Xin trả cặp sách lại cho tôi
Chương 23 : tiễn biệt
Tần Gia Niên kiên quyết đưa Bạch Chỉ Hân đến tận phòng ký túc xá, lúc cô đi xuống thì phát hiện Quý Khoan vẫn còn đứng đó.
Cô rụt cổ lại.
Quý Khoan nhịn cười nhìn cô giống như một chú chim cánh cụt nhỏ, từ từ nhấc chân bước chậm chạp tới trước mặt anh.
Tần Gia Niên bày ra dáng vẻ nhận sai: “Đàn anh, em không cố ý nghe hai người nói chuyện đâu.”
Nói xong liền cúi thấp đầu.
Quý Khoan nhìn đỉnh đầu của cô: “Ừ, chẳng qua chỉ là nghe thấy nhưng không đi ra mà thôi.”
Tần Gia Niên có chút oan ức, “Đó là vì em nghe hai người đang nói tới em mà…”
Quý Khoan nhích lại gần, “Phải không hả? Nhưng mà anh nhớ bọn anh đâu có nói tên người đó là ai đâu, sao em biết bọn anh đang nói tới em nhỉ?”
Tần Gia Niên khựng lại: “Em…”
Sắc mặt cô dần đỏ lên, xấu hổi đến nổi dùng hai tay che mặt.
Quý Khoan thấy dáng vẻ đó của cô thì cười run rẩy.
Anh duỗi tay ra xoa đầu cô, nói: “Được rồi được rồi, bọn anh thực sự đang nói tới em.”
Tần Gia Niên ồ ồ hai tiếng, nhưng vẫn liều mạng lấy tay che mặt.
Quý Khoan nắm cổ tay cô kéo ra.
Cô gái nhỏ vẫn không chịu buông xuống.
Anh lui lại hai bước, hắng giọng nói: “Tần Gia Niên, nếu em không buông tay anh sẽ đòi lại nụ hôn đầu của mình đó.”
Tần Gia Niên nghe anh hâm dọa thế thì nhắm mắt bỏ tay xuống, vốn khuôn mặt cô trắng nõn nhỏ nhắn, giờ phút này nó lại vừa đỏ vừa tái như màu gan heo.
**
Bạch Chỉ Hân từ sau lần say rượu bày tỏ bị thất bại thì không còn xuất hiện quanh quẩn cạnh Quý Khoan nữa.
Đầu tháng 6, yến ngữ cưu minh thủy mãn phù bình (1).
Quý Khoan chính thức từ chức hội trưởng hội sinh viên, chuẩn bị hành lý để tuần sau bay đi Luân Đôn.
Chiều tối trước khi đi một ngày, Quý Khoan hẹn gặp Tần Gia Niên ở rừng cây nhỏ sau sân thể dục.
Từ xa xa, Tần Gia Niên đã thấy Quý Khoan đứng đó ôm một chồng sách, cô từ từ đi qua.
Quý Khoan vỗ vỗ sách nói: “Những thứ này đều là sách anh đã đọc qua. Bên trong có ghi chép đầy đủ, bao gồm tài liệu tiếng anh cấp bốn, cấp sáu và một ít bài kiểm tra, còn lại là ghi chép trong giờ học tiếng anh, nếu em không chê thì chúng nó đều là của em.”
Tần Gia Niên như nhặt được báu vật, cô thích thú sờ sờ mấy quyển sách nói: “Dĩ nhiên không chê rồi, cảm ơn đàn anh ạ.”
Quý Khoan cười cười, “Không có gì, em có biết tài liệu ôn thi sau khi anh thi xong đại học đã bán được không ít tiền đó!”
Tần Gia Niên tròn mắt hâm mộ, không kịp đợi nữa lập tức duỗi tay ra muốn nhận lấy chồng sách.
Nhưng Quý Khoan lại né người tránh đi, anh nói: “Anh cầm giúp em, lát nữa đưa em về.”
Tần Gia Niên mím môi cười.
Hai người ngồi trên một cái ghế dài ở ven đó.
Tần Gia Niên hỏi: “Đàn anh, ngày mai anh đi rồi sao?”
Quý Khoan nhẹ giọng ừ một tiếng, nhướng mày hỏi: “Nghe nói hả?”
Tần Gia Niên gật đầu đáp, “Em hỏi đàn anh An Bằng.”
Cô dừng lại rồi thử dò hỏi: “Vậy…em có thể đến tiễn anh không?”
