Xông Vào Ngõ Âm Dương
Chương 122
Mười lăm tháng bảy, cúng cô hồn, ngày ấy quỷ môn quan sẽ mở cửa, cô hồn dã quỷ trong địa phủ sẽ trở lại dương gian. Ngày thường không phải lúc nào cũng có thể thấy được quỷ hồn, thế nhưng vào ngày này thì có thể dễ dàng thấy chúng, chúng thường ngồi xổm ở đầu cầu hay góc đường hấp thu nhang đèn, vài quỷ hồn vây quanh đồ cúng, ăn ngấu nghiến cơm thừa canh cặn, cũng có lệ quỷ chọn ngày này tìm kẻ chết thay.
Có điều những thanh niên trẻ hiện giờ không còn tin vào sự tồn tại của quỷ thần, ngày cúng cô hồn thành một ngày nghỉ, một ngày lễ để chơi đùa. Cả nhà đoàn viên, bái tổ tiên, hoa tươi trái cây tươi ngon, gà vịt thịt cá, còn mở kinh kịch cho quỷ nghe. Hiện tại ngày này đã trở thành một dịp nghỉ lễ cho thanh niên vui chơi, rất nhiều người đi xa làm việc đều về nhà vào ngày này.
Trần Dương không thích ngày này, ban ngày thì không sao nhưng đến tối sẽ có vô số yêu ma quỷ quái muốn cướp mạng cậu. Trần Dương nắm chặt cái giỏ trong tay, trong giỏ là đồ cậu vừa mua để làm đồ cúng. Dọc đường có vô số cô hồn dã quỷ nhìn cậu chằm chằm, ở đầu đường lớn, ở bên cạnh cầu, đi đến giữa cầu thậm chí còn có cả một con quỷ mặt mày tái nhợt vươn tay ra bắt lấy mắt cá chân cậu.
Trần Dương càng hoảng sợ, cầm đồng tiền cổ ông nội Vu cho cậu đánh lên tay con quỷ kia, khẽ quát: “Sắc!”. Tay con quỷ kia bị phỏng bốc khói, nó nhanh chóng bỏ đi. Cậu thử nhìn xuống sông, vừa nhìn càng hoảng sợ, dưới trụ cầu có vài chục thi thể bị nước sông ngâm phồng lên. Mấy thi thể đồng loạt nhìn cậu, hốc mắt và miệng đen ngòm, chúng ngọ ngoạy muốn bò lên cầu, điên cuồng mơ ước thể xác đặc biệt này.
“Đứng ngẩn người ra đấy làm gì! Không làm gì thì đứng gọn vào đừng chiếm chỗ.”
Trần Dương quay đầu lại, gương mặt tái nhợt của cậu hù dọa người thanh niên vừa lên tiếng ồn ào. Cậu nhìn hắn nhỏ giọng nói: “Vị trí này không tốt, anh đừng bán ở đây.” Nói xong cậu lập tức xoay người rời đi.
Thanh niên kia không hiểu ra sao, thầm nói: “Thần kinh, không biết lảm nhảm cái quái gì.” Trần Dương đi rồi, thế là hắn chiếm được chỗ tốt, bắt đầu bày hàng hóa ra. Đây là cây cầu duy nhất nối giữa trấn trên và thôn dưới, nó đã rất cũ rồi, hai bên cầu sớm đã có người chiếm chỗ bày bán các loại thức ăn và thịt, còn có đồ vàng mã như nến, tiền giấy, vàng thỏi, có cả người giấy linh tinh đủ cả.
Một bác bán thức ăn bên cạnh người thanh niên nhắc nhở hắn: “Tôi khuyên cậu đừng nói chuyện với nó, thằng bé nhà họ Trần rất tà môn. Từ nhỏ đến lớn nó đã rước không biết bao nhiêu ma quỷ về, hại chết cả cha mẹ và lão Trần. Lúc nãy nó đứng ở đây nhìn xuống, hình như dưới cầu có “thứ đó”. Tôi khuyên cậu nên chuyển qua chỗ khác đi.” Ông hạ giọng nói: “Năm nào cũng có người chết ở cây câu này, người thì bị nước cuốn đi, người thì không cẩn thận té xuống, có cả người đến đây tự sát, tất cả đều ngay ngay vị trí cậu ngồi.”
