Xin Nghe Lời Thần Linh
Chương 5
Chương 22: Đống xương vạn đứa trẻ (A)
Edit: OnlyU
Cao Yến nói: "Dẫn một người đến à? Ừ, tôi biết rồi."
Cậu cúp điện thoại, vừa xoay người thì đụng vào một lồng ngực rộng lớn, trên đỉnh đầu vang lên câu nói trêu ghẹo: "Bắt được anh bạn nhỏ đầu *hoài tống bão rồi nha."
*Nhào vào lòng người khác lấy lòng với mục đích gì đó.
Da đầu Cao Yến ngứa ran, cậu rụt rụt vai lùi ra sau hai bước rồi ngẩng đầu nhìn Chử Toái Bích, vừa chạm vào ánh mắt đầy ý cười của hắn, cậu như bị bỏng, vội dời tầm mắt nói: "Tối nay tôi xuống bếp, anh muốn ăn gì?"
Chử Toái Bích: "Tôi có thể chọn món à?"
Cao Yến hắng giọng: "Có thể, mỗi người được chọn ba món."
Hắn chậm rì rì nói: "Vậy cà rốt xào thịt nạc đừng bỏ cà rốt, rau hẹ trứng rán không bỏ hẹ, cải bó xôi tôm bóc vỏ không bỏ cải."
Cậu sửng sốt: "Sao không bỏ những thứ kia?"
Nếu không ăn cà rốt, rau hẹ và cải bó xôi, vậy cố ý gọi làm gì? Trực tiếp chọn rau xanh xào là được.
Chử Toái Bích nhìn chằm chằm Cao Yến, cố tình nói thật chậm: "Vì trong người nóng quá, ăn mấy thứ đó khác gì lửa cháy đổ thêm dầu."
"Có ý gì..." Cậu bỗng hiểu ra, vì cà rốt, rau hẹ và cải bó xôi đều là thức ăn tráng dương!
Ăn nhiều khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, ý nói đang nóng trong người?
Cao Yến cúi đầu hàm hồ nói: "Được, được rồi, tôi biết phải làm gì..."
Cậu muốn ra khỏi ban công chật hẹp đi mua thức ăn, nhưng có lẽ vì lần nắm tay thành công ở sân chơi mà Chử Toái Bích lớn gan chó, lúc này không kiềm được cợt nhả hết câu này đến câu khác.
Hắn chặn cậu lại, cố ý hạ giọng, khàn khàn gợi cảm nói: "Cậu biết vì sao tôi nóng trong người không? Vì mỗi ngày đối mặt với anh bạn nhỏ cứ đụng vào lòng tôi. Anh bạn nhỏ trêu chọc xong không chịu trách nhiệm, cơn nóng trong người chồng chất không xả ra được, cậu nói xem, anh bạn nhỏ này có xấu hay không?"
Cao Yến gần như trợn mắt há hốc mồm, bị Chử Toái Bích vây trong góc tường làm đầu óc cậu nóng đến choáng váng, viền mắt bắt đầu ẩm ướt. Cậu giơ tay che mắt, sợ là sẽ thật sự rơi nước mắt.
Vì vài câu cợt nhả mà bị kích thích đến rơi nước mắt, đúng là xấu hổ muốn chết cho rồi.
"Cậu nói xem... anh bạn nhỏ có nên bồi thường cho tôi không? Ví dụ như nói mấy câu dịu dàng dễ nghe, sau đó ôm một cái?"
Cao Yến trầm mặc một lúc lâu, miễn cưỡng khôi phục cảm xúc bình tĩnh: "Chử tiên sinh."
"Ừm, cậu có thể gọi là tiên sinh, đừng quá khách sáo."
Tiên sinh tiên sinh, kêu đến quen rồi, không chừng thật sự có thể sinh?! Đương nhiên hắn quan tâm quá trình, có kết quả hay không không quan trọng.
Cao Yến: "Anh luôn gọi tôi là anh bạn nhỏ, vậy anh bao lớn?"
