Chap 42: Nó kiễng chân với tay di cái khăn ướt trên bảng. Hôm nay là ngày bàn nó trực nhật. Nó lau bảng còn Huyền quét lớp ở dưới. Từ hôm qua cho đến giờ, sắc mặt của Huyền âm u như một đám mây đen. Nó thở dài. Nó biết lý do chứ, tất cả là tại Trang. Đã thế còn vênh mặt thách thức Huyền nữa chứ. Cả hai đều là bạn thân của nó. Thật khó xử vô cùng. Nếu như được quay trở lại quá khứ, nó nhất định sẽ lôi cổ Trang đi trước khi Trang biết đến sự có mặt của Long. *** - Anh yêuuuuuuuuuuuuu.... Em nhớ anh quá!!!!! Tất cả những người chứng kiến cảnh này đều trợn tròn mắt, miệng há hốc, trong đó có nó, Huyền và cả lớp. Long như hoá đá. Trang giết anh rồi. Giết người bằng một câu nói. Nó là người lấy lại ý thức nhanh nhất. Nó vội vàng chạy đến, định gỡ hai cánh tay đang ôm chặt cứng lấy Long. Nhưng không kịp rồi, một tiếng quát "long trời lở đất" vang lên: - CÔ KIA. BỎ CÁI TAY CÔ RA! Huyền với gương mặt tức giận, chỉ tay vào Trang, sát khí bốc lên ngùn ngụt. Trang nhìn Huyền. Cô ngạc nhiên, đây có phải bản sao của cô không? Nóng tính không tưởng. Trang nở nụ cười thích thú. - Không. Ôm người yêu là sai à? - Gì cơ? - Huyền hỏi lại, cô không tin vào tai mình nữa. Máu ghen lại tăng lên ngùn ngụt. - Mày đùa hơi quá rồi đấy. - Nó vội vàng kéo Trang ra. Trang luôn cứng đầu và ngang ngược như thế này đây. - Cậu... chuyện này là sao? - Huyền lắp bắp nhìn nó, sau đó cô chuyển hướng nhìn sang Long. - Anh... mới phút trước anh còn nói... Trang mỉm cười ma mãnh. Nhìn cái biểu cảm đang lâm vào bế tắc của Long, cô thấy cực kì thoả mãn. Phải rồi, Trang phải trả thù kẻ đã đánh cô tơi tả trong những buổi học võ, kẻ thiên vị, nhẹ nhàng với Phương bao nhiêu thì ác man với cô bấy nhiêu, kẻ đã nói cô không phải con gái. Nếu không phải mọi người đang chú ý, Trang đã ôm bụng cười ha hả, cười vào mặt ông thầy đáng ghét kia rồi. - Nghe anh nói đây. - Long phải cầm lấy tay Huyền mà giải thích. Long biết ý đồ của Trang nhưng... Huyền lại không biết. Thật khổ quá đi. Nhưng Huyền không chịu nghe anh. Cô người yêu này nóng nảy thật. Đã thế Trang còn "thêm dầu vào lửa". - Anh yêu. Cô ta là ai vậy? Chẳng phải anh nói sẽ chờ em sao? - Mày im đi. - Nó bịt mồm Trang lại. Trang là đồ "độc mồm độc miệng", ăn nói thì bạt mạng. Nó tự hỏi Trang có ý thức được bản thân đang gây ra chuyện gì không. Mắt Huyền bắt đầu ươn ướt. Cô yêu Long nhưng lại cực kì nóng nảy. Cô quá vội vàng khi tin vào những gì Trang nói mà quay ra nghi ngờ Long. Cô ghét nhất là bị lừa dối. Giống như một con nhím, Huyền luôn "xù lông" trước mọi kẻ thù có ý định động đến người thân thương nhất. Cô mất bình tĩnh đến mức không để ý đến nụ cười ác quỷ quá mức lộ liễu của Trang. Xem như lần này Trang may mắn vì người yêu của Long là Huyền - cô tiểu thư của dòng họ nổi tiếng có những con người nóng tính. Long nhăn nhó nhìn Huyền đang rớm nước mắt. Kinh nghiệm đường đời rất nhiều nhưng kinh nghiệm tình yêu thì gần như bằng không. Vẫn biết tính Huyền tin người nhưng anh không ngờ, người như Trang mà Huyền còn tin được. Long giữ lấy tay, mặc kệ cô luôn giằng ra, mặc kệ luôn cả những ánh mắt hiếu kì kia nữa. - Anh-yêu-em! - Long nhìn thẳng vào đôi mắt ướt của Huyền, nói rõ ràng từng chữ. - Vậy cô ta là ai? - Huyền vùng vẫy lần