Thanh niên nổi da gà, nhưng nhìn cả cây cầu không còn chỗ trống nào, hắn không muốn từ bỏ vị trí này. Thế là hắn miễn cưỡng nói: “Ông lừa tôi à? Lẽ nào mỗi lần có người chết, ông đều có mặt ở hiện trường? Cả cây cầu rộng như vậy sao người ta lại chết cùng một chỗ? Buồn cười.”
Thanh niên ngồi xổm xuống, một quỷ hồn bị ngâm sưng to không nhìn ra da thịt và ngũ quan từ từ theo trụ cầu bò lên, mò đến gót chân hắn, cuối cùng dần dần leo lên đến vai, say mê hút lấy sinh khí. Thanh niên bỗng cảm thấy lạnh, hắn ôm cánh tay vuốt vuốt hai cái rồi ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời âm u, xem chừng là sắp có mưa to. Cả tháng nay trời không đổ mưa, thảo nào sắp mưa to. Khí trời trở nên râm mát, hèn gì lạnh như vậy.
Thanh niên cảm thấy râm mát lành lạnh mà không biết những người xung quanh đang nóng nực đến chịu không nổi.
Trần Dương đi ngang qua từ đường trong thôn, cậu nhìn sân khấu kịch cũ kỹ và mấy người đang bận rộn bên trong. Trên sân khấu, đào kép chưa mặc đồ diễn đang luyện giọng. Từ đường này đã rất cũ rồi, có người nói nó được xây dựng từ thời dân quốc, đến bây giờ chưa từng được sửa sang. Mà muốn sửa cũng không được, quá cũ nát, lớp vôi vữa trên tường rơi từng mảng to, hầu như tróc hết cả sơn, không còn gì.
Cổng lớn bằng gỗ vốn được vẽ hình Thần Đồ và Úc Lũy lên trên, đến nay hai vị môn thần đã bị tróc sơn, dưới cửa là một lớp bụi thật dày. Từ đường có một sân khấu kịch rộng khoảng ba, bốn mét, nhìn sơ qua có thể thấy được vẻ hoành tráng và hoa lệ năm nào, nay trải qua gió táp mưa sa mà lộ ra vẻ tang thương. Dưới sân khấu, vài người đang vội vàng xếp gọn từng hàng ghế.
*Thần Đồ 神荼, Úc (Uất) Luỹ 郁壘 là hai vị môn thần chuyên trừ tà đuổi quỷ, bảo hộ bình an trong truyền thuyết cổ đại. Người xưa tế tự Môn thần, một là họ cho rằng phàm nơi con người sinh sống, không có chỗ nào là không có thần. Để báo đáp ân đức của Môn thần nên đã theo thời mà tế tự. Hai là nhờ vào Môn thần trừ tà đuổi quỷ bảo hộ bình an. Lúc ban đầu, hai vị Môn thần này là hai tượng thần được tạc bằng gỗ cây đào, đem treo trên cánh cửa. Kì thực, hai vị thần này chính là hoá thân của hai vị thần tướng Thần Đồ và Úc Luỹ.http://www.chuonghung.com/2016/02/dich-thuat-than-o-va-uc-luy-hai-vi-mon.html
Trong thôn có tục hát kinh kịch cho quỷ nghe vào dịp tết Trung Nguyên, canh ba gõ chiêng canh tư* kết thúc. Lúc hát, ngoại trừ đào hát thì không được để người sống xuất hiện trong từ đường. Tất cả đào hát phải là nam, không được có nữ. Vở kịch phải được hoàn thành đầy đủ các bước, không được bỏ qua hoặc là xảy ra sơ xuất. Bảy, tám giờ tối đã có người mang đồ cúng và bài vị đến, các hộ dân chi tiền mua chỗ ngồi, coi như là tiền vé cho tổ tiên xem hát.