Chử Toái Bích: "Hơn 18cm."
Thái dương Cao Yến giật giật: "Ý tôi là tuổi tác."
Hắn cố ý xuyên tạc ý của cậu: "Không có chuyện sức eo không tốt đâu, không cần lo lắng."
Cao Yến: "..." Cợt nhả liên tục như vậy, dù da mặt cậu có dày cỡ nào cũng chịu không nổi.
Chử Toái Bích thấy bạn đời định mệnh đỏ cả hai tai, dưới ánh mặt trời như một khối huyết ngọc, thẹn quá thành giận còn cố ngẩng đầu trừng mắt, ánh mắt trong suốt, vô cùng mê người.
Mới liếc mắt nhìn một cái mà xung động quen thuộc nào đó đã lan tràn trong mạch máu, chạy loạn khắp nơi. Dòng máu lạnh lùng trong người như bị đốt nóng trong nháy mắt, như có một đốm lửa rơi xuống đồng cỏ rồi nhanh chóng lan tràn, chớp mắt đã cháy hừng hực.
Chử Toái Bích vốn là người vô cùng lãnh tĩnh và kiềm chế, từ trong xương đều là tàn khốc và máu lạnh, ai có thể ngờ chỉ một ánh mắt của Cao Yến đã khiến hắn xao động mãnh liệt.
Quả thật như thuốc xxx.
Chử Toái Bích cúi đầu, hắn do dự hai giây, sau đó cắn lên vành tai Cao Yến, hàm hồ nói: "Nếu cậu còn như vậy trước mặt người khác, tôi sẽ..." Hắn sẽ nghiền người khác thành tro, sau đó nhốt cậu bên người, dù là một người tàn phế cũng phải là của hắn!
Lúc Cao Yến ra ngoài đi mua thức ăn, cậu đi dưới ánh nắng chói chang mà cảm thấy vành tai vẫn ẩm ướt như trước, phảng phất còn lưu lại xúc cảm khi bị thứ gì đó thô ráp quét qua. Cũng may Chử Toái Bích không theo kịp, bằng không có lẽ không mua nổi thức ăn tối nay.
Mục tiêu của Chử Toái Bích rất rõ ràng, nhưng Cao Yến còn do dự, cậu không am hiểu xử lý các vấn đề tình cảm, thế nên tạm thời quăng chuyện này ra sau đầu, chờ sau này tìm thời gian từ từ suy nghĩ thật kỹ, phân tích xem tình cảm của cậu đối với hắn là thế nào.
Sáu giờ chiều, Túc Giang kết thúc công việc trở về, hắn nằm liệt trên sô pha, vừa thấy Cao Yến liền giơ tay chào: "Anh Yến."
Cậu rót ly nước cho hắn: "Sao không còn chút sức lực vậy?"
Túc Giang miễn cưỡng cười một cái: "Cơ thể nhỏ bé đáng thương của em vừa bị cuộc sống hung hăng quật qua quật lại, anh nghĩ em còn khỏe được sao?"
Cao Yến: "Cuộc sống là ai?"
Túc Giang: "..."
Cậu bình thản nói: "Không phải cậu thường bị làm một ngày một đêm mà vẫn khỏe sao?"
Túc Giang u oán: "Anh Yến, nằm hưởng thụ và bị ép vận động là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Không có bị nghiền hỏng, chỉ có xe ba bánh rút motor."
Cao Yến: "..." Khá lắm, phỏng chừng còn là motor chạy bằng điện. "Được rồi, chừng nào thì cậu vào game?"
Túc Giang: "Ngày mốt."
"Vậy là cùng lúc với Dương Miên."
"Bọn em đã hẹn nhau, chủ yếu là người dẫn dắt bọn em chọn cùng ngày."
Cậu hỏi lại: "Bọn họ đều là thành viên Chư Thần à?"
Túc Giang lắc đầu: "Không biết, người dẫn em vẫn chưa liên lạc với em."
Cao Yến gật đầu biểu thị đã biết. Túc Giang bỗng nói: "Em định mua nhà, ngay lầu trên."
