Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi!

Chương 53 : Chương 52.2

Phương núp sau hàng cây xà cừ thở dốc. Thân cây xà cừ to lớn và những bụi cỏ rậm rạp che gọn cơ thể nó. Tiếng bước chân rầm rập băng qua. Những kẻ côn đồ không tìm thấy nó. Khi đã chắc chắn là bọn "chó săn" kia đã đi khá xa, Phương chống tay vào thân cây nhẹ nhàng đứng dậy. Trời đêm tối đen khiến nó không thể tìm thấy đường ra. Con bé không còn cách nào khác là men theo hàng cây bước mò. Để tránh phát ra tiếng động, nó quyết định cởi đôi giày thể thao, đi chân trần. Mặc dù lòng bàn chân rất đau nhưng nó vẫn cố chấp, chỉ có cách này mới không thu hút được sự chú ý của kẻ thù. Khu rừng già thỉnh thoảng lại có tiếng sột soạt do côn trùng di chuyển trên bụi cỏ, tiếng động vật chạy, tiếng ve râm ran. Khi nãy mải chạy thục mạng nên nó không hề để ý xung quanh, bây giờ mới nhận ra, bóng tối đáng sợ là thế này. Giọt mồ hôi lạnh trên trán trượt qua mắt nó, cay xè. Nó vội dụi mắt. Thị lực phút chốc mờ đi. Một cơn gió phật qua, hơi lạnh giống nhưng một sự tấn công dữ dội vào sự "dũng cảm" mỏng manh của nó. Hai tay bất giác ôm chặt. Trong đầu con bé là đủ thứ ma quỷ thường thấy trong rừng. Tiếng xào xạc trên từng cành cây là do ma làm, rồi tiếng cành lá khô dưới chân thỉnh thoảng gợn lên, có phải là do bọn ma quỷ đang đuổi nhau. Bao nhiêu câu chuyện bị ma trêu dẫn lạc đường trong rừng, chuyện bị nhập hồn,... rồi cả các cảnh tượng trong mấy bộ phim ma nó đã từng xem, thậm chí là hình ảnh rùng rợn nó bị "lừa" xem bởi các page trên mạng xã hội, tất cả đều nhảy loạn trong đầu nó. Mồ hôi sau lưng túa ra như tắm. Nó sợ đến nỗi ngay cả hơi thở cũng bất ổn. "Không sao! Không sao! Chỉ là do mày tưởng tượng thôi!" Nó tự vuốt ngực trấn an bản thân. Bước đi hoảng loạn, đôi chân nó run rẩy chỉ thiếu nước ngã khuỵu xuống. Bỗng nó nhìn thấy ở đằng xa có thứ gì đó loé sáng. Một ánh sáng trắng lập loè. Nó đưa tay dụi mắt lần nữa. Đúng là có thứ gì sáng trắng phía trước. Đừng nói là ma trơi nhé! Lồng ngực nó giật thót. Làm gì có chuyện ma là thật. Thế nhưng con bé vẫn vô thức ngồi thụp xuống, cả cơ thể run rẩy nép sau thân cây khô ráp. Bỗng có tiếng nói chuyện vọng lại từ xa. "Bên đó thế nào rồi?". Tiếng hỏi vọng từ bên trái. "Chúng tôi vẫn đang tìm. Chưa xác định được dấu hiệu của đối tượng Đào Duy Lâm." "Ánh sáng trắng" trả lời. Phương trợn tròn mắt. Đào Duy Lâm? Nói vậy họ là người của "phe" nó. Con bé lập tức đứng dậy, tay đập vào đôi chân còn run rồi chạy nhanh đến nơi "ánh sáng trắng". Tiếng động phát ra không nhỏ khiến cho những người ở xa giật mình. - Ai? Chiếc đèn pin chiếu về phía nó, đôi mắt không quen với ánh sáng ngay lập tức nheo lại, bàn tay che trước mắt, bước chạy cũng vì thế mà dừng lại. - Phương? - Là giọng ngờ vực lẫn mừng rỡ của Quân. - Quân! Con bé reo lên, đôi mắt chớp liên tục để quen với ánh sáng của đèn pin từ đằng xa. Bàn chân lại thoăn thoắt trên nền đất lạnh. Thì ra là Quân dẫn người đi tìm nó. Nhưng sao gương mặt Quân lại tự nhiên biến sắc thế kia? Đột nhiên, Quân vụt chạy đến chỗ nó, miệng quát lên: "Không được!" Phương vẫn ngơ ngác chưa kịp hiểu gì thì đã có một cánh tay lực lưỡng kẹp ở cổ, tiếp đó bên thái dương có một thứ kim loại lạnh lẽo chạm vào. - Đứng im, nếu không tao bắn nát đầu con bé. Âm thanh khản đặc khó nghe của Đào Duy Lâm vang lên bên mang tai. Phương như gặp phải thần chết, cơ thể như bị rơi xuống vực. - Ông... đừng làm liều. - Bước chân Quân chậm lại, gương mặt anh tuấn biến sắc nhìn thấy khẩu súng trên thái dương của Phương. Chết tiệt, ông ta cướp được khẩu súng từ lúc nào vậy? - Đừng nhiều lời, tất cả chúng mày đều đứng im. - Đào Duy Lâm lớn tiếng đe doạ, khẩu súng dí sát vào thái dương con bé hơn, ngón tay cũng chuẩn bị bóp cò. Quân miễn cưỡng đứng lại. Đoàn người đang truy tìm Đào Duy Lâm chẳng mất nhiều thời gian đã