*Chú thích: từ 11h tối hôm trước đến ba giờ sáng hôm sau.
Trần Dương cũng động lòng, trước kia ông nội cậu rất thích xem hát, rảnh rỗi còn hát hai ba câu. Nhưng buổi tối cậu không thể ra khỏi nhà, vừa ra ngoài là sẽ có cô hồn dã quỷ kết thành nhóm đi theo sau lưng, không chừng còn rước lấy lấy lệ quỷ. Trần Dương chỉ có thể nhờ dì hàng xóm cạnh nhà mua chỗ ngồi, sau đó đưa bài vị ông nội đến đó xem hát.
Cậu tiến lên một bước, bỗng bên tai có tiếng hét và tiếng gõ đồng đánh chiêng, làm cậu bị chấn động đến choáng váng đầu óc. Trần Dương vừa ngẩng đầu đã thấy hình Thần Đồ và Úc Lũy ở cổng đình to lớn hơn không ít, trợn mắt mắng cậu mau mau trở về, đừng ở đây phá rối.
Vẻ mặt Trần Dương lập tức trở nên kỳ quái, vì thể chất số mệnh đặc thù, bát tự cực âm khiến nhiều lần thần linh cũng coi cậu là cô hồn dã quỷ, không cho phép cậu quấy nhiễu dương gian, cũng không phù hộ cậu. Nhà cậu cũng không có môn thần, nếu không ngay cả nhà mình mà cậu cũng không vào được.
Về đến nhà thấy cửa khóa, Trần Dương lấy chìa khóa mở cửa đi vào, quả nhiên ông Vu không có ở nhà. Trên tủ lạnh màu xanh cũ kỹ có một tờ giấy nhắn, trên đó viết: Có việc, về muộn.
Cậu đặt tờ giấy lại chỗ cũ, vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối, sau đó lấy hoa tươi và trái cây bày ngũ cung đặt lên bàn thờ. Cuối cùng cậu lấy gà vịt thịt cá, thức ăn mặn bày lên một cái mâm nhỏ, lại bày nhang đèn, vàng thỏi, người giấy, xe giấy hai bên. Trên bàn thờ đang thờ sư tổ cùng bài vị của ông nội và cha mẹ Trần Dương. Đầu tiên cậu vái lạy sư tổ và người thân, sau đó ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm ánh sáng của ngọn nến.
Một lúc lâu sau, Trần Dương cầm kim bảo và tiền giấy bỏ vào lò hóa vàng, cậu vừa đốt vừa nói: “Ông nội, ba, mẹ, con tốt lắm. Bình an sống đến năm 16 tuổi rồi. Ông nội Vu nói năm 16 tuổi là một năm rất quan trọng trong số mệnh của con, trong năm này con sẽ gặp cơ duyên rất lớn. Nếu như con nắm được cơ duyên này thì có thể sống đến năm 18 tuổi. Năm đó lại có cơ duyên quan trọng nữa, nếu như nắm được cả hai cơ duyên thì sau này con sẽ không bị thể chất này làm ảnh hưởng nữa. Ông nội Vu còn nói, cơ duyên cả hai năm này đều cùng một người, con muốn tìm được người này. Nhưng mà con không muốn hại người ta, không biết có làm tổn thương đối phương không.”
Trần Dương dừng một chút rồi cầm người giấy, tủ lạnh, ti vi từ từ đốt, vừa đốt vừa thở dài: “Con nhớ mọi người quá, nhưng phải đợi đến năm 18 tuổi mới có thể liên lạc với mọi người. Bây giờ con biết gọi hồn rồi, nhưng con không dám gọi.” Vì thể chất đặc biệt, Trần Dương mà gọi hồn là gọi đến cả lệ quỷ hung ác nhất trong địa ngục, thế nên cậu không dám liên lạc với cha mẹ và ông nội.
