Xin Nghe Lời Thần Linh
Chương 40
Chương 77: Hồi sinh Leviathan
Edit: OnlyU
Tội lỗi nặng hơn cả mưu sát thần linh là gì?
Chính là đảo lộn trật tự sinh tử luân hồi.
Ursula trợn mắt nhìn Chử Toái Bích, cả người cô run lên, trong lòng vô cùng sợ hãi, cuộn da dê trong tay cô là moi ra từ bụng thây khô, nó không thể nói dối.
Tuy rằng mất đi khống chế của thần Jehovah mà sự trừng phạt mất đi tính công bằng tuyệt đối, nhưng tội danh bị xét xử tuyệt đối không sai lầm.
Vậy là, người trước mặt đã phạm tội đảo ngược trật tự sinh tử luân hồi.
Sao hắn dám?!
Đó là lĩnh vực kinh khủng mà ngay cả thần linh cũng không thể chạm vào, nghe nói chỉ có Thần Sáng Thế mới có thể khống chế và xây dựng lại trật tự sinh tử luân hồi. Nhưng Thần Sáng Thế đã biến thành ngôi sao trên trời từ lâu rồi, có thể nói họ là sao trên trời, cũng có thể nói họ đã sớm biến mất.
Trật tự sinh tử luân hồi ổn định, dù là thần linh sơ khai cũng không có quyền nhúng tay vào. Thế hệ thần linh khác xuất hiện quản lý sinh tử của sinh linh, nhưng họ chỉ thay mặt quản lý mà không thể làm vượt quá bổn phận, càng không thể mưu toan phá hỏng trật tự.
Ursula tín ngưỡng thần Jehovah, từng xem thần Jehovah là thần linh duy nhất, cho đến nhiều năm sau khi chết, cô ta sáng lập quốc gia của mình mới biết được thì ra thần Jehovah không phải thần linh duy nhất.
Thậm chí không phải thần sáng thế duy nhất.
Chử Toái Bích chú ý thấy Ursula khác thường, sau khi giẫm nát một bộ hài cốt nhào đến, hắn quay đầu nhìn cô ta. Âm u và lạnh lùng trong hai mắt hẹp dài đen nhánh của hắn đủ khiến người ta sợ hãi.
Không hiểu sao Ursula bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đối diện với ánh mắt của Chử Toái Bích làm cô nhớ đến ánh mắt lạnh như băng của các pho tượng, giống như có thể cướp đoạt mạng sống của người bên cạnh bất cứ lúc nào.
Cảm giác này giống như xem người đời là con kiến hôi, giống như thần Jehovah được miêu tả trong Kinh Thánh.
Cao Yến hung hăng giẫm nát một cái đầu lâu, sau đó cậu ngẩng đầu nói: "Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, không phải tiểu Quan Âm nói thần linh cũng đã thức tỉnh sao? Có thể tìm thần linh đã thức tỉnh ở đâu? Còn nữa, em có thể trực tiếp giết Ursula không?"
Ánh mắt Chử Toái Bích dời xuống cuộn da dê trong tay Ursula, khóe môi cong lên nụ cười giễu cợt, hắn quay lại nói: "Tiểu Quan Âm biết, hỏi thằng bé xem."
Cao Yến nghe vậy cúi đầu hỏi tiểu Quan Âm: "Em thấy thần linh thức tỉnh chưa?"
Cậu bé ngẩng đầu nhìn lên trời, do dự nói: "Em có cảm giác "nàng" đã tỉnh, đã mở mắt nhưng vẫn chưa cử động... "Nàng" cần thời gian, nhưng sắp rồi, sẽ đi ra nhanh thôi. Em cảm nhận được nguy hiểm, rất nguy hiểm."
"Nguy hiểm nhằm vào Ursula hay là người chơi?"
"Tất cả. "Nàng" tượng trưng cho phá hủy."
Hài cốt ùn ùn kéo đến thật sự quá phiền, đôi khi sơ ý một chút là bị cắn mạnh một cái, mà chúng cắn rồi sẽ không chịu nhả ra. Bên kia có người bị cắn trúng bắp đùi và cánh tay, máu chảy đầm đìa.
