Xin Nghe Lời Thần Linh
Chương 32
Chương 68: Hộp Thánh Vật
Edit: OnlyU
Tống Bắc Lưu nhìn tiểu Quan Âm và Asuro: "Hai đứa thì sao? Hai người chơi trẻ em thì có thể phạm tội gì nhỉ?"
Asuro đang gặm dưa, cô bé nghe vậy nghiêng đầu nói: "Có thể là ruồng bỏ thần linh."
Tống Bắc Lưu: "Tội này rất nặng."
"Hừ."
Tiểu Quan Âm: "Em không có khả năng phạm sai lầm."
Tống Bắc Lưu: "Có thể không phạm sai lầm, nhưng chắc chắn có tội, ít nhất Ursula nhận định em có tội."
Tiểu Quan Âm: "Em cũng không biết em phạm tội gì."
Asuro bỗng nhớ đến gì đó, ngẩng đầu nhìn Chử Toái Bích, không có ý tốt hỏi: "Còn cha, cha ruột của con?"
Hắn quay đầu nhìn cô bé mà nhẹ bẫng nói: "Giết thần linh có tính là tội lỗi nặng nề không?"
"Tính." Asuro trịnh trọng gật đầu: "Cha nhất định sẽ xuống địa ngục, nhưng cha cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc Yến Yến thật tốt."
Tiểu Quan Âm cũng giơ tay nói: "Con cũng vậy."
Hai đứa nhỏ hiếu thảo ngoan ngoãn nói: "Cha đi bình an, yên giấc ngàn thu."
Chử Toái Bích sâu xa nói: "Ngay giây trước khi cha ra đi, cha sẽ mang hai con cùng đi, dù sao người một nhà phải luôn bên nhau."
Hai đứa nhỏ đồng loạt lắc đầu, rất muốn nói chúng không phải người một nhà với Chử lão cẩu.
"Không muốn?"
"..."
Tiểu Quan Âm và Asuro không thể làm gì khác hơn đành gật đầu.
Tống Bắc Lưu cười nói: "Tình cảm của mọi người thật tốt."
Chử Toái Bích, Asuro và tiểu Quan Âm nghe vậy đồng loạt nhìn hắn, nét mặt không chút thay đổi nhưng ánh mắt đều truyền đạt một ý: Con mẹ nó mày bị mù hả?
Tống Bắc Lưu mỉm cười: Vẻ mặt âm u lạnh lẽo không khác gì nhau, đúng là quan hệ ruột thịt mà.
Cao Yến tập trung giải quyết thức ăn trên bàn, không phản ứng Tống Bắc Lưu, hắn thấy nói thế cũng đủ rồi, hai bên lại yên tĩnh dùng cơm.
Tống Bắc Lưu đẩy ghế đứng lên đầu tiên, nói tạm biệt rồi rời đi.
Một lúc sau, khi bóng dáng hắn đã biến mất ở tiền sảnh, Asuro cắn muỗng nói: "Hắn lấy lòng chúng ta, mục đích là gì?"
Sau khi bốn người họ vào sân chơi, Tống Bắc Lưu là người đầu tiên chủ động chào hỏi, sau đó lại nhiều lần chủ động lấy lòng. Vừa nãy, ngay cả bản thân phạm tội gì cũng tự nói ra, giống như là muốn quy phục.
Thế nhưng từ trong giáo đường đến lúc nãy khi hắn rời đi, rõ ràng có vài cơ hội mở miệng đề nghị hợp tác nhưng hắn vẫn không nói gì.
Cao Yến lên tiếng: "Anh không biết, hắn không nói ra, chúng ta coi như tán gẫu là được."
Asuro: "Ừm." Cô bé nhăn mũi nói: "Nhưng em không cảm nhận được dục vọng của hắn."
Cao Yến hỏi lại: "Ý em là sao?"
