“Đúng rồi.”
Ngay tại thời điểm Munt đang tính toán rời khỏi nệm lông mềm như bông trên mặt đất, cũng rời khỏi gian phòng ngủ xa hoa tinh xảo này, đại tiểu thư tóc vàng đột nhiên mở miệng gọi cậu lại.
“Ngươi tên là gì?”
Thiếu niên do dự một chút.
“John.”
“John? Thật đúng là một cái tên lạc hậu, người tên thế này vơ cũng được cả đống, cha mẹ ngươi cũng thật là không biết đặt tên.”
Đại tiểu thư tóc vàng ghé vào trên thảm lông mềm lẩm bẩm nói, hiển nhiên là cực kỳ khinh thường đối với cái tên bình thường đến không thể bình thường hơn nữa này.
Hai tay chống nửa người trên lên, tấm chăn đặt trên bộ ngực mềm mại, khe rãnh trong một mảnh tuyết trắng kia rõ ràng bởi vì bị đè ép mà càng thêm hãm sâu, Munt nhìn mà mặt đỏ lên nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Mái tóc dài màu vàng ròng rơi rụng trên vai, cô thưởng thức sợi tóc kim sắc rủ xuống ở trước ngực mình, hơi hơi mỉm cười với thiếu niên.
“Salome.”
Cô nói, mắt hoa đào cong thành cánh hoa cho người ta một loại cảm giác cười như không cười.
“Nhớ kỹ, đây là tên chủ nhân của ngươi.”
…… Salome và John…… Nếu như cậu không có nhớ lầm, thì hình như đây là tên của nam nữ chính trong một câu chuyện xưa nào đó.
Thật trùng hợp.
Munt đột nhiên có điểm dở khóc dở cười.
Tùy tiện lấy cái tên giả mà cũng có thể lấy cái có quan hệ với vị đại tiểu thư này.
Cậu nghĩ như vậy, hơi hơi gật gật đầu, sau đó xoay người muốn rời đi. Chỉ là mới vừa dẫm một bước, thanh âm lười biếng của đại tiểu thư Salome đã lại từ phía sau truyền đến.
“Từ từ.”
Salome lười biếng mà ghé vào trên nệm mềm nhìn bóng dáng thiếu niên thoạt nhìn cứ như là muốn chạy trốn, càng thêm cảm thấy thú vị.
Vừa cảm thấy càng thêm thú vị, liền càng không muốn thả cậu bỏ chạy.
Hơn nữa, cô còn có một chuyện rất tò mò còn chưa tìm cậu hỏi cho rõ ràng.
“Thời điểm ngươi vừa mới tỉnh lại, tại sao lại gọi ta là ‘ mỹ nhân ngư ’?” Cô hỏi, “Mỹ nhân?…… Còn có ngư?”
“Đó là……”
Munt nghĩ nghĩ, cảm thấy cái này có nói thật thì hẳn là cũng có vấn đề gì lắm.
“Đó là một câu chuyện xưa mà khi tôi còn nhỏ mẫu thân tôi đã kể cho tôi, kể về một mỹ nhân ngư đã cứu một vị hoàng tử đã rơi xuống nước.”
“Cho nên, ‘mỹ nhân ngư’ là thứ gì?”
“Một loại sinh linh nửa người trên là mỹ nhân mà nửa người dưới là cá.”
Thiếu niên trả lời làm cho ánh mắt đại tiểu thư tóc vàng trở nên lạnh lùng, sắc mặt trầm xuống.
“Quái vật do gien giao tạp tạo ra —— ngươi cư nhiên lại dám đem ta trở thành cái loại quái vật đê tiện này?!”
Tuy rằng có một gương mặt thiên sứ mỹ mạo, chỉ là khi đột nhiên thu lại nụ cười trầm mặt xuống, mạc danh lại phát ra một loại khí thế khiếp người, làm cho không khí cả căn phòng trong nháy mắt trở nên áp bách.
“Ai? Gien tạp giao? Không, không phải ——”
Munt có chút sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nhanh chóng giải thích.
