Chương 41: Đoàn xiếc thú Edit: OnlyU Lúc Cao Yến và Chử Toái Bích quay về đến biệt thự, Dương Miên và Tạ Tam Thu vẫn còn đang tập luyện trong rừng chuối. Chử Toái Bích vừa bước vào sân cỏ vừa nói: "Từ màn thăng cấp sơ cấp đến màn trung cấp có 8 tháng nghỉ ngơi. Trong vòng 8 tháng này, anh sẽ dạy em cách dùng chú, đạo cụ và quyền thuật." Cao Yến hỏi lại: "Quyền thuật?" "Binh kỹ, lấy võ thuật truyền thống thúc đẩy kĩ năng tấn công giết địch thực chiến, nói ngắn gọn là thông qua huấn luyện quân sự nâng cao thể năng và kỹ năng tác chiến của em, dạy em kĩ thuật đọ sức giết địch." Chử Toái Bích nói xong dừng một chút, sau đó lại nói hắn từng bị quỷ tấn công trong game, suýt nữa bị quỷ quái áp chế. "Không nói đến các màn chơi trước, lần này em bị quỷ phụ và oán linh túi xác tấn công, vốn có đạo cụ màn cao cấp mà vẫn bị đánh bẹp, chứng tỏ kỹ năng đánh nhau của em rất kém. Thể năng của em cũng không tốt, còn kém xa quỷ quái. Ở các màn sơ cấp, chúng ít tấn công nên em có thể thuận lợi tìm đầu mối, nhờ trí óc mà qua cửa, nhưng đến màn trung cấp, có khả năng em chưa tìm được manh mối đã bị giết chết rồi." Cao Yến nhướng mày. Chử Toái Bích nhéo nhéo mu bàn tay cậu, nói tiếp: "Quy tắc ràng buộc ở màn sơ cấp không rõ ràng như vậy, điều kiện để quỷ quái tấn công rất mơ hồ, nhưng đến màn trung cấp, mọi thứ đều trở nên vô cùng rõ ràng." Cao Yến gật đầu: "Em theo anh học." Dù Chử Toái Bích không lên tiếng thì chính cậu cũng muốn đề xuất như vậy. Cậu không có nhiều đạo cụ, mà đạo cụ có thể tấn công chỉ có một, vòng hoa lài của Asuro là đạo cụ chỉ dùng một lần. Vì ảnh hưởng của dấu ấn thần linh, chỉ cần cậu đơn độc một mình là quỷ quái sẽ đánh lén cậu. Mà ngoại trừ cành liễu thì Cao Yến không còn đạo cụ nào khác, sức mạnh và độ linh hoạt cũng không bằng quỷ quái, nhiều lần suýt bị giết chết. Chử Toái Bích đã cứu cậu hai lần nhưng không thể lần nào cũng dựa vào hắn. Lúc bị quỷ phụ tấn công, Cao Yến đã có ý nghĩ phải luyện tập kỹ năng và sức mạnh trong đầu, sau khi bị oán linh túi xác tấn công thì suy nghĩ này càng mãnh liệt. Chử Toái Bích đề nghị luyện tập binh kỹ đúng là giống với mong muốn của cậu. Hai người đi vào sân cỏ, Cao Yến bỗng có cảm giác ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy cô gái tóc bím đứng trước cửa sổ lầu 3 quan sát hai người, bên cạnh cô ta là một bóng dáng cao lớn – oán linh túi xác. Cô gái tóc bím từng nói cô ta thức suốt đêm để khâu vá tứ chi và cái đầu bị chém đứt của oán linh túi xác, không ngờ nhanh vậy đã có thể cử động. "Xem ra chém đứt tứ chi và đầu không tổn thương gì lớn." Chử Toái Bích hời hợt: "Lần sau giết luôn." Cao Yến cười cười, không tiếng động phụ họa. Cậu cúi đầu bước vào nhà, vừa đi được vài bước đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, cậu lùi ra ngoài sân ngẩng đầu nhìn lên tầng 5. "Tầng 5 có cửa sổ nhưng trên hành lang tầng 5 lại không thấy cửa phòng. Lẽ nào lối vào phòng ở tầng 5 nằm dưới tầng 4?" Chử Toái Bích đáp: "Vậy đến tầng 4 xem." Hai người đi vào biệt thự, đi thẳng lên tầng 4. Khi đi ngang tầng 3 thì thấy cô gái tóc bím và oán linh túi xác đứng ở cửa nhìn họ. Hai bên nhìn nhau, cô ta nở nụ cười ngọt ngào. "Hai người tìm được gì chưa?" Cao Yến hỏi ngược lại: "Cha cô không nằm liệt à?" Cô gái tóc bím càng cười rạng rỡ: "Tôi khâu lại được rồi." "À." Cao Yến chậm rì rì đáp một tiếng rồi móc một cây đinh quan tài trong túi ra đưa cho Chử Toái Bích bên cạnh, sau đó nhìn chằm chằm cô gái tóc bím: "Lần tới đóng vào tim, cô nhớ đến nhặt xác, không cần khổ cực thức đêm khâu vá lại nữa. Vui không?" Vui... con bà mày! Cô gái tóc bím còn chưa kịp mở miệng thì oán linh túi xác đã sợ hãi cây đinh quan tài và nụ cười tươi rói của Chử Toái Bích mà lùi vào phòng, "rầm" một tiếng sập cửa lại, không để ý đến cô con gái hiếu thảo chút nào. Thật đúng là tình cha con plastic. Cô hậm hực nói: "Coi như hai người may mắn, để tôi xem mấy người khác có may mắn được như vậy không. Sân chơi này đã mở sáu lần rồi mà không một ai qua cửa. Ha, còn lại ba ngày, để tôi xem các người làm thế nào qua cửa." Cao Yến phất phất tay, không quay đầu mà nói: "Vậy thì cô cứ chờ đi, dù sao chúng tôi chắc chắn sẽ qua cửa." Cô gái tóc bím nhìn theo bóng lưng hai người đi lên lầu, một lúc lâu sau mới nở nụ cười quỷ quyệt, nhỏ giọng nói: "Tôi rất chờ mong đó, hì hì hì." Vẻ mặt Cao Yến khá ngưng trọng: "Quỷ quái trong sân chơi có nói dối khi trả lời câu hỏi vào lúc 6 giờ mỗi ngày không?" Chử Toái Bích đáp: "Không có khả năng." "Không có tình huống đặc biệt?" "Không có." "Em biết rồi." Hai người đi đến tầng 4, kiến trúc tầng này giống tầng 2 và 3, tổng cộng 11 phòng không khóa cửa, có thể trực tiếp bước vào. Cao Yến và Chử Toái Bích tách ra hành động, lục tìm từng căn phòng một lần nhưng không phát hiện có gì bất thường. Kiểm tra xong 11 căn phòng vẫn không tìm thấy lối đi lên tầng 5. Hai người đứng ngoài hành lang, kiểm tra trần nhà, đáng tiếc vẫn không có gì bất thường. "Không thể nào không có lối đi." Cao Yến rất chắc chắn. Cậu đứng ở bên ngoài quan sát bố cục cả căn biệt thự, mà tầng 5, ngoại trừ toilet thì chỉ có một hành lang dài, hai bên hẳn còn có nhiều khoảng trống. Nhưng tầng 5 không có cửa phòng đi vào khoảng trống đó, khẳng định có lối vào ở nơi khác. Chử Toái Bích bỗng nói: "Không thấy Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt." Cậu sửng sốt, lập tức chợt hiểu ra. Biệt thự nói nhỏ thì không nhỏ, nhưng kết cấu rất đơn giản, muốn tìm người hoặc tìm kiếm manh mối tương đối dễ dàng. Tầng 1 và 2 không cần phải lục soát, tầng 3 có cô gái tóc bím và oán linh túi xác, có lẽ còn có cả Tuyul, như vậy Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt sẽ đi lên tầng 4 và 5. Không thấy họ ở tầng 4, hẳn là đang ở tầng 5. Hơn nữa ngoại trừ Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt, Kikuno Karin và đồng đội của cô ta phải về rồi mới đúng. Chử Toái Bích: "Hẳn là họ đều lên tầng 5." Hắn vừa nói xong thì hai người đã bước lên bậc thang cuối cùng, nhìn thấy hành lang trống rỗng, cuối hành lang là toilet. Nếu bốn người kia đi lên tầng 5 thì không thể cùng trốn vào toilet. Chử Toái Bích lên tiếng: "Dùng hương Phật đi." "Ừ." Cao Yến lấy hương Phật ra, châm đốt rồi giơ lên trước mặt, nhìn khói trắng lượn lờ bay lên. "Mỗi phòng dưới lầu đều có phòng tắm nhưng toilet lại cố tình xây ở tầng 5. Ngay từ đầu em nghĩ vì để người chơi hành động một mình, tạo điều kiện cho quỷ quái tấn công. Nhưng bây giờ em không chắc chắn rốt cuộc là xuất phát từ lý do gì." Cao Yến nhỏ giọng nói. Chử Toái Bích cầm hương Phật trong tay cậu, nhỏ giọng niệm vài câu, khói trắng vốn đang bay về phía trước bỗng dần dần bay về hướng bên trái. Cao Yến nhìn theo làn khói, đó là vách tường trắng. Chử Toái Bích nhấc bước: "Đi thôi." Cậu đuổi theo, đi đến trước bức tường, khói trắng chỉ về hướng này. Cậu híp mắt nhìn chằm chằm bức tường một lúc, khóe mắt liếc thấy dáng vẻ như cười như không của Chử Toái Bích. Suy nghĩ chợt lóe, Cao Yến bỗng hiểu ra Chử Toái Bích đã đoán được tất cả nhưng không hé môi một chữ, toàn bộ quá trình để cậu tự suy nghĩ. Cậu rũ mắt, nhếch môi vươn tay ra, trong đầu mô phỏng bố cục các phòng ở lầu 2, tưởng tượng trước mặt là một cánh cửa. Vị trí chốt cửa bên phải, thầm đoán bề ngang cánh cửa, sau đó cậu giơ tay ra sờ soạng, cầm vào khoảng không mà ấn xuống, một tiếng "cạch" rất nhỏ vang lên, lông mày Cao Yến giật một cái, nhìn Chử Toái Bích nói: "Em nghe thấy tiếng mở cửa." Vị trí trước mặt kỳ thật là một cánh cửa! Nhưng hai người vẫn chỉ thấy là một bức tường trắng toát, Cao Yến làm động tác mở cửa, sau đó bước nhanh vào, bóng dáng lập tức biến mất sau bức tường trắng. Chử Toái Bích thấy thế bật cười, cũng bước vào theo. Vừa bước vào trong tường, cảnh vật trước mắt thay đổi một trời một vực. Ngoài hàng lang là ánh sáng trắng bệch của bóng đèn, bên trong tường lại là màu đỏ sậm, đập vào mắt là màu đỏ sậm khiến người ta không thoải mái. Không gian rất rộng rãi, bên trong chất đống rất nhiều đồ đạc bị phủ đầy bụi, ví dụ như mô hình làm bằng da các loại động vật, trang phục chú hề, roi dài, tiêu bản động vật treo trên tường và hơn mười cái lồng sắt lớn nhỏ. Lồng sắt dính máu đen, trên vách tường phía sau cái lồng treo rất nhiều tiêu bản động vật, bên hông còn có công tắc đèn ngoài hành lang.