Cậu suy nghĩ một chút, sau đó cũng không nhiều lời, chỉ bảo hắn có việc cần giúp đỡ thì tìm cậu.
Thực tế, Túc Giang ở nhà cậu không tiện lắm. Khi thuê nhà ở đây, Túc Giang còn chưa thành niên. Sau đó hắn thành niên, ra nước ngoài đăng ký kết hôn. Mỗi lần ông xã nhà hắn về nước, Túc Giang lại dọn ra ngoài ở một hai tháng, nói cho cùng vẫn không tiện. Còn nữa, hiện tại Chử Toái Bích dọn vào ở, ba người ở hơi chật chội.
Nửa tiếng sau, Dương Miên dẫn một thiếu niên da đen người nước ngoài đến.
Thiếu niên nói tiếng Trung rất thành thục và rõ ràng, nghe đâu học theo bản tin thời sự, tuy rằng đúng chuẩn nhưng một gương mặt nước ngoài nói theo giọng đọc bản tin thời sự, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
Thiếu niên nói: "Chào mọi người, tôi là Hill, người Roma ở Italia. Tên tiếng Trung của tôi là Tạ Tam Thu."
Tạ Tam Thu?
Cao Yến nhớ rõ trong Chư Thần có ba thành viên là người chơi cấp Ngụy Chủ Thần, Chử Toái Bích hiện đã qua cửa cấp bậc Chủ Thần, còn lại hai người, một người tên là Tạ Tam Thu.
Thái độ của Tạ Tam Thu rất phóng khoáng, thẳng thắn thừa nhận y chính là thành viên Chư Thần. Mà sau khi nhìn thấy Cao Yến, y lộ vẻ ngạc nhiên, cẩn thận quan sát cậu, cuối cùng gật đầu nói: "Đúng là rất đáng yêu."
Tóc đen da trắng, khí chất an tĩnh, đúng là rất đáng yêu.
Cao Yến nghe vậy cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Tạ Tam Thu còn trẻ nhưng lại cố tình bày dáng vẻ ông cụ non, còn dùng giọng điệu như đọc bản tin thời sự đánh giá cậu là... đáng yêu?
Tạ Tam Thu chắp tay sau mông, ánh mắt nhìn Cao Yến đầy từ ái, ngay cả vẻ mặt cũng dạt dào tình cảm như tình thương của cha.
Chử Toái Bích từ phòng ngủ bước ra liền phát hiện phòng khách yên tĩnh dị thường, mà ba người Cao Yến thì vẻ mặt quỷ dị, vừa thấy Tạ Tam Thu, hắn lập tức hiểu ra. Chử Toái Bích nhấc chân đá Tạ Tam Thu rớt đất, sau đó chiếm chỗ ngồi trên sô pha.
"Tạ Tam Thu, giả làm cha ai đó?"
Lưng Tạ Tam Thu lập tức cứng ngắc – Đệt, không ai nói cho y biết Chử Toái Bích đang ở đây!
Ai dám chiếm lợi của lão súc sinh này thì chuẩn bị tâm lý bị lóc da cạo thịt đi, thật sự không cần chống cự.
Tạ Tam Thu thức thời: "Ngài là cha tôi." Mà cha hắn đã mất sớm rồi.
Quần chúng ăn dưa – Dương Miên và Túc Giang – lập tức kinh ngạc, cha, vừa nãy ngài không như thế.
Chử Toái Bích chỉ vào Cao Yến: "Gọi mẹ."
Cậu chưa kịp lên tiếng, Tạ Tam Thu đã dùng giọng nói đọc bản tin, dạt dào tình cảm hô to: "Mẹ ơiiiiiiii."
Cao Yến: "... Cha không có đứa con bất hiếu này." Cậu quay người bỏ vào bếp làm cơm tối, lúc đi ngang còn trừng mắt nhìn Chử Toái Bích.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
59 chương
54 chương
211 chương
435 chương
113 chương
39 chương