bao vây khu vực này. - Đào Duy Lâm, chống cự là vô ích. Yêu cầu ông thả con tin, theo chúng tôi về đồn để được hưởng khoan hồng. - Tiếng của Đại tá Minh Hải Hoàng vang vọng, vừa có uy lực nhưng cũng lại là thuyết phục. - Câm mồm! - Đào Duy Lâm quát lên. Đào Duy Lâm kéo theo nó dần lùi về phía sau, khẩu súng vẫn giữ chặt trên đầu nó. - Không cần phải nhiều lời, hôm nay tao nhất định phải trả được món nợ mười bảy năm trước. - Đào Duy Lâm nói tiếp. Tiếng nước chảy róc rách tuy rất nhỏ nhưng Đào Duy Lâm có thể nghe ra. Đúng như ông ta nghĩ, cả hai đều đang đứng gần mép vực. Bên dưới là một con sông nhỏ. - Muốn trả nợ? - Quân nhướn mày. - Vậy thì tôi ở đây, thả người ra rồi tôi sẽ giúp ông thanh toán nợ nần. - Mày yên tâm, nhất định tao sẽ lấy mạng mày. Đào Duy Lâm kéo nó lùi thêm một bước nữa. Cánh tay siết ở cổ khiến nó cảm thấy khó thở. Không biết có phải đứng ở ranh giới giữa sống và chết mà nó liều mạng hay không, nó khó khăn nói ngắt quãng với Đào Duy Lâm: - Không còn nợ... Ông nội đã... bị dằn vặt... mười bảy năm... Không ai có lỗi... - Cháu không hiểu. - Đào Duy Lâm lắc đầu. - Ông ấy không muốn cứu Ngọc Anh, là vì Ngọc Anh không có quan hệ máu mủ gì với ông ấy. TẤT LÀ CHỈ VÌ BÁC LÀ CON NUÔI. Câu cuối, Đào Duy Lâm gầm lên, đó cũng là bí mật cuối cùng mà ông ta cất giữ. Từng hơi thở đông cứng, sự bàng hoàng hiện lên trên mỗi khuôn mặt. Sự thật mà Đào Duy Lâm vừa nói ra như một quả bom phát nổ vậy. Như chưa thoả mãn với biểu hiện ngạc nhiên tột độ này, Đào Duy Lâm còn nói tiếp: - Ngày ông ấy đuổi bác ra khỏi tập đoàn, tất cả đã được tính toán. "Phản bội"? "Bán đứng tập đoàn"? Chỉ là cái cớ để ông ấy sút văng bác ra rồi nhường lại quyền lợi cho hai người em kia. Ông ấy đã tính toán hết tất cả... - Câm mồm! - Tiếng nói đồng loạt phát ra từ đoàn người phía trước, là của anh em Đào Duy Lãm và Đào Duy Lập. Ông Lãm nói tiếp: - Đừng bao giờ phun những lời hồ đồ như thế khi anh chưa hiểu hết về bố. - Hiểu? - Lần này Đào Duy Lập bị kích động thật sự. - Mày nói đi, phải là như thế nào mới là hiểu? Ông ấy nhận tao từ trại trẻ mồ côi, từ ngày chúng mày sinh ra ông ấy đã không còn nhìn tao dù chỉ bằng nửa con mắt. Tập đoàn cũng là dành cho chúng mày, đến đứa con gái tao cũng là do ông ấy thấy chết không cứu. Đôi mắt Đào Duy Lâm đỏ ngầu, giọng nói ngày càng khản đặc. - Hừ, bác luôn đòi hỏi quyền lợi của mình mà không bao giờ nghĩ đến địa vị của ông nội. - Quân siết chặt bàn tay, quả thật cậu đang rất tức giận thay cho ông Duy Bội. Cả đời vì con vì cháu vậy mà cuối cùng lại bị chính con mình vu oan như vậy. - Mày im đi. Còn cả mày, mày cũng chỉ là đứa may mắn được hưởng thụ thành quả của lớp trước. Tất cả đều không công bằng. Mày hiểu không? Là KHÔNG CÔNG BẰNG. Khẩu súng trong giây lát rời khỏi thái dương nó, vụt một khắc, tiếng nổ ngay bên tai. "Đoàng!" Viên đại găm vào ngực trái của Quân. Cả cơ thể cậu bật ra sau. Tai nó ù đi. Mùi thuốc súng đậm đặc trước mắt. Tất cả đều nhoè đi. Mọi việc xảy ra chưa đầy nửa giây. Cả Đào Duy Lâm cũng chưa hoàn hồn vì hành động bộc phát do kích động của mình. Trước khi cảnh sát kịp hành động, một tiếng quát vang lên kéo nó về hiện tại: - Đá khẩu súng ấy đi! Chân trái làm trụ, chân phải giơ lên, đá mạnh vào tay cầm súng của Đào Duy Lâm. Khẩu súng lập tức văng khỏi tay ông ta. Cú đá này, thầy dạy võ đã giúp nó luyện nhuần nhuyễn. Cơ thể của cả nó và Đào Duy Lâm đều chao đảo. Phía sau là vực sâu. Nó biết. Như một bản năng, nó dùng hết sức còn lại đẩy Đào Duy Lâm về phía trước còn mình thì ngã ra sau - nơi mà vực sâu đang cận kề. Và tất nhiên, chân nó trượt xuống vực, cả người dần biến mất sau vách đá. Tiếng thét, tiếng người gọi tên nó, tiếng gào vang vọng khu rừng già cằn cỗi. Nó chỉ kịp nhận ra có một bóng trắng lao về phía nó, nhảy xuống cùng nó, ôm chặt nó. Có phải sắp chết rồi không? - QUÂN! PHƯƠNG!!!