Xin lỗi, ta chỉ là kẻ sát phong cảnh

Chương 5 : Nhập vai (2) : có gì đó đã thay đổi.

Khi mà trong một ngày, vừa bị giết, vừa bị hành hạ linh hồn, vừa bị chuyển thế vào một thân xác lạ lẫm, vừa phải sống tại một thời không xa lạ , mới chỉ được ngủ nghỉ một chút lại bị dựng đầu dậy mà hét vào mặt, còn phải giả vờ tử tế với người khác; ai có thể chịu đựng tất cả những điều đó Ái Hân thật muốn chạy tới xin chữ ký ngay lập tức. Cô thì vừa trải qua tất cả những thứ đó, và hiện giờ tâm trạng cô đang rất rất rất…. RẤT tệ. Và nàng sẵn sàng bạo hỏa với bất cứ ai gây sự với chính mình hiện giờ. Điển hình là người nô tỳ nhị đẳng đang cúi nữa người làm nửa cái lễ với nàng đây. Cô ta gương mặt lạnh nhạt, không kiêu ngạo không xiểm nịnh cứ đứng trước mặt nàng như thế, một thân quần áo dính đầy đất bẩn, gương mặt thanh tú đáng yêu nhưng thái độ… có điều gì ở thái độ cô ta làm Ái Hân rất khó chịu. “Nhị tiểu thư? Ta có điều muốn bẩm báo!” Chưa nghe được câu đáp lời của Ái Hân, vị nha hoàn nhị đẳng áo lam quần trắng này lại gọi một tiếng nhưng muốn chắc rằng nàng nghe được cô ta. Ái Hân khẽ day huyệt thái dương, cảm xúc bực dọc khó chịu cứ cuộn trào trong bụng cô, cứ như muốn phun trào ra tất cả ấm ức nàng phải chịu từ hôm qua tới bây giờ. Nhưng có lẽ ngày thường chủ thân thể này quá hiền lành (?) hay quá tốt tính hay sao, mà người hầu thân cận đến cả lời nàng nói cũng chẳng thèm nghe, Diên Vỹ kẻ phiền toái kia vẫn cứ tiếp tục khóc lóc năn nỉ đằng kia dù nàng đã đuổi cô ta đi. Còn cái nô tỳ kia chưa chào hỏi gì đã xông vào trước phòng ngủ nàng mà cáo trạng cái gì không biết, may cho nàng ta còn chưa bước vào, nàng ta thử bước một chân vào xem nàng có chặt chân nàng ta không . Ái Hân rất bất mãn với cái thái độ vô lễ của nhỉ đẳng nha hoàn kia, nên cũng chẳng thèm để ý tới nàng ta, quay trở về ngồi ngay ngắn bên bàn thức ăn ngon lành kia. “Nhị tiểu thư?! “ Nhị đằng nha hoàn thấy Ái Hân cứ thế mặc kệ nàng, giọng nói có phần mất kiên nhẫn. “Nói.” Gắp lên một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, Ái Hân khẽ nhắm mắt lại cảm nhận vị thịt mặn mặn béo béo thơm ngon mềm mại tan dần trên đầu lưỡi mình. Phải nói đầu bếp ở đây có tay nghề trên cả thượng đỉnh: thịt không có một chút hôi tanh, chắc chắn do được xử lí rất kĩ; nước thịt thì có chút béo, chút mặt chút ngọt, ăn không hề ngấy; phần mỡ thì trên cả ngon, vừa mới cắn vào là tan ra như nước vậy; có một chút béo nhưng khi hòa quyện với phần thịt mềm mại thì không thể chê vào đâu được; da thì không dai, được cạo sạch lông và hầm mềm. Ái Hân lâu lắm rồi không được ăn một bữa cơm nhà nấu như thế này, chỉ mới cắn một miếng đã như lạc vào mộng cảnh không muốn bước ra rồi. “Vừa rồi nha hoàn của nhỉ tiểu thư, Anh Đào, nàng ta đi ngang qua rồi đụng vào vai ta làm đổ mất bát cháo gà hầm nhân sâm ta chuẩn bị cho đại tiểu thư…” Nàng ta chỉ nói nửa câu, còn lại chỉ chờ Ái Hân xử trí Anh Đào. “Thứ nhất, ai dạy ngươi quy củ mà xưng “ta” với tiểu thư trong phủ? Đại tỷ sao?” Ái Hân không thèm ném cho nàng ta một ánh mắt, nàng chỉ tao nhã nhấm nháp một bàn thức ăn tuyệt hảo trước mặt nàng. Có lẽ từ khi xuyên không qua có gì đó đã thay đổi trong Di Anh,trước đây cô luôn là một người đơn giản, trầm tĩnh và luôn luôn kiểm soát mọi thứ trong tầm tay mình, nhưng hiện tại cô đang thị uy với một thị nữ nho nhỏ kia, thật mất mặt mà. (Đây là lúc linh hồn Di Anh hòa nhập với thân xác nên sẽ có một chút biến chuyển tính cách, nhưng chỉ một chút thôi, về sau sẽ được khắc phục ) “Ta…. Nô tỳ không dám, đại tiểu thư không liên quan tới ạ” Mặc dù không cam tâm, nhưng thị nữ kia cũng đành phủ phục chịu nhục, ai bảo gia đính