Xuân Đình Tử Mạn Sinh
Chương 19
Biên tập: Mr.Downer
Rốt cuộc, Diệp Duy Viễn vẫn không thể nào ra tay.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay của y, khiến cho khí lực của Diệp Duy Viễn bị hút đi ngay tức khắc, không cầm được vũ khí trong tay. Không còn hơi sức, huyệt thái dương của y như bị ai đó đánh một quyền, mạch máu bạo lồi, đập thình thịch, trước mắt là máu chảy mơ hồ như sương mù, trong tai tràn đầy tiếng ong ong chói nhọn, ngay cả âm thanh đao rơi xuống đất cũng không nghe thấy.
Dù đã sớm có dự cảm, nhưng dưới sự chênh lệch sức mạnh áp đảo này, y không khống chế được mà chậm rãi quỳ xuống trước mặt gã, đan chéo hai tay, rũ đầu xuống, lộ ra sơ hở khắp người.
Tư thái chờ chết này khiến Diệp Lang Thuỷ trong quan tài hài lòng.
“Bản tôn đã dự liệu được từ lâu rằng ngươi sẽ đến.”
Gã chậm rãi ngồi dậy, giữa chừng hít một ngụm khí lạnh —— Dù gã có cẩn thận như thế nào cũng ảnh hưởng đến vết thương trước ngực, làm cho một mảnh đỏ ẩm ướt loang lổ trên vạt áo trắng như tuyết.
Hai ngón tay lạnh lẽo nhấc cằm của Diệp Duy Viễn, làm cho y ngẩng đầu đối mặt với gã: Tất cả lớp nguỵ trang đã bị tróc ra, trong đôi mắt của Diệp Duy Viễn là tuyệt vọng, hoảng sợ, cùng căm hận chân thật, đan xen lộn xộn, hình thành một cảm xúc phức tạp đến mức ngay cả bản thân y cũng không diễn tả được.
Diệp Lang Thuỷ chưa bao giờ nhận thức qua một Diệp Duy Viễn như vậy, gã nhìn y chằm chằm, tựa như đang nhìn một vật phẩm thất bại thấp kém.
“Ngươi hận ai? Hận ta sao? Hận ta đã biến ngươi thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này à… Thật buồn cười, Diệp Duy Viễn, ta nói cho ngươi nghe, ngươi đã sớm nhập ma, bổn toạ chẳng qua chỉ đẩy sau lưng ngươi một cái, ngươi sa đoạ thành như vậy hoàn toàn là do trong lòng ngươi có dục vọng mà thôi.”
Trong hai mắt của Diệp Lang Thuỷ đều chứa huyền cơ: Hai đồng tử bên mắt phải, có thể thấy quỷ và nhìn thấu lòng người.
“Ngươi nói cũng đúng, nơi này quả thực không cần tới hai chủ nhân. Nhưng mà… Ngươi sẽ không vọng tưởng có thể thắng nổi ta chứ?”
Hai người bọn họ cách nhau rất gần, Diệp Lang Thuỷ gần như kề sát vào vành tai của Diệp Duy Viễn mà nói chuyện.
Ở trong miệng gã, hết thảy hành động của Diệp Duy Viễn chẳng qua chỉ là đang diễn hề, gã đã biết hết từ lâu nhưng không nói, chỉ ở đây đợi y chui đầu vô lưới —— Không biết từ lúc nào, một tấm lưới kín không kẽ hở đã rơi xuống, bao lấy tất cả.
“Ngươi cho rằng, sau khi ăn mệt một lần thì ta còn có thể tin tưởng Diệp gia các người hay sao?”
Diệp Duy Viễn bị gã áp chế gắt gao, ngoại trừ thỉnh thoảng run lên, căn bản không có cách nào đáp lại.
“Chừa cho ngươi một mạng là vì thân thể này còn có chút hữu dụng với ta.”
Vào năm mười ba tuổi, Diệp Lang Thuỷ tình cờ chiếm được con mắt trái: Lúc đó, mắt trái của gã bị một con quỷ đả thương, nên gã đã dứt khoát khoét mắt quỷ lắp vào trong hốc mắt của mình. Ngày thường, gã sẽ dùng huyễn thuật che giấu mắt quỷ này, nhưng mỗi khi gã sử dụng sức mạnh, ảo giác tróc ra, mắt quỷ sẽ hiện nguyên hình, không có tròng trắng, toàn bộ con mắt đen trầm đến mức ánh sáng không thể xuyên qua.
Nếu nhìn lâu, tựa như muốn hút hồn phách của người khác vào bên trong.
Xác định Diệp Duy Viễn đã bị mắt quỷ yểm trụ, môi gã bất động, nhưng trong cuống họng lại phát ra một tràng rì rầm quái lạ không giống tiếng người.
Những tiếng rầm rì âm trầm nọ thoạt đầu nghe qua không hề có nhịp điệu, nhưng nếu nghe kỹ lại có thể phát hiện trong các âm tiết chứa đựng ẩn dụ sâu xa nào đó, tựa như xua đuổi một loài mãnh thú không biết tên, hoặc giống như kèn hiệu trước chiến tranh.
Đây là yển ngữ dùng để câu thông hồn phách, nghe đâu chỉ có vài đại vu sư có thể liên kết với quỷ thần mới biết cách sử dụng, cho đến nay, nó gần như đã bị thất truyền. Yển ngữ không có hình thức xác định, phần lớn chú ngữ còn được lưu truyền là những câu ca dao được sử dụng khi tế tự lúc xưa.
Diệp Lang Thuỷ là kẻ đã trải qua thời kỳ khi đại lục này còn là một mảnh đất man hoang, vu thuật hoành hành, gã xướng đi xướng lại những âm tiết nọ. Gã xướng càng lúc càng nhanh, cho đến khi một làn gió âm lãnh nổi lên ngay dưới chân bọn họ, tạo thành một vòng xoáy bao phủ tất cả ở trong đó, thậm chí ngăn cách luồng nhiệt nóng rực của dung nham cuồn cuộn, khiến cho trên người cả hai kết một lớp băng sương dày đặc.
Trong mắt quỷ kia phản chiếu rõ ràng tất cả những gì phát sinh trên người Diệp Duy Viễn: Người có ba hồn bảy phách, hai ngọn lửa trên vai Diệp Duy Viễn lụi tàn đầu tiên. Sau khi ba hồn bị dập tắt, người này sẽ không còn ý thức của bản thân, mà không có ý thức thì sẽ không thể phản kháng, như dê con đợi bị làm thịt, tuỳ ý để cho Diệp Lang Thuỷ rút đi bảy phách còn lại của y.
Đối với chuyện di hồn, Diệp Lang Thuỷ xử lý vô cùng cẩn thận, sợ bỏ xót một hồn hay một phách của Diệp Duy Viễn, nhất định phải chắc chắn hồn phách của y đã bị nghiền nát, đời đời kiếp kiếp không được vào luân hồi chuyển thế, rồi gã mới cắn nát đầu ngón tay của mình, dùng máu chấm một điểm đỏ sẫm trên mi tâm của Diệp Duy Viễn.
Nếu như trong thời kỳ hưng thịnh của gã, đoạt xá chỉ là chuyện nhỏ tựa như hạ bút thành văn. Nhưng năm đó gã đã bị Diệp Lang Tuyên đâm trọng thương, không chỉ để lại một vết thương không cách nào lành trên cơ thể, mà hồn phách cũng bị tổn hại —— Có một phách bị hút vào trong đao Lang Thuỷ, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Đoạt xá vốn chuyện nghịch thiên, tàn hồn đoạt xá lại càng hung hiểm vạn phần.
Chấm máu này dùng để trấn trụ thể xác mất đi hồn phách của Diệp Duy Viễn, không cho nó chết đi.
“Quỷ thai của bổn toạ đã bị Diệp Phong Thành phá huỷ, nên đành phải dùng tạm thân thể của ngươi.”
Quỷ thai trong bụng Lý Tương Quân mới là cơ thể mà Diệp Lang Thuỷ muốn: Thứ nhất, sức mạnh hồn phách của trẻ sơ sinh rất yếu, thứ hai, quỷ thai vốn dĩ là tà vật, càng thích hợp với hồn phách của gã. Nhắc tới quỷ thai khiến gã nhớ đến nước cờ của mình bị Diệp Phong Thành đảo loạn, gã hừ lạnh một tiếng, trán kề trán với Diệp Duy Viễn, thấp giọng niệm một một tràng chú ngữ khác.
Khác với yển ngữ tràn đầy tính xâm lược ban nãy, chú ngữ này được các vu sư dùng để di hồn trong quá khứ, nghe như ca dao thôi miên, ê ê a a, ôn nhu kéo dài, trong âm cuối mang theo chút lưu luyến vô thức.
Lúc Diệp Lang Thuỷ xướng xong lần thứ nhất, không có gì xảy ra, đến lần thứ hai, âm thanh của gã trở nên nhỏ dần, lần thứ ba, lần thứ bốn… Cho tới khi gã ngừng xướng.
Âm tiết cuối cùng tiêu tan trong gió, chính là lúc quyết định thành bại.
Chỉ thấy vị trí thân thể đang kề sát của cả hai đảo ngược: Cơ thể Diệp Lang Thuỷ ngã xuống, còn Diệp Duy Viễn đưa tay đỡ lấy.
“Diệp Duy Viễn” này dường như không quen với cơ thể, cử động cái cổ cùng tay chân một chút, rồi mới đứng lên.
Gã nhìn chăm chú đôi tay của bản thân, đột nhiên phá lên một tràng cười thật to. Tiếng cười ban đầu nghe có vẻ kiềm chế, nhưng càng về sau càng càn rỡ, hơi giống như tiếng gào khóc bên tai.
“Ha ha ha ha ha ha ha —— Ta thắng! Ta đã thắng!”
Gã dùng sức che mặt, không để cho bản thân thất thố.
“Diệp Lang Tuyên, ngươi thấy được không? Cuối cùng kẻ thắng vẫn là ta.”
Gã và Diệp Lang Tuyên đã giằng co phân thắng bại trong nhiều năm: Diệp Lang Tuyên đã hoá thành bụi trần dưới lòng đất cho là mình thắng, nhưng không ngờ được rằng máu đời sau của mình lại biến thành cặn thuốc cho gã, Diệp Lang Thuỷ cũng cho là mình thắng, nhưng phải như chó nhà có tang mà sống tạm bợ ở đây cả ngàn năm… Cả hai đánh đến lưỡng bại câu thương, nhưng rốt cuộc gã vẫn thắng một bước, trở thành kẻ thắng cuộc duy nhất của trận đấu này.
Chỉ tiếc Diệp Lang Tuyên đã không còn cách nào biết được.
Ánh mắt vừa âm trầm vừa điên cuồng của Diệp Lang Thuỷ quanh quẩn trên thân thể của mình trước đây, khoé môi gã cong lên một cách ác ý.
Gã luồn tay trái vào trong vết thương trước ngực do bị đao đâm, xé rách vết thương, thậm chí là toàn bộ lồng ngực, lộ ra trái tim đỏ tươi còn đang đập yếu ớt.
Trên trái tim tràn ngập chú văn bị sát khí xuyên qua, cũng chính là ở chỗ này, hai luồng sức mạnh hoàn toàn bất đồng đang đánh nhau. Gã cũng không thèm nhìn tới, ngay lập tức xé trái tim ra khỏi lồng ngực, bỏ vào trong miệng nhai nuốt.
Máu thịt vào bụng, mang đến sức mạnh vốn thuộc về gã.
Gã say sưa lẫn vui sướng mà thở dài, cảm thấy sức mạnh hoàn toàn mới đang cuồn cuộn sâu trong đan điền, dồi dào đến mỗi một kẽ hở trên thân thể.
… Không đủ, còn chưa đủ, sức mạnh của cơ thể này vẫn kém quá xa thời điểm gã cường thịnh nhất.
Cho dù gã đã ném Diệp Duy Viễn vào trong huyết trì để luyện hoá, nhưng kết quả cũng chỉ có thể chứa đựng tàn hồn của gã cùng sức mạnh chưa hoàn chỉnh. Nếu như muốn trở lại đỉnh cao trong quá khứ, gã còn có rất nhiều chuyện phải làm, dứt khoát không thể phí thời gian ở chỗ này.
Cuối cùng, gã móc hai mắt trên thân thể cũ. Mắt quỷ tối đen cùng mắt phải hai đồng tử điên cuồng quay vòng trong lòng bàn tay gã, canh chừng mọi việc trên thế gian, gã lần lượt hôn chúng nó, rồi cất kỹ vào trong ngực như ẩn giấu báu vật.
Ném thân thể hết giá trị lợi dụng vào trong dung nham cuồn cuộn, gã nhặt đoản đao trên đất, nhón mũi chân, cả người nhẹ nhàng bay lên cửa động như một con diều giấy.
Cái đầu bị Diệp Duy Viễn đặt ở cửa hơi mở mắt ra.
“Diệp…”
Nó cho rằng người kia là Diệp Duy Viễn, nhưng chưa nói được nửa câu đã ngậm miệng.
—— Người này tản ra khí tức nguy hiểm hoàn toàn khác với Diệp Duy Viễn, lãnh khốc hơn, cũng tà ác hơn…
Diệp Lang Thuỷ nâng đầu của Thần Dĩ trên lòng bàn tay, đặt nó ngang hàng với tầm mắt mình.
“Ngươi còn không nhận ra là ai sao?”
“Chủ nhân…”
Ngoại trừ Diệp Lang Thuỷ, còn có thể là ai?
Tựa như cảm thấy thống khổ, Thần Dĩ nhắm mắt lại trong chốc lát.
Nó tự nhận mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Diệp Duy Viễn, nhưng vẫn không đành lòng khi thấy y rơi vào kết cục như vậy.
“Hôm nay là một ngày tốt lành của ta, dù sao ngươi cũng nên có chút biểu lộ chứ?”
“Chúc mừng chủ nhân, chúc mừng chủ nhân.”
“Hư tình giả ý.”
Diệp Lang Thuỷ hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ như máu của nó, nhẹ giọng nói, “Không bằng mù thì tốt hơn.”
Gã ra tay nhanh như gió, đâm mù hai mắt của Thần Dĩ.
Hai hàng huyết lệ chảy xuống gò má trắng bệch, trông rất kinh khủng.
“Thần Dĩ còn một lời cuối cùng muốn nói với chủ nhân.”
Cố nén đau đớn, Thần Dĩ ra hiệu cho Diệp Lang Thuỷ đến gần.
Trước đây, Thần Dĩ vốn dĩ chỉ là một con người bình thường, bởi vì Diệp Lang Thuỷ cho hắn một ân huệ, nên hắn ở lại bên cạnh gã để báo đáp. Thần Dĩ đã tận mắt nhìn thấy Diệp Lang Thuỷ rơi vào ma đạo như thế nào, làm những chuyện ít ai biết, nhưng hắn nhớ đến ân tình của gã, miệng kín như bưng, tuyệt đối không nói với người nào khác.
Một ngày nào nọ, Diệp Lang Thuỷ nói gã cần một người hiến thân, Thần Dĩ không hỏi lý do, ngay lập tức đứng dậy, quyết tâm hoàn trả hết thảy ân tình của Diệp Lang Thuỷ. Gã dùng đao Lang Thuỷ chém rơi đầu của hắn, nấu thân thể hắn cùng xương cốt của bạch xà trong nồi đồng. Đầu của hắn thờ ơ lạnh mắt nhìn ở bên ngoài, rốt cuộc triệt để hiểu rõ rằng Diệp Lang Thuỷ muốn biến hắn thành quái vật gọi là nhân trĩ kia.
Kỳ quái là dù đầu và thân thể đã bị tách ra, nhưng cảm giác đau đớn bị luyện nấu trong nồi đồng vẫn truyền đến hắn. Tiếng kêu gào của hắn vang vọng trong địa lao, chỉ hận không thể chết ngay tại chỗ. Nhưng hắn không chỉ không chết, mà ngay lúc Diệp Lang Thuỷ đánh thức hắn, hắn đã mở mắt gọi gã là chủ nhân. Bắt đầu từ ngày đó, hắn biến thành quái vật nửa người nửa xà, thay Diệp Lang Thuỷ trấn thủ địa cung này cả trăm nghìn năm.
Cho dù có là ân tình to lớn như trời cao thì cũng đã đến lúc phải chấm dứt.
“Thần Dĩ có lời cuối cùng muốn dành cho chủ nhân…”
Không đợi Diệp Lang Thuỷ trả lời, nó thản nhiên nói tiếp, “Thiện ác cuối cùng…”
Cảm giác xui xẻo, Diệp Lang Thuỷ tuỳ tiện ném cái đầu sang một bên.
“Ngươi cứ ở đây mà chậm rãi mục nát đi.”
“Thiện ác… Cuối… Cùng… Cuối cùng…”
Cái đầu của Thần Dĩ lăn vài vòng rồi mới dừng lại.
“Cuối cùng sẽ có báo ứng…”
Sau đó, nó hoàn toàn tắt thở.
Khi động tĩnh hỗn loạn truyền đến, Sương Vị vẫn chưa hồi phục tinh thần giữa cơn trầm tư.
Xung quanh vẫn là dáng vẻ nửa sống nửa chết, dầu trong chụp đèn sắp cháy hết, ánh lửa càng lúc càng thưa thớt.
Đến bây giờ Diệp Duy Viễn vẫn còn chưa trở lại.
Chẳng biết vì sao trong lòng nàng có linh cảm vô cùng chẳng lành, giống như cái đêm mà lẽ ra phải là một đêm kiều diễm vào rất nhiều năm về trước, nàng mặc áo cưới thêu đầy hoa lựu sống động, ngồi trong tân phòng rực rỡ sắc màu, cắn môi ngượng ngùng chờ đợi.
Thế nhưng cuối cùng, nàng không đợi được lang quân thanh mai trúc mã anh tuấn của mình, mà lại chờ được một tên ma đầu đã huỷ hoại cuộc đời nàng, khiến nàng mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy hận thấu xương.
Trong lúc suy nghĩ miên man, tiếng động bên ngoài càng ngày càng lớn, dường như không thể không chú ý.
“Sương Vị tỷ tỷ, Sương Vị tỷ tỷ, mau đến đây!”
Những người rối sống khác gọi kẻ còn đang chậm chạp không chịu xuất hiện là nàng, hối nàng nhập bọn với các nàng ta.
“Chủ nhân đang gọi chúng ta đó, không đến sẽ trễ.”
Nàng ôm đầu, điên cuồng đụng trán vào cạnh bàn.
“Đừng có gọi ta, đừng có gọi ta, ta là người không phải quỷ! Đừng có gọi ta!”
Những âm thanh kia tựa như giòi bọ bám trên xương, cho dù nàng có bịt kín lỗ tai, chúng vẫn chui sâu vào trong lòng nàng.
“Mau đến nào, ngươi muốn phản bội chúng ta sao?”
“Ngươi làm sao có thể không phải là quỷ cơ chứ? Ngươi đã quên chúng ta đều là những con quỷ lẩn quẩn trên nhân gian à?”
“Sương Vị, đến chỗ của ta… Ngươi muốn phản kháng lại ta sao hả?”
Là giọng nói của ma vật đã hại cuộc đời nàng.
Âm thanh đó đã đè nát cọng rơm cuối cùng của Sương Vị, bản năng của con rối đã chiến thắng một chút nhân tính được lén lút cất giấu trong lòng nàng.
Nàng cứng nhắc đứng lên, đi ra khỏi phòng, tụ hợp với một mảnh sóng người đỏ như lửa, cùng nhau đi tới một nơi.
Đến mảnh đất rộng rãi bên ngoài hoàng cung, nàng phát hiện không chỉ có các nàng, toàn bộ người rối sống cùng những con rối gỗ trong thành đều đang hướng về nơi này.
Khi tất cả đã đến gần đông đủ, đột nhiên xuất hiện một bóng đen thật lớn trên đỉnh đầu, khiến bọn chúng vô thức ngẩng mặt lên nhìn.
Một bầy quạ đen đông đúc che kín bầu trời. Chúng vỗ cánh gỗ, gây nên một cơn lốc mạnh mẽ, toàn cảnh vô cùng hùng tráng.
Bên trong đó, chỉ có một con chim không giống những con còn lại: Trên người nó khoác vũ y hoàng kim, lông đuôi dài như lửa cháy, trong hốc mắt khảm bảo thạch đỏ như máu đọng, quả thực rất giống phượng hoàng trên chín tầng trời.
Từ góc độ của Sương Vị, nàng có thể nhìn thấy có một người đứng trên lưng nó.
Người kia quay lưng lại với nàng, đứng chắp tay, tay áo bay lượn trong cơn cuồng phong, thân hình trông vô cùng quen thuộc.
Những hồng y quỷ bên người nàng quỳ rạp xuống giống như lúa mì sau khi gặt, chỉ có nàng ngỡ ngàng đứng yên ở đó.
“Chúc mừng chủ nhân!”
“Chúc mừng chủ nhân!”
Ý thức được chuyện gì đang xảy ra, đầu gối Sương Vị mềm nhũn, cũng phải quỳ xuống.
Giữa không trung, kẻ kia nhận ra nàng đang nhìn gã, bèn xoay người lại, để nàng hoàn toàn nhìn thấy rõ khuôn mặt của mình.
Chính là Diệp Duy Viễn đã đi chưa trở về.
Diệp Duy Viễn, hay phải gọi là Diệp Lang Thuỷ, ra hiệu cho tất cả ở dưới bình tĩnh đừng nôn nóng.
Âm thanh này tựa như có ma lực, trực tiếp truyền vào trong đầu bọn chúng, khiến cho chúng trở nên yên tĩnh không hề gây rối ngay lập tức, tất cả đều ngửa mặt lên nhìn gã, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nhỏ nào.
“Các vị theo bổn toạ nhiều năm như vậy, không có gì báo đáp, chỉ có thể hứa hẹn lần này nhất định sẽ không nuốt lời.”
Diệp Lang Thuỷ dừng lại một chút, để dành cho đám tà vật phía dưới một chút khoảng không mơ màng.
“Tất cả những thứ bay trên trời, bơi trong nước, đi trên đất trong thế gian này, đều là con mồi của chư vị.”
Vừa nói xong câu này, trong cổ họng của bầy quỷ đói khát ngàn năm ở đây đều phát sinh tiếng rít gào trầm thấp.
Bọn chúng là thi sống, là người rối, là tạo vật bởi tà thuật của Diệp Lang Thuỷ, muôn dân thiên hạ vốn không liên quan gì đến chúng, chỉ có khát vọng giết chóc cùng máu sống thịt tươi mới là bản năng không đổi kể từ chúng khi sinh ra.
Lần trước Diệp Lang Thuỷ thất thế, chúng nó chỉ có thể mang theo không cam chịu ngập lòng, lẩn quẩn ở trong mê thành này cả ngàn năm. Trước đây, trên núi Nạp Cáp Cách Nhĩ thỉnh thoảng sẽ có bộ tộc du mục qua lại, thế nhưng tin đồn sâu trong núi tuyết càng được nhiều người biết đến, cái nơi duy nhất chỉ có một chút bóng người này đã không còn ai. Ngay trước khi bọn chúng bị cảm giác đói bụng bức điên mỗi đêm, chủ nhân của chúng rốt cuộc đã không còn bị ràng buộc trong thân thể người gỗ buồn cười kia, vì gã đã đoạt được thân thể mới.
Chỗ dựa lớn nhất của bọn chúng đã trở lại thế gian. Còn chướng ngại trong quá khứ của chúng, Diệp Lang Tuyên đã chết, Giang gia chậm rãi sa sút, tất cả nhân tài mới xuất hiện đều là lũ vô dụng, sẽ không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản bọn chúng.
Nghĩ tới đây, chúng nó cảm thấy hưng phấn đến run cả người, tựa như tiệc thịt thịnh soạn đang bày ở trước mắt, đồng thời cũng không thể kiềm chế nổi bản thân, chỉ hận cửa thành không lập tức mở lớn, không có cách gì để đi ra ngoài tận hưởng thức ăn sống.
Diệp Lang Thuỷ vẫn duy trì ánh mắt lạnh nhạt đối với sự hưng phấn của lũ quỷ.
Chỉ có mình gã biết, bọn chúng còn thiếu chút gì để rời khỏi lòng đất.
“Rất nhanh, rất nhanh, nghi thức sẽ bắt đầu. Đợi đến khi đất trời trở nên tối tăm, ma tinh xuất thế, đấy chính là cơ hội tốt của chúng ta.”
Gã vận dụng cổ pháp, khiến cho nhật thực buông xuống trần gian sớm hơn mười ngày.
Cưỡng ép thay đổi quy luật vận hành của sao trời sẽ phải trả cái giá thật lớn, vì vậy gã tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đến quấy rầy.
Diệp Lang Thuỷ mở hai lòng bàn tay, đón cơn gió mạnh mẽ, niệm thần chú: Sử dụng toàn bộ tính mạng của những kẻ bên ngoài núi tuyết để thực hiện nghi thức tế sinh, kêu gọi thêm sức mạnh tà ác, cũng là sức mạnh mà tất cả tà vật của gã cần gấp để trở về nhân gian.
Lúc nghi thức được tiến hành, trên bầu trời Ma Vực hiện ra một “Mặt trời”.
Mặt trời mới sinh này đen ngòm, không hề có nhiệt độ, lơ lửng ngay chính giữa bầu trời, như một cái bóng đen khổng lồ vĩnh viễn sẽ không bị quang minh chiếu sáng, hấp thu hết ánh sáng ít ỏi còn xót lại trong Ma Vực.
Nhưng rất nhanh, bên ngoài của mặt trời này ngưng kết một lớp sương máu rùng rợn, huyết quang đỏ sậm bao phủ toàn bộ toà thành chết chóc.
Những con rối cùng thi sống đang đắm chìm trong huyết quang cung kính nhìn kẻ đang đứng giữa không trung, căn bản không phát hiện được thân thể của mình đang lặng lẽ phát sinh biến hoá. Ví dụ như các hồng y nữ vốn xinh đẹp kiều diễm kia, mái tóc đen từ từ tróc ra khỏi đầu, da dẻ nhăn nheo trở nên bầm tím xấu xí, răng nanh mọc ra đến môi cũng không thể che giấu.
Trải qua hàng ngàn năm tháng, vẻ đẹp mỹ lệ u ám như vậy chỉ nở rộ trong lòng đất.
Nếu muốn đi ra ngoài một lần nữa, các nàng phải từ bỏ những thứ này.
Khuôn mặt xinh đẹp héo tàn, các nàng rốt cuộc mới nhận ra rằng chính mình xấu xí dữ tợn như ác quỷ bò ra từ mười tám tầng địa ngục.
Các nàng nhìn bản thân chằm chằm trong mắt đối phương, vừa khóc vừa cười, không khác gì đã phát điên.
Cười vì không còn phải sợ hãi ánh nắng bên ngoài, khóc vì chính mình rốt cuộc đã mất đi đặc tính giống “người” cuối cùng.
“Ồ?” Giữa lúc nghi thức được tiến hành hơn một nửa, Diệp Lang Thuỷ nhận ra có gì bất thường, mở hai mắt, “Có khách đến sớm.”
Con mắt bị gã moi ra trôi nổi trong không trung, điên cuồng xoay tròn. Những gì xảy ra trong cả toà thành Văn Cống, thậm chí bên trong tuyết nguyên đều chạy không thoát khỏi cặp mắt này, rất nhanh, bóng dáng vị khách không mời kia được chúng chiếu lên không: Một con thanh tông mã đang phi nhanh trên tuyết nguyên, mà người cưỡi trên lưng nó chính là Diệp Phong Thành.
“Hoá ra là ngươi.”
Diệp Lang Thuỷ ùa lên thù mới hận cũ trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nếu không phải Diệp Phong Thành tiêu diệt quỷ thai mà gã luôn mong đợi, gã sẽ không cần dùng cơ thể Diệp Duy Viễn để thay thế.
Thân thể cũ của gã đã bị huỷ, huyết chú cũng theo đó mà được giải trừ, nếu như cố gắng điều trị, Diệp Phong Thành có thể tìm lại về một mạng. Nhưng bất kể như thế nào, gã sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Diệp Phong Thành, thậm chí toàn bộ Diệp gia đều là kẻ địch của gã, giữa hai phe chỉ có thể có một bên tồn tại, vì vậy gã chắc chắn sẽ không chừa cho Diệp Phong Thành một cái mạng.
“Mà thôi, cho các ngươi một chút trò vui vậy.” Diệp Lang Thuỷ than thở một tiếng, “Dù sớm hay muộn gì thì ta cũng sẽ kết thúc toàn bộ Diệp gia.”
Diệp gia đã cho gã mạng sống cùng chỉ dẫn ban sơ, có thể nói, nếu không có Diệp gia thì sẽ không có Diệp Lang Thuỷ bây giờ.
Chỉ có Diệp gia mới dám nuôi dưỡng một kẻ khác thường như Diệp Lang Thuỷ, mà không phải dìm chết gã bởi vì sợ hãi.
Trong một quãng thời gian rất dài lúc đầu, gã luôn suy nghĩ, có nên báo đáp ân dưỡng dục của Diệp gia mà giả vờ làm người tốt hay không.
Nhưng thật đáng tiếc, dã tâm của gã không cho phép bản thân bị nhốt ở thành Vẫn Nhật nhỏ bé mà đảm đương cái chức thành chủ vứt đi.
Từ nhỏ, gã đã luôn muốn dấy lên sóng lớn trong thiên hạ.
Bây giờ, gã lại một lần nữa đạt được tân sinh, dĩ nhiên phải thanh toán từng ân oán giữa gã và Diệp gia.
Diệp Lang Thuỷ giơ tay nhẹ nhàng quẹt một đường, mây mù dày đặc như bị một bàn tay vô hình xé ra một khe hở, mà tại đó, một luồng ánh sáng mang màu tuyết đổ xuống, rọi sáng toà thành tội ác bị chôn giấu ngàn năm trong lòng đất, đoạt đi hào quang của mặt trời huyết sắc giả tạo giữa không trung kia.
Trong làn ánh sáng rực rỡ chân thật, những hạt bụi vô cùng nhỏ bé phấp phới, sáng đến mức đủ để chói bị thương những con mắt đã quen với bóng tối.
Bầy quỷ bên dưới sợ ánh sáng, ào ào lui về sau, chỉ cần lùi hơi chậm một chút, vài người rối gỗ tiếp xúc phải ánh sáng, chúng sẽ tức khắc bốc cháy. Giống như nghiệp hoả trong địa ngục lây lan, nếu kẻ nào dính phải thì không thể nào thoát thân, những người rối bắt lửa điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, muốn dập tức ngọn lửa cháy ngùn ngụt này, nhưng chỉ khiến cho nó lan sang càng nhiều đồng loại.
Trông thấy tình cảnh như vậy, nhóm người gỗ vẫn bình an vô sự lùi nhanh hơn trước, sợ bị những con quỷ bên cạnh liên luỵ.
Tiếng kêu rên như sóng lớn, liên tục không ngừng.
Nghiệp hoả cháy rụi lớp gỗ cứng rắn bên ngoài, chừa lại hài cốt đen xì —— Hoá ra chân thân của chúng là cư dân nơi này ngày xưa.
Lửa cháy rất lâu, giống như hoa sen nở rộ trong chín tầng trời, phủ kín toàn bộ mặt đất.
Kẻ cuối cùng đã bị đốt thành tro, những con quỷ sống sót vẫn còn khiếp sợ trong lòng, vừa mừng thầm vì bản thân tránh được một kiếp.
Ánh sáng lan rộng khắp Ma Vực, khiến cho khu vực bầy quỷ đang giấu mình thu nhỏ dần từng bước.
Những con chim gỗ đập cánh bay lên cao, tựa như muốn dựa vào sức của bản thân để ngăn chặn khe hở này lại.
Nhưng chúng nó chỉ như châu chấu đá xe, chung quy không địch lại luồng ánh sáng tựa như dòng nước lũ này.
Vết nứt trên tầng mây càng lúc càng lớn, càng lúc càng lộ ra thế giới thật.
Luồng sáng liên thông hai thế giới thành một, cuối đầu bên kia, là mặt trời giữa trưa có thể chiếu sáng hết tất cả bóng tối.
Mặt trời bên kia đã bị thiên cẩu cắn nuốt hơn một nửa, để lại cái bóng đỏ đen. Nhìn thấy vậy, đám quỷ vốn đang sợ hãi đến cực điểm lại trở nên rối loạn: Chỉ cần mặt trời này hoàn toàn biến mất, chính là thời cơ để bọn chúng dốc toàn bộ lực lượng.
Cuối vết nứt, có vật gì đó ngã vào.
Bóng dáng kia lập tức bị tách thành hai, một kẻ là người, còn lại là giao long đang biến hình, rơi xuống theo hai hướng.
Rốt cuộc được nhìn thấy vật sống, đám quỷ vốn đang sợ hãi dồn dập duỗi tay về phía ánh sáng.
Bóng người Diệp Phong Thành phất phơ giữa không trung, như lá rụng trong gió, ống tay áo hất tung lên trên, còn cả người lại đang rơi xuống.
Trong ánh sáng, tựa như một con bạch hạc bị bẻ gãy cánh.
“Con súc sinh kia để lại cho các ngươi, còn kẻ nọ… Không ai được đụng vào hắn, ta muốn tự mình động thủ.”
“Diệp Duy Viễn, ngươi nên cảm ơn ta.”
Diệp Lang Thuỷ đè tay lên ngực, thì thào.
Lúc trước, gã đã hứa với Diệp Duy Viễn, nhất định sẽ để cho y tự tay kết liễu Diệp Phong Thành.
Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, cho dù hồn phách trong cơ thể đã đổi người, nhưng chỉ cần bằng tay Diệp Duy Viễn, thì coi như gã không nuốt lời.
Chỉ tiếc hồn phách của Diệp Duy Viễn đã bị huỷ, vĩnh viễn sẽ không biết những gì phát sinh tại nơi này.
“Ngươi…”
Tiếng nói của gã đột nhiên dừng lại, bởi vì kinh hãi cực độ mà trợn to hai mắt.
“Ngươi…”
Đám quỷ phía dưới còn đang vội vàng né tránh luồng sáng, nhân tiện vọt tới chỗ con mồi mà chủ nhân ban cho chúng, căn bản không chú ý đến giữa không trung đang diễn ra chuyện gì.
Mới đầu chỉ có một giọt, hai giọt máu rơi xuống, sau đó dần dần nhiều hơn, đám quỷ cực kỳ mẫn cảm với máu tanh vội vàng dừng bước, ngẩng đầu nhìn men theo ngọn nguồn của mưa máu.
Diệp Lang Thuỷ kinh ngạc nhìn chằm chằm tay phải của mình, như thể không tin được nó vừa làm cái gì.
Tay phải của gã, giơ lên không theo khống chế, cắm đao Lang Thuỷ vào trong lồng ngực.
Máu chảy ra nhanh chóng thấm đẫm xiêm y trên người gã, nhưng bởi vì là đồ đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một mảng lớn ẩm ướt.
Vị trí kia, vào ngàn năm trước, đúng là nơi Diệp Lang Tuyên đã đâm xuyên qua.
Linh hồn của gã bị đâm thủng lần thứ hai, vẫn là cảm giác đau đớn xé rách.
Sát khí trên đao nhanh chóng dọc theo tim phổi hướng lên trên, giống như liệt hoả bừng bừng thiêu đốt ý thức của gã, khiến cho trước mặt Diệp Lang Thuỷ trở thành một vùng tối tăm, cả người từ từ khuỵ xuống, cố gắng rút lưỡi đao ra.
“Diệp… Diệp Duy Viễn…”
Gã ngã xuống từ trên lưng chim gỗ bất tử, như con diều đứt dây.
Lũ quỷ kia không biết đang xảy ra chuyện gì, nhìn thấy chủ nhân của mình bị thương rơi xuống, bất an lui về sau.
Còn Diệp Lang Thuỷ đã không thể nhìn thấy, cũng không thể nghe thấy bất cứ thứ gì.
Linh hồn của gã đã đi tới một nơi khác.
Biên tập: Mr.Downer
“Diệp Lang Thuỷ, đến lúc kết thúc rồi.”
Ở trong bóng tối, tiếp dẫn gã là âm thanh của Diệp Duy Viễn.
Gã men theo âm thanh này đi về phía trước, muốn làm rõ hết tất cả.
Nhưng mà hành lang này tựa như vĩnh viễn không có điểm cuối, tuần hoàn lặp lại, khiến người ta không rõ mình đã đi thật xa hay là vẫn dậm chân tại chỗ.
“Ta chờ ngươi ở cuối đường.”
Diệp Lang Thuỷ đi trong hành lang tăm tối thật lâu, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng chói mắt phía trước, không thể không giơ tay che chắn.
Đợi đến khi ánh sáng mãnh liệt giảm bớt, gã mới phát hiện chính mình đang ở giữa cảnh xuân ấm áp trong một đình viện: Hàng lang uốn khúc tĩnh mịch, cột trụ đỏ thắm, hồ nước xanh biếc, hương hoa âm thầm vương vấn cùng hơi thở, yên tĩnh tựa như một thế giới khác.
“Nơi này là…”
“Nơi này là nội tâm của ta, ta cũng không biết tại sao lại như thế này.”
Nghe thấy âm thanh của y, Diệp Lang Thuỷ trở nên tức giận, quay đầu tìm kiếm, “Diệp Duy Viễn, đừng có giả thần giả quỷ, đi ra đây!”
Đột nhiên xuất hiện một người áo đen, dựa vào cây cột hành lang ở sau lưng Diệp Lang Thuỷ, người nọ cúi đầu, lộ ra cái cổ mảnh khảnh tinh tế, tựa như chỉ hơi dùng sức sẽ đứt gãy, đây không phải Diệp Duy Viễn thì là ai?
“Đừng tìm nữa, ta ở đây.”
Diệp Duy Viễn hờ hững đùa nghịch nhúm lá non đỏ nhạt trên cây đỗ quyên, bấm chúng ra nước, khiến đầu ngón tay trắng bệch của y nhiễm phải sắc màu.
Trông y quả thực không có vẻ bị tổn thương hồn phách.
“Làm sao ngươi có thể…”
Diệp Lang Thuỷ không thể tin trợn to hai mắt: Gã nhớ rõ rằng ngay lúc đó mình thật sự đã huỷ diệt hồn phách của y.
Diệp Duy Viễn hiện lên một nụ cười tự giễu bên môi, “Đại khái là ngươi đã nghiền nát nhầm hồn phách tiểu thúc thúc của ta.”
Sợ Diệp Lang Thuỷ không tin, y bổ sung thêm, “Không cần nghi ngờ. Nhờ ngươi ban tặng, hồn phách của tiểu thúc thúc đã vỡ nát đến mức không thể vào luân hồi, coi như muốn thu thập để chắp vá lại, ít nhất cũng phải mất trăm nghìn năm.”
Y vốn là một thể hai hồn, người đã thay thế y chịu đựng cực hình của Diệp Lang Thuỷ chính là Diệp Cao Sầm.
“Nếu đã đến rồi, vậy thì đi thôi, mời ngươi đi trước.”
Không quan tâm đến nhúm lá đỗ quyên vừa bị mình tàn phá, Diệp Duy Viễn ra dấu xin mời.
Nghĩ Diệp Duy Viễn cũng không làm gì được mình, Diệp Lang Thuỷ không trở mặt với y ngay lập tức, phất tay áo đi về phía trước.
Ở sau gã, Diệp Duy Viễn phát ra một tiếng thở dài, nhanh chóng đi theo.
“Mang bổn toạ tới địa phương quái quỷ này, ngươi tính làm gì?”
“Nếu ta nói ta không tính làm gì cả, ngươi tin sao?”
Diệp Lang Thuỷ hừ lạnh một tiếng, dĩ nhiên không tin.
Cái bóng của cả hai bị tà dương nơi chân trời kéo dài, vòng đi vòng lại trên hành lang dài tĩnh mịch.
“Ta đã sớm đoán được rằng ngươi sẽ không tin.” Diệp Duy Viễn nhẹ giọng thì thầm, giống như đang tự lầu bầu, “Thôi, cũng không khác gì nhau.”
Nói xong, y không nói nữa, chỉ duy trì khoảng cách một cách tay với Diệp Lang Thuỷ.
Những hàng cây lê nở rộ hai bên bờ. Cánh hoa trắng phấn phủ kín mặt nước tựa như gấm, nổi lên gợn sóng lăn tăn theo cơn gió nhẹ.
“Đến rồi.”
Nhìn thấy quang cảnh này, cho dù là ma đầu lãnh tâm lạnh tính như Diệp Lang Thuỷ cũng phải sững sờ trong chốc lát.
Bất luận không muốn thừa nhận cỡ nào đi chăng nữa, nhưng trải qua thời thơ ấu cùng Diệp Lang Tuyên trong đình viện này thật sự là những năm tháng tươi đẹp nhất, ôn nhu nhất trong cuộc đời của gã.
Ngày xuân sắp hết, bóng cây rậm rạp, bụi hoa rơi đầy sân, kiều diễm đến say lòng người.
“Diệp Lang Thuỷ, có người nào đã từng nói với ngươi không, rằng ngươi thật quá mức ngạo mạn.”
Diệp Lang Thuỷ bất chợt quay đầu lại, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Diệp Duy Viễn.
Lối đi ban nãy đã biến mất trong một màn sương mù dày đặc, hay phải nói là, chỉ còn sót lại duy nhất đình viện này tồn tại.
Nơi này giống như một toà thành trên không, cô đảo trên biển, cách biệt với tất cả thế gian.
“Diệp Duy Viễn, nếu ta có thể nghiền nát hồn phách tiểu thúc thúc của ngươi, thì ta cũng có thể khiến ngươi biến mất khỏi thế gian này, trước khi buông lời khiêu khích, ngươi nên nghĩ cho rõ.”
Phát hiện bản thân không sử dụng được pháp thuật sở trường trong không gian u bế linh thể này, Diệp Lang Thuỷ không khỏi cảm thấy hơi nôn nóng.
Nhưng gã chắc chắn không biểu hiện bất an trên mặt, nói cho Diệp Duy Viễn biết nhược điểm của mình rốt cuộc ở chỗ nào.
“Nếu chưa có ai nói, thì để ta nói cho ngươi biết vậy.”
Tìm theo âm thanh, lần này Diệp Lang Thuỷ đã thấy rõ chỗ ẩn thân của Diệp Duy Viễn.
Dây leo không thể chịu nổi trọng lượng của những đoá hoa rủ xuống, che khuất phân nửa thân hình của Diệp Duy Viễn, chỉ lộ ra một phần khuôn mặt cùng góc áo.
Y cũng không nhìn tới Diệp Lang Thuỷ, chỉ chăm chú quan sát những đoá hoa nở rộ quá mức mãnh liệt, đến gần như héo tàn.
“Người giống như ngươi, quá mức ngạo mạn, quá mức tin tưởng bản thân mình cường đại, một ngày nào đó ngươi sẽ thất bại vì điều này.”
“Nếu như ban đầu, ngươi có chút cảnh giác với ta, không chịu theo ta đến đây, ta thật sự không thể làm gì được ngươi. Nhưng nếu ngươi đã theo ta đến nơi này, thì tiếp theo không còn do ngươi nữa rồi.”
Giữa bốn bề chỉ còn lại mảnh đất nhỏ mà cả hai đang đứng.
“Ngươi…”
Lời nói của Diệp Lang Thuỷ còn chưa ra khỏi miệng, một trận chấn động khủng bố rung chuyển đất trời đột nhiên xảy ra.
Bắt đầu từ ngoài rìa, vùng đất không nền móng này dần dần sụp đổ, lộ ra vực thẳm dưới đáy.
Diệp Lang Thuỷ chỉ kinh hoảng trong phút chốc, rồi tỉnh táo lại trong chớp mắt —— Trò mèo, làm sao có thể vây khốn được gã?
“Ngươi sẽ không cho rằng loại thủ đoạn nho nhỏ này có thể nhốt được ta chứ?”
So với một kẻ trẻ tuổi thủ đoạn non nớt như Diệp Duy Viễn, bất kể là sức mạnh hay kinh nghiệm xử thế, gã chắc chắn cao hơn một bậc. Chỉ cần gã thoát thân được, Diệp Duy Viễn nhất định phải trả giá đắc vì dám đùa giỡn gã.
Nhưng Diệp Duy Viễn chỉ thờ ơ lạnh nhạt, y căn bản không đặt uy hiếp của Diệp Lang Thuỷ vào trong mắt.
“Ngươi trước hết nên nhìn dưới chân mình đi.”
Được Diệp Duy Viễn nhắc nhở, Diệp Lang Thuỷ mới để ý tới mặt đất dưới chân mình đang nứt ra một khe hở đáng sợ, như một cái miệng khổng lồ, lộ ra răng nanh cọc cạch, muốn nuốt chửng bọn họ.
“Gì đây…”
Diệp Lang Thuỷ chỉ cười nhạt, xuất một đòn chém tay, định phá tan hư không đào tẩu.
Nhưng gã vừa ra tay liền nhận ra tình hình không đúng: Bốn phía tựa như bị vách tường vô hình vây quanh, làm thế nào cũng không mảy may lay động. Gã dùng lực chưởng hai lần vào không khí, nhưng khí lực mỗi lần đều bị phản hồi, khiến cho lòng bàn tay gã chấn động đến run lên, còn tường khí không có nửa điểm rạn nứt.
“Ngươi rốt cuộc đã làm gì?”
Nhận ra chuyện gì sắp sửa phát sinh, Diệp Lang Thuỷ lần thứ nhất cảm nhận được cái gọi là hoảng sợ trong cuộc đời.
Nhưng đối mặt với tất cả những thứ đáng sợ như vậy, Diệp Duy Viễn vẫn chỉ mỉm cười.
“Những gì đang xảy ra ở đây đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ta, ta, và cả ngươi, ai cũng không thể trốn thoát được.”
“Nơi này không phải là nội tâm của ngươi à, tại sao không phải do ngươi kiểm soát!? Làm như thế… Ngươi điên rồi sao?”
Với ý định ngọc nát đá cùng vỡ của Diệp Duy Viễn, Diệp Lang Thuỷ cảm thấy hàn ý dọc theo xương sống lan tràn lên trên.
“Ta điên hay không ta cũng không biết. Nhưng ta nghĩ ngươi đã lầm một chuyện,” Nửa khuôn mặt của Diệp Duy Viễn giấu đằng sau dây hoa, khiến người không rõ y rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, “Ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, ta không nghĩ tới chuyện còn sống trở về.”
Muốn đánh bại một kẻ như Diệp Lang Thuỷ, đối với y mà nói quả thực không thể nào, sự chênh lệch giữa cả hai như hồng câu thiên tiệm*.
*Hồng câu thiên tiệm: Hình dung khoảng cách xa xôi, phân ranh giới rõ ràng.
Y chỉ có một thứ mạnh hơn Diệp Lang Thuỷ: Gã tiếc mệnh, còn y không muốn mạng.
Từ ban đầu, y đã không nghĩ tới chuyện sống sót trở về.
“Ngươi muốn xem vây khốn bổn toạ có gì khó, vậy thì ngươi lại đây, bổn toạ sẽ cho ngươi nhìn.”
“Ta quả thực không giết được ngươi, nhưng kẻ muốn đòi mạng của ngươi, đâu phải chỉ có mình ta?”
Mặt đất dưới chân đã nứt ra gần đủ, Diệp Duy Viễn chỉ tay, để gã nhìn toàn cảnh vực thẳm trong lòng đất.
“Ngươi nhìn kỹ xem đây là chỗ nào, rồi trở lại nói chuyện với ta.”
Cho dù chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm, nhưng cũng đủ để thấy rõ quang cảnh đáng sợ dưới đáy: Vô số ác quỷ quằn quại gào thét bên trong nước thép nóng chảy đỏ rực, ngay cả xương cốt cũng lần lượt bị nấu tan; quỷ đói đưa đồ ăn nóng hầm hập lên bên mép, nhưng chưa kịp đụng vào môi thì đã hoá thành lửa bỏng; quỷ sai giơ roi dây gắn đầy chông sắt, nặng nề quất từng nhát trên những tấm lưng quỷ trần trụi.
Người ta nói rằng những kẻ phạm vào ngũ nghịch thập ác* khi còn sống, lúc chết đi sẽ rơi xuống địa ngục A Tỳ, muôn đời chịu khổ, không thể thoát thân.
*Ngũ nghịch thập ác: Là những tội cực nặng, các bạn có thể đọc thêm ở đây.
“Tại sao ngươi phải làm như vậy, ngươi không sợ sao?”
Dù là Diệp Lang Thuỷ, rốt cuộc cũng hiểu ra được khi đối mặt với địa ngục A Tỳ này, Diệp Duy Viễn thật sự muốn gã chết.
Vì thế y mới dẫn cả hai đến lối vào địa ngục.
“Ta muốn cứu một người, vì thế ngươi nhất định phải chết ở đây.”
Giọng điệu của Diệp Duy Viễn vẫn không mặn không nhạt, thật giống như đang bàn luận một việc tầm phào không liên quan đến mình.
“Không phải ngươi nói ngươi hận Diệp Phong Thành sao?”
Nhận ra y rốt cuộc muốn cứu ai, Diệp Lang Thuỷ như bắt được cọng cỏ cứu mạng, tức khắc hỏi y, “Ngươi không phải hận hắn sao!”
Diệp Lang Thuỷ cuồng loạn đến mức không biết là đang hỏi y, hay là đang thuyết phục y: Ngươi hận Diệp Phong Thành.
“Ta đích thực hận hắn,” Diệp Duy Viễn cúi đầu, đường cằm gầy gò trắng nhợt, trông yếu ớt như thể không chịu nổi một đòn, “Nhưng hơn hẳn bất kỳ ai trên thế gian này, ta hi vọng hắn có thể được khoẻ mạnh.”
“Diệp Lang Thuỷ, đến lúc rồi.”
Ý thức được sự tình không ổn, Diệp Lang Thuỷ muốn trốn tránh, nhưng một bước đạp vào hư không, khiến gã ngã xuống.
Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, một tay gã bám được vào mép vực, không để bản thân hoàn toàn rơi vào địa ngục.
“Không, Diệp Duy Viễn, ngươi kéo ta lên…. Chỉ cần ngươi kéo ta lên, bất cứ cái gì ta cũng đều có thể cho ngươi!”
Vinh hoa phú quý cùng quyền lực vô hạn, Diệp Lang Thuỷ từng hứa hẹn chúng cho y, nhưng Diệp Duy Viễn chỉ lắc đầu.
“Không đủ.”
“Nếu ngươi không tin, ta có thể thề, lập huyết thệ không gì phá nổi. Chỉ cần ngươi kéo ta lên, thiên hạ này đều là của chúng ta… Ngươi, cộng thêm ta, còn có thứ gì chúng ta sẽ không chiếm được? Tại sao ngươi phải suy nghĩ nhiều? Ngươi muốn Diệp Phong Thành sống, thì hắn sẽ sống… Ta có thể cứu hắn, ta thật sự có thể… Ta không muốn xuống địa ngục, kéo ta lên, van ngươi Diệp Duy Viễn!”
“Diệp Duy Viễn!”
Bởi vì tuyệt vọng, gã kêu gào đến vỡ tiếng, chói tai sắc bén như tiếng quạ kêu đêm.
Diệp Duy Viễn cười, không phải là nụ cười không thở nổi bởi vì sợ hãi kinh hoảng, mà là một nụ cười sinh động, vui vẻ, bởi vì nghe thấy chuyện gì đó buồn cười. Trong quá khứ, y rất ít khi cười, hay nói là, khi đó cho dù y có cười thì cũng chỉ là cười thoáng qua, như gượng gạo bắt chước biểu tình của người bên cạnh, không nhìn ra được vui sướng bên trong, chỉ có cứng nhắc cùng bối rối.
Nụ cười này như tuyết đầu mùa, khiến người ta nhìn thấy khó quên.
Bên trong đó, bắt gặp được bóng dáng của Diệp Phong Thành.
Bọn họ thật sự là huynh đệ chung huyết thống, mà cũng chính vì một phần huyết thống này, đã biến nhiệt huyết trong lòng y thành tội nghiệt.
Khi còn bé, y nghe qua người ta nói rằng, những ai loạn luân sẽ bị đoạ đày trong địa ngục Bát Bì* sau khi chết: Tội nhân phạm vào luân thường sẽ bị quỷ sai khoét một lỗ trên đỉnh đầu, đổ thuỷ ngân vào, sau đó liền có thể lột ra một lớp da người.
*Địa ngục Bát Bì còn gọi là địa ngục lột da.
Ban đầu nhận ra được tình cảm tràn ngập của mình dành cho Diệp Phong Thành, y hầu như mơ thấy cảnh tượng kia mỗi đêm, sợ hãi không biết phải làm thế nào.
Nhưng bây giờ, y đã không còn thấy sợ.
Y cúi người, nhìn thẳng vào ánh mắt đục ngầu của Diệp Lang Thuỷ.
“Diệp Lang Thuỷ, ngươi còn nhớ rõ những gì chúng ta được Diệp gia dạy dỗ thuở nhỏ sao? Chúng ta tu cái gì, nói?”
Bất chợt nghe thấy câu hỏi không liên quan này, nhưng vì muốn cầu cứu Diệp Duy Viễn, Diệp Lang Thuỷ liều mạng suy nghĩ đáp án trong đầu. Nhưng gã nghĩ không ra bất cứ cái gì, chỉ có khuôn mặt của Diệp Lang Tuyên thoáng loé qua.
“Là……”
“Là thiên địa chính đạo.”
“Nói thứ này có ích gì? Mau kéo bổn toạ lên!”
Thiên địa chính đạo là gì? Bên ngón tay của Diệp Lang Thuỷ rơi xuống một ít đất cát, khiến gã càng thêm sợ hãi mà bám chặt mép đá.
Nhưng Diệp Duy Viễn hoàn toàn không để ý tới sự nôn nóng của gã, chỉ ung dung thong thả nói.
Năm đó, lúc Diệp Cao Sầm dạy dỗ y, y vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê đối với tất cả, chỉ biết lặp lại lời nói của người khác như một con vẹt.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc y mới hiểu rõ đạo lý thật sự đằng sau đó.
Đệ tử Diệp gia tu chính là thiên địa chính đạo.
Như thế nào là thiên địa chính đạo?
Là luôn luôn duy trì kính nể cùng thương hại với vạn vật trên thế gian, như vậy bản thân mới sẽ không lạc lối trong con đường đen tối.
“Là thương hại… Nếu như ngươi thương hại chúng sinh, thì ngươi nên cứu ta!”
“Nhưng loại người như ngươi, không xứng đáng dù chỉ là nửa điểm thương hại. Nếu như ta cứu ngươi, đó mới chính là bất kính to lớn nhất đối với bá tánh thiên hạ.”
“Ngươi…?!”
“Cúi đầu nhìn xem.”
Nghe vậy, Diệp Lang Thuỷ bất giác cúi đầu, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, đánh chết cũng không dám liếc mắt nhìn lại.
Ác quỷ dưới đáy thấy có kẻ sắp sửa gia nhập với bọn chúng, nhao nhao duỗi tay ra.
Mà trong số đó, Diệp Lang Thuỷ bắt gặp vài khuôn mặt quen thuộc: Khi còn sống, các nàng là những nữ nhân vô cùng xinh đẹp, thế nhưng hai hàng huyết lệ chảy xuống, biến xinh đẹp hoá thành âm u cực độ. Xa xa ra một chút, gã nhìn thấy Thần Dĩ, không còn là dáng dấp quái vật nửa người nửa xà quỷ dị kia, Thần Dĩ bị trói trên cột đồng nung đỏ, thoi thóp, hai mắt tràn ngập căm hận dù bất kể thế nào cũng không chịu nhắm lại, trừng mắt nhìn thẳng về phía chủ nhân ngày trước của mình, hận không thể uống máu gã, ăn thịt gã.
“Chủ nhân, thiếp đẹp không?”
“Chủ nhân, mau mau đến với thiếp.”
…
“Diệp Lang Thuỷ, thiện ác cuối cùng…”
…
“Ngươi thật là một kẻ nhu nhược.”
Diệp Duy Viễn thu hết tất cả vào trong đáy mắt, “Những người bị ngươi hại, ngươi cũng không dám đối mặt.”
“Ngươi thì tốt hơn ta ở chỗ nào?! Đừng nói như thể ngươi vô tội!”
“Ừ, ta và ngươi giống nhau.”
Đầu tiên là một nhà Diệp Cao Sầm, sau đó là vô số chính đạo nhân sĩ đếm không xuể mà y đã giết trên đường chạy trốn, trong đó còn có cả bằng hữu của y trước đây.
Vì thời khắc này, y không ngại rơi vào ma đạo, hai tay nhuộm đầy máu tươi, bất kể như thế nào cũng không thể thoát tội.
Để đền trả cho những sát nghiệt mình đã phạm, sau khi chết, y phải vào trong luyện ngục sâu thẳm chịu khổ hình, vĩnh viễn không bao giờ được siêu sinh.
Nhưng trước đó, y có chuyện nhất định phải hoàn thành.
Diệp Duy Viễn tách từng ngón tay đang bám vào mặt đất của Diệp Lang Thuỷ, mỗi khi y tách từng ngón của gã, ánh mắt Diệp Lang Thuỷ trở nên oán độc thêm một phần.
“Ngươi… Ngươi suy nghĩ cho kỹ, thật kỹ về những thứ ta đã hứa cho ngươi, đừng, đừng làm vậy, đừng làm vậy!”
“Xuống địa ngục thôi, Diệp Lang Thuỷ, để thù hận kết thúc ở đây…”
Lát nữa ta cũng sẽ đi cùng ngươi.
Chúng ta đều là thứ ác quỷ đầy sát nghiệt trên tay, không xứng đáng ở lại thế gian.
“Diệp Lang Thuỷ, ngươi phải biết, thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng, mà ngươi và ta, đều là loại vĩnh viễn không được siêu sinh nhất.”
Chúng ta đều nên xuống địa ngục.
Khi ngón tay cuối cùng bị Diệp Duy Viễn tách khỏi mặt đất, Diệp Lang Thuỷ rơi thẳng vào địa ngục.
Tiếng kêu thê lương vẫn vang vọng bên tai Diệp Duy Viễn, y đứng lên, cuối cùng nhìn thoáng qua đoá hoa tử đằng nở rộ gần như hoa đồ mi.
“Đến phiên ta.”
Nơi này sẽ hoàn toàn đổ nát bất cứ khi nào, y nhắm mắt lại, chờ đợi kết cuộc giáng lâm.
Không có trốn tránh, cũng không có thoái nhượng, cứ như vậy để mặc cho vực sâu cũng nuốt chửng y.
Đây chính là vận mệnh của y.
Chờ đợi y ở cuối vận mệnh này, sẽ là gì chứ?
—— Có lẽ sẽ không là gì cả.
“… Được rồi, đây là toàn bộ những gì ta biết, có liên quan đến sự thật về Ma Vực cùng bùa chú trên người của Diệp gia.”
“Nói nhiều như vậy, ngươi muốn ta làm như thế nào?”
“Vào trong Ma Vực mai phục, ám sát Diệp Lang Thuỷ.”
“Giết Diệp Lang Thuỷ, hắn sẽ khoẻ lại sao?”
“Theo lý mà nói thì đúng vậy, chỉ cần Diệp Lang Thuỷ chết, bùa chú coi như được giải trừ. Được rồi, ta cũng không chắc chắn, nhưng đây là biện pháp cuối cùng của chúng ta… Ngươi cũng thấy đấy, hắn không còn chờ được bao lâu, vì vậy ngươi lên đường càng nhanh càng tốt.”
…
“Nếu ngươi muốn làm thanh đao kia, ngươi phải dứt bỏ tình cảm dư thừa, trở nên lãnh khốc, vô tình, không hề quyến luyến ôn nhu của người khác, như vậy ngươi mới có thể trở nên sắc bén, không có chỗ nào không tuyệt hảo.”
“Ta không quan tâm, bởi vì ta đúng là vì thế mà sinh.”
“Nhưng một cây đao sắc bén quá mức cũng không tốt, vì như vậy sẽ dễ dàng bị bẻ gãy.”
“Vậy thì cứ để nó gãy, hung khí giết người mà thôi, dù sao cũng sẽ không có ai để ý.”
…
“Diệp Duy Viễn, ngươi sẽ hận ta chứ?”
“Hận ngươi cái gì?”
“Giữa ngươi và Diệp Phong Thành, ta cuối cùng lại lựa chọn đặt tội danh trên đầu ngươi, để hắn có thể sống tiếp.”
“Không, ta không hận ngươi.”
Ta không hận ngươi, bởi vì tất cả những gì ta làm đều xuất phát từ ý nguyện của chính mình.
Ta giống như ngươi, hay phải nói là so với bất kỳ ai trên cõi đời này, ta luôn hi vọng hắn có thể được bình an khoẻ mạnh.
Yên lặng như tờ.
Thi sống cùng người rối không dám đến gần đứng thành một vòng, vây quanh người vừa ngã xuống từ giữa không trung.
Diệp Duy Viễn không hề cử động, nằm trong một vũng máu nhỏ, ngoại trừ vết thương đáng sợ còn đang chảy máu ra ngoài, còn lại trông y không khác gì đã chết.
Qua rất lâu, lâu đến mức đám thi sống kia đều cho rằng y sẽ không bao giờ tỉnh lại, dự định nhào đến cấu xé máu thịt của y, thì lông mi của Diệp Duy Viễn nhẹ nhàng run rẩy, sau đó đột nhiên mở mắt ra.
Con ngươi của y rã rời thành một mảnh đen ngăm sâu không thấy đáy, mờ mịt phản chiếu tường vỡ vách đổ trong toà thành chết chóc này, nhớ lại những chuyện phát sinh trên người mình.
Tại sao y còn sống?
Rõ ràng vào lúc ấy, y và Diệp Lang Thuỷ đã cùng tiến vào địa ngục Vô Gián*, y thậm chí còn có thể nhớ lại nhiệt độ khiến người ta nghẹt thở trong địa ngục, cùng run rẩy khi tay quỷ chạm vào y.
*Địa ngục Vô Gián, tên gọi khác của địa ngục A Tỳ, vô gián có nghĩa là không xen hở, không gián đoạn, các tội nhân trong địa ngục này sẽ bị hành hạ liên tục.
Tại sao y lại trở về nơi này?
Y gắng gượng muốn đứng lên, nhưng khắp toàn thân không có khí lực, mới vừa bò dậy lại trực tiếp quỳ rạp trong vũng máu —— Y cũng không biết tại sao phải làm thế, chỉ là trong lòng có một giọng nói đang bảo y, có một người y muốn thấy bằng bất cứ giá nào đang chờ mình.
Trong tư thế quỳ xuống, y cúi đầu, nhìn thấy trước ngực mình cắm một đoản đao đen kịt, lưỡi đao mang theo hàn băng ngàn năm. Y ho hai phát, dùng bàn tay không ngừng run rẩy của mình nắm lấy lưỡi đao, rút nó ra từng chút, vứt qua một bên.
Tiêu hết một tí khí lực cuối cùng mà vất vả lắm mới tích góp được, y thiếu chút nữa lại ngã xuống.
“Ở trong này!”
“Y ở trong này.”
Dường như có người nào đó đang tiến về phía y.
Một nam một nữ, âm thanh rất quen thuộc, hình như trước đây y đã từng nghe qua ở đâu đó.
Cảm thấy hiếu kỳ, y quay đầu nhìn, nhưng không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy những mảng đỏ thật lớn, tựa như nghiệp hoả cháy trong địa ngục sâu thẳm, phải thiêu đốt y đến tro cũng không còn. Nghĩ tới đây, y bụm vết thương trước ngực, phun ra một miếng máu bầm đen, ý thức chậm rãi bị nuốt chửng trong thuỷ triều sâu không thấy đáy này.
Kẻ xâm nhập kia tựa hồ đang đánh nhau cùng bầy thi sống, mới đầu y còn có thể phân biệt binh khí của người nọ rốt cuộc chém vào gỗ hay là vào thịt mềm, nhưng sau đó y bắt đầu ù tai, ngoại trừ tiếng ong ong the thé kéo dài, y không còn có thể nghe được gì khác.
Y nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết giáng xuống.
—— Ngươi phải hỏi, ngươi sắp đợi không nổi nữa, tại sao hắn vẫn chưa tới, tại sao lúc nào hắn cũng đến quá muộn.
Quá mệt mỏi, mệt mỏi tựa như sóng triều, từng đợt ập tới, mang y vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Có thể ngủ thiếp đi như vậy cũng tốt.
Mỗi một nơi trên thân thể thật sự đau đớn, như xương cốt khắp người bị nghiền nát. Hay là trời cao cũng không muốn nhìn thấy y chết một cách hạnh phúc như vậy, quyết định để y trở lại trần gian, tiếp tục chịu đựng xong một chút thống khổ cuối cùng này, rồi mới thu hồi hồn phách của y.
Cuộc đời này của y phải nên đi đến kết thúc.