“Đúng rồi, lần này thi cuối kỳ, tất cả các môn con đều đạt chuẩn.” Trần Dương hơi kiêu ngạo, cao hứng chia sẻ với người nhà. Trường trung học của trấn trên xây trên nền đất từng là một bãi tha ma, trong trường có rất nhiều cô hồn dã quỷ. Tuy chúng không thể làm cậu tổn thương nhưng lại rất thích trêu chọc cậu. Mặc dù lúc làm bài vẫn được phát đề phát giấy bình thường, nhưng mấy quỷ hồn sẽ che mắt cậu, hoặc là cướp bút của cậu, khiến cậu không cách nào hoàn thành bài thi.
Lần này bài thi cuối kỳ liên quan đến việc chia lớp khi lên lớp 11, Trần Dương tương đối coi trọng, chuẩn bị thật đầy đủ “chiến đấu đến cùng” với lũ quỷ trong trường, cuối cùng thành công đạt chuẩn. Không đến nỗi lúc xếp lớp bị xếp vào lớp kém, không được vào lớp chọn nhưng ít nhất có thể vào lớp bình thường. Nếu như may mắn, giáo viên của lớp thường cũng sẽ là giáo viên của lớp chọn.
Trần Dương cũng biết vì sao đám quỷ này lại quấy rối cậu, vì chúng không muốn cậu thi vào đại học, rời khỏi thôn và thị trấn. Trước đây lúc thi lên cấp 3, thủ đoạn của bọn quỷ trong thôn cũng giống vậy. Không phải chúng luyến tiếc cậu, mà là không muốn cậu rời đi, không gặp cậu nữa thì không cách nào cướp được thân thể cậu. Bỏ qua thân thể đặc thù này, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể quay lại dương gian.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng hô của dì hàng xóm: “Dương Dương, chị dâu cháu đi đến từ đường này, mang đồ cúng và bài vị ông nội cháu ra đi.”
“Dạ.” Trần Dương vội vã lên tiếng rồi, cầm đồ cúng và bài vị của ông nội đặt vào cái giỏ, sau đó mở cửa đi qua nhà kế bên. Nhà dì hàng xóm cách nhà cậu khoảng năm mươi mét, xung quanh rất yên tĩnh, có vài căn hộ không có người ở. Dì hàng xóm này không có quan hệ bà con gì với cậu, chỉ là hàng xóm bình thường nhưng rất tốt bụng, biết tình huống của cậu cũng không ghét mà còn thường xuyên giúp đỡ.
Trần Dương gõ cửa, con dâu dì hàng xóm ra mở cửa, vừa thấy cậu lập tức cười nói sang sảng: “Dương Dương nhanh ghê nha.” Cô nhìn vào giỏ rồi nói tiếp: “Đồ cúng rất phong phú, chắc ông nội vui lắm đây.”
Trần Dương ngượng ngùng cười cười: “Phiền chị quá.” Cậu nói xong lấy ít tiền đưa cho cô, nói là tiền xem hát nhưng bị từ chối.
“Không cần đâu, em để dành tiêu đi. Sắp lên lớp 11 rồi, còn hai năm nữa là thi đại học, học hành đàng hoàng cố thi đậu đại học. Tiền này em giữ lại dùng đi, tẩm bổ cơ thể, gầy quá rồi đó.”
“Đây là phí vào xem hát, chị cầm lấy đi.”
Cô liếc nhìn Trần Dương một cái, thấy cậu kiên trì như vậy, cô không thể làm gì khác hơn bèn nói: “Dương Dương, em không biết đồ cúng này rất được yêu thích đúng không?”
Cậu không hiểu ra sao: “Dạ?”
Trần Dương mười sáu tuổi, mặt mày trắng trẻo non mềm như miếng đậu hũ, không có nhiều kinh nghiệm sống, lại vì thể chất đặc biệt mà thời kỳ dậy thì hoàn toàn khác với người ta. Ngoan ngoãn, yên tĩnh như mặt hồ yên ả, khiến người ta yêu thích không thôi. Lúc này cậu lộ vẻ ngơ ngác không hiểu ra sao, hoàn toàn bắn trúng trái tim gà mẹ của phụ nữ, cô con dâu dì hàng xóm lập tức bộc phát tình mẹ bao la.
