngoại của Tây hải Long vương. “Bùa hộ mệnh, có lẽ sẽ hơi hữu dụng, ta không rõ lắm, nhưng mang theo cũng không hại chỗ nào.” Diệp Phong Thành mời thêm một lần, Diệp Duy Viễn mới cực kỳ do dự tiến lên, để lại một hàng vệt nước ướt nhẹp trên nền gạch. “Xin lỗi.” Y trầm thấp lặp lại một lần, “Ta… Không phải cố ý.” “Cái gì?” Diệp Phong Thành cũng không biết y chỉ chuyện gì, chỉ đặt vật nhỏ này vào trong tay y. Tiếp nhận mặt ngọc, Diệp Duy Viễn cũng không ngay lập tức buông ra, mà trái lại cầm lấy bàn tay của Diệp Phong Thành. “Thành chủ, mạo phạm.” Như cảm thấy thật ngại, y dời ánh mắt, tránh né không dám nhìn Diệp Phong Thành, “Ta cũng có đồ cho ngươi.” Không rõ y muốn làm cái gì, nhưng Diệp Phong Thành chợt nhíu mi khi nghe thấy xưng hô kia của Diệp Duy Viễn, không nói gì thêm. “Ngươi đang run rẩy.” Diệp Phong Thành nhận ra bàn tay của Diệp Duy Viễn đang run lên, “Ngươi… Sợ sao?” Dù Diệp Phong Thành có một quãng thời gian dài không tập kiếm, kiếm của hắn cũng bị phong tồn sâu trong kiếm các, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ giáo huấn của Diệp Cao Sầm: Người luyện võ kiêng kỵ nhất chính là sợ hãi trước khi ra trận. Nếu để cho Diệp Duy Viễn như vậy mà đi, chỉ sợ sẽ… Lúc ấy hắn liền muốn giữ y lại. “Có thể có một chút… Thành chủ, đợi một lát xảy ra chuyện gì cũng đừng nói chuyện, kính nhờ.” Diệp Duy Viễn nắm tay hắn rất chặt, Diệp Phong Thành có thể cảm nhận được vết chai bởi vì cầm đao quanh năm trong lòng bàn tay y. Tuyết quang loé lên, bội đao của Diệp Duy Viễn rút ra khỏi vỏ, cắt một vết trên lòng bàn tay của Diệp Phong Thành. “Xong rồi.” Ngón tay của Diệp Duy Viễn lau vết máu kia, “Như vậy là được rồi.” Đau nhói chỉ trong nháy mắt, theo đầu ngón tay của y xoa nhẹ, vết thương cũng dần dần khép lại. Lòng bàn tay của Diệp Duy Viễn có chút âm ẩm, nhưng ngón tay lại lạnh. Khi ngón tay vuốt qua vết thương, ngưa ngứa một chút, nhưng nhiệt độ cùng xúc cảm tựa như in dấu trong lòng hắn, dù bao nhiêu năm trôi qua cũng làm cho hắn không tài nào quên được. Từ góc độ của Diệp Phong Thành, chỉ có thể nhìn thấy lông mi khẽ rung động cùng đôi môi giương lên nhợt nhạt của Diệp Duy Viễn. Gần gũi tựa như chỉ gặp trong mơ. “Ngươi đang làm gì?” Hắn cảm thấy rất khó mới không để cho mình mất bình tĩnh. “Một chút chuyện nhỏ.” Nếu Diệp Duy Viễn không muốn nhiều lời, hắn cũng sẽ không hỏi thêm. Giọt máu đỏ thẫm chảy xuống dọc theo lưỡi đao, đến giữa đường liền ngấm vào trong, giống như chưa từng tồn tại. “Nếu như ta không trở về, thì để nó lại cho ngươi làm vật tưởng niệm đi…” Diệp Duy Viễn cúi đầu, thu hồi đao vào trong vỏ, cần cổ chợt hiện một vệt đỏ ửng mơ hồ, “Thôi, cũng không cần phải.” “Ngươi sẽ trở về sao?” “Diệp Phong Thành, những người như chúng ta, đều là binh khí bảo vệ ngươi. Nếu như ta ở vị trí của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không vì một cây đao gãy mà thương tâm.” Huống chi, ngươi sẽ thật sự khổ sở sao? Lời nói tiếp theo này, y không nói ra, mà thay đổi một ngữ khí khá uyển chuyển, “Nhỡ như, ta nói nhỡ như… Nếu như mọi người chúng ta không trở về…” “Đừng nói gở.” Nhưng Diệp Duy Viễn không để ý hắn cắt ngang, vẫn cứ nói cho xong, “Nếu như ta chết, thay ta chuyển lời với tiểu thúc thúc, nói Diệp Duy Viễn đã để hắn thất vọng rồi.” “Ta đi đây,” Ngón