nữa nhưng Long đã giữ chặt hơn. - Mặc kệ con bé ấy. Nó bị điên. - Anh nói... Huyền không nói nốt được chữ "dối" cuối cùng của câu vì Long đã giữ lấy gáy Huyền, cúi xuống và... hôn cô. Hôn thật sâu, xoá tan mọi nghi ngờ. Trang vội vàng đưa tay che mắt nó. Tất nhiên là mấy đứa "trẻ con" xung quanh đều trợn tròn mắt. Mấy đứa có "thù oán" với cô lớp phó trật tự Huyền cũng chả dám lên tiếng. Cảnh này shock quá. Đến cả những cặp yêu nhau khác cũng phải mắt tròn mắt dẹt mà nhìn. *** Bây giờ mà hỏi bất kỳ một học sinh nào trong trường là "tiết mục đặc sắc nhất trong đêm dạ tiệc hôm qua", đảm bảo 99% sẽ nhận được câu trả lời, không phải là khi nó bản lĩnh vượt qua sự cố về âm nhạc mà tiếp tục bài hát, mà là cảnh tượng một đôi uyên ương hôn nhau giữa toà nhà dạ tiệc. Đã bảo quá shock mà. Nó chẳng hiểu sau đó thầy Long làm gì mà Huyền vẫn âm u lạ thường thế kia. Chẳng lẽ Huyền vẫn không tin thầy Long. - Phương này. - Huyền cầm thùng rác đứng ngay sau lưng nó, chắc Huyền chuẩn bị đi đổ rác. Nó hơi giật mình quay lại, từ sáng sớm đến giờ Huyền không nói câu nào, giờ bỗng lên tiếng, chắc có điều khó nói. Nhìn cái mặt lưỡng lự cùng với hai gò má đỏ kia là biết. - Hôm qua, lúc về ấy, anh Long mắng tớ. - Huyền cúi mặt xuống. Cô hơi ngượng khi nói ra điều này. Chắc cô sẽ phải xấu hổ đến nỗi đào một lỗ nẻ mà chui xuống nếu phải nói thêm là cô không cãi được câu nào, chỉ ngồi im nghe. May mà cô không nói. - Thầy ấy mắng cậu cái gì? - Nó kéo Huyền cùng ngồi xuống, tò mò hỏi. - Anh ấy nói tớ bộc trực, nóng nảy, dễ tin người, luôn nổi nóng khi chưa biết rõ sự thật, không tin tưởng người yêu,... - Nhiều đến thế á? - Nó tròn xoe mắt hỏi lại. - Có phải tớ sai rồi không? Huyền lưỡng lự, hai tay vặn lên vặn xuống cái quai thùng rác. Nó ngẫm nghĩ một chút. Thôi thì... thuốc đắng dã tật vậy. - Ừ. - Nó gật đầu. Huyền càng cúi thấp đầu xuống. Vẫn biết đó là sự thật nhưng khi nghe nó đồng tình nhanh gọn như thế, cô vẫn thấy não lòng. Sai thật rồi. - Nhưng cũng tại Trang. Con bé đấy thích đùa dai. Tối qua tớ định mắng nó một trận thì nó đã nhanh chân lỉnh đi mất. - Nó chống cằm, chau mày tức tối kể tội Trang. - Đó là bạn cậu à? - Huyền hỏi, giọng cô khá trầm. - Đấy là bạn cấp hai của tớ. Con bé vui tính và sống thật. Giống cậu ở điểm nóng tính không ai bằng. - Nó nhận ra âm điệu buồn trong câu nói của Huyền. - Yên tâm đi. Cậu là bạn thân của tớ, Trang cũng là bạn thân của tớ. Tớ sẽ không bỏ người này chơi với người kia đâu. - Ừ. - Huyền mỉm cười. Đó cũng là sự băn khoăn trong Huyền. Nhưng nó đã nói như vậy thì chắc chắn nó cũng sẽ làm được. Huyền hiểu nó mà. - Cậu cứ thử chơi với Trang đi, tính hai người giống nhau lắm đấy. Biết đâu lại thân nhau hơn sam. - Nó cười khì. - Không. Cô ta là kẻ cướp người yêu tớ, cô ta thách thức tớ, cô ta chia rẽ chúng tớ, tớ và cô ta chỉ có thể là kẻ thf chứ không thể là bạn được. - Huyền lắc đầu nguầy nguậy, vừa mới ỉu xìu như bánh đa nhúng nước mà giờ đã hùng hùng hổ hổ được. Nó bật cười. Mồm nói ghét thế thôi, đầy đôi bạn thân cũng bắt đầu từ mâu thuẫn mà. Nó với Trang hồi đầu cũng không ưa nhau vì một hiểu lầm, kể ra thì cũng dài dòng, chỉ biết là từ khi Quân bắt đầu bày trò phá phách nó, Trang đã dũng cảm đứng ra bảo vệ nó, thế là