Thanh niên tóc đen và cô gái da trắng quay lưng vào nhau, đồng thời la lớn với người tóc vàng: "Con mẹ nó mày làm hỏng chuyện rồi! Bây giờ Ursula cùi không sợ lở nữa, tất cả chúng ta đều chạy không thoát!"
Người tóc vàng cắn răng nhìn thẳng Ursula: "Chắc chắn có thần linh thức tỉnh, nếu không thì Ursula sẽ không giận điên lên như thế, muốn kéo tất cả người chơi cùng chết. Mọi người phải biết sân chơi có quy tắc cơ bản, ít nhất phải có danh sách 4 người được qua cửa. Nếu không phải tội danh xét xử uy hiếp cô ta thì cô ta sẽ không tức giận như vậy."
Hai người kia nghe vậy thì không trách cứ người tóc vàng nữa, nhưng họ vẫn hối hận trong lòng, sớm biết thế đã không chơi lớn như vậy, cứ ngoan ngoãn giữ quy tắc thì tốt hơn biết bao nhiêu.
Cần gì cứng rắn đấu với BOSS để tìm chết?
Người tóc vàng lại không nghĩ như vậy, hắn vốn là một sinh viên tốt nghiệp học viện thần học, sau đó suýt nữa làm cha sứ. Vì thế hắn rất quen thuộc thần thoại Do Thái, hiểu rõ hành động của Ursula là đánh cắp danh nghĩa thần linh.
Cô ta chắc chắn có tội!
Chỉ cần thần linh thức tỉnh – Nhưng rốt cuộc thần linh đang ở đâu?
Người tóc vàng không muốn chết trước khi thần linh thức tỉnh, vì thế hắn hướng Cao Yến kêu to đầu hàng, cũng muốn thành lập quan hệ hợp tác.
Cậu dứt khoát từ chối: "Miễn đi, hôm qua các người đuổi giết chúng tôi, tôi không quên đâu."
Cậu là người thù dai như vậy đó!
Lúc này không ai chú ý đến giếng nước được rào quanh, cách xa cửa chính trung điện 20m đang sôi sùng sục, nước giếng cuồn cuộn sôi lên càng lúc càng mạnh.
"Rào" một tiếng, một cánh tay tái nhợt vươn lên khỏi mặt nước, bàn tay xòe ra, vì dùng sức quá nhiều mà gân xanh nổi lên, bàn tay quơ quơ chốc lát rồi nắm chặt lấy thành giếng.
Lại một tiếng "rào", Tống Bắc Lưu ngoi đầu lên khỏi mặt nước, sống dở chết dở nằm nhoài lên thành giếng thở dốc: "Con mẹ nó... Suýt ngộp chết..."
Hắn nghỉ trong chốc lát rồi chậm chạp leo ra khỏi giếng, hai tay chống đầu gối, khom lưng tiếp tục há miệng thở dốc, cả người ướt đẫm trông vô cùng chật vật.
Hắn mệt muốn chết, bơi dưới nước mấy tiếng đồng hồ, sau đó lại bơi thoát thân, dưỡng khí không đủ khiến hồn thể xuất khiếu nhiều lần, suýt nữa không còn cơ thể.
Bên kia, tiểu Quan Âm vỗ vai Cao Yến: "Yến Yến, kia kìa..."
Cao Yến nhìn theo hướng tiểu Quan Âm chỉ, trông thấy Tống Bắc Lưu đang nghỉ ngơi cạnh cái giếng, cậu im lặng một lúc lâu rồi mới khó khăn nói: "Tống Bắc Lưu chính là thần linh thức tỉnh?"
Thần linh này thật sự không "cool ngầu" gì cả.
Tiểu Quan Âm nói: "Không phải hắn. Cái giếng dưới mông hắn ấy, trong giếng có thứ gì đó."
Cao Yến và Chử Toái Bích liếc nhìn nhau, hai người vừa đánh vừa rút lui về phía Tống Bắc Lưu, đồng thời giẫm nát rất nhiều thây khô. Nhưng mọi người đều biết, vì thoát khỏi tầng hầm mà Tống Bắc Lưu đã viết tội lỗi của hắn lên cuộn da dê. Vì vậy đang đánh nhau thì mấy thây khô lại bắt đầu bao vây đánh về phía Tống Bắc Lưu.