tay của y ôm chặt mặt ngọc kia, “Cảm ơn bùa hộ mệnh của ngươi.” Y bước đi vừa nhanh vừa vội, như sợ vật gì đó sẽ đuổi theo từ sau. Cánh cửa kia vừa đóng lại, bên trong khôi phục sự yên tĩnh chết chóc. Diệp Phong Thành cũng chỉ đứng yên, không nhúc nhích, tựa như khó có thể mô tả thống khổ tích tụ trong lòng hắn. Dường như có người xách đèn lồng đến đón Diệp Duy Viễn, nhưng ánh lửa yếu ớt kia cũng bị nuốt gọn vào màn mưa lạnh thê thảm. Diệp Duy Viễn giống như phát hiện ngẩng đầu lên, nhìn về phía tiểu lâu cao cao thấp thoáng giữa cây cối. Nhưng mưa thật sự rất lớn, ngăn cản tầm mắt của y, khiến y không tài nào thấy rõ thứ gì đó sau một mảnh đen kịt. “Đi nhanh đi.” Còn phía trước, đưa tay không thể thấy được năm ngón tại cuối con đường này, giống như tương lai của bọn họ. Khi Diệp Phong Thành tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã có chút u ám, mơ hồ có thể nhìn thấy chút dáng hình của mặt trăng. Mấy bữa nay cũng không thật sự yên giấc, Diệp Phong Thành chỉ cảm thấy đau đầu như búa bổ. Hắn mở cửa sổ, liếc mắt nhìn, hoàng hôn đã nhuộm băng tuyết thành sắc lửa, kéo dài ra vạn dặm, gió lạnh thấu xương thổi tới, cho dù chỉ trong nháy mắt, nhưng cũng khiến hắn thanh tỉnh rất nhiều, không còn vô tri vô giác đắm chìm giữa cơn mưa tầm tã âm trầm trong mộng. Buổi chiều, hắn dựa vào bên giường Diệp Duy Viễn ngủ thiếp đi, có lẽ Hoài Thanh đạo nhanh đã đi xử lý chuyện Ma Vực, cho nên tới bây giờ không có ai đến quấy rầy huynh đệ hai người bọn họ, cũng coi như được thanh tịnh. Gần đây, hắn nhiều lần nhớ tới chuyện xưa có liên quan tới Diệp Duy Viễn, rất nhiều ký ức mà hắn cho rằng mình đã quên. Hắn nhớ rõ trận mưa to quỷ dị liên tiếp đổ xuống vài ba ngày. Trong mấy ngày đó, toàn thành giới nghiêm, cửa thành đóng chặt, còn đoàn người của Diệp Duy Viễn không rõ sinh tử mà chiến đấu với ma giao trong biển. Dù là bất cứ loại pháp thuật nào cũng đều không thể nhìn thấy hết tất cả phát sinh trên đại dương, hắn chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào trong mặt ngọc cất giấu một tia thần hồn của mình —— Chỉ cần mặt ngọc này chưa vỡ vụn, Diệp Duy Viễn tất nhiên vẫn còn bình an vô sự. Đột biến xảy ra vào chiều hôm sau, khi đó mưa nhỏ dần, bao gồm cả Diệp Cao Sầm, đa số mọi người đều cho rằng ma giao đã bị đánh bại. Nhưng khi bọn họ dự định ra khỏi thành nghênh đón đám người Diệp Duy Viễn chiến thắng trở về, mưa máu tanh hôi đổ xuống như trút nước. Giữa mưa máu đầy trời, trong khoảng khắc truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách thần hồn, hắn liền biết Diệp Duy Viễn gặp phải nguy hiểm, mặt ngọc vì bảo vệ y mà vỡ nát. Sau đó hắn mới biết được từ trong những lời kể lại của Diệp Duy Viễn, khi đó ma giao giả vờ chết, lừa y đến gần kiểm tra, y nhất thời không cẩn thận, suýt chút nữa mất mạng. Diệp Duy Viễn còn nói, lúc đó thương tích của y quá nặng đến mức muốn bỏ cuộc, nhưng dường như được ai dắt tay, dùng hết một điểm khí lực cuối cùng xé bụng Giao Long, gặp lại ánh sáng bên ngoài. Hồi ức đứt đoạn tại đây, Diệp Duy Viễn trên giường vẫn là dáng vẻ không hay không biết. Diệp Phong Thành đóng cửa sổ, đi qua dịch góc chăn cho y. Có lẽ trong một thế giới vô hình, có một sợi tơ không ai nhìn thấy liên kết hắn và Diệp Duy Viễn, ngay cả khi bọn họ có đi theo