Cô kiềm lòng không được, giơ tay nhéo má Trần Dương: “Tay nghề nấu cơm của Dương Dương quá tốt, mùi thơm bay qua làm nhà chị thèm muốn chết đây. Đồ cúng này của em, cúng xong sẽ bị mấy người trong từ đường chia nhau ăn sạch. Rất nhiều người giành giật phần đồ cúng này của em, so với phí vào xem hát, phần này còn được yêu thích hơn.”
“Thật vậy ạ?” Trần Dương không quá tin, đồ cúng của cậu cũng giống của mọi người, đều là hoa tươi trái cây cộng thêm một phần thịt kho tàu. Không có gì đặc biệt, so ra còn kém gà vịt của người khác.
Cô con dâu gật đầu rồi nói: “Không bằng em bán thịt kho tàu cho chị?”
“Chị muốn thì em đưa cho chị là được mà.”
“Vậy tốt rồi. Tiền này em cầm, coi như chị trả tiền mua thịt.” Cô con dâu không đợi Trần Dương mở miệng đã nói lớn: “Quyết định vậy đi, còn dài dòng nữa chị không giúp em đâu.”
Cậu không còn cách nào khác đành nói: “Cám ơn chị.”
Cô cười hiếp mắt xoa nắn gương mặt Trần Dương: “Về nhanh đi, trời sắp tối rồi. Về trễ lại chọc phải mấy thứ đó.”
“Dạ.” Cậu gật đầu, đưa cái giỏ cho cô, lại được cô tặng cho trái cây ướp lạnh và mấy cái kẹo. Trần Dương từ chối không nhận trái cây nhưng lúc từ chối kẹo lại không đẩy mạnh, giống như vừa từ chối vừa muốn nhận vậy, kết quả túi áo bị nhét đầy kẹo. Cuối cùng cậu ôm cái túi đầy kẹo đỏ mặt chạy về nhà, trong lòng vừa kích động vừa xấu hổ, lát sau kích động lấn át xấu hổ, cậu nhịn không được lột vỏ kẹo ăn.
Chị hàng xóm nói kẹo này mua ở thành phố, rất đắt nhưng cũng rất ngon. Trần Dương ngậm kẹo trong miệng, xác định đúng là rất ngon. Bước chân cậu nhanh nhẹn nhẹ nhàng hơn, không nhận thấy bầu trời đã hoàn toàn tối đen, tiếng khua chiêng gõ trống xa xa theo gió thổi đến. Đèn đường không được sửa chữa nên quanh năm u ám, mấy căn hộ hai bên đường đã dọn đi rồi, không có ánh đèn sáng hắt ra, vì vậy ngõ nhỏ rất tối. Mấy thứ đó dễ lẩn trốn trong góc tối nhất.
Trần Dương bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, rất có nhịp điệu nhưng nghe lâu lại cảm thấy quái dị. Cậu suy nghĩ một lát, chợt phát hiện nhịp điệu này giống hệt của cậu, tốc độ cũng y chang. Cậu dừng lại, tiếng bước chân đằng sau cũng ngưng, cậu quay đầu nhìn, phía sau chỉ có cái bóng của cậu.
Thứ trốn trong bóng tối rục rịch, Trần Dương tăng tốc bước nhanh hơn về nhà, vì thế không chú ý đến việc ngõ nhỏ tối đen mà cậu lại thấy được cái bóng rõ ràng. Cái bóng kia từ từ lộ ra vẻ dữ tợn, có ý đánh về phía Trần Dương.