“Không phải cái loại mà cô tưởng tượng đâu, mỹ nhân ngư mà tôi nói không phải là cái loại gien nhân tạo mạnh mẽ đào tạo ra —— cái tôi nói, là một loại tồn tại ở trong truyền thuyết thần thoại ……”
Vì bình ổn cơn tức giận của đại tiểu thư, cậu nỗ lực cấp cho chủng tộc mỹ nhân ngư này thiệt nhiều thiệt nhiều vầng hào quang.
“Ở trong truyền thuyết thần thoại, các nàng là những sinh linh sinh hoạt ở chỗ sâu trong biển rộng địa cầu, là chủng tộc được thần linh sủng ái, là một loại chủng tộc còn ưu tú hơn nhân loại rất rất nhiều—— các nàng trời sinh đã có được mỹ mạo kinh người, giọng hát êm tai, là vương tộc trong biển, thống trị tất cả sinh vật trong biển.”
Liều mạng ném hết các loại từ ngữ tán tụng lên trên mặt, nhìn cơn tức giận của đại tiểu thư Salome dần dần bình ổn xuống, thiếu niên nhẹ nhàng thở ra.
“Một khi đã như vậy, ngươi liền nói cho ta nghe xem câu chuyện này một chút đi.”
Nếu đại tiểu thư đã mở miệng, thì khẳng định không cho cự tuyệt rồi.
Munt rơi vào đường cùng, một lần nữa trở về thảm lông mềm trên mặt đất, bắt đầu kể câu chuyện xưa mỹ nhân ngư cho đại tiểu thư Salome.
Câu chuyện cổ tích này cũng không dài, rất nhanh cậu đã nói xong.
Mà thời điểm cậu kể chuyện xưa, vẻ mặt đại tiểu thư Salome dần dần thiếu đi thần sắc hứng thú, chờ đến khi cậu nói đến kết cục của câu chuyện, mỹ nhân ngư ném đi con dao, nhảy vào trong biển, hóa thành bọt biển, vị đại tiểu thư kia lại càng không che dấu chút nào mà bĩu môi, lộ ra thần sắc khinh thường.
“Thật ngu xuẩn.”
Cô không lưu tình chút nào mà bình phán như thế.
“Cư nhiên lại vì một người nam nhân mà từ bỏ tánh mạng của mình, ta chưa bao giờ gặp qua nữ nhân ngu xuẩn như thế bao giờ, ngươi nói cô ta sao lại có thể ngu đến loại tình trạng này thế?”
“…… Vì hạnh phúc…… của người cô ấy yêu?”
Đây là Munt tự hỏi một chút rồi trả lời.
Lúc này đây, đại tiểu thư Salome đã lười đến chẳng muốn nói nữa, chỉ dùng một ánh mắt khinh thường mà tà liếc mắt Munt một cái biểu đạt ra vẻ miệt thị của bản thân.
“Bản thân đã sắp phải chết rồi mà còn quản người khác nhiều như vậy? Theo ý ta, cô ta nên trực tiếp xử lý tên hoàng tử cái gì đó đi, biến trở về nhân ngư trở lại trong biển, như vậy mới thật tốt.” Cô khó chịu mà nói, “Câu chuyện xưa ngươi bịa ra thật là khó nghe.”
“…… Đây cũng không phải do tôi viết mà.”
“Đổi cái khác!”
“Nhưng là……”
“Đổi cái khác cho ta, hơn nữa cần phải là chuyện có thể làm ta vui vẻ, bằng không cổ ngươi …… A ~”
“Biết rồi! Tôi đổi cái khác là được chứ gì!”
Bị đại tiểu thư Salome nhìn thoáng qua cái cổ chỉ cảm thấy hàn khí từ vòng kim loại trên cổ dần thấm vào thiếu niên lập tức giật mình một cái, ở trong đầu nhanh chóng sưu tầm những câu chuyện xưa khác.
Chỉ là cậu càng sốt ruột, lại càng nghĩ không ra, cho dù nhớ tới, phần lớn cũng đều là loại hình mà vị đại tiểu thư này sẽ không thích, cậu buồn rầu mà cào cào đầu.
“John, được chưa?”
Bên kia đại tiểu thư đã chờ đến không còn kiên nhẫn nữa kêu tên của cậu bắt đầu thúc giục.
Mà cô vừa kêu lên, đôi mắt Munt lập tức sáng ngời.