những hướng khác nhau, nhưng chỉ cần tiến về trước theo chỉ dẫn, đều sẽ gặp lại nhau. Nhưng dù thế nào, ràng buộc yếu ớt này đã sắp nứt toác, sẽ không có thêm lần thứ ba. “Nên đổi thuốc cho y.” Vân Nguy Dịch mang theo hòm gỗ đi vào rồi mở ra, xếp đủ loại bình sứ ly ngọc thành một hàng dài. “Làm phiền tiên sinh.” Hắn giúp Vân Nguy Dịch nâng Diệp Duy Viễn dậy, cẩn thận mở vạt áo trước ngực cùng tháo bông băng, lộ ra vết thương đã tạm thời đóng vảy. Nửa tháng trôi qua, dược liệu quý hiếm đã dùng hết như nước chảy trên vết đao đâm này, cuối cùng cũng thấy một chút hiệu quả. Vân Nguy Dịch dùng vải mềm thấm ướt, lau đi mồ hôi xung quanh vết thương cùng thuốc mỡ còn dính, rồi thoa lại từ đầu trên vải bông mềm mại sạch sẽ. “Tuy nói sát khí do binh khí mang đến đã bị Vân mỗ loại trừ hơn một nửa, thế nhưng suy xét đó là đao Lang Thuỷ, có thể khép lại như thế này, cũng coi như tương đối khá tốt.” Vân Nguy Dịch rửa sạch hai tay trong chậu đồng, “Theo lẽ thường mà nói, y nhập ma như vậy, đáng lý ra đã bị sát khí trên đao trực tiếp đốt thành tro, nhưng y lại còn sống, thật là quái lạ…” Lão thoáng nhìn qua sắc mặt trầm trọng của Diệp Phong Thành, thanh âm dần dần nhỏ xuống, “Mà thôi, mà thôi, Diệp thành chủ, y còn sống.” Vết thương do đao đâm vẫn còn có chút đỏ ửng, dù nhìn mấy lần đều cảm thấy giật mình, trừ nó ra, xung quanh còn rất nhiều vết thương cũ đã lành từ lâu, tầng tầng lớp lớp bao phủ nhau, giống hệt như những tấm ảnh thu nhỏ của Diệp Duy Viễn đã vào sinh ra tử vì Diệp gia nửa đời trước. Hắn muốn chạm vào, nhưng sợ hãi như vậy sẽ làm đau y. Máu đã đổ xuống vĩnh viễn không cách nào lau sạch… “Diệp thành chủ, đến lượt ngươi.” Rửa tay xong, Vân Nguy Dịch lấy ra vài thứ khác, ý bảo Diệp Phong Thành ngồi xuống trước mặt lão như bình thường, “Kiếp trước của Vân mỗ nhất định thiếu nợ huynh đệ các ngươi một khoản lớn, nên bây giờ mới bị sai bảo như thế này, hệt như con la, một chốc cũng không rảnh rỗi.” Diệp Phong Thành đã uống Ngọc Gian Hương trong một khoảng thời gian dài, độc tính đã tích tụ sâu trong đan điền, muốn hoàn toàn thanh lý cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Vì vậy Vân Nguy Dịch đã điều chế phương thuốc thứ ba, muốn Diệp Phong Thành nhất định phải dùng theo quy củ lão đã đề ra, bỏ một lần cũng không được, chỉ như vậy mới có thể từng chút một bức độc tính ra khỏi thân thể. Thanh lý dư độc là quá trình dài dòng mà vô vị, nhưng lại không được mắc một điểm sai lầm. Trên trán Vân Nguy Dịch đổ một lớp mồ hôi dày: Lão ngưng tụ khí kình thành những sợi tơ tinh mịn, chậm rãi thăm dò vào trong kinh mạch của Diệp Phong Thành, từng chút dẫn độc tính đã lơi lỏng ra bên ngoài. “Diệp thành chủ, bùa chú cũng đã giải,” Thời điểm căng thẳng tận cùng, Vân Nguy Dịch cần nói chuyện với người khác, “Tương lai có dự tính gì không?” Sau khi trở lại, Diệp Phong Thành ngay lập tức nhận ra luồng sức hút cổ quái sâu trong đan điền của hắn đã biến mất. Bây giờ nghĩ lại, đó chính là hoá thân cho bùa chú kia, truyền linh lực cùng tinh khí của Diệp Phong Thành cho Diệp Lang Thuỷ trong Ma Vực thâm sâu. “Bây giờ còn chưa nghĩ kỹ.” Diệp Phong Thành nhắm nghiền hai mắt. Tuy nhiều ngày như vậy đã thành thói quen, nhưng tóm lại đây không phải là chuyện dễ chịu: Độc tính bị rút ra từng chút, giống