Cửa nhà ngay trước mặt, cậu bắt đầu chạy. Cái bóng phía sau sợ môn thần sẽ giúp Trần Dương bèn không lẩn trốn nữa mà mở to cái miệng, phát ra tiếng gào đáng sợ đánh về phía Trần Dương. Cậu bỗng xoay người, quấn sợi dây đỏ quanh mười ngón tay rồi đánh về phía con quỷ, đồng tiền cổ trên dây đỏ chấn động phát ra tiếng “coong coong”.
Lệ quỷ sợ đồng tiền, chạm vào dương khí sẽ bị thương, nó nhanh chóng lùi ra sau. Trần Dương nhân cơ hội chạy vào nhà, kéo mạnh dây thừng. Bức tranh môn thần vốn dĩ bị treo trên cao được thả xuống trước cửa, tạo thành một vầng hào quang đẩy lũ quỷ ngoài cửa ra xa.
Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, bỗng một tiếng hét lớn vang lên bên tai, cậu ngẩng đầu nhìn bức tranh môn thần đang trợn mắt. Cậu co rút khóe miệng, môn thần lại nhận nhầm cậu là quỷ hồn rồi. Cậu đóng cửa lại, không thu thần giữ cửa vào.
Vì thể chất đặc biệt mà cậu thường bị môn thần ngăn cản không cho vào nhà, vậy nên bình thường cậu thường cuộn tranh môn thần lên, sau khi về nhà mới thả xuống. Ít nhất có môn thần, buổi tối giảm bớt sự quấy nhiễu của yêu ma. Ông nội Vu vẫn chưa về, Trần Dương cất thức ăn vào tủ lạnh, sau đó ngoan ngoãn lấy sách vở đạo thuật ra xem, đến chín giờ thì đi tắm.
Lúc vào phòng tắm phải cẩn thận để ý xem có thứ đó trốn bên trong không, kiểm tra xong cậu lấy chu sa và bùa dán lên cửa sổ rồi mới bắt đầu tắm. Cậu đang tắm bỗng nghe thấy tiếng động, nhưng tiếng động quá nhỏ hòa vào tiếng nước chảy khiến cậu không nghe rõ.
Trần Dương tưởng là ông nội Vu về bèn tắt vòi sen cố gắng lắng nghe, lại phát hiện là từ cửa sổ truyền tới. Cậu giở bùa vàng nhìn ra ngoài, ngoài cửa tối đen, không có bất cứ thứ gì. Ngay lúc cậu định thả bùa lại, trước mặt bỗng xuất hiện một gương mặt sưng to đụng mạnh vào cửa sổ, thứ đó nhìn cậu chằm chằm, phát ra tiếng nước ọc ọc đáng ghét.
Đây là quỷ nước dưới chân cầu bò lên, nhân dịp tết Trung Nguyên nhiều âm khí, có thể một đường đi đến đây. Cửa sổ bị nó đập xuất hiện vết nứt, Trần Dương lập tức dán bùa vàng lại cửa rồi niệm: “”Hung uế tiêu tán, đạo khí trường tồn, cấp cấp như luật lệnh!”
Có bùa chú cộng thêm một trong tám câu thần chú trừ tà ma của Đạo giáo là Thiên Địa thần chú đuổi quỷ nước ngoài cửa sổ đi. Trần Dương nghĩ là đã đuổi được quỷ nước, nhưng cậu không ngờ nó không cam lòng rời đi mà bò xuống dọc theo cửa sổ, sau đó nhập vào một thanh niên đang đứng đờ đẫn. Thanh niên này chính là người ban ngày không nghe lời khuyên, cố ý ngồi ở chỗ có nhiều người chết, kết quả bị quỷ nhập vào người.
Quỷ nước điều khiển thanh niên đi đến cửa, nhưng môn thần nhìn thấu nó giả trang. Môn thần thấy quỷ nước dám nhân dịp tết Trung Nguyên, quỷ sai địa phủ bận rộn không rảnh để ý, nhập vào người khác định hại người, thần ác liệt dứt khoát đánh quỷ nước hồn phi phách tán.