nàng thất thế mới rơi vào kết cục này. “Ừm, nếu làm đổ rồi thì thôi, xuống phòng bếp lấy một bát mới lên cho chủ nhân ngươi ăn đi, tới chỗ ta cáo trạng làm gì, chỗ ta cũng không có đồ ăn.” Ái Hân nhàn nhạt trả lời, không phân ra được hỉ nộ. Nàng có thể tức giận, nhưng thói quen che giấu cảm xúc đã ăn sâu vào máu nên biểu cảm trên khuôn mặt nàng thường như một mặt nước bằng phẳng, không một gợn sóng nào có thể ảnh hưởng tới nàng được. Cũng dễ hiểu thôi, nếu không như thế thì nàng cũng chẳng làm điệp viên nổi. “Nhưng nhị tiểu thư người cũng phải cho nô tì môt chút công đạo chứ? Vả lại gà hầm nhân sâm đắt đỏ mỗi phòng chỉ được lấy một bát..” Nàng ta lại ấp ấp úng úng khiến Ái Hân càng phản cảm, nàng ghét nhất những người như thế, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, cần gì ấp úng? Muốn chơi trò tâm lí với nàng sao? “Ngươi đến phòng bếp bảo đầu bếp lấy phần của ta đưa cho tỷ tỷ đi” Đúng là xúi quẩy, người ta bảo “trời đánh còn tránh bữa ăn” mà, thế mà người này còn không cho nàng ăn ngon được nữa. Ái Hân khó chịu lẩm bẩm trong mồm. “….” Nhị đẳng nha hoàn kia một bước cũng ko đi, cứ đứng đó trước cửa phòng nàng như môn thần canh cửa vậy. Đến nước này thì Ái Hân không chịu được nữa rồi, ăn một miếng cũng không ngon nữa. Đặt mạnh chiếc đũa xuống bàn một tiếng “cạch!” , đôi mắt sắc lạnh của nàng hướng về phía nhị đẳng nha hoàn kia. “Còn muốn gì nữa, nói !” Giọng nói mang tám phần trẻ con không giận mà uy khiến những người khác (nha hoàn bưng trà, rót nước, sai vặt, vv…) trong căn phòng trở nên căng thẳng. Trước giờ họ chỉ quen nhị tiểu thư điêu ngoa nhưng dễ dụ chứ không phải tiếu diện nữ vương này. Không khí thay đổi đột ngột cũng làm khó họ, ba bốn cặp mắt như mũi gươm chiếu thẳng vào kẻ đầu sỏ đang đứng chôn chân ngoài cửa kia. Nhị tiểu thư đã không chấp nhất nàng ta vô lễ, đồng ý lấy phần cháo gà nhân sâm của mình cho đại tỷ xem như đền bù rồi. Khó khăn lắm họ mới thấy nhị tiểu thư tốt tính như thế, vậy mà tiểu nha hoàn kia khen ngược, lại còn phá không cho nhị tiểu thư dùng bữa nữa chứ?! Đâu ra một nha hoàn kiêu ngạo như thế? “Thưa tiểu thư, phòng bếp sẽ không nghe lời từ một phía nô tì ạ.” Dường như cảm nhận được sự kiên nhẫn của Ái Hân đã bị mài gần hết, nhị đẳng nha hoàn đó hạ giọng xuống một chút mà đáp nàng. “Thế ta phải đến phòng bếp với ngươi?” Ái Hân nhướng mi, nàng bị phá giấc ngủ, phá bữa ăn, bây giờ còn phải xuống bếp kiếm ăn cho người khác? Đây là gì hả trời? Lần đầu tiên nàng thấy một nô tì đặt điều với chủ tử đấy! “…” Nàng ta im lặng, biết là chuyện như thế này là quá phận lắm rồi chứ đừng nói là Ái Hân chịu đi với nàng ta, nhưng nhiệm vụ tiểu thư giao phó nàng dù chịu đánh đại bản cũng phải hoàn thành. “Nhị tiểu thư có thể cho nô tì mượn lệnh bài…” Sau một lúc đắn đo, nàng ta cũng nói ra mục đích của chính mình, nhưng chỉ lí nhí vài tiếng rồi im luôn. “Không cần, Diên Vỹ, ngươi đi lấy cháo cho nàng ta đi.” Ái Hân phẩy tay, lệnh bài ở thế giới này như chứng minh nhân dân ở hiện đại vậy, có ai ngu đưa chứng minh nhân dân cho một kẻ lạ mặt nào đó không? Không! Diên Vỹ sau một lúc không bị để mắt tới, đang cố gắng chấm chấm khăn tay lau mắt, thì được Ái Hân triệu hồi về hiện tại. “Vâng thưa tiểu thư” Nàng ta rất vui vẻ đáp lời, nhưng như nhớ lại thứ gì đó, lại ấp úng nói: “Vậy nô tì có phải đi về quê không ạ..” “Không, đi nhanh đi, ta mệt rồi.” Ái Hân ghét bỏ phất tay đi, nàng cũng chẳng phải là người hiền lành gì, nhưng dĩa thịt kho tàu kia ngon quá, mà cái bụng đáng ghét này cứ không ngừng thôi thúc nàng “ăn đi, ăn đi, ta đói lắm rồi a~” . T_T Tiễn hai ôn thần kia đi, Ái Hân mới có thể vui vẻ ăn được chứ.