như một cây đao nhỏ nạo vét xương tuỷ của hắn, đau đớn dày đặc dọc theo linh mạch lan toả khắp cả người, cuối cùng hội tụ sâu trong đan điền. “Diệp thành chủ, để Vân mỗ kể cho nghe một chuyện xưa.” Dưới ánh nến ảm đảm, Vân Nguy Dịch kể lại chuyện cũ của bản thân, xem như một chút tiêu khiển trong đêm trường thao thức. Thoạt nhìn trông lão chỉ như một nam nhân trung niên bình thường có chút dung tục, ánh mắt vẩn đục, cử chỉ xốc nổi, bởi vì mập mạp, da thịt lỏng lẻo trên người xệ xuống, cho dù đã từng có dáng vóc thì cũng đánh không lại sự mài mòn của thời gian. Nhưng trong chuyện xưa này, lão đã từng có những năm tháng kinh ý khí phong*. *Kinh ý khí phong: Hình dung tinh thần phấn chấn, khí phách hào hùng. Trước khi chưa nổi danh, lão đã từng thành hôn một lần, tân nương chính là biểu muội thanh mai trúc mã. “Lúc đó ta trẻ tuổi nóng tính, không muốn bị ràng buộc, luôn nghĩ rằng mình còn rất nhiều thời gian, quanh năm để nàng ở nhà chờ ta.” “Có một lần ta bị kẻ hãm hại, đánh cuộc thua, không thể không đi chữa trị cho cung chủ Huyết Duyệt Cung nổi danh tai tiếng kia. Tính cách của ả cung chủ nọ đa nghi, cũng hơi hiểu biết một ít y lý, thấy trong cặn thuốc có kịch độc Ô Đằng Thanh, liền hoài nghi ta muốn hại ả, âm thầm bất động thanh sắc sai thuộc hạ bắt biểu muội ta về tra tấn. Sau đó ta trị hết thương tích cho ả, mới ở trong địa lao nhìn thấy biểu muội đang hấp hối.” Cho dù lão là thần y nổi danh thiên hạ, biểu muội của lão cũng không cầm cự nổi cho đến khi lão cứu được nàng. “Thành chủ, ngươi nhìn dáng vẻ của y, cũng gần giống như dáng vẻ của biểu muội lúc ta mang nàng ra khỏi địa lao đáng sợ đó. Ngươi có chủ kiến như ngươi, nếu ta nói chuyện luân thường cho ngươi nghe, ngươi nhất định sẽ không nghe lọt, chẳng bằng khuyên ngươi đối xử tử tế với y.” Coi như lần này được cứu chữa, nhưng sau này thân thể Diệp Duy Viễn không còn có thể chịu đựng được những lần bị thương nặng. Nghe Vân Nguy Dịch kể chuyện, Diệp Phong Thành nói không rõ trong lòng mình rốt cuộc là tư vị gì. Có ghét cay ghét đắng đối với sự bất lực của bản thân, cũng có đau lòng với người kia. “Sẽ không có lần sau.” Từ nay về sau, đến lượt hắn bảo vệ Diệp Duy Viễn. Nói xong cố sự, đã gần sắp qua nửa đêm. “Chủ nhân, nên xuất phát rồi.” Doãn Tĩnh đến gõ cửa, đây là lúc bọn họ khởi hành về thành Vẫn Nhật. Dù sao trong tuyết nguyên thiếu thốn rất nhiều vật tư, bọn họ ở lại một quãng thời gian dài như vậy, cũng sắp đến cực hạn. “Tuyết lại rơi…” Xe kéo đã chuẩn bị xong, Doãn Tĩnh giúp hắn thu xếp cho Diệp Duy Viễn vào trong xe. Tuyết quang chiếu rọi bình nguyên sáng lên như ban ngày, hoa tuyết nhẹ tựa lông hồng lung lay rơi xuống, giữa đất trời tĩnh lặng. Trước khi vém rèm lên xe, Diệp Phong Thành liếc mắt nhìn bầu trời sao an tĩnh bao la. Ngân hà ngày đông tựa như một dải lụa, ào ào đổ xuống từ đầu này sang đầu kia, ánh sáng màu bạc bao phủ tất cả mọi người. Có thể hết thảy đã kết thúc, có thể không. Nhưng bọn họ vĩnh viễn sẽ không trở lại nơi này, trở lại Ma Vực âm u. Thời điểm đến đây với tâm tình bi ai lẫn cấp bách tựa như chỉ mới ngày hôm qua, nhưng đồng dạng, trong nháy mắt Diệp Duy Viễn đã về tới bên cạnh hắn. Với hắn mà nói, cho dù có vài thứ đã không thể trở lại, chỉ cần Diệp Duy Viễn có thể tốt lên, vậy là đủ rồi. .