Thanh niên té xỉu trên mặt đất, một lúc sau hắn tỉnh lại, tinh thần hoảng hốt, thấy bản thân nằm ở một nơi xa lạ. Đầu tiên hắn hoảng sợ, lại phát hiện cả người ướt sũng bốc mùi khó ngửi, hắn biến sắc vội vàng đứng dậy rời đi.
Nhà Trần Dương có hai tầng, trên dưới hai tầng đều dán kín bùa vàng, cũng đóng kín tất cả cửa sổ, kiểm ra xong cậu mới đi vào phòng ngủ. Đến nửa đêm, lúc cậu đang ngủ say thì bỗng có tiếng nổ mạnh dưới lầu làm cậu giật mình thức dậy. Trần Dương vội vàng đứng lên, mang dép vào rồi nhanh chóng chạy xuống lầu, vừa đến bậc thang, cậu thấy cửa nhà đã bị phá tung. Trần Dương ngẩn ra trong chớp mắt rồi nhanh chóng chạy về phía điện thờ sư tổ.
Lúc chạy ngang qua cửa sổ, cậu liếc mắt nhìn ra ngoài, vừa nhìn cậu lập tức nổi gai ốc. Chỉ thấy cửa sổ vốn dĩ dán đầy bùa vàng nay đã bị phá tứ tung, bám đầy các dấu tay màu đen. Những dấu tay này rất nhỏ, như là dấu tay của trẻ sơ sinh. Trần Dương vội chạy đến điện thờ, ôm tượng sư tổ mặc niệm:”Cầu sư tổ phù hộ”.
Cậu vừa cúi đầu thì phát hiện dưới sàn nhà có vết chân màu đen, Trần Dương bật đèn, dấu chân này của trẻ con, vết chân hướng vào trong, từ điện thờ tổ sư hướng về phía sô pha trong phòng khách.
Cậu từng nghe ông nội Vu nói, quỷ hồn không có dấu chân, trừ phi rắc vôi ở cửa, quỷ dính vôi mới có dấu chân màu đen, mà trong tất cả quỷ hồn, lệ quỷ và ác quỷ là khó đối phó nhất. Đa số ác quỷ là tội phạm hung tàn ác độc, đa số lệ quỷ lại là phụ nữ và trẻ con. Người trước là do phạm nhiều nghiệp chướng, bản tính hung ác tàn nhẫn, chết rồi hóa thành ác quỷ. Người sau là do oán khí quá nặng, sau khi chết hóa thành lệ quỷ hại người.
Cậu nhìn dấu chân trước mắt liền biết có tiểu quỷ oán khí nặng xông vào nhà, tiểu quỷ chưa sống bao lâu thì đã chết oan sẽ sinh ra oán khí rất nặng, không phân biệt phải trái, luôn muốn quay lại dương gian. Nếu không đắc tội nó thì nó sẽ không hại người, nhưng tiểu quỷ luôn chấp niệm muốn quay lại dương gian. Hiện tại dù Trần Dương không đắc tội nó nhưng vì thể chất đặc biệt nên vẫn sẽ bị giết.
Trần Dương đi vào phòng khách, thấy đồ ăn vặt vung vãi khắp bàn trà, còn có đồ chơi vứt lung tung. Vết chân kéo dài đến sô pha thì dừng lại, không thấy trèo lên, cậu cũng không cảm nhận được quỷ khí.
Tiểu quỷ kia trốn ở đâu? Trần Dương nhíu mày, cẩn thận tìm kiếm nơi tiểu quỷ ẩn thân, bên tai bỗng nghe tiếng động, nhưng khi cậu lần theo thì lại không thấy thứ gì. Hơn nữa âm thanh kia hình như luôn đi theo sau lưng. Cả người cậu trở nên cứng ngắc, lẽ nào tiểu quỷ kia bám trên lưng cậu?
Trần Dương nhanh chóng chạy đến trước gương, cậu gỡ bùa dán trên gương xuống rồi nhìn ra sau. Phía sau trống không, không có tiểu quỷ bám trên lưng. Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận lưng không bị đè nặng cũng không đau nhức, hẳn là không có tiểu quỷ. Cậu lập tức nâng cao cảnh giác, tiểu quỷ không bám trên lưng cậu, tiếng động như hình với bóng…
Trần Dương đặt tượng sư tổ lên bàn, mở ngăn kéo lộ ra cái gương bên trong. Mặt kính hướng lên, chiếu ngay trần nhà trên đầu cậu. Cậu xoay cái gương, thình lình trông thấy một con tiểu quỷ màu đen có đuôi dài đang bám trên trần nhà. Hình dáng tiểu quỷ kia rất đáng sợ, cái miệng như khóa kéo, kéo dài đến tận mang tai, trong miệng đầy mấy cái răng như răng cưa lởm chởm. Mắt nó chỉ có tròng trắng, đang nhìn Trần Dương chằm chằm.
Tiểu quỷ rất ham chơi, thích trêu chọc người lớn. Tiểu quỷ vẫn chưa biết cậu đã phát hiện ra nó, nó ung dung bò qua bò lại trên trần nhà, lưu lại từng vệt đen như ốc sên bò trên mặt đất.
Trần Dương giấu cái gương trong lòng bàn tay, ôm bức tượng sư tổ vờ như đang nơm nớp lo sợ tìm kiếm tiểu quỷ, thật ra cậu hướng đến cửa nhỏ bên cạnh điện thờ, sau cửa là một chỗ chứa đồ nhỏ có đạo bào thiên sư, pháp khí và bùa chú. Hiện tại cậu không thể dùng dây đỏ và đồng tiền, chỉ có thể dùng bùa chú.
Ngay khi cậu chạm vào cánh cửa nhỏ kia, tiểu quỷ đột nhiên rít gào lên rồi nhào đầu về phía trước. Trần Dương vội vàng mở cửa muốn vào thì trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một cái bóng màu đen đổ xuống trước mặt. Cậu sờ soạng bật đèn, ngọn đèn sáng rõ, trước mặt là một cảnh tượng khiến cậu trợn mắt há mồm không thốt lên lời.
Chỉ thấy trước mắt trong căn phòng khách nhỏ treo đầy những thi thể khô quắt như thể bị gió hong khô. Chúng bị quấn quanh bởi những dây nhỏ, giống y như những khối thịt lợn hong gió cho khô vậy. Biểu cảm của mất thi thể giống bức tranh “Tiếng thét” mà những học sinh học mỹ thuật năm đầu vẽ mô phỏng lại. Bức tranh kia vốn dĩ là vẻ mặt đáng sợ, nhưng vẻ mặt thật sự của những thi thể này lại kinh khủng không gì sánh được.
Tiểu quỷ tinh nghịch kia rít gào đe dọa đám thi thể cảnh cáo chúng không được chiếm lấy Trần Dương. Nó xông vào những thi thể gần cửa phanh thây chúng, nhưng rất nhanh lại bị những thi thể khác xông đến bao phủ, cuối cùng không biết ai phanh thây ai.
Trần Dương xoay người chạy trốn, pháp khí cùng bùa chú trong căn phòng nhỏ đều bị phá hỏng, căn bản là không thể sử dụng được nữa. Mà đợi mãi không thấy sư tổ hiển linh, có lẽ nghĩ cậu là đồng bọn của đám xác khô kia rồi.
Ông Vu không cho câu học Đạo thuật của Vu tộc vì cho rằng thể chất cậu không thích hợp, chỉ đơn giản học mấy bùa trấn quỷ trừ tà. Cậu thậm chí không thể thỉnh được sư tổ hoặc thiên tướng quỷ sai khác, bởi vì nói không chừng, thỉnh họ đến xong họ sẽ coi cậu thành quỷ mà diệt cũng nên.
Trong nhà không an toàn, ngoài kia cũng càng không an toàn. Lúc này Trần Dương chỉ có thể hi vọng, mong rằng ông nội Vu sẽ về sớm một chút.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
141 chương
33 chương
11 chương
3 chương