Quý Khoan cười cười, “Không cần đâu, sân bay cách trường học quá xa, em lại không có phương tiện để đi.”
Tần Gia Niên ỉu xìu, buồn buồn nói: “Vậy cũng được.”
Hai người ngồi một lúc rồi đứng dậy đi về.
Ở khúc quanh không xa có một cặp tình nhân đứng đó hôn nhau mãnh liệt chắn hết cả đường đi.
Màn đêm dần buông xuống, trong rừng cây nhỏ có không ít cặp tình nhân hẹn hò, dù sao đây cũng là địa điểm lý tưởng mà.
Tần Gia Niên lúng túng cúi đầu.
Cô mặc niệm trong lòng tuyệt đối không thể để đàn anh nhớ lại nụ hôn đầu của anh ấy.
Cặp tình nhân đó đứng ở giữa đường đi, nếu như cô và Quý Khoan muốn quay về phòng ký túc xá thì bắt buộc phải đi vòng qua hai người đó.
Quý Khoan nhìn Tần Gia Niên như một con đà điễu, anh duỗi tay trái vòng qua đầu cô che mắt cô lại.
Cả người Tần Gia Niên cứng đờ, cô chỉ nghe Quý Khoan nhỏ giọng dặn dò: “Đi theo anh.”
Bàn tay Quý Khoan mang lại cảm giác sạch sẽ và mát lành, vừa ấm áp lại mềm mại dán vào mắt cô.
Lỗ tai Tần Gia Niên bắt đầu đỏ lên.
Cô bất an chớp chớp mắt, lông mi dài của cô cứ liên tục quét qua lòng bàn tay của Quý Khoan.
Ngược lại làm anh hít sâu môt hơi, đau khổ gắp bội lần, chỉ mong sao con đường này có thể ngắn một chút.
Cũng may không mất quá nhiều thời gian hai người đã đi đến dưới lầu ký túc xá của Tần Gia Niên.
Quý Khoan nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình, dặn dò: “Nhớ giữ điện thoại bên mình, có tin tức gì hay cũng có thể video call cho anh.”
Mũi Tần Gia Niên ê ẩm, cô ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Quý Khoan bật cười, đưa sách trong tay cho cô, dặn dò: “Lên đi, đi từ từ thôi.”
Tần Gia Niên nhận lấy sách, đứng đó nói tạm biệt với Quý Khoan không biết bao nhiêu lần, bước được một bước lại quay đầu nhìn anh.
Quý Khoan bỏ hai tay vào túi áo khoác, đứng đó nhìn cô lên lầu.
Anh nhéo mi tâm, không biết quyết định của mình có đúng hay không.
Anh thậm chí còn có loại xúc động muốn gọi cô xuống, nói cho cô biết mình thích cô nhiều đến nhường nào, sau đó bảo cô chờ anh một năm thôi.
Nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm chế chính mình.
Tần Gia Niên quay về phòng ký túc xá, cô lấy sách và tài liệu trên giá sách xuống sau đó đặt từng quyển sách của Quý Khoan lên.
Cô duỗi ngón tay thon dài ra sờ từng gáy sách một, tâm tình bỗng trở nên vui vẻ khiến cô bật cười.
Lúc ngón tay lướt qua một quyển sách, cô thấy phía trên có dán một tờ giấy ghi chú, trên đó viết ‘Ngày 5 tháng 6, buổi chiều lúc 3h10’.
Tần Gia Niên gỡ tờ giấy đó xuống rồi đặt dưới ánh đèn vàng đọc kỹ lần nữa, sau đó xếp nó lại đạt trong cặp sách.
Buổi chiều ba giờ ngày hôm sau.
Ba Quý cùng một đám người đến tiễn Quý Khoan.
Mẹ Quý và Quý Tình đứng sau lưng ba Quý, bên cạnh còn có An Bằng, Dương Phong, đứng cuối hàng là ba người bạn cùng phòng của Quý Khoan.
Mọi người đi đến chờ Quý Khoan làm thủ tục lên máy bay, sau đó đứng ở cổng an ninh nói lời tạm biệt.
Ba Quý nhìn đồng hồ thúc giục: “Được rồi A Khoan, thời gian đã gần đến rồi mau vào trong đi.”
“Vâng ba.” Quý Khoan liếc nhìn ngoài cửa một cái rồi đáp ứng nói.
Mẹ Quý kéo tay áo của chồng, nhỏ giọng nói: “Gấp cái gì, cải trắng còn chưa tới mà!”
