“Thưa phu nhân, nhị tiểu thư đã tới, đang ở phòng bên chờ người.”. Sau khi được thông báo bởi một nha hoàn toàn thân áo lục bích, nha hoàn thân cận của Tô Như Vân liền ghé lại gần nàng thông báo, rồi nhanh chóng lùi lại vị trị cũ. “Ừm, đỡ ta qua.” Vị phụ nhân xinh đẹp tao nhã đặt ly trà xuống, đóng lại sổ sách chi tiêu của cả phủ lại rồi cất vào hòm khóa kín lại, bước đến trước gương đồng sửa sang lại quần áo cho thẳng rồi mới đi ra ngoài. Tô Như Vân không xinh đẹp kiều mị như Tô Như Nguyệt, nhưng nàng lại có khí chất đoan trang thành thục, quý phái hiền thục, đống thời cũng là con vợ cả, nên Tề Hùng vâng theo lời mẫu thân cưới nàng làm chính thê, còn mỹ nữ xinh đẹp bức người thì cưới sau. Cũng vì sự ích kỷ của hắn, mà hạnh phúc của hai tỷ muội nhà Tô bị bóp nát, người thân tương tàn. Ái Hân sau khi đến tiểu viện của Tô phu nhân (*) thì được người đưa đến phòng khách tiếp trà, chờ bà ấy. Nàng rất nhàm chán khi trò chuyện tán gẫu với Anh Đào bởi nàng ấy rất cứng nhắc, chỉ vâng dạ, chẳng bao giờ có ý định kéo dài câu chuyện khi nói với nàng. (*): Vì Tô Như Vân là nguyên phối, nên được dùng họ để gọi, xem như là tôn trọng bà ấy. Còn Tô Như Nguyệt về sau này mới được nâng lên làm bình thê nên chỉ được gọi là Nguyệt phu nhân, không thể dùng họ, cũng như để phân biệt được với Tô Như Vân. “Anh Đào, ngươi nghĩ tại sao Tô đại nương lại muốn đưa ta đi yến tiệc sinh nhật Hoàng Hậu? Bữa tiệc lớn như thế, bà ấy không sợ ta càn quấy làm hỏng thanh danh Tề phủ sao?” Nàng nhàm chán vân vê ống tay áo , nhìn từ xa không để ý kĩ chứ hóa ra trên tay áo thật ra có thêu những hoa văn nho nhỏ bằng chỉ bạc, nhưng rất nhỏ thôi, mỗi khi nàng cử động thì càng làm chúng linh lung hơn. Thực ra nàng cũng chẳng muốn úp mở làm gì, với lứa tuổi hiện giờ thì Ái Hân nên thành thật là tốt nhất, sẽ đúng với tuổi mình hơn là đanh đá chua ngoa đá xoáy người khác. Nàng cũng lười làm bộ mặt giả tạo với người sẽ theo sát nàng sau này – Anh Đào, cần sự trung thực giữa hai người họ mới có thể có sự liên kết với nhau. “Tiểu thư…” Ánh Đào nhìn bộ dáng tùy tiện của Ái Hân cũng phải lắc đầu ngao ngán, nàng hiểu tiểu thư mình là một người thông minh, nhưng do sự sai lệch phân biệt giữa chính và thứ khiến nàng bị người đời khinh bỉ. Tiểu thư nàng lại là một người kiêu ngạo, chỗ nào lại để người khác bắt nạt, nàng phản kháng, lại bị chụp mũ không biết quy củ; dần dần một cô bé thông minh, hoạt bát lại biến thành kẻ điêu ngoa chanh chua. Và cũng từ đó, tiểu thư dần dần khép mình lại với thế giới bên ngoài. “Ngươi cứ nói thật, ta chịu được.” Ái Hân ngước gương mặt bầu bĩnh tám phần trẻ con, hai phần xinh đẹp lên nhìn thẳng vào Anh Đào, đôi mắt nàng trong trẻo nhưng mạnh mẽ, không chấp nhận câu trả lời qua loa. “Nô tì nghĩ là do Nguyệt phu nhân cầu tình…” Anh Đào nêu ra khả năng tích cực nhất có thể. Nhưng nàng chưa nói xong đã bị ánh mắt Ái Hân nhìn tới mức ngậm miệng lại, nàng đang đùa giỡn với ai đây chứ? Đại phu nhân sẽ vì nhị phu nhân mà chấp nhận sao? Không bao giờ có chuyện đó! Trừ khi hôm nay mặt trời mọc phía tây. Thấy Anh Đào sợ hãi cúi đầu , Ái Hân cũng buông tha, nàng nói : “Đừng làm như ta là con nít.” . Mặc dù không phải là người cổ đại, nhưng tâm lý con người thời nào cũng thế, chẳng bao giờ có chuyện vợ cả hòa đồng được với vợ lẽ, đằng này đại phu nhân cũng nắm giữ được quyền quản lý, đừng nói là Nguyệt phu nhân, ngay cả gia chủ Tề Hùng còn phải kiêng nể nàng ta một phần. Thế thì tại sao lại chấp nhận một thứ nữ như nàng đi theo? Ái Hân đoán rằng nàng đang bị người tính toán, đem ra làm bia đỡ đạn cho Ái Mẫn – con gái Tô thị, nhưng vẫn chưa nắm chắc được, hiện tại chỉ có thể chờ thôi. Trong lúc hai chủ tớ Ái Hân lâm vào trầm tư, đại phu nhân Tô thị đã đến. “Mẫu thân.” Ái Hân đứng lên hành lễ trước, theo sau là Anh Đào. Nàng không phải là Ái Hân thực sự, nên chẳng ghét bỏ gì Tô thị, cũng ko yêu thương gì Nguyệt thị. Nguyệt thị bà ta từ khi nàng xuyên không qua chưa hề hỏi thăm nàng nửa câu, dù là mới hai ngày nhưng có người mẹ nào lạnh nhạt như thế không? “Được rồi, trong nhà không cần phải quá đa lễ.” Tô thị chỉ trả lời nhàn nhạt, không xa cách cũng không gần gũi. Ái Hân đối với Tô thị cũng có ấn tượng tốt, bà ấy luôn thể hiện đoan trang rộng rãi, không ra oai với nàng; nhưng sau tấm mặt nạ này là gì, nàng không biết; bà ta định hại nàng hay sao? – nàng không biết; chỉ biết là hiện tại nàng có ấn tượng khá tốt với bà ấy, không quá thịnh tình, nàng không thích những thứ giả tạo. “Vâng.” “Chuyện con cầu xin hôm trước, đi cung yếu sinh thần hoàng hậu, ta đồng ý, nhưng con đã chuẩn bị quà chưa?” Tô thị cầm ly trà hoa cúc lên nhấp một ngụm cho thanh giọng rồi dõng dạc nói. “Chưa ạ, nhưng con nghĩ là con sẽ không đi đâu thư mẫu thân.” Ái Hân trả lời thẳng thắn, nếu như không muốn rơi vào bẫy thì tốt nhất đừng vào. “Ồ, tại sao lại thế?” Đã quá quen với sự điêu ngoa tùy hứng của Ái Hân, lần này lại thấy đứa nhỏ lại trở nên biết điều hơn nhiều khiến Tô thị khá ngạc nhiên. Nhưng bà không để cảm xúc lộ ra , lại đặt câu hỏi vào trên Ái Hân. “Hân nhi cảm thấy mình quá nhỏ để đi những yến tiệc lớn như thế ạ.” Ái Hân cười ngọt ngào đáp, đôi mắt đen long lanh cong cong như vầng trăng khuyết trên gương mặt bánh bao đáng yêu. “Ồ, không sao đâu, ở cung yến còn có nữ nhi của Vương gia đại bá phụ và Mẫn nhi nữa, con sẽ không buồn chán đâu.” Tô thị cười đáp, nhìn gương mặt tròn tròn đáng yêu của Ái Hân nàng thật sự muốn tiến lại gần mà sờ nắn, nhưng với thân phận này, nàng không thể. Trước đây, lúc nàng chọn con đường này thì đã không có khoảng trống nào cho hai mẹ con họ, đôi lúc bà cũng có nhiều hối tiếc tại sao lại đem đứa con bé nhỏ cho người ngoài nuôi, phải chịu sự khinh bỉ bởi thân phận thứ nữ. Nhưng trên đời này không có thuốc chữa hối hận, bà không muốn Hân nhi của bà bị Tề phủ này lợi dụng nên đành ủy khuất Hân nhi thôi. “Dạ thôi, Hân nhi cảm thấy ở nhà cũng rất vui vẻ ạ”. Nàng muốn trốn còn không kịp nữa chứ đừng nói là đi. “À, thế thì thôi , ta sẽ để Mẫn nhi đi cùng với Dung tiểu thư vậy.” Tô Như Vân chỉ gật gù xem như đã hiểu. Sau đó, một tiểu nha hoàn bưng một cái khay đựng vải tới , một xấp vải lụa Vân Yên được đưa đến trước mặt Ái Hân. Dù nàng không hiểu rõ lắm về ngành dệt, nhưng dám khẳng định đây là một khúc vải thượng hạng. Toàn thân nó màu trắng nhưng lại chuyển dần sang màu xanh lá mạ ở phần dưới, chất lụa mềm mại nhẹ nhàng lại mát mẻ, cực kì thích hợp vào những ngày hè như thế này. Ái Hân tiếp nhận khúc lụa từ tay nha hoàn để xem xét kĩ, nàng chỉ mới sờ vào đả cảm thấy thích cực kì, lại thấy những đóa hoa mai thêu ẩn rất sinh động. Nàng đoán đoạn vải này giá trị cũng phải mấy ngàn lượng bạc chứ không ít, nó toát lên vẻ dễ thương trong sáng, lại nhẹ nhàng linh động, cộng thêm kĩ thuật nhuộm màu đậm dần cùng thêu ẩn; những thứ đó ở hiện đại thì không là gì, nhưng ở cổ đại này sao? Vô giá! Ái Hân sau khi đánh giá một vòng cảm thấy thứ trên tay đắt đến phỏng tay, đang định bỏ xuống từ chối nhưng Tô thị đã ngăn cản nàng : “ Thứ ta cho con thì cứ lấy, không cần đắn đo.”. Nói xong bà uống nốt một ngụm trà cuối rồi đứng lên rời đi : “Ta còn nhiều việc phải xử lý, con cứ ở chơi tới lúc nào thích thì về.” Tô Như Vân dù rất muốn ở lại với nữ nhi của mình, nhưng bà không thể, bà sợ rằng nán lại quá lâu bà sẽ không thể dứt đi. Việc lớn còn đó, bà không thể mềm yếu được. Tô thị đến nhanh mà đi cũng nhanh, bà chỉ để lại cho Ái Hân một bóng lưng mảnh khảnh cô độc và những khúc mắc mà bản thân Ái Hân không thể giải thích được. Nàng vốn quen với cuộc sống mưu lợi, chỉ hợp tác khi cần và xong thì đá đi; còn Tô thị lại cho nàng cảm giác rất khác, bà tặng nàng một thứ giá trị liên thành rồi lại quẳng đó, chẳng đòi lại thứ gì từ nàng, thái độ thì cứ nhàn nhạt , khuôn mặt xinh đẹp đoan trang chẳng hiện lên cảm xúc gì cả. Đây là cách mẹ cả đối xử với con thứ sao?