Xin Nghe Lời Thần Linh
Chương 21
Chương 46: Sân chơi ngày thứ sáu
Edit: OnlyU
Tạ Tam Thu im lặng trong chớp mắt, sau đó lập tức cảm thán: "Tôi hiểu rồi."
Dương Miên không hiểu, cô nhìn về phía Cao Yến.
Cậu đơn giản nói: "Asuro tranh công đức, giết cô gái tóc bím là có thể có công đức."
Cô gái tóc bím dính cả trăm mạng người, sau khi chết tiếp tục dính hơn trăm mạng người nữa, trong đó có mấy người có dấu ấn thần linh, thế nên giết cô ta sẽ có công đức.
Nhưng tương ứng, ai giết cô gái tóc bím phải gánh nhân quả của cô ta.
Asuro hợp tác với cô gái tóc bím, cùng đảm nhiệm vị trí BOSS sân chơi, bản thân đã dính nhân quả. Nếu như giết cô gái tóc bím thì nhân quả bị gánh sẽ càng nặng hơn.
Trừ phi người khác ra tay giết cô gái tóc bím, người này có thể có nhân quả rất sâu với cô ta, ví dụ như người bị cô ta giết. Người chơi cũng có thể giết cô gái tóc bím mà không bị gánh nhân quả vì có quy tắc trò chơi, không bị nhân quả ràng buộc.
Thế nên Asuro muốn giết cô gái tóc bím, nhưng cô bé sẽ không tự ra tay.
Cô bé hợp tác với cô gái tóc bím, đồng thời cũng đang đánh cuộc. Người chơi chết, cô gái tóc bím thắng, Asuro mất hết vốn liếng. Ngược lại, Asuro chính là người thắng lớn nhất trong màn chơi.
"Shhh..." Dương Miên cảm giác như bị bỏng đầu lưỡi: "Quả nhiên, tiểu Quan Thế Âm nói BOSS màn thăng cấp giả dối đa đoan, giỏi đùa bỡn lòng người, tiếng xấu đồn xa. Lúc anh Yến nói đó là Asuro thì em còn không tin lắm. Bé gái năm sáu tuổi dễ thương đáng yêu như viên ngọc, còn thích làm nũng, kết quả tâm tư thâm trầm như vậy."
Không chỉ thâm trầm mà còn kiên trì, nói không chừng cô bé đã ở màn chơi chờ sẵn Cao Yến.
"Nếu như trong thần linh tân sinh, trong Đại A Tu La Vương không có vị trí của Asuro thì em có thể xác định là có ai đó thao tác ngầm động tay động chân vào." Dương Miên nói giỡn một câu, nhưng cũng đồng thời khẳng định năng lực của Asuro.
Cao Yến lên tiếng: "Không gian kéo dài vô tận, cứ tiếp tục đi tới cũng không đến được điểm cuối."
Cậu nói xong liền lấy một cây hương Phật trong túi ra, mượn bật lửa của Chử Toái Bích châm lên, sau đó lẳng lặng nhìn khói trắng hình thành một cột khói bay bay. Một lúc sau, cột khói thay đổi phương hướng, chỉ lên trần nhà.
Bốn người ngẩng đầu nhìn trần nhà, Chử Toái Bích đạp lên tường hai cái, mượn lực nhảy lên, hai chân chạm lên trần nhà liền dừng lại.
Hắn đang đứng trên trần nhà, quay xuống ba người ở dưới nói: "Không gian đảo ngược, anh thấy điểm cuối rồi."
Ba người nghe vậy cũng nhảy lên trần nhà, phương hướng trên dưới lập tức đảo ngược, hành lang hẹp dài không thấy điểm cuối trước mắt lập tức đổ nát, sau đó xây dựng lại lần nữa, bức tường vỡ vụn thành bụi cũng hình thành bố cục mới, mà ở mười mét cuối còn có thể thấy được bức họa thần linh tối cao trong thần thoại Ấn Độ – Brahma.
Brahma, thần sáng tạo.
Bốn người tiến lên, nghe thấy tiếng reo hò cổ vũ khi nãy vừa nghe được. Càng đến gần, tiếng hò reo càng lớn.
Cao Yến vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn trần nhà vốn là sàn nhà, vẫn là những ô vuông với hai màu đỏ – trắng. Cậu quay đầu nhìn sau lưng, ở đầu bên kia là một cái động đen, phảng phất như lỗ đen có thể cắn nuốt không gian vô tận.
Cậu dời tầm mắt, thầm nghĩ thì ra không gian này cũng không ổn định như vậy.
Cậu tắt hương Phật cất đi, đi sau lưng Chử Toái Bích, nhanh hai bước đã đuổi theo. Tạ Tam Thu và Chử Toái Bích đi tuốt đằng trước, bảo vệ Cao Yến và Dương Miên phía sau, hai người vươn tay đẩy cửa ra.
Kẽo kẹt – Cánh cửa vừa dày vừa nặng được đẩy ra, ngàn vạn tia sáng nhỏ như ong vỡ tràn ra, ánh sáng mãnh liệt đột ngột chiếu vào làm mọi người bị lóa mắt. Sau khi hết lóa mắt, tiếng hò reo cổ vũ lập tức đập vào mặt.
Bốn người bước vào, bên trong là không gian rộng chừng 100 m2, ba mặt đều là chỗ ngồi, tất cả khán giả ngồi kín chờ mong buổi biểu diễn.
Khán giả đứng lên, hướng sân khấu kích động hò hét, họ nói rất nhanh, âm thanh hỗn tạp và vang dội làm người ta không nghe rõ nội dung.
Chử Toái Bích giơ tay lên, ý bảo Cao Yến đứng sau lưng hắn đừng nhúc nhích, sau đó hắn tiến về phía trước. Lúc đầu không có chuyện gì, khán giả đang tập trung thúc giục tiết mục mau biểu diễn, căn bản không phát hiện bốn người xuất hiện phía sau họ.
Nhưng khi Chử Toái Bích vừa vượt qua giới tuyến là hàng ghế cuối cùng, tiếng hò reo ầm ĩ lập tức im bặt, giống như được nhấn xuống một cái chốt, tiếng hò reo thúc giục dừng lại, yên lặng như tờ.
Yên tĩnh đến quỷ dị.
Ba giây sau, tất cả khán giả đồng loạt quay đầu nhìn bốn người chằm chằm, im lặng và quỷ dị đầy nguy hiểm, phảng phất như chạm vào là nổ ngay.
Dương Miên nhỏ giọng hỏi: "Ở đâu ra khán giả vậy?"
Cao Yến cũng nhỏ giọng trả lời: "Khán giả bị cô gái tóc bím giết chết."
"Không phải bị ăn rồi sao?"
Cậu đáp: "Cô ta tạo ra, anh cũng không biết rõ. Chắc chắn họ đã bị ăn rồi, Asuro nói cho anh biết như vậy."
Tạ Tam Thu nói: "Không gian bị bóp méo, ngay cả thời gian cũng vậy. Bọn họ không phải người cũng không phải quỷ, chỉ là nhân quả của cô gái tóc bím."
Cao Yến nghe vậy nhướng mày, mở miệng hỏi Chử Toái Bích: "Sao rồi?"
Hắn phất tay đáp: "Không sao."
Hắn vẫn tiếp tục tiến lên, tầm mắt khán giả nhìn chằm chằm theo từng cử động của hắn, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng, như muốn nhào lên xé nát hắn vậy. Nhưng cho đến khi hắn đi vào chỗ ngồi rồi mà khán giả vẫn không nhào lên.
Chử Toái Bích xì một tiếng đầy trào phúng, trong không gian yên tĩnh cực kỳ vang dội. Mà tiếng giễu cợt này như giọt nước rơi vào chảo dầu, trong nháy mắt sôi sùng sục, ánh mắt lạnh lùng của khán giả lập tức đầy lửa giận, một người ngồi gần hắn nhất nhịn không được tức giận nhào tới.
Đáng tiếc còn chưa chạm đến góc áo của Chử Toái Bích thì đã bị thiêu đốt thành cát mịn màu trắng, kèm theo đó là mùi hương Phật thoang thoảng, làm trên 100 khán giả ở đây kinh hoàng, đồng thời cũng làm cho cô gái tóc bím đứng sau màn kiêng dè không thôi.
Dương Miên hỏi: "Ồ, đây là pháp lực gì?"
Tạ Tam Thu trả lời cô: "Năng lực của Chử đội. Không gian bị đóng kín rồi, thần linh chó má không phát hiện động tĩnh bên trong nên bây giờ chúng ta cởi bỏ pháp thân tướng cũng không sao."
Dương Miên: "Vậy..." Hay là để Tạ Tam Thu và Chử Toái Bích trực tiếp giải quyết cô gái tóc bím?
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Y cắt ngang lời cô, không cho cô đi đường tắt. "Chuyện của ai thì người đó phải tự giải quyết."
Dương Miên sờ sờ mũi, giải thích với y: "Thật ra tôi cũng không thật sự muốn hai người ra tay."
Từ lúc Tạ Tam Thu bắt đầu dẫn dắt cô, khái niệm giáo dục của y chính là nhắc nhở một hai câu, còn lại đều là cô tự mày mò lăn lộn. Thế nên cô vừa có ý niệm để Chử Toái Bích giải quyết màn thăng cấp đã lập tức gạt bỏ.
Cao Yến nhìn bóng lưng Chử Toái Bích nói: "Người chơi giết cô gái tóc bím mới không gánh nhân quả, nhưng anh và anh Chử không phải người chơi màn thăng cấp."
Hai người họ chính là bug, lúc dùng pháp thân tướng có thể nói là người chơi, cởi ra thì không phải là người chơi thăng cấp, mà là bug tiến vào sân chơi, nếu giết cô gái tóc bím sẽ phải gánh nhân quả.
Tạ Tam Thu gật đầu, lại an ủi cậu một câu: "Chút nhân quả đó Chử đội không coi vào đâu."
Chử lão cẩu đã gánh nhân quả nhiều hơn bất kỳ ai rồi, thậm chí so sánh với thần linh chó má hiện tại, phỏng chừng không kém bao nhiêu.
Cao Yến đáp: "Tôi vẫn không muốn ảnh phải gánh thêm." Cậu dừng trong chốc lát rồi cất bước đi về phía Chử Toái Bích, còn nói thêm một câu: "Tôi không nỡ."
Tạ Tam Thu hít một hơi lạnh, lồng ngực khó chịu, trước đây bị Chử lão cẩu kích thích thì thôi đi, sao bây giờ còn bị Cao Yến nhét bánh chó?
Cao Yến đi đến bên cạnh Chử Toái Bích, cầm tay hắn nói: "Em cùng anh."
Hắn hơi sửng sốt nhìn cậu, chỉ thấy gương mặt tươi cười của cậu, trong lòng hắn lập tức tràn đầy vui sướng, vội nắm ngược lại tay cậu trêu ghẹo: "Mới một đoạn ngắn đã không chịu được, thật dính người."
"Dù em có dính người thì chỉ dính một mình anh mà thôi."
Thật muốn mạng mà, quá ngọt rồi.
Chử Toái Bích thầm nghĩ như vậy, cũng không dám tiếp tục trêu ghẹo Cao Yến – người hiện tại như viên kẹo ngọt này – hắn sợ bản thân không kiềm chế được.
Cao Yến nhìn sườn mặt Chử Toái Bích, từ từ rũ mắt nhìn xuống đất đến xuất thần. Thật ra ban nãy đột nhiên chạy ra là ngoài dự kiến của cậu, khi nắm lấy tay hắn thì cậu mới sực tỉnh. Lúc đứng ở trên nhìn bóng lưng hắn đang đi xuống, cậu chợt phát hiện một hình ảnh khiến cậu sợ hãi.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
59 chương
54 chương
211 chương
435 chương
113 chương
39 chương