Trong trường học, ở phòng làm việc của trưởng khoa.
Trưởng khoa Quách Viễn đeo một cái kính, trên tay cầm một tờ đơn nói lời chân thành với Tần Gia Niên: “Bạn học Tần Gia Niên, trợ cấp hộ nghèo là chính sách của chính phủ và trường học, chúng tôi phải cấp cho những bạn học cần nó. Điều kiện của em phù hợp với quy định nên có thể đăng ký xin trợ cấp, không nên xem nó như một loại áp lực.”
Tần Gia Niên gật đầu, “Cảm ơn trưởng khoa, nhưng em thật sự không cần.”
Quách Viễn nhìn Tần Gia Niên ngày nào cũng mặc đồng phục trong trường, cặp sách trên lưng cô nhóc này đã hơi bạc màu, không nhịn được lại nói thêm vài câu: “Em đừng xấu hổ, cái này không phải chuyện gì mất mặt đâu, nhưng nếu em muốn bảo mật thầy cũng có thể thay mặt em xin với trường.”
Tần Gia Niên trộm liếc điện thoại, trong lòng hơi gấp gáp, cô lắc đầu nguầy nguậy nói: “Không không không, trưởng khoa, em không phải sợ bạn học biết.”
Quách Viễn hiểu ý gật đầu một cái, ông ấy lấy một tờ đơn trong ngăn tủ ra, nói: “Ở đây thầy vẫn còn một tờ, giờ em điền vào đó đi, ngày mai điền xong thì nộp lên xin.”
Vẻ mặt Tần Gia Niên như đưa đám, nhìn Quách Viễn một cái rồi nói: “Xin lỗi trưởng khoa, em không cần xin trợ cấp hộ nghèo, em còn có chuyện quan trọng phải đi trước, thật sự xin lỗi thầy..”
Cô một bên nói xin lỗi, một bên nhanh chân chạy ra khỏi phòng làm việc.
Quách Viễn ỏ phía sau gân cổ gọi: “Tần Gia Niên, em bỏ lỡ sẽ hối hận đó!”
Trong đầu Tần Gia Niên thầm nghĩ: Hôm nay đúng là có một việc nếu như bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời!
Tần Gia Niên chạy ra cổng trường, chặn một chiếc taxi, cũng may cả đường đi đều thông thoáng, kỹ thuật của tài xế cũng rất thành thạo.
Cô thuận lợi đi đến sân bay.
Nhưng đáng tiếc ở đây quá rộng lớn, cô đi ba bốn vòng ở đây cũng không nhìn thấy bóng người quen thuộc nào.
Nhất định là anh đã đi rồi, cô khổ sở nghĩ.
Thời tiết khá nóng nên trán Tần Gia Niên đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô tùy tiện chùi sơ qua, cả người từ từ khụy xuống, cuối cùng là ngồi xổm dưới đất.
Ngay tại lúc cô hối hận cực điểm đột nhiên có một ai đó gõ gõ đỉnh đầu cô.
Tần Gia Niên mở mắt ngẩng đầu thì nhìn thấy Quý Khoan đăng đắm chìm trong ánh mắt trời.
Người anh cao ráo chân lại dài, vẫn là dáng vẻ tùy ý lười biếng như cũ, khóe miệng cong lên, cười dịu dàng với cô.
Tần Gia Niên ngước mặt nhìn anh có hơi đáng thương gọi anh: “Đàn anh…”
Quý Khoan đưa tay ra đỡ cô đứng dậy, hỏi: “Không tìm được anh sao không gọi điện hả?”
Tần Gia Niên gãi đầu, ngốc ngốc nói: “Em…cuống cuồng lên nên quên mất.”
Quý Khoan bất đắc dĩ cười nói: “Rốt cuộc khi nào em mới có thể thích ứng được việc dùng điện thoại mỗi ngày hả.”
Tần Gia Niên méo miệng, không lên tiếng.
Quý Khoan hỏi cô: “Không phải anh đã nói không cần đến tiễn anh sao, tại sao lại tới vậy?”
Tần Gia Niên nhỏ giọng lầm bầm: “Em sợ mình sẽ hối hận…”
Quý Khoan thu lại nụ cười, nâng mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
Sau đó anh hơi cúi đầu, nâng mặt cô lên rồi đặt một cái hôn nhẹ nhàng lên trán cô.
Nụ hôn đó như chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ vào rồi lập tức rời đi ngay.
Nhưng cảm xúc ấm áp vẫn còn động lại, làm bỏng trái tim Tần Gia Niên, trong chớp mắt đó, thế giới của cô tràn đầy những đốm lửa sáng rực rỡ.
Cô thậm chí còn quên cả hô hấp, quên mất mình đang ở đâu, cũng quên mất mình nên có phản ứng gì.
“Gia Niên…”
Quý Khoan khàn giọng gọi cô.
“Chờ anh một năm.” Anh nói.
Tần Gia Niên đờ người gật đầu.
Quý Khoan thay cô lấy lên cặp sách đặt dưới đất, vỗ vỗ bên ngoài rồi đưa lại cho cô: “Đi thôi, bọn người An Bằng đang ở bên kia.
Tần Gia Niên ôm cặp sách, mang theo vẻ mặt hoảng hốt đi theo sau lưng Quý Khoan.
Thời gian lên máy bay đã đến gần, Quý Khoan nói với An Bằng một câu: “Lát nữa nhớ chở Tần Gia Niên về trường.”
An Bằng vỗ vai anh, bảo đảm nói: “Yên tâm!”
Quý Khoan kéo vali hành lý, bước chân dài đi vào trong cửa kiểm tra an ninh.
Bóng lưng đó của anh, vừa quyết đoán vừa tiêu sái.
Nhưng không ai biết được, khi anh thấy thân ảnh nhỏ bé của cô như một con ruồi không đầu đi khắp nơi tìm anh, sau đó lại sa sút tinh thần ngồi xổm dưới đất, khi đó lòng anh như bị rạch ra một kẻ hở.
Giây phút đó anh biết, thời gian thanh xuân tự do của anh đã kết thúc, anh đã có nơi để bận tâm lo lắng, có nơi khiến anh nhớ nhung từng ngày.
**
Tần Gia Niên đi ra khỏi sân bay, cô đi theo sau An Bằng đang không ngừng lải nhải.
Một lúc thì cậu ta hỏi Tần Gia Niên sao lại đến trễ như vậy, một lúc lại hỏi Quý Khoan tìm được cô ở đâu.
Tần Gia Niên mếu máo nói với An Bằng: “Xin lỗi đàn anh, bây giờ em không muốn nói chuyện.”
An Bằng trợn mắt nhìn cô, thầm nghĩ cô nhóc này sao lại giống Quý Khoan như vậy, có hơi lạnh lùng nha.
Ở phía xa máy bay dần bay lên bầu trời, vạch ra một làn khỏi trắng thẳng tắp trên nền trời, sau đó bay càng lúc càng xa rồi biến mất trong những đám mây trắng tinh.
Tần Gia Niên siết chặc điện thoại di động.
Lúc Quý Khoan sắp đi đã cười đùa nói với cô, nếu như nhớ anh có thể gọi video call cho anh.
Tần Gia Niên nghĩ: Phải làm sao đây, hình như bây giờ đã bất đầu thấy nhớ rồi…. #Chú thích (1): Yến ngữ cưu mình, thủy mãn phù bình.
Đây là câu trích ý từ bài thơ “Hoán khê sa – Ngữ yến minh cưu bạch trú trường” của Lưu Cơ (Lưu Bá Ôn).
Hán Việt:
“Ngữ yến minh cưu bạch trú trường.
Hoàng phong tử điệp thảo hoa hương.
Thương giang y cựu nhiễu tà dương.
Phiếm thủy phù bình tùy xử mãn.
Vũ phong khinh nhứ siếp thì cuồng.
Thanh hòa viện vũ mạch thu lương.”
Dịch nghĩa: (Thank you Bê đã edit giúp QAQ)
“Yến hót ngày dài, tu hú kêu.
Ong bướm bên cỏ hoa dập dìu.
Sông nước ánh màu tà dương.
Lục bình dập dềnh trôi lan phương xa.
Lúa mạch trên đồng lay theo gió.
Chờ mùa gặt hái mùa ấm no.”
Bản thơ: (Thank you sự giúp đỡ của Te)
“Yến cưu hót suốt ngày dài.
Ong vàng bướm tím dập dìu cỏ hoa.
Sông xanh ôm trọn nắng chiều.
Lênh đênh mặt nước tấm bèo dạt trôi.
Mơn man điệu gió bỗng cuồng.
Mái hiên thanh tĩnh đầy sân lúa mì.”
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
41 chương
4 chương
64 chương