thân nhau từ bao giờ cũng chả biết. Nó cầm khăn lau bảng đứng dậy, vỗ vai Huyền. - Đi xin lỗi thầy Long đi. Chỉ cần nịnh một tý là thầy ấy hết giận ngay. Và lần sau đừng cãi ngang với thầy ấy nhé. Huyền giật mình. Sao nó biết? Cô nhớ cô đâu có kể cho nó là cô đã cãi cùn khi bị Long mắng. Hay là mặt cô dễ bị phát hiện? Hay là Phương có con mắt nhìn xuyên thấu mọi chuyện? Nó vừa đi vừa tủm tỉm cười. Công nhận lúc nãy nó như người lớn vậy. Khuyên Huyền như đúng rồi ấy. Thật ra nó có biết gì đâu, chẳng là đêm hôm qua tầm hai ba giờ sáng thầy Long... gọi điện cho nó nhờ tư vấn tâm lý con gái. Biết ngay là có chuyện mà, nó ngái ngủ hỏi vài câu là Long kể hết ra. Đúng là chết cười. Lúc nãy may mà Huyền cứ cúi mặt xuống chứ không chắc cái mặt cố nín cười của nó đã bị Huyền kéo dãn ra từ lâu rồi. Nó đi giặt khăn lau bảng, nơi nó giặt khăn gần với sân sau của trường. Trường nó có xây một dãy những bồn rửa ở ngoài trời, giống như ở Nhật Bản vậy. Ngẫm lại trường nó cũng có một số kiến trúc giống như trường học Nhật Bản, may là đồng phục học sinh không giống. Nó thà chết không mặc váy đi học, mặc váy dễ gây scandal "lộ hàng" lắm. - THẰNG ÔN CON, MÀY LÀM CÁI GÌ Ở ĐÂY? - Một tiếng quát chanh chua vang ầm lên. Cái giọng sắc như dao lam khiến nó giật mình. Là giọng nữ mới chết. Con gái mà sao lại đanh đá thế, mắng cả con trai mới ghê. Tiếng quát thoát ra từ sân sau của trường. Khoảng sân không lớn nhưng yên tĩnh và hiếm người qua lại, đặc biệt là có rất nhiều cây. Học sinh trong trường trốn tiết thường hay ra đây. Nó tò mò bước khẽ ra sân sau. Cây cối khá nhiều che mắt tầm mắt của nó. Nhẹ nhàng vạch những tán lá, nó ngó vào nhìn. Tý nữa thì nó té ngửa ra. Trang - trong bộ quần áo bình thường - đang hằm hè tức giận quát tháo. Chẳng nghĩ nhiều, nó vội chạy ra, không thể để học sinh trường này bị Trang bắt nạt được. - Sao mày lại ở đây? - Nó kéo vai Trang quay lại mà nhăn mặt. Đã dặn bao nhiêu lần là không được mất bình tĩnh, vậy mà chết không chừa. - Mày... Đúng rồi. Nó có làm gì mày ở trường không? - Trang vẫn còn tức giận, cô chỉ tay vào người đối diện mà hỏi nó, từng hơi thở của Trang như những ngọn lửa, rực cháy đầy sát khí. Nó quay lại nhìn. Ai mà khiến Trang tức giận như vậy? Nhận ra người đối diện, nó giật mình đến nỗi suýt khuỵu xuống. Nó biết vì sao Trang "bốc hoả" rồi. Nó vội bám lấy cánh tay Trang để khỏi ngã, nhìn trân trân vào Quân. Từ sau lần ở trụ sở phía Nam, nó luôn day dứt dằn vặt. Nó luôn tự hỏi bản thân rằng: chia tay với cậu ấy liệu có đúng. Nó không ngờ cả hai lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Ánh mắt của Quân vẫn vậy, ánh mắt có ma lực xuyên thấu tâm can nó. Đến bao giờ nó mới đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt ấy, đủ can đảm để dũng cảm đối diện với sự thật là nó và Quân đã chia tay. Và đến bao giờ... nó hết yêu Quân... - Có phải nó vẫn bắt nạt mày không? - Trang đỡ lấy tay nó, nghiến răng trèo trẹo, quay sang Quân. - Mày là oan hồn à? Mày còn theo nó đến tận đây để ám. Nhìn đi, nó còn không đứng vững khi nhìn thấy mày đấy. Quân nhíu mày nhìn Trang. Mới trốn tiết xuống đây, định ngủ một tý mà đã bị làm phiền rồi. Hơn nữa lại còn gặp Phương. Giới hạn chịu đựng lại bị khuấy động một lần nữa. Nắm chặt tay, cố nén yêu thương và nỗi nhớ kia lại, Quân trầm giọng hỏi: - Cô là ai? - Cái gì? Mày không nhớ ra tao? - Trang trợn tròn mắt nhìn Quân. Một lớp trưởng năng nổ, một con người nổi tiếng trong trường, hơn nữa lại là người đã khiến Quân bị đình chỉ học, vậy mà trong não của kẻ đáng chết kia lại không nhớ một chút gì. Thật là một sự sỉ nhục quá mà. - Không. - Quân nhíu mày chặt hơn. Mà cũng phải. Quân chuyển trường từ năm lớp bảy, tính đến bây giờ cũng bốn năm, nhớ làm sao được. Gần đây Quân còn quay cuồng trong đống công việc nữa. Cũng khó trách Quân được. Nó cảm thấy cơn giận của Trang đang dần chạm đến mốc đỉnh điểm. Không thể để Trang thêm gây rối nữa, nó vội vàng kéo Trang đi, trước đó không quên nói với Quân: - Xin lỗi cậu. - Này bỏ ra... Tao chưa nói xong... Tao còn phải thanh toán nợ nần với nó... Bỏ ra, đừng có kéo rách áo... Đào Duy Quân, nghe cho rõ đây, Cao Minh Trang này nhất định phải ày một trận, nhất định phải bắt mày quỳ xuống xin lỗi bọn tao... - Trang đanh đá quay mặt lại nói, ra sức vùng vẫy khỏi tay nó. - Mày im lặng chút đi, nói lắm quá. - Nó nhăn mặt nói với Trang. Kéo mãi mới chịu đi. Một phần vì không muốn để Trang làm náo loạn lần nữa, nhưng lí do lớn hơn là vì nó sợ... đối mặt với Quân. Rõ ràng đã cúi đầu xuống rồi mà nó vẫn cảm nhận được đôi mắt lạnh của Quân đang nhìn thẳng vào mình. Lồng ngực lại nhói rồi. Trang chí choé liên tục. Cô không chấp nhận được chuyện này. Còn nó thì im lặng, vừa đi vừa cúi gằm đầu xuống. Ra khỏi khoảng sân sau đầy cây cối ấy, nó mới dám thả lỏng. Khoé mắt lại cay rồi. Nó nhớ đến lần nghe lén ở trụ sở phía Nam, Quân lao vào làm việc không ngừng nghỉ để tránh mặt mọi người, Quân không chấp nhận hôn ước và Minh Hà. Vậy hai lần nó nhìn thấy Quân hôn Minh Hà thì sao? Nó luôn quay cuồng trong các câu hỏi ấy. Nó không tìm được câu trả lời thích đáng. Mải cúi gằm mặt mà đi, nó vô tình va phải một người. - Này! Đi cái kiểu gì đấy? - Xin lỗi. - Nó cúi đầu xin lỗi dù chẳng biết mình đã va vào ai, rồi nó bước đi tiếp, nó muốn về lớp. - Cô tưởng xin lỗi là xong à? - Một cánh tay níu nó lại. Nhưng cánh tay ấy lập tức bị bật ra. - Thế còn muốn như thế nào? - Trang hất mặt. Trang ghét nhất kiểu người thích bé xé ra to như thế này. Nó lập tức quay lại, chủ yếu là muốn cản Trang, nó sợ nhất bao nhiêu ức chế vừa nãy Trang lại trút hết lên những người này, nôm na là "giận cá chém thớt". Chả biết có phải nó bị ông thần xui xẻo ám không mà người nó va vào lại là một con bé trong năm đứa em gái của Minh Hà. Năm con bé nhìn nó và Trang đầy hung hãn. - Nhìn nhiều, móc mắt đấy. - Trang trợn mắt lên. - Cái loại dùng điện thoại và phao thi để *** hại người khác, tôi đã không thèm để ý thì thôi lại còn gây sự à? Năm đứa con gái đi cùng nhau chẳng hẹn nhau mà giật mình. Rất nhanh, chúng nó đã hiểu được vấn đề. - Cô là người đã rút hết những thứ đấy ra khỏi hộc tủ? - Một đứa chỉ tay về phía Trang. - Não cũng có tý gọi là nếp nhăn rồi đấy. - Trang gật gù tán thành đầy mỉa mai. Nó không hiểu tất cả đang nói gì, nhưng nhìn cái kiểu gườm nhau như thế này chắc chắn có chuyện chẳng lành xảy ra rồi. "Trang ơi là Trang, sao đi đến đâu mày cũng gây rối chỗ đó thế?" - Muốn chết à? - Một con bé khác định lao lên nhưