Gần đây phân cục Đại Phúc không có việc gì làm nhưng có vài thiên sư nghe danh mà đến. Có người muốn vào phân cục làm việc nhưng sát hạch không qua. Cũng có một số người muốn hợp tác với người của phân cục, thương lượng cùng hợp tác nhận đơn hàng. Trần Dương từ chối hết, vì ngoại trừ những vụ việc cỡ ba sao trở lên, phân cục cũng gặp một chút khó khăn để giải quyết, hoặc là Hiệp hội yêu cầu phải hỗ trợ lẫn nhau, còn lại gần như là không thiếu người. Huống hồ đa số người đến phân cục muốn hợp tác là đơn hàng ba sao, đương nhiên bọn họ sẽ từ chối. Mặc dù không ngại khó dễ nhưng họ không muốn ra sức, cuối cùng lại phải chia thù lao cho người khác, Trần Dương đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, Mã Sơn Phong và Độ Sóc đang ngồi ở bàn đá dưới sân uống trà hóng gió. Lúc này nắng chiều rực rỡ, như gấm như lụa cả khoảnh sân. Hai ngày trước, Mã Sơn Phong thả hai con cá chép vào lu sen trong sân, cá thường quẫy đuôi phá tan sự tĩnh lặng của mặt nước. Trong sân còn trồng các loại hoa cỏ, bình thường đều là Mã Sơn Phong chăm sóc. Ông tốn không ít tâm tư, thường xuyên tưới cây xới đất, nhớ rõ mỗi tập tính của từng loại cây. Dưới sự chăm sóc của ông, tất nhiên chúng cực kỳ lộng lẫy. Cư dân gần đó thỉnh thoảng đi ngang qua cổng, thấy hoa cỏ trong sân thường vào ngắm nhìn một phen, thỉnh thoảng còn xin một chậu, Mã Sơn Phong không cho, trừ phi đổi thì được. Cách này thành công ngăn chặn ý đồ của mấy người thích hoa nhưng lại không thích trồng hoa, thỉnh thoảng ông cũng đổi được với người thật sự yêu thích hoa. Dần dần, sân vườn càng ngày càng có nhiều chủng loại hoa, trở nên đặc sắc hơn. Cư dân gần đó ngửi được hương hoa, đi đến mới phát hiện xã khu Thâm Xuân có một phòng làm việc. Xã khu Thâm Xuân không có phòng làm việc, bởi vậy khi biết gần đây có, mọi người có việc gì đều tìm đến. Mã Sơn Phong và mọi người mới cảm nhận sâu sắc, phiền ơi là phiền, lúc này mới đổi cái biển treo đầu dê bán thịt chó thành phân cục Đại Phúc Thâm Xuân. Công việc cụ thể là gì, thứ lỗi không thể trả lời! Độ Sóc đột nhiên ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt Trần Dương đứng trên lầu, hắn vẫy tay ý bảo cậu đi xuống. Trần Dương nở nụ cười, xoay người đi xuống lầu. Dưới lầu, Trương Cầu Đạo đang chơi game mê mệt, cậu thuận miệng nói: "Trương Cầu Đạo, em từ bỏ việc thăng Ngũ Lôi à?" Trương Cầu Đạo không ngẩng đầu lên: "Hiệp hội Đạo giáo nói trong vòng hai năm tới, em không thể thăng cấp." "Sao vậy?" "Giới thiên sư quy định, không có công đức không được thăng cấp. Dù thông qua sát hạch vẫn cần công đức. Minh Uy thăng Ngũ Lôi cần tám năm, em mới sáu năm. Trừ phi trong một năm này em có cống hiến đặc biệt khiến Hiệp hội mở ngoại lệ thăng cấp, bằng không trong vòng hai năm không cần để ý đến chuyện thăng cấp nữa." Thế nên hắn mới buồn bực chơi game. "Em chưa tích đủ công đức à?" "Còn thiếu. Trước giờ em toàn nhận đơn hàng hai sao, nếu hoàn thành vụ ở thôn không người là đủ rồi." Đáng tiếc thất bại. Trần Dương gật đầu tiếc nuối rồi đi ra ngoài. Mới ra đến cửa cậu đã đụng phải Khấu Tuyên Linh ôm kiếm gỗ, cau chặt lông mày đi tới. Hắn thấy Trần Dương bèn lôi kéo cậu, nghiêm túc nói: "Cục trưởng Trần, quản lý vấn đề an toàn trong phân cục chúng ta đi. Gần đây tôi cứ bị quấy rầy cuộc sống riêng tư, tôi rất phiền lòng." Chuyện này là do Mã Sơn Phong trồng hoa gây ra, hoa là nguyên nhân gây họa, sau đó sự tình phát triển đến nỗi mọi người không ngờ đến. Hừng đông và chạng vạng, Khấu Tuyên Linh sẽ lạy sư tổ, sau đó mặc Đạo bào luyện kiếm trong sân, cửa lớn vốn luôn đóng kín, cũng không mấy ai thường đi ngang qua cửa nên không ai trông thấy. Sau đó dần dần phân cục trở nên náo nhiệt, có vài người trẻ tuổi đi ngang qua, trùng hợp thấy Khấu Tuyên Linh mặc Đạo bào múa kiếm, đường kiếm hữu lực đẹp mắt, động tác võ thuật nhuần nhuyễn. Hơn nữa hắn còn đẹp trai, không nói không cười phối hợp với Đạo bào, đúng là một đạo trưởng cấm dục. Thanh niên trẻ quay video đăng lên mạng, khiến không ít người đến nhìn lén. Trần Dương cảm thán, đẹp trai đúng là tai họa mà, sau đó cậu bày tỏ kinh phí trong phân cục không nhiều, huống hồ đây là vấn đề cá nhân, không tính là việc công, từ chối yêu cầu của Khấu Tuyên Linh. "Mấy cô ấy chỉ tò mò thôi, một thời gian nữa là hết ấy mà. Tốt xấu gì bây giờ anh cũng là một người khá nổi tiếng trên mạng, mà hot trên mạng thì lại qua rất nhanh. Tin tôi đi. Hay là anh đừng luyện kiếm buổi tối nữa?" Khấu Tuyên Linh cau mày: "Không được, sau khi lạy sư tổ xong phải luyện kiếm, sư tổ không thấy sẽ không vui." "Được rồi." Trần Dương lực bất tòng tâm: "Cũng không thể xây tường cao thêm, quá cao sẽ nghèo khó. Lại không thể đuổi người ta đi, dù sao bọn họ cũng sẽ dùng camera trên không." Đúng vậy, camera trên không. Hiện tại có một nữ sinh say mê nhan sắc cấm dục của Khấu Tuyên Linh, cô lại là thành viên câu lạc bộ camera trên không, thỉnh thoảng cần phải tiến hành hoạt động của câu lạc bộ, bèn mang máy đến chụp ảnh. Khấu Tuyên Linh cau mày nhìn chằm chằm Trần Dương một lúc: "Tại sao họ không chụp cậu?" Rõ ràng Trần Dương đẹp trai hơn hắn. Mấy cô gái kia cũng không chụp Độ Sóc vàTrương Cầu Đạo, ngoại hình hai người đó cũng không tầm thường mà. Trần Dương đi lướt qua Khấu Tuyên Linh, ung dung nói: "Bởi vì chúng tôi thấy có người chụp hình là trốn ngay, đối phương không chụp được." Khấu Tuyên Linh không biết phân cục Đại Phúc cũng có chút tiếng tăm trên internet, cư dân mạng đều biết nơi đây có một tòa nhà, trong đó có một cái sân rất đẹp, trông như ở nông thôn điền viên. Chỉ cần xem qua video đã cảm thấy vui vẻ thoải mái, tâm trạng thả lỏng. Huống chi những người ở đây đều rất đẹp trai, khí chất ngời ngời, mặc dù không hiểu tại sao khi chụp ảnh thì không thấy rõ, ngoại trừ Khấu Tuyên Linh. Trong video vốn chưa từng xuất hiện gương mặt những người khác, cư dân mạng chỉ có thể say mê đạo trưởng cấm dục. Nhưng họ vẫn chắc chắn tất cả nhân viên đều đẹp như vậy, dù là ông chú trung niên cũng là một "soái thúc", tiên phong đạo cốt, có cảm giác như một cao nhân. Càng ngày càng nhiều người trả lời bài post này, cuối cùng ấn tượng về phân cục là giá trị nhan sắc cực cao nhưng không thể chụp rõ mặt. "Sao mấy người không nói với tôi?" Khấu Tuyên Linh khiếp sợ. "Bọn tôi tưởng anh biết nhưng không tiện từ chối sự nhiệt tình của các cô gái, nên bị làm phiền cũng mặc kệ, cảm thấy anh thật lương thiện, chúng tôi bèn không nhắc nhở." Khấu Tuyên Linh nén giận không nói thành lời, hắn vốn không nghĩ đến điểm này. Bùa chú của thiên sư nhiều như vậy, một lá bùa ảnh hưởng đến việc quay chụp rất đơn giản, thế là có thể giải quyết phiền toái của hắn rồi. Nhưng Khấu Tuyên Linh quá ngay thẳng, không hề nghĩ đến biện pháp kia. Mấy người trong phân cục cũng có ý xấu, không nhắc nhở hắn. Trương Cầu Đạo nghe bọn họ nói chuyện ngoài cửa, lúc Khấu Tuyên Linh đi vào còn cố ý liếc mắt xì cười một tiếng. Khấu Tuyên Linh càng buồn bực. Đồng nghiệp mới không thân thiện gì cả, lúc dâng hương cho sư tổ, đạo trưởng cấm dục – Khấu Tuyên Linh – yên lặng tố cáo chuyện này. Trần Dương đi đến ngồi xuống cạnh Độ Sóc, bên cạnh là Mã Sơn Phong. Độ Sóc rót một tách trà, cậu tưởng trà đắng bèn từ chối, hắn lên tiếng: "Trà tứ quý dưỡng sinh, không đắng." Cậu nhìn Mã Sơn Phong, đối phương cười ha hả nói: "Trước khi ăn không uống trà đắng, chỉ có thể uống trà dưỡng sinh." Cậu nghe vậy mới bưng lên uống một ngụm, độ ngọt vừa phải. Độ Sóc xoa nắn sau gáy cậu nói: "Vẫn còn choáng váng?" Trần Dương lắc đầu: "Vừa ngủ dậy bị một chút, lại đứng trước cửa sổ một lúc, bây giờ uống trà, tỉnh rồi." Hôm nay cậu ngủ trưa một giấc, ngủ dậy thường hay choáng váng. Độ Sóc hỏi là chuyện này, cậu uống thêm hai hớp trà rồi nói: "Lát nữa cháu sẽ xuống bếp, hôm nay mua gì vậy ạ?" Mã Sơn Phong nói: "Trương Cầu Đạo và Khấu Tuyên Linh đi mua đấy, hai đứa nó một người thì thích gà, một người lại thích cá. Mao Tiểu Lỵ thì lại thích thịt, mua một đống thịt ba chỉ. Rau cải chỉ một chút ít, may mà chú đã dặn rồi đó." Mã Sơn Phong lắc đầu, thanh niên chỉ thích ăn thịt không ăn rau cải, kén ăn là không tốt. Ăn rau mới khỏe mạnh. Mã Sơn Phong thầm nghĩ như vậy mà không nghĩ đến, buổi tối lúc ăn cơm, ông cứ liên tục gắp món thịt thơm ngào ngạt. Lại nói, người chân chính thích ăn rau cải trong phân cục chính là Độ Sóc, so với các loại thịt, hắn càng thích ăn chay. Ngay lúc đó, bỗng có tiếng chuông xe đạp leng keng vang lên, Trần Dương ngẩng đầu, trông thấy Mao Tiểu Lỵ cưỡi chiếc "tiểu phượng hoàng" hấp tấp xông vào, thắng cái két ngay trước mặt mọi người rồi ném xe đạp: "Chào chú Mã, anh Trần, anh Độ." Cô nàng vừa nói xong vừa nhận tách trà uống một hơi cạn sạch. Trần Dương: "Tan học rồi à?" "Mỗi lần anh hỏi câu này, em đều có cảm giác như em là học sinh cấp ba vậy." Trên thực tế cô đã là sinh viên năm hai, Mao Tiểu Lỵ ngồi xuống nói: "Chiều nay không có lớp, em đi tham gia công tác xã đoàn, em có nói em tham gia câu lạc bộ báo chí đó. Bình thường sau giờ học, ngoại trừ việc bán bùa, trường học có tin gì là em đi phỏng vấn, còn dẫn đàn em theo." "Đúng rồi, lần trước em nói trong trường có người thấy mèo bái nguyệt, anh còn nhớ không?" Trần Dương gật đầu: "Không phải đàm phán không thành sao?" Lần trước Mao Tiểu Lỵ đề nghị lãnh đạo trường học tìm thiên sư, vốn bàn bạc gần xong lại bị ngưng. Nguyên nhân là một lãnh đạo nào đó biết chuyện này, dứt khoát hủy bỏ, cũng nói tin quỷ thần là vô căn cứ. Việc này đến đó là ngưng không quản nữa. "Hiện tại trường học lại nổi lên lời đồn mèo yêu, khiến ai cũng lo sợ." Mã Sơn Phong hứng thú hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" "Đêm qua có một nữ sinh chạy bộ trong sân thể dục, khoảng mười giờ rưỡi tối, cô ấy đi đường tắt quay về ký túc xá thì bị tập kích. Trên cổ bị thủng một lỗ, máu chảy như suối. Sinh viên đi phía sau kể lại có nghe thấy tiếng mèo kêu, rất thê lương rợn người. Hắn chạy đến xem thì nữ sinh kia đã hôn mê bất tỉnh. Sau khi chuyển đến bệnh viện vẫn còn hôn mê. Có người tận mắt thấy trên cổ nữ sinh kia có vết mèo cào, kết hợp với chuyện mèo bái nguyệt lần trước, hiện tại trong trường đồn đãi rất nhiều về chuyện mèo yêu giết người." Mã Sơn Phong như có điều suy nghĩ: "Yêu à?!" Ông chợt lắc đầu nói tiếp: "Thành yêu không dễ, đa số thành yêu phải có cơ duyên rất lớn, chỉ có kẻ ngu mới không quý trọng cơ duyên mà tạo sát nghiệt." Từ xưa, cỏ cây động vật thành yêu không dễ, có rất nhiều hạn chế. Dù đã mở linh trí cũng phải có vận may, cần cơ duyên cực lớn. Đến một ngày nào đó gặp được cơ duyên, đương nhiên phải biết quý trọng, sao lại uổng phí mà tạo sát nghiệt? "Chú biết có một con yêu, ở núi Trường Bạch vài thập niên không hề xuống núi, chuyên tâm tu luyện, thỉnh thoảng cứu vài vị khách lạc đường trên núi. Sau đó còn được gọi thân thiết là Sơn thần núi Trường Bạch." Mã Sơn Phong tiếp lời: "Ngược lại mèo yêu giết người, khả năng không lớn." Mao Tiểu Lỵ: "Chẳng lẽ là người làm? Nhưng đúng là vết mèo cào, hơn nữa còn có người thấy mèo bái nguyệt. Nói đi nói lại, mèo thông linh, yêu tính lại mạnh, tín ngưỡng ánh trăng, có thể bái nguyệt mở linh trí." Mã Sơn Phong lại nói: "Mèo mang thù, thích trả thù. Cháu nên điều tra xem có phải nữ sinh kia đã hành hạ mèo, làm chuyện thất đức bị trả thù không." Mao Tiểu Lỵ lắc đầu: "Không có khả năng. Con đường nhỏ nữ sinh kia đi là ở Lệ Viên nổi tiếng trong trường, trồng đủ loại cây ăn quả. Trong vườn có rất nhiều mèo hoang, mèo hoang gần đó cũng đến Lệ Viên sống, còn sinh rất nhiều mèo con. Mấy sinh viên yêu mèo thường mang thức ăn đặt vào bát nhỏ. Nữ sinh kia cũng là một trong những người yêu mèo, thường cho mèo ăn. Tối hôm ấy, cô ấy đi đường vào con đường nhỏ đó là vì muốn cho mèo ăn, có điều Lệ Viên không có đèn đường, ai trốn ở đó sẽ không dễ bị phát hiện. Không chừng là mưu sát rồi đổ cho mèo." Trần Dương lại hỏi: "Bây giờ còn chưa điều tra chân tướng, vậy sao lại có lời đồn là mèo yêu giết người?" "Đúng vậy, thế nên em mới muốn điều tra rõ ràng, ít nhất phải áp lời đồn xuống. Em lo lắng cứ tiếp tục như vậy, trường học sẽ diệt sạch mèo ở Lệ Viên. Hiện tại đã có lời đồn phụ huynh yêu cầu trường học xử lý đám mèo này, vài sinh viên sợ mèo cũng yêu cầu như vậy. Mèo trong Lệ Viên rất nhiều, xử lý thế nào? Chúng nó quen tự do, nếu đưa đến nơi tiếp nhận, chắc chắn sẽ bỏ chạy giữa đường." Tuy Mao Tiểu Lỵ không phải là người quá cuồng mèo thế nhưng nghĩ đến việc quá nhiều mèo như vậy bị xử lý, cô không đành lòng. Trong đó có vài con sống từ nhỏ trong trường, Lệ Viên chính là nhà của nó, bắt nó rời bỏ nhà cửa, quá bất nhân rồi. Độ Sóc đột nhiên mở miệng: "Mèo khó thuần, nham hiểm xảo quyệt, có thù tất báo, thế nên mèo khó có thể thành yêu." Trần Dương kinh ngạc nghe Độ Sóc liên tục dùng những từ không hay nhận xét về mèo, điều này chứng tỏ hắn cực kỳ ghét mèo. Có điều mèo thông linh, thường được liên hệ với những chuyện ma quái, nham hiểm xảo trá. Người nào yêu mèo thì nó chính là tâm can bảo bối, người không thích thì nó chính là động vật đáng ghét nhất. Hơn nữa dù là mèo bái nguyệt hay là mèo thông linh đều không phải là chính đạo, khó trách Độ Sóc không thích. "Mọi người thường gọi là mèo yêu, thật ra nó là mèo quỷ, còn gọi là mèo cổ." Mao Tiểu Lỵ kinh ngạc: "Là sao ạ?" Nhưng Độ Sóc không lên tiếng nữa, cô nhìn về phía Trần Dương, cậu bèn trả lời: "Mèo quỷ, ý trên mặt chữ, còn gọi là mèo cổ, cũng là ý trên mặt chữ. Dùng quỷ hồn của mèo luyện chế thành cổ, thuật pháp này rất hung tà. Thường dùng để hại người, một khi bị hại nhất định sẽ chết. Sau khi luyện mèo cổ thành công, thường sai khiến nó vào nhà người ta trộm tiền tài. Mèo cổ hung tà ở chỗ, trước khi lấy tiền sẽ lấy mạng." Nói cách khác, mèo quỷ được sai đến nhà nào đó cướp tiền, chắc chắn sẽ giết gia đình đó rồi mới lấy tiền. Mèo quỷ rất thịnh hành vào hai thời Tùy – Đường, rất nhiều gia đình lén nuôi mèo quỷ. Thời đó có một sự kiện là mèo quỷ gây ra bệnh dịch tả cung đình. Sự kiện lớn nhất vào thời Tùy Dạng Đế và Đường Cao Tông. Tùy Dạng Đế giết mèo quỷ, liên lụy mấy ngàn gia đình trong kinh thành. Thời kỳ Đường Cao Tông thì ban luật cấm người kinh thành nuôi mèo quỷ, nếu bị phát hiện sẽ giết chết. Qua thời Tùy Đường thì không còn sự kiện mèo quỷ quy mô lớn nào nữa. Thế nhưng rất nhiều sách cổ đều ghi chép về mèo quỷ, mèo bái nguyệt và mèo quỷ hại người, hình tượng con mèo trong đó rất khủng bố. "Người muốn nuôi mèo quỷ, trước tiên phải giết chết con mèo đã sống lâu năm, sau đó luyện chế mèo quỷ. Mỗi ngày, vào nửa đêm phải phụng dưỡng nó, sau đó ra lệnh cho mèo quỷ đi trộm tiền tài. Đúng là loại cổ thuật độc ác. Mèo sống càng lâu càng mở mang đầu óc, nhưng chỉ vậy mà thôi. Thành tinh quái thì dễ nhưng thành yêu thì khó." Trần Dương nói xong quay đầu hỏi Độ Sóc: "Mà sao đột nhiên anh lại nhắc đến mèo quỷ?" "Đột nhiên nghĩ đến." Trần Dương không tin hắn chỉ đột nhiên nhớ đến rồi nói ra miệng. Nhưng có lẽ bây giờ hỏi kỹ thì hắn cũng không nói rõ. Cậu đứng lên nói: "Em đi làm cơm." Mao Tiểu Lỵ cũng đứng lên, quyết định tối nay lại đến Lệ Viên điều tra, bây giờ vào nhà chuẩn bị đồ đạc trước. Mã Sơn Phong uống một ngụm trà nói: "Tôi nhớ huyện Thành Kỷ có một sự kiện mèo quỷ, chết không ít người." Huyện Thành Kỷ thuộc Cam Túc ngày nay, Mao Quỷ Thần tục xưng là Mèo quỷ, được người vùng tây bắc Cam Túc và Thanh Hải rất tín ngưỡng mà thờ phụng, coi là thần tài, nhưng bị chính đạo coi là tà thần. Cùng là cầu tài, lai lịch bất chính, cầu tài vận, hại mạng người. Khi Mã Sơn Phong còn chưa làm cục phó, ông từng đi đến huyện Thành Kỷ giải quyết một vụ giết người rùm beng, lần đó có người nuôi Mao Quỷ Thần, sai khiến mèo quỷ trộm tài vật, lòng tham không đáy, hại chết không ít người còn tiếp tục làm ác. Đáng sợ nhất chính là người nọ là chủ một xí nghiệp nổi tiếng trong nước, thường làm từ thiện. Mã Sơn Phong đi cùng mấy thiên sư nữa, bị chết hai thiên sư mới giải quyết được. Vì người nuôi Mao Quỷ Thần xảo quyệt, mèo quỷ càng xảo quyệt hơn, bọn họ bị đùa bỡn năm lần bảy lượt. Sau lần đó, Mã Sơn Phong được điều đến làm cục trưởng phân cục, không nhận nhiệm vụ nữa. Nói nghiêm túc, Mã Sơn Phong cũng không có thiện cảm với mèo quỷ. Độ Sóc hờ hững nói: "Ừ." Không tỏ rõ thái độ. Mã Sơn Phong cười một tiếng, không nói chuyện nữa mà yên tĩnh uống trà. Một lúc lâu sau Độ Sóc mới lên tiếng: "Dương Dương còn trẻ, không lo lắng chu toàn, phiền ông quan tâm chăm sóc." "Bọn họ đều là thành viên của phân cục, quan tâm chăm sóc là trách nhiệm của