“Salome…… Đúng rồi, Salome.”
Cậu ở chỗ này gọi cái tên này, bên kia đại tiểu thư liền bất mãn.
“Thân là một người hầu, tùy ý kêu tên chủ nhân là phải bị trừng phạt.”
“Không phải, tôi chỉ là nhớ tới một câu chuyện xưa, vị công chúa trong chuyện xưa kia có tên giống đại tiểu thư ngài, đều gọi là Salome, ngài muốn nghe không?”
“Nói.”
Thiếu niên nghiêm túc nhớ lại một chút, may mắn năm đó thời điểm cậu nằm trên giường bệnh, bởi vì không có việc gì để làm, chỉ có thể đọc sách, cơ hồ đã nhìn hết toàn bộ tủ sách của cha mẹ cậu một lượt.
Đối với câu chuyện《 Salome 》này, bởi vì kết cục có chút kinh tủng, ký ức của cậu vẫn còn khắc rất sâu, hơn nữa đối thoại của nhân vật trong chuyện xưa cũng tuyệt đẹp giống như ca kịch vậy, nên có một ít lời đối thoại cho đến tận bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ.
Ngô, chẳng qua vì không chọc giận đến vị đại tiểu thư này, đoạn công chúa Salome trong câu chuyện cuối cùng cũng bị xử tử khẳng định là không thể nói rồi……
“Trước kia có một quốc gia, có một vị công chúa tên là Salome, vị công chúa này có mỹ mạo kinh người ……”
Munt vừa mới bắt đầu kể, đã bị đánh gãy.
“Câu chuyện xưa trước đó, ngươi cũng nói ra một câu giống y đúc câu này.”
Đại tiểu thư tóc vàng nghiêng mắt nói.
Bởi vì trong câu chuyện xưa mỹ nhân ngư trước đó, Munt nói chính là, ‘ Trước kia ở biển xanh, có một vị công chúa nhân ngư tóc vàng, vị công chúa này có mỹ mạo kinh người……’.
Ân, cơ hồ là giống nhau như đúc.
“……”
Thiếu niên cảm thấy có chút ủy khuất nhỏ.
Cái này có thể trách cậu được sao? Cơ hồ là tất cả câu chuyện cổ tích đều có mở đầu như thế mà.
Nhưng mà cậu sờ sờ vòng kim loại trên cổ mình, lại không thể phản bác trở về, chỉ có thể nghẹn khuất mà tiếp tục kể tiếp.
“Rất nhiều người đều ái mộ vị công chúa mỹ lệ này, mỹ mạo của nàng, dáng người yểu điệu của nàng, dụ hoặc tất cả nam nhân nhìn thấy nàng, nhưng mà, nàng lại chướng mắt bất cứ một nam nhân nào. Thẳng đến có một ngày, nàng gặp một vị tiên tri……”
“Tiên tri là cái gì?”
Đại tiểu thư Salome lại lần nữa đánh gãy lời kể của cậu.
Munt tự hỏi một chút, trả lời.
“Chính là một dạng người có thể biết trước được tương lai, báo những nguy hiểm trong tương lai cho dân chúng, dạy dân chúng tránh né nguy hiểm, bởi vậy có được danh dự cực cao trong dân chúng.”
“Không có khả năng.”
Salome quả quyết nói, “Ngay cả trí não có hiệu suất vận hành cao nhất, kho tin tức sưu tập khổng lồ, xác suất để tính toán ra tương lai sẽ phát sinh chuyện gì cũng cực thấp, chỉ dựa vào đại não của nhân loại, là không có khả năng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn liền có thể xử lý tốt lượng lớn tin tức cùng sử dụng cái này để suy tính ra những chuyện sẽ phát sinh trong tương lai.”
“…… Không, tiên tri biết trước không phải dựa vào đại não của mình để tính toán, mà là một loại năng lực đặc thù mà thần ban cho hắn.”
“Không đúng, thần chỉ là một loại truyền thuyết, căn bản là không tồn tại, cũng chưa bao giờ từng ban cho nhân loại bất cứ thứ gì.”
“…………”
“Hơn nữa, loại việc hưởng danh dự cực cao ở trong dân chúng này không phải là chuyện mà một bình dân bình thường có thể làm được, logic không thông, người thường không có năng lực làm người khác tin phục.”