Asuro: "Tuy vừa rồi hắn luôn tươi cười, nhưng tâm trạng lại bình thản, giống như một đường thẳng đều đều. Dù là người hay là quỷ, khi nói chuyện thỉnh thoảng vẫn xen lẫn dục vọng trong câu nói, cũng chính là mong muốn sâu trong lòng họ. Thế nhưng Tống Bắc Lưu lại không. Dù khi hắn nói muốn giết chết người anh sinh đôi cũng không thấy được hận ý."
Tiểu Quan Âm gật đầu khẳng định câu nói của Asuro: "Lúc hắn quay qua em, gương mặt tươi cười nhưng trong lòng không cười. Quan Âm bọn em có thể nhìn thấy tất cả hư vọng."
Chử Toái Bích cũng lên tiếng: "Lúc hắn đề cập đến giết người thân, không hề có sát khí."
Cao Yến: "Em biết rồi."
Cậu không hề nhận ra cảm xúc biến hóa của Tống Bắc Lưu, vì tâm tình của một người thường biến hóa rất nhỏ, nếu như luyện tập thêm còn có thể khống chế được cảm xúc. Nụ cười của Tống Bắc Lưu rất giả tạo, nhưng sau khi thu hồi ý cười, biểu hiện cảm xúc lại rất chân thật.
Cao Yến không nghĩ tâm tình thoạt nhìn rất thật kia cũng có thể là giả.
Bốn người ăn cơm xong thì đi một vòng quanh giáo đường, coi như tản bộ tiêu cơm. Lúc đi ngang qua tòa tháp ở phía đông, Asuro nhảy lên phía trước, mở to đôi mắt vàng óng nhìn thẳng nói: "Bên trong có một cánh cửa sắt đã khóa chặt, chúng ta không thể đi lên."
Tiểu Quan Âm nói tiếp: "Bọn em đoán Hộp Thánh Vật được giấu trong tòa tháp."
Cao Yến hỏi: "Không mở được cửa sắt sao?"
Tiểu Quan Âm: "Không mở được."
"Dùng vũ lực cũng không?"
Asuro âm u nói: "Em đã thử rồi, không được. Vì trên cửa sắt có lời hứa của thần linh, ngoại trừ chìa khóa thì trên thế giới này, không có bất kỳ thứ gì có thể phá cánh cửa này được. Còn về tòa tháp, ngoại trừ lối đi có khóa cửa sắt thì không còn đường nào khác đi lên. Bọn em đã tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm ra lối đi nào khác khác, thế nên phải tìm chìa khóa."
Chử Toái Bích: "Lời hứa thần linh... Bó tay rồi, đành phải tìm chìa khóa thôi."
Cao Yến quay qua nhìn hắn, Chử Toái Bích giải thích: "Vào buổi xa xưa nhất, thần linh thích đến nhân gian hành tẩu, thần linh hứa với loài người chuyện gì đó, nếu nhân loại vẫn tín ngưỡng thần linh này, cung phụng mạng sống, thần linh sẽ tuân thủ lời hứa. Lời hứa của thần linh, người chơi không có cách nào mạnh mẽ phá hỏng."
Cao Yến hiểu được, giống như trong Cựu Ước, thần Jehovah giao hẹn với người người Israel, kỳ thật cũng là lời hứa của ngài, khi người Israel có đạo đức tốt đẹp và tín ngưỡng Ngài thì thần Jehovah sẽ ban tặng thức ăn và hòa bình. Khi người Israel đầy tội ác và thay đổi, chuyển sang tin tưởng thần linh khác, thần Jehovah sẽ hủy bỏ lời hứa, tự tay trừng phạt dân trong thành.
Sau khi đi tản bộ xong, bốn người quay lại lầu ba, đi vào căn phòng cuối hành lang. Vừa bước vào phòng, bọn họ lập tức phát hiện điểm khác thường, căn phòng đã bị thay đổi.
Cao Yến lùi ra ngoài hành lang nhìn một lượt, xác định không vào lộn phòng mới bước vào lại, cậu đóng cửa rồi nói: "Căn phòng đã thay đổi."
Ban đầu căn phòng đầy mùi cháy khét, chân tường và trần nhà nơi góc phòng vẫn còn dấu vết bị đốt cháy, nhưng bây giờ sạch sẽ không còn chút dấu vết. Ngoài ra, vách tường đối diện cửa phòng lại có thêm một cái giá bằng gỗ.
Giá gỗ cao chừng 4m5, đụng đến trần nhà, dày khoảng 20cm, trọng lượng phải đến trên 50kg, nếu ngã xuống có thể đè nát nội tạng người ta.
Chử Toái Bích đi qua kiểm tra, một tay chống lên giá gỗ nói: "Khảm vào vách tường, hẳn là một loại hình phạt."
Cao Yến cũng đi tới, càng đến gần thì nhận ra giá gỗ càng cao hơn, dày nặng hơn ước lượng của cậu.
"Căn phòng ban đầu là hỏa hình, nhưng có người chơi bị xét xử, hình phạt là hỏa hình, thế nên căn phòng bị trao đổi, hiện tại biến thành giá gỗ... Đây là hình phạt treo cổ sao?"
"Không hẳn." Chử Toái Bích lên tiếng: "Trong Cựu Ước có nhắc đến hình phạt này, kẻ thượng đẳng ngạo mạn nô dịch bình dân, cướp đoạt mạng sống của người bình dân, sẽ nghiêm phạt bằng cách treo kẻ đó trên giá gỗ, không cho ăn uống mấy ngày, tay chân cùng cơ thể xuất hiện thương tật khác nhau... nhưng không phải trí mạng."
"Đêm nay sẽ có người chơi bị xét xử... Em muốn xem một chút."
"Được thôi."
Asuro và tiểu Quan Âm cũng muốn chờ hóng chuyện tối nay, nhưng hiện tại hai đứa vẫn còn nhỏ, dù là thần linh hóa thân cũng không thay đổi được việc hai đứa là trẻ con, thế nên đến giờ là sẽ tự động ngủ, dù ồn ào thế nào cũng không tỉnh.
Đêm khuya, ánh trăng bị mây che đi, khắp nơi yên tĩnh.
Cao Yến đang dựa đầu lên vai Chử Toái Bích nhắm mắt dưỡng thần, còn hắn thì đang vuốt ve máy nghe nhạc, rũ mắt lắng nghe tiếng trẻ con bi bô tập nói từ tai nghe truyền đến.
Trong máy có nhiều âm tần, Cao Yến chỉ nghe vài bài nhạc không lời, cậu không thích thể loại này lắm nên sau này hắn mời thì cậu không nghe.
Bởi vậy cậu không biết trong máy của Chử Toái Bích, ngoại trừ nhạc không lời còn có rất nhiều âm tần khác, từ tiếng trẻ con bi bô tập nói cho đến giọng nói non nớt của con nít, sau đó là giọng nói sang sảng tinh thần phấn chấn của thiếu niên, tất cả đều được thu vào máy.
Lúc này hai mắt Chử Toái Bích dịu dàng như có thể thấm ra nước, khóe môi không tự giác cong lên, dường như thông qua tiếng trẻ con bi bô có thể thấy được đứa bé đang tập tễnh những bước đầu tiên.
Cao Yến khẽ nói: "Vẫn chưa có động tĩnh gì à?"
"Nhanh thôi."
"Vừa nãy anh đang cười?"
Chử Toái Bích: "Nhớ lại chuyện trước kia."
Cậu hỏi tiếp: "Có em không?"
"Có. Là chuyện của em."
Cao Yến mở mắt, ngẩng đầu tháo tai nghe của hắn, sau đó hôn lên mặt hắn: "Em cũng đang nghĩ về anh."
Hắn cất tai nghe, xoa xoa mái tóc đen mềm mại của cậu, ánh mắt đầy ý cười chưa rút đi. Hắn đang định nói gì đó thì bỗng bên ngoài truyền đến tiếng la hét đầy hoảng sợ.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
59 chương
54 chương
211 chương
435 chương
113 chương
39 chương