tôi." Mã Sơn Phong cười ha hả nói, thuận tiện bày tỏ thái độ. Trước đây ông là người nhận đơn hàng trong phân cục, chịu trách nhiệm loại bỏ đơn hàng vượt quá khả năng của nhân viên trong cục, cố gắng bảo đảm họ không bị nguy hiểm đến tính mạng khi ra ngoài làm việc. Có điều gần đây ông có ý định buông tay, tùy ý để người khác chọn đơn hàng. Ông không thể quản cả đời, phải để người trẻ tuổi tự quyết định, từ từ sẽ hiểu được phải làm thế nào để bảo vệ bản thân. Mã Sơn Phong lại nói: "Tiềm lực của Trần Dương rất lớn, có lẽ còn giỏi hơn cậu tưởng tượng." Độ Sóc không tiếp lời, hắn không cho là đúng. Ở trong lòng hắn, đương nhiên Trần Dương là giỏi nhất, nhưng bảo hắn triệt để buông tay, mặc cậu trưởng thành là không có khả năng. Sau bữa cơm tối, Mao Tiểu Lỵ chạy về phòng một lúc rồi lại chạy ra, len lén kéo Trần Dương: "Em đến trường canh chừng, anh muốn đi cùng không?" Trần Dương lắc đầu: "Không đi." "Anh không có hứng thú với mèo quỷ hả?" Đương nhiên Trần Dương không có hứng thú, nhưng nhớ lại thái độ của Độ Sóc vừa nãy, cậu nhanh chóng thay đổi chủ ý: "Ừ thì đi." Trường đại học của Mao Tiểu Lỵ cách phân cục không xa, đi xe đạp hơn mười phút là đến. Trần Dương đạp xe chở Mao Tiểu Lỵ đi, lúc đi còn nói một tiếng với Độ Sóc. Hai người đi vào trường học, Mao Tiểu Lỵ nói một tiếng với bảo vệ nên hai người không bị xét thẻ sinh viên. Sau khi vào trong, cô nói: "Bình thường không nghiêm như vậy đâu nhưng tối qua xảy ra chuyện, lãnh đạo có vẻ tin hung thủ là người ngoài lẻn vào." Nói thật, chỉ có thanh niên mới tin chuyện mèo yêu giết người. Từ trước đến nay, người trẻ tuổi luôn nhanh chóng tiếp thu sự việc mới lạ, rất có tâm lý sợ thiên hạ không loạn, mèo yêu là do mấy thanh niên trẻ tuổi đồn với nhau. Lãnh đạo lại không tin, có điều để ổn định lòng người, không chừng sẽ mời thiên sư. Lệ Viên cách cổng trường khá xa, đạp xe nửa tiếng mới đến. Hai người đi theo con đường nữ sinh bị hại đã đi, dựng xe ở đầu đường rồi cầm đèn pin, vừa đi bộ vừa thăm dò. Trần Dương nói: "Không có đèn đường." "Trường học luôn nhấn mạnh sinh viên không nên đi con đường nhỏ này, hai bên là cây cối và sườn núi, lắp đèn khá phiền phức." Hai người đi sâu vào trong, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng mèo kêu. Trần Dương dừng chân: "Không phải em nói Lệ Viên có rất nhiều mèo sao? Sao chỉ nghe thấy vài tiếng mèo kêu?" Mao Tiểu Lỵ sửng sốt: "Đi xem sao?" Trần Dương lắc đầu: "Đi đến xem nơi nạn nhân bị tấn công trước đã." "Không xa phía trước kìa." Đi bộ đại khái năm phút nữa là đến nơi nạn nhân bị tấn công, xung quanh bị giăng dây cảnh giới. Dưới nền đất có vẽ sơn trắng hình dáng nạn nhân nằm, còn có vết máu phun trên đá vẫn chưa khô. Thoạt nhìn khá đáng sợ. Vì xảy ra vụ án nghiêm trọng, tối nay không có ai đi vào con đường nhỏ này, xung quanh cực kỳ an tĩnh. Hai bên không có ánh đèn, ngay cả mặt trăng cũng bị cành lá che khuất, không chiếu sáng được, bởi vậy khu vườn rất âm u lạnh lẽo. "Đúng rồi anh Trần, anh muốn đi xem mộ mèo không?" "Mộ mèo?" Mao Tiểu Lỵ đi trước dẫn đầu, gật đầu nói: "Đúng vậy, trong trường nhiều mèo mà, sẽ có con không được cho ăn hoặc chăm sóc tốt nên thỉnh thoảng có mèo bị bệnh chết, chết già hoặc tai nạn ngoài ý muốn. Đương nhiên cũng có con bị ngược đãi chết." Cô nàng cười khổ nói: "Đừng nghĩ mấy người thích hành hạ mèo ở xa chúng ta, thật ra đôi khi họ ở ngay bên cạnh chúng ta đó. Họ ghét mèo, thế là tìm mèo xả giận. May mà trường học cấm hành hạ mèo nên chỉ thỉnh thoảng phát sinh một hai vụ." Nếu không phải nạn nhân là người cuồng mèo, cô cũng sẽ hoài nghi là mèo trả thù. Đi qua rừng cây ở Lệ Viên, đến một rừng cây nhỏ tương đối xa, bên trong dày đặc các túi treo trên cây, trong túi chính là xác mèo. Thường nói chó thủy táng, mèo thụ táng. Bỏ xác mèo vào túi treo lên cây, phòng ngừa biến thành tinh quái. Lúc này trông thấy rừng cây treo đầy xác mèo, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác hoảng sợ rợn người. Trần Dương hít một hơi rồi hói: "Trường học để mấy đứa làm mộ mèo thế này mà không phá bỏ, cũng hiếm thấy." "Ai nói không phá bỏ?" Trường nào mà thích mấy cái này? Huống chi mèo thụ táng bị coi là trò mê tín nữa, trường học giữ hình tượng, không thể để mộ mèo tiếp tục tồn tại. "Có năm nọ, nhân dịp nghỉ hè trường học thử san bằng mộ mèo, nhưng lúc công nhân đến, mèo trong trường tập trung lại ngăn cản bọn họ, hai mắt cứ sáng quắt nhìn chằm chằm vào nhóm công nhân. Ai mà dám ra tay?" Mèo tà tính, có thù sẽ trả. Mộ mèo xem như phần mộ tổ tiên, đào mộ tổ tiên không phải là gây hại ba đời nhà người ta sao? Trần Dương bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt, cậu giơ tay ra hiệu Mao Tiểu Lỵ nhỏ giọng, lần theo tiếng mèo kêu đi về phía trước. Đi đến một con đường hơi dốc, vừa liếc mắt nhìn xuống, cậu lập tức kéo Mao Tiểu Lỵ cúi người xuống nấp đi, ra hiệu cho cô nhìn xuống. Mao Tiểu Lỵ cúi đầu nhìn, thấy dưới dốc là một cái hố nhỏ, dưới hố tụ tập vài chục con mèo lớn nhỏ khác nhau, giống loài đa dạng, mập ốm đủ cả. Tất cả đều đang nhìn trăng, làm động tác cúi người, sau đó ngửa mặt hít sâu, như là đang hấp thu tinh hoa của mặt trăng. Như thể lũ mèo đang theo một tà giáo nào vậy, vô cùng quỷ dị. Mèo bái nguyệt?! Hai mắt Trần Dương sáng ngời, nhìn chằm chằm vào một con mèo đen mập mạp to lớn trong đó. Con mèo kia run run lỗ tai, như có cảm giác quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của cậu. Meo. Tiếng mèo kêu bén nhọn thê lương đột ngột vang lên.