Loại người như y không xứng đáng có kiếp sau.
Không có kiếp sau, sẽ không cần qua cầu Mạnh Bà, không cần uống chén canh quên đi người kia.
Y không muốn quên.
Cho dù chỉ là chút xíu ấm áp.
“Nhớ rõ cái gì?”
“Diệp Duy Viễn, ta đến tìm ngươi.”
“Ta đến tìm ngươi.”
Là… Diệp Phong Thành.
Diệp Duy Viễn cố gắng suy tư trong đầu, thật giống như lúc y trốn trong nội tâm của Diệp Lang Thuỷ, quả thực nhìn thấy bóng dáng của Diệp Phong Thành.
Con ngươi của y rã rời, dù có dùng hết một điểm khí lực cuối cùng còn sót lại trong người, y cũng phải mở mắt ra nhìn.
Nhìn xem có phải là người mà y đang chờ hay không, rốt cuộc hắn cũng tìm được y.
“Ca ca…”
Người trước mặt dường như một mực đung đưa, có lẽ là do ánh mắt rã rời của y không thể nào tập trung được.
“Là ta.”
Diệp Phong Thành quỳ trước mắt y, đỡ thấy thân thể lảo đảo muốn ngã quỵ của y.
Muốn chạm vào lại sợ, muốn ôm ấp nhưng lại e ngại như vậy sẽ càng làm cho những vết thương đầy rẫy trên người y thêm đau.
Nhưng đã không còn ai có thể tách bọn họ ra, chí ít là vào giờ khắc như thế này.
“Ngươi rốt cuộc đã tới…”
Nếu như là ảo ảnh, vậy xin hãy để cho y sa vào giấc mộng vĩnh viễn không tỉnh lại này.
—— Ngươi có lẽ chưa bao giờ biết cái gì gọi là thoả mãn, chỉ khi vào thời khắc trái tim sắp ngừng đập mới rốt cuộc hiểu được, ngươi chỉ muốn ở cùng với hắn, cho dù không làm cái gì, thì đó cũng là những giây phút tốt đẹp hơn hết thảy thời gian trong cuộc đời ngươi.
Diệp Phong Thành giúp y giữ vết thương trước ngực, cuồn cuộn không ngừng truyền linh lực của mình cho y tựa như không muốn sống.
Khắp toàn thân của y đau đớn, nhưng bàn tay kia như có ma lực cứu mệnh, khiến y hơi hơi tỉnh lại một ít.
Rốt cuộc cũng có một chút sức, y đưa tay đặt trên mu bàn tay của hắn, cảm nhận được cả người hắn đều đang run rẩy.
“Diệp Phong Thành, ngươi nghe ta nói,” Y khụ ra một chút máu, “Ta cái gì cũng không có.”
Máu ấm chảy ra liên tục không ngừng từ kẽ tay của Diệp Phong Thành, giống như sinh mệnh đang trôi qua của Diệp Duy Viễn.
“Nhưng tất cả ở đây luôn có ngươi.”
Ta muốn tặng cho ngươi hết thảy của ta, trong đó bao gồm cô độc của ta, bất thường của ta, cùng với trái tim tuyệt vọng này của ta.
“Ngươi có thể sống tiếp, Diệp Phong Thành.”
Trước đây, có rất nhiều chuyện y muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới, thế nhưng ỷ vào đây là một lần cuối cùng, y rốt cuộc mới dám ích kỷ một lần.
Một lần cuối cùng nói chuyện với hắn, một lần cuối cùng nhìn hắn, một lần cuối cùng… Thổ lộ cõi lòng.
Trong phổi đau rát, nói một câu cũng phải gian nan thở hổn hển. Y tạm dừng thật lâu, có chút hoang mang hỏi người vẫn luôn im lặng kia một câu, “Ta như vậy, doạ ngươi sao…”
“Ngươi đừng nói chuyện.”
Diệp Phong Thành rốt cuộc không nhịn được cắt ngang y, “Ta mang ngươi đi ra ngoài, người của chúng ta đang ở bên ngoài…”
Thật ra hắn chỉ đang gạt y, bên ngoài chẳng có gì cả.
Một mình hắn xuyên qua tuyết nguyên mênh mông tới đây, ngoại trừ có thể ôm y như vậy, cái gì hắn cũng không làm được.
“Ngươi đang khóc sao?”
Khoé môi Diệp Duy Viễn hơi giương lên một chút, “Có gì đáng khóc chứ?”
“Ngươi bị thương sao?”
Lúc chém giết với đám tà vật kia, Diệp Phong Thành cũng bị thương không nhẹ, nhưng căn bản không tính là gì so với vết thương trước ngực của Diệp Duy Viễn.
Diệp Duy Viễn nhíu mũi, “Đều là mùi máu.” Không phân biệt được là của ai.
“Ca ca, ngươi thật sự…… Căm ghét ta sao?”
Cái chết cận kề đã đập tan chiếc mặt nạ mà y sử dụng nhiều năm, lộ ra thiếu niên thật thà, dè chừng với tất cả mọi thứ.
“Ta thích ngươi. Không phải là yêu thích giữa huynh đệ chung huyết thống, ta muốn ở bên ngươi, muốn…”
Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói với y, rõ ràng có thật nhiều chuyện trong tương lai muốn làm cùng y.
“Ngươi đi thích người khác đi.”
Lấy được đáp án mình muốn, Diệp Duy Viễn cự tuyệt hắn như chặt đinh chém sắt.
“Ngươi có biết…”
“Sẽ không.”
Diệp Phong Thành biết y muốn nói cái gì.
Hắn sẽ không yêu ai khác.
Vì sẽ không có Diệp Duy Viễn thứ hai.
“Ngươi sẽ xuống địa ngục.”
Trong lời nói của Diệp Duy Viễn tràn ngập bất đắc dĩ.
“Ừ, ta sẽ.”
“Nhưng ngươi không thể xuống địa ngục, một mình ta vào là đủ rồi.”
Trong địa ngục rất khổ, để một mình y vào là đủ rồi.
Loại hình phạt lột da này, nghe qua vô cùng đau đớn, thế nên y không nỡ.
Hoá ra đây chính là yêu mà thống khổ, tuyệt vọng lại thoả mãn.
“Ngươi im miệng, ta đã nói chỉ muốn ở bên ngươi.”
Nhận ra sinh lực của Diệp Duy Viễn lúc này trở nên cạn kiệt, Diệp Phong Thành chỉ có thể càng dùng thêm sức để giúp y giữ miệng vết thương.
Máu đã từ từ ngừng chảy, còn lại hắn bất lực.
Hắn mãi mãi không có cách nào để bảo vệ người hắn yêu.
“Ngươi sẽ sống, ngươi nhất định sẽ tiếp tục sống…” Hắn mở miệng, muốn nói ra nhiều lời cam kết hơn nữa, thế nhưng lại nghẹn ngào không thể thốt ra, “Xin ngươi, đừng bỏ ta lại một mình.”
“Xin ngươi, đừng bỏ ta lại một mình, xin ngươi…”
Diệp Duy Viễn đưa tay đặt trên bả vai của hắn, muốn nói xin lỗi, muốn nói ta cũng không muốn bỏ ngươi lại một mình, thế nhưng y vừa mới mở miệng, máu lại tuôn ra nhiều hơn. Vì sao luôn phải vào giờ phút này mới đến, vì sao đến giờ phút này mới hiểu được.
Cho đến thời khắc này, bọn họ mới biết, bọn họ có được cái gì đằng sau ngần ấy năm tháng mà mình bỏ lỡ.
Có lẽ là vui sướng ngắn ngủi cùng cô quạnh lâu dài được gọi là yêu kia.
Nhưng đau lòng cùng tuyệt vọng, thống khổ cùng bi thương của những giây phúc này, vẫn là yêu, một tình yêu càng thêm cuộn trào mãnh liệt, và cũng càng thêm bất lực.
Mất máu quá mức, Diệp Duy Viễn đã hoàn toàn không thể thấy rõ mọi thứ.
Hít thở không thông cùng đau đớn nhức nhối khiến y chỉ có thể cảm nhận được bóng người mơ hồ cùng một chút ánh sáng lờ mờ.
Y muốn chạm vào Diệp Phong Thành, nếu như không nhìn thấy, thì sờ một chút cũng tốt, y chính là tham lam được một tấc lại muốn tiến thêm một thước như vậy.
Muốn khắc ghi đường nét của hắn vào sâu trong đầu.
“Ta…”
Rõ ràng là chuyện bi thương như vậy, nhưng tại sao ta lại không hề muốn buông tay ra?
Tại sao vào lúc ta đã từ bỏ, ngươi lại đến đây, là trừng phạt trời cao dành cho ta sao?
Y nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt độ dưới đầu ngón tay của mình.
—— Hắn thật là ấm áp.
Chất lỏng ấm nóng, liên tục trào ra không ngừng, thấm ướt lòng bàn tay của Diệp Phong Thành.
Cuối cùng, Diệp Duy Viễn không còn có thể nắm lấy bất cứ thứ gì.
Diệp Phong Thành vội vã nắm lấy bàn tay lạnh như băng của y, kề sát vào gương mặt của hắn.
Khắp cả người bọn họ đều là máu, không phân rõ ai bị thương nặng hơn ai.
“Xin ngươi.”
Cho dù tiếp tục sống đau đớn như vậy, cho dù ngươi muốn bỏ cuộc.
“Ta cầu xin ngươi.”
Truyện khác cùng thể loại
193 chương
12 chương
49 chương
53 chương
4 chương