Tống Bắc Lưu: "..." Con mẹ nó, trên đời này có ai khổ hơn hắn không?
Ursula lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Chử Toái Bích rời đi, sau đó cô ta viết tội của hắn lên cuộn da dê.
Người đảo lộn trật sự sinh tử luân hồi, tội này – vô giải.
Ursula kinh ngạc: Sao có thể?!
Chử Toái Bích chạy vượt lên trước Cao Yến, trước một bước che trước mặt Tống Bắc Lưu, từ trên cao nhìn xuống hắn, sau đó giơ chân nhằm ngay mặt hắn hung hăng đạp xuống, dễ dàng đạp Tống Bắc Lưu xuống giếng lần nữa.
Tống Bắc Lưu rơi tõm xuống nước: "Má nó... Chử lão cẩu, anh muốn giết người?"
Chử Toái Bích: "Nguyền rủa trên người cậu chưa hết, muốn hại chết ai hả?"
Cao Yến nghe thấy câu này lập tức dừng bước, tiểu Quan Âm cũng nhận ra nguyền rủa của Tống Bắc Lưu vẫn còn, cậu bé chủ động giơ tay che mắt Cao Yến, lúc cậu bé buông tay ra, cậu không còn bị lời nguyền của Tống Bắc Lưu ảnh hưởng nữa.
Tống Bắc Lưu cố vùng vẫy leo ra khỏi giếng lần nữa, nhìn thấy Cao Yến, hắn cười hì hì chào hỏi: "Tôi chưa chết, có phải mọi người cực vui không?"
Cao Yến đánh giá hắn, tiện chân đá một hài cốt vừa nhào đến rồi hỏi: "Trong giếng có thứ gì?"
"Thần linh." Tống Bắc Lưu cười híp mắt đáp.
Chử Toái Bích: "Không có thần linh."
Hắn vẫn đang bế Asuro, cánh tay hơi mỏi bèn dứt khoát vác cô bé lên vai luôn – Đúng là cha ruột mà.
Chử Toái Bích nhìn chằm chằm Tống Bắc Lưu, chậm rãi và bình tĩnh nói: "Trong sân chơi của Ursula không có thần linh."
Cao Yến rũ mắt, không tiếp lời.
Tiểu Quan Âm chậm chạp chuyển động con ngươi, cậu bé nhìn xuống giếng, bé biết rõ dưới nước có thứ gì đó rất đáng sợ, cùng cấp với thần linh, nhưng cậu bé cũng rõ Chử Toái Bích không nói sai.
Vì phối hợp với Cao Yến, chia nửa công đức cho cậu nên hiện tại tiểu Quan Âm làm bất cứ chuyện gì cũng rất chậm chạp, thế nên cậu bé đang hoài nghi và suy ngẫm, nhưng không mở miệng nói chen vào.
Tống Bắc Lưu nhún vai, tầm mắt đảo qua lại trên mặt đất: "Anh nói đúng, một hệ thống thần linh không hoàn chỉnh. Nói chính xác là một thần thoại không thể phát triển thành hệ thống thần linh hoàn chỉnh sẽ sụp đổ như tuyết lở. Sân chơi của Ursula không có thần linh, vì thần linh duy nhất trong thần thoại Do Thái đã tiêu vong."
Giống như chủ thần đầu tiên trong hệ thống thần thoại khác ngã xuống, đương nhiên có thể họ về trời, trở thành ngôi sao trong vũ trụ.
"Nhưng trong giếng có thứ gì đó có thể thay thế thần linh xét xử Ursula. Vừa nãy tôi ở dưới giếng đã nghe được." Tống Bắc Lưu gãi đầu, vẻ mặt hiếm khi ngượng ngùng: "Tôi đoán hai người đã tìm được Hộp Thánh Vật ở tầng trên của tòa tháp, kỳ thật tôi cũng tìm được Hộp Thánh Vật dưới tầng hầm. À, đây là Asuro và tiểu Quan Âm nói cho tôi biết."
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
59 chương
92 chương
47 chương
75 chương
60 chương
1814 chương
302 chương
67 chương
435 chương