“…………”
Thần thoại quyết đấu cùng khoa học kỹ thuật.
Khoa văn quyết đấu cùng khoa học tự nhiên.
Tại thời điểm kể đồng thoại mỹ nhân ngư vừa rồi đã không ngừng bị đại tiểu thư Salome chen vào đánh gãy câu chuyện mà giận dỗi từ đầu đến đuôi lúc này thiếu niên cảm thấy mình đã nhẫn nại đến cực hạn rồi.
Cậu không thể nhịn được nữa mà rống lên một tiếng về phía vị đại tiểu thư không ngừng xen mồm vào kia.
“Cô có nghe hay không! Muốn nghe thì câm miệng!”
Đồng tử xanh lục phỉ thúy kinh ngạc mà trợn to, trên mặt đại tiểu thư tóc vàng lộ ra thần sắc khó có thể tin nổi.
“Ngươi cư nhiên lại rống ta?”
Từ nhỏ đến lớn, ngay cả vị phụ thân đại nhân vô cùng tôn quý kia của cô cũng chưa từng rống qua cô lần nào, tên nhóc con này cư nhiên lại ——
Kỳ thật vừa rống xong liền hối hận rồi, nhưng nếu đã làm, thì không thể thua khí phách ném mất mặt được.
Cho nên Munt cứng cổ tiếp tục rống về phía Salome.
“Rống cô thì làm sao nào? Là cô nói muốn tôi kể, tôi kể cô lại cứ già mồm nói cái này không đúng cái kia không đúng —— ồn muốn chết! Phiền muốn chết! —— hoặc là cô câm miệng, hoặc là tôi không kể nữa!”
Salome kinh ngạc mà há miệng, trợn to mắt nhìn chằm chằm thiếu niên cứng cổ ngoan cố mà nhìn cô, trong lúc nhất thời khí thế liền bị Munt áp đảo xuống, mờ mịt gật gật đầu.
“Ngươi tiếp tục đi, ta không nói nữa.”
Nhìn đại tiểu thư tóc vàng ngoan ngoãn mà ngậm miệng, Munt vừa lòng gật gật đầu, sau đó tiếp tục kể.
“Vị nam nhân tiên tri kia không hề sợ hãi quyền thế của quốc vương một chút nào, trách cứ quốc vương thí huynh đoạt tẩu, tội nghiệt thêm thân, vẩy đầy bất nghĩa cùng tội ác khắp đại địa……”
……
Từ ánh mắt đầu tiên Salome nhìn thấy tiên tri thì đã khuynh đảo vì người này, cầu xin muốn hôn đôi môi của tiên tri.
Chỉ là tiên tri lại gọi nàng là con gái ác ma, cho rằng nàng dơ bẩn ô uế, cực kỳ chán ghét nàng, thậm chí còn không muốn liếc nhìn nàng một cái.
Mà sau khi cầu lại không được, nàng thỉnh cầu quốc vương cha kế của nàng giết chết tiên tri, ban đầu cho nàng.
Nàng nâng lấy cái đầu đầy máu đó, rốt cuộc cũng được như ý nguyện mà hôn tới đôi môi lạnh băng của người nàng yêu say đắm……
………………
Trong phòng thực an tĩnh, tuy rằng bầu trời đêm bên ngoài thực sáng ngời, nhưng trong căn phòng lại đã ảm đạm xuống tựa như ban đêm.
Tóc dài kim sắc phủ một giường, Salome an tĩnh mà nằm ở trên giường, nhìn màn lụa kim sắc phủ từ trên đỉnh giường xuống.
Trong bóng đêm, đôi mắt màu xanh biếc của cô như là phát ra ánh sáng sáng ngời.
“【 cầu chàng lại nói nữa đi, thanh âm của chàng điềm mỹ tựa như rượu 】……【 ta muốn hôn lên đôi môi chàng, ta phải dùng hàm răng ta, giống như cắn một quả trái cây đã chín thục. 】”
“【 nhưng vì sao chàng lại không nhìn ta, vì sao lại không cho ta hôn lên đôi môi chàng? 】……”
Dùng thanh âm dễ nghe nhẹ giọng lặp lại câu nói trong câu chuyện xưa, Salome nằm ngửa mặt hơi hơi mỉm cười.
“Những ngôn ngữ đó mỹ diệu tựa như là âm nhạc ấy đâu.”
Cô nói, đôi mắt như phỉ thúy nhẹ nhàng nheo lại.
“Hơn nữa, hành vi của nữ nhân gọi là Salome kia, cũng rất hợp khẩu vị của ta.”
“Nếu như ta không đạt được thứ mà ta muốn, vậy ta sẽ hủy diệt nó, hủy ở trong tay ta, vậy cũng coi như là thuộc về ta rồi.”
Cô nhẹ giọng cười, đôi chân tuyết trắng gập khúc lên lắc lư trong không trung một chút. Cô mở rộng hai tay nằm trên thảm lông mềm, nhìn màn lụa kim sắc buông xuống từ phía trên kia mà xuất thần.
Cứ như vậy mà xuất thần hồi lâu, cô đột nhiên há môi, dùng thanh âm giống như ca hát thuật lại câu nói trong chuyện xưa.
“【 xem, ta hôn đến đôi môi chàng rồi. 】”
Đó là câu cuối cùng mà công chúa Salome nói ra trong câu chuyện xưa.
Nàng nâng đầu nam nhân mà nàng âu yếm, tùy ý máu tươi chảy xuôi trên cánh tay của mình, đặt môi của mình hôn lên đôi môi lạnh băng trên cái đầu kia.
………………
****
Mặt trời lửa nóng chiếu sáng đại địa màu vàng kim, cát sỏi thật nhỏ kim sắc phản xạ lại ánh mặt trời sáng ngời, giống như là toàn bộ đại địa đều đang sáng lên vậy.
Tòa thành thị thật lớn đứng sừng sững phía trên sa mạc này giờ phút này đã rất náo nhiệt phi phàm, từ sáng sớm đến chạng vạng, không ngừng có hạm đổ bộ bay tới từ trong không trung đáp xuống thành phố này, cơ hồ là không có thời điểm ngừng lại.
Tiệc mừng thọ của chủ nhân của tinh cầu này, cũng là Mia lão hầu tước kẻ thống trị toàn bộ tinh hệ Mia chính là vào ngày này, vô số người hoặc là đáp ứng lời mời mà đến hoặc là chủ động tiến đến lấy lòng lão hầu tước đều cuồn cuộn không dứt mà đến từ khắp nơi trong vũ trụ, hội tụ tại tòa thành thị này.
Tại đỉnh tầng tòa tháp nhọn cao nhất cũng là lớn nhất trong thành thị, phòng tiệc hoa lệ xa xỉ sớm đã mở rộng.
Tiệc mừng thọ còn chưa khai mạc, người nam sĩ hoặc là các nữ sĩ mặc lễ phục tinh mỹ tùy ý chậm rãi bước đi trong sảnh yến hội, trò chuyện với nhau, chờ đợi tiệc mừng thọ bắt đầu.
Làm chủ nhân Mia lão hầu tước còn chưa lộ diện, nhưng giờ phút này người thừa kế duy nhất của ông Beat Mia đã đang đứng ở trước cửa phòng tiệc, nho nhã lễ độ mà nghênh đón mỗi một vị khách quý tiến đến.
Trên gương mặt anh tuấn của hắn mang theo nụ cười rụt rè mà khéo léo, hành vi cử chỉ thong dong có lễ, nhất cử nhất động đều mang theo vẻ quý tộc ưu nhã, gần như là hoàn mỹ vô khuyết.
Nhưng mà, ngay tại một khắc sau, nụ cười hoàn mỹ vô khuyết kia của hắn đã có vết rách trong phút chốc.
Có người đang bước nhanh về hắn.
Quân trang nền đen hoa văn bạc cấm dục bao bọc lấy thân hình cao dài của người nọ, trên cổ áo màu đen dựng đứng, dây tua kim sắc thắt nối rủ xuống.
Giày bó màu đen nhánh hữu lực đạp lên trên sàn nhà, thiếu tướng trẻ tuổi cất bước mà đến, áo choàng màu trắng gạo theo bước chân hắn đi trước mà phất bay lên tạo thành một đường cong mềm mại.
Sợi tóc màu đen như mực sắc tựa như bóng đêm phiếm ánh sáng như là nhung tơ, dưới mái tóc, là một gương mặt mỹ mạo tinh xảo như họa cơ hồ là chấn nhiếp tâm trí người.
Quanh thân thiếu tướng cất bước tiến đến tản mát ra một loại nhuệ khí vô hình bức người.
Hắn giống như là một thốc ngọn lửa sắc u lam chước người mà lại lạnh băng, chỉ cần vừa xuất hiện, liền cướp đi ánh mắt của tất cả mọi người.
Vết rách chỉ xuất hiện trong phút chốc, Beat thực nhanh đã khôi phục bình thường.
Áp xuống âm u dưới đáy mắt, hắn chủ động đi lên đón, lộ ra một nụ cười khiêm tốn có lễ với Troell.
“Troell thiếu tướng các hạ, tối hôm qua anh đột nhiên rời khỏi Mia tinh, ta còn tưởng rằng là chúng ta chiêu đãi không chu toàn chứ.”
Hắn mỉm cười nói, lời nói mang ẩn ý, âm thầm chỉ trích Troell làm khách nhân mà không nói một lời đã tự động rời đi là quá mức thất lễ.
“Ân.”
Troell thiếu tướng trả lời, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ.
“Đích xác là chiêu đãi không chu toàn.”
“……”
Nụ cười trên mặt Beat co rút một chút, bị cứng lại trong lúc nhất thời nói không ra lời.
“Vậy thật sự là xin lỗi.” Nuốt xuống một hơi, hắn kiệt lực duy trì nụ cười đôn hậu trên mặt, “Hy vọng đêm nay có thể làm cho anh chơi thật vui sướng.”
Troell thiếu tướng vẫn như cũ chỉ nhàn nhạt mà ừ một tiếng.
Beat nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt hiện ra một tia âm lãnh, dưới đáy lòng hắn tính toán phải dùng phương pháp như thế nào mới có thể nghĩ cách vĩnh viễn lưu người này lại trên Mia tinh.
Thiếu tướng trẻ tuổi đột nhiên giương mắt, nhìn hắn một cái.
Đồng tử màu mặc lam lóe lên một chút hàn quang, mạc danh khiếp người tới cực điểm.
Sau khi liếc mắt nhìn Beat một cái, hắn cũng không nói gì nữa, lập tức lướt qua Beat đi vào trong đại sảnh bữa tiệc.
Beat đứng ngay tại chỗ, hắn không hề cử động, không biết vì cái gì mà tại thời điểm Troell liếc mắt nhìn hắn một cái cả người hắn lại rét run.
Trong nháy mắt khi cặp mắt băng sơn tựa như đáy biển đóng băng kia liếc nhìn hắn, hắn lại không có cách nào nhúc nhích được dù chỉ một chút.
…… Cái loại ánh mắt đó …… Cái loại cảm giác đáng sợ không có cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả ra này……
Đó rốt cuộc là ánh mắt gì vậy?
Quả thực không giống như ánh mắt mà nhân loại có thể có được ……
………………
Thời điểm Troell thiếu tướng bước vào bên trong đại sảnh, một vị nam nhân trung niên đồng hành cùng với hắn liền đi ngay bên cạnh hắn.
Nam tử trung niên cũng có được quân hàm thiếu tướng, đồng thời, còn có được tước vị tử tước, giờ phút này, y đang cười ha hả mà nói chuyện với Troell.
“Thật không nghĩ tới, cậu cũng sẽ đến tham gia bữa tiệc này.”
Y nói như vậy, đột nhiên nhớ tới cái gì.
“Khó trách…… Tôi đã thắc mắc người kia chưa bao giờ thích loại tiệc mừng thọ thế này, vì sao lại đột nhiên nguyện ý ngàn dặm xa xôi mà chạy tới đây mà.”
Y một bên cười, một bên dùng ánh mắt vi diệu mà nhìn Troell.
“Troell, chờ một lát nữa nói không chừng sẽ có kinh hỉ đó nga.”
Thiếu tướng tóc đen thấp thấp mà ừ một tiếng, thần sắc lại hiển nhiên là không quá để ý đến.
Nam tử trung niên cười ha ha vỗ vỗ bả vai hắn, lại nói vài câu khách sáo, sau đó rời đi, đi về phía những người khác mà y quen biết.
Troell đứng tại chỗ trầm ngâm một chút, đột nhiên một bàn tay duỗi đến trước mặt hắn.
Một vị thiếu nữ trẻ tuổi mỹ mạo đứng ở trước người hắn, cười khanh khách mà nhìn hắn.
“Chào ngài, thiếu tướng các hạ, lần đầu gặp mặt, tôi là Naya Mia.”
Từ cái tên đã nghe ra được, vị thiếu nữ này là một thành viên trong gia tộc Mia.
Ánh mắt cô doanh doanh mà nhìn Troell, trên má hiện ra một chút đỏ ửng, con ngươi long lanh như sắp tích ra nước.
Cô một bên nói, một bên chủ động vươn bàn tay đến trước mặt thiếu tướng.
Tuy rằng đã sớm nghe nói qua rằng vị thiếu tướng các hạ này đối với người khác rất lãnh đạm, nhưng làm một người nam nhân, cô đều đã vươn bàn tay đến trước mặt hắn, làm trò trước mặt nhiều người như thế rồi, cho dù hắn có giả vờ đi nữa, cũng nên cầm tay cô, hôn một chút mang tính tượng trưng chứ nhỉ.
Thiếu nữ tính toán như vậy trong lòng, mỹ tư tư mà chờ thiếu tướng cầm tay của mình, cong lưng, đôi môi mỏng nhạt màu kia sẽ khắc lên trên mu bàn tay của mình.
Trước mắt bao nhiêu người, thiếu tướng tóc đen bước chân ra.
Không chút nào do dự, hắn thoáng lướt qua thiếu nữ đang vươn tay trước người này.
Hắn nhìn như không thấy đôi tay đã duỗi đến trước người mình kia.
Hắn như là hoàn toàn không hề nhìn thấy cái người đang đứng ở trước người mình vậy, thần sắc đạm mạc, đồng tử màu mặc lam lạnh băng không có bất cứ một cảm tình gì.
Hoàn toàn mặc kệ thiếu nữ bộ dạng sau khi kinh ngạc liền vẻ mặt sắp khóc tới nơi ở phía sau.
“Vẫn là bộ dạng cũ, một chút cũng không biết thương tiếc phụ nữ ha, Troell thiếu tướng.”
Một thanh âm than nhẹ truyền đến từ bên cạnh.
Có một người nữ tử tóc dài mềm mại màu vàng kim mặc váy dài màu lam hoa mỹ xuất hiện ở trước mặt mọi người, mỹ mạo của cô dưới ánh sáng cơ hồ là rực rỡ lấp lánh.
Nhưng mà, cô mỹ mạo lóa mắt như vậy, nhưng khi đối mặt cùng thiếu tướng tóc đen ở phía đối diện, lại lập tức bị đè ép xuống.
Cô nhìn Troell, hai tay da thịt tuyết trắng tự nhiên rũ xuống trước người, hiểu rõ tính cách của thiếu tướng trẻ tuổi cô tự nhiên sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vươn tay như vậy.
Cô chỉ là dùng cặp mắt phỉ thúy lục kia mà nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn mỹ đến ngay cả một người luôn luôn kiêu ngạo như cô cũng phải tự than thở rằng không bằng của thiếu tướng trẻ tuổi, con ngươi cô đang lấp lánh tỏa sáng.
Bước chân của Troell ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân không cho phép hắn bỏ qua này.
“Salome vương nữ điện hạ.”
Hắn nói.
……
Hoàng đế bệ hạ đương nhiệm của Đế quốc dưới gối chỉ có một con gái, coi như trân bảo.
Vương nữ tên huý là, Salome.
Tác giả có lời muốn nói: 《 Salomé 》—— vở kịch của Oscar Wilde.
Truyện cổ tích nổi tiếng 《 hoàng tử hạnh phúc 》 cũng là do ông viết.
Editor có lời muốn nói: Tuy bảo là nổi tiếng… Nhưng tui chẳng hề nghe lun TAT. Xin nhỗi tác giả
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
15 chương
69 chương
14 chương