Xin Nghe Lời Thần Linh
Chương 2
Chương 1: Trò chơi Thần linh.
Cánh cửa không hề sạch sẽ, trên sàn nhà toàn là máu và thịt vụn nát bấy.
Chủ nhà vội xách thùng nước ra lau dọn, vừa dọn dẹp vừa cười làm lành: "Ngại quá, tôi lập tức quét dọn sạch sẽ, mọi người đừng để ý."
Chủ nhà lau lung tung dưới sàn, lôi ra từng vệt máu, mảnh vải ướt nhẹp dính thịt nát còn sót lại, còn các khối thịt thì tùy tiện quét vào thùng rác.
Tình cảnh quá mức buồn nôn, các cô gái ở đây nhịn không được nôn mửa, ngay cả cánh đàn ông nhìn cảnh tượng máu me này cũng không kiềm được mà mặt mày trắng bệch, vịn tường cố kiềm nén cơn buồn nôn lên đến cổ họng.
Chủ nhà xách giẻ lau và thùng rác, không nhìn vẻ mặt khó coi của những người ở đây mà nói: "Mọi người nghe lời một chút thì tôi không cần vất vả quét dọn sàn nhà."
Miệng thì nói thế nhưng vẻ mặt lại đầy tham lam, từ đầu tới cuối, ánh mắt không dời khỏi mấy khối thịt trong thùng rác, lúc nói chuyện cũng nhịn không được nuốt nước miếng.
"Người trẻ tuổi thường không nghe khuyên bảo như vậy, bây giờ đã nhận được bài học rồi chứ? Đã sớm nói không nên chạy loạn – Phải nghe lời." Chủ nhà dặn dò phải "nghe lời" mấy lần, thực tế lại đang ước gì tất cả người chơi đều làm trái quy tắc.
Trong đại sảnh có tổng cộng chín người, lúc này tất cả đều lạnh lùng nhìn chủ nhà giả vờ dặn dò, sau đó xách thùng rác, chờ không nổi mà chạy lên lầu.
Phòng khách trở nên yên tĩnh, một thanh niên bỗng hiếu kỳ hỏi: "Chủ nhà sẽ xử lý đống thịt nát bấy đó thế nào? Sẽ không phải là tự ăn chứ?"
Mọi người nghe xong không khỏi run run, nhớ lại tần suất nuốt nước miếng của chủ nhà, tám chín phần mười là sẽ ăn đống thịt kia.
Nhưng đó là một đống thịt người, dù nát bét nhưng bản chất vẫn là thịt người!
Chỉ nghe một giọng nói khá lười biếng lên tiếng: "Cậu đừng học theo hắn mất vệ sinh như vậy, dám lấy thùng rác đựng nguyên liệu nấu ăn, xem anh chém đứt cậu."
"..."
Nhân tài này ở đâu ra vậy? Trong tình huống này còn nói chuyện vệ sinh được sao?
Mọi người giật giật khóe miệng nhìn về phía hai thanh niên vừa nói chuyện, tuổi tác hai người này khoảng chừng hai mươi mốt, còn ngoại hình, là hai tiểu bạch kiểm điển hình.
*Tiểu bạch kiểm = trai bao hoặc những chàng trai trắng trẻo, thường mang nghĩa châm chọc.
Người lên tiếng đầu tiên có mái tóc màu vàng, ăn mặc khá hợp thời, dáng dấp đặc biệt tinh xảo, giống như minh tinh lưu lượng đương thời.
Còn thanh niên chú ý vệ sinh bên cạnh, mái tóc ngắn đen như sơn mềm mại rũ xuống, lúc an tĩnh thì trông rất ôn hòa.
"Hai người này tên gì? Trông rất bình tĩnh."
"Ai biết? Có trời mới biết."
"Không phải vừa rồi đã tự giới thiệu một lần rồi sao? Sao không ai nhớ kỹ hết vậy?"
Người đang ồn ào là một tên cơ bắp, có lẽ hắn nghĩ trong đội toàn người lớn tuổi, học sinh cấp 3, phụ nữ và tiểu bạch kiểm nên hắn là mạnh nhất, vậy nên từng giờ từng phút không quên tìm cơ hội, nỗ lực trở thành linh hồn trong đoàn.
Những người khác mặc kệ hắn, mới vừa chứng kiến hai người sống sờ sờ trước mặt chết thảm như vậy, ai mà kiên trì chơi với hắn chứ?
Trong đội có một nữ sinh nhịn không được hỏi: "Bây giờ phải làm sao?"
"Làm sao à?" Một người đàn ông trung niên mặc Đạo bào lên tiếng: "Không nghe chủ nhà nói sao? Nghe lời, chỉ cần nghe lời là có thể sống. Không nghe lời, kết cục chính là bị xoắn nát thành thịt băm, rồi bị mấy thứ quỷ quái ở đây ăn tươi."
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy có một nỗi sợ không tên bao phủ trên đầu, trừ hai tiểu bạch kiểm.
Nửa giờ trước, tổng cộng 11 người bọn họ đột nhiên xuất hiện trong phòng khách một tòa nhà cũ. Mọi người ngơ ngác, tất cả tưởng đây là trò đùa dai, sau đó nghe được một giọng điện tử máy móc vang lên ở đại sảnh: [Hoan nghênh tiến vào trò chơi Thần linh.]
Kế tiếp, giọng điện tử kia tuyên bố quy tắc khó hiểu, sau đó thì im bặt. Đại sảnh trở nên yên tĩnh, trong đội ngũ có một cặp tình nhân theo phong cách smart hướng về phía phòng khách giơ ngón trỏ rồi nhổ nước bọt, sau đó ôm nhau đi ra phòng khách.
Mới vừa bước đến cửa đại sảnh lập tức bị một cơn gió xoắn nát thành thịt vụn. Máu thịt văng tung tóe lên cửa, nhưng quỷ dị là không một giọt nào văng vào đại sảnh.
Cánh cửa là đường ranh giới, bên ngoài máu me bẩn thỉu, bên trong không có một hạt bụi.
Mọi người sợ hết hồn, cũng không dám xem đây là trò đùa nữa.
"Có ai nhớ quy tắc vừa rồi không?"
Mọi người quay đầu lại, nhìn về phía tiểu bạch kiểm tóc đen.
Không ai mở miệng, vì họ không nhớ rõ, theo bản năng phẫn nộ, kinh ngạc, lo sợ, lại vừa bị một màn máu thịt be bét dọa sợ nên đã quên hết bảy tám phần nội dung vừa nghe.
Tiểu bạch kiểm tóc vàng lên tiếng: "Cao Yến?" Hắn gọi tên tiểu bạch kiểm tóc đen.
Cao Yến mặc áo sơ mi tay dài màu đen, hông thắt dây lưng lộ ra vòng eo thon chắc. Hai chân dài thẳng tắp mang giày lính, gương mặt tiểu bạch kiểm thuộc hàng cao cấp, là loại đẹp trai khiến người ta không khép nổi chân ấy.
Tên cơ bắp hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Cao Yến như mắt mù tai điếc, cậu lướt qua hắn, đi tới bàn tiếp khách, vươn tay nhấn nút mở máy ghi âm đặt trên bàn.
Một giây sau, giọng điện tử máy móc quỷ dị vang lên lần nữa.
Lúc này tất cả mọi người đều nghe rõ.
[Hoan nghênh tiến vào trò chơi Thần linh.]
[Phó bản sơ cấp màn tân thủ: Quan Lạc Âm.]
[Trong sáu ngày, xin tìm ra đôi cánh tay cuối cùng của Thần linh.]
[Lòng tốt từ Thần linh: Rõ ràng Thiên Thủ Quan Âm chỉ có 998 cánh tay, tại sao phải lừa đời lấy tiếng?]
[Điều lệ: Xin nghe lời Thần linh!]
[Ghi chú: Xin bảo đảm, phải nghe lời Thần linh.]
[Chúc ngài sớm qua cửa, tranh thủ trở thành Thần linh chân chính, tuyệt đối đừng bất cẩn tử vong.]
[Nhắc nhở thân thiện: Chú ý, không nên đến quá gần đồ vật bẩn thỉu, nếu chết đi, Thần linh không chịu trách nhiệm.]
Hai câu cuối cùng rõ ràng quái gở, căn dặn giống như là hy vọng mọi người trong đại sảnh sẽ chết hết.
Nhớ lại dáng vẻ đồng dạng bất âm bất dương của chủ nhà lúc nãy, có thể suy ra, ngoại trừ người chơi cùng loại, tất cả những người khác, bao gồm cả Thần linh đều vui vẻ khi họ tử vong.
Trong quy tắc luôn cường điệu "phải nghe lời Thần linh", chủ nhà cũng nhiều lần đề cập "nghe lời".
Đôi tình nhân vừa nãy cũng vì không nghe lời Thần linh, tự ý rời đi nên mới bị xoắn thành thịt nát.
"Thần linh thích trẻ ngoan nghe lời." Người trung niên Đạo bào lạnh mặt nói.
Cao Yến hỏi lại: "Thần linh sẽ coi mạng người như cỏ rác sao?"
"Đó là những kẻ đáng chết." Ông ta nhìn một lượt mọi người có mặt rồi nói: "Đây không phải là lần đầu tôi tham gia trò chơi, trước kia đã hai lần an toàn vượt qua trò chơi." Sau đó ông ta uyển chuyển nói: "Tôi vô kinh vô hiểm, nhưng đội ngũ của tôi đã chết hết, vì họ không nghe lời."
Mọi người nghe vậy lập tức giống như tìm được người đáng tin cậy, đồng loạt nhìn về phía người trung niên, muốn nghe thêm lời của tiền bối có "kinh nghiệm phong phú", sau đó có thể an toàn rời khỏi đây.
Người trung niên ngầm trở thành thủ lĩnh trong đội ngũ, ánh mắt ông u tối đảo qua Cao Yến và thanh niên tóc vàng rồi nói tiếp: "May là đây chỉ mới là phó bản sơ cấp tân thủ, thời gian dư dả, quỷ quái không nhiều, chỉ cần phải nghe lời, trên cơ bản mọi người có thể sống sót."
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
59 chương
54 chương
211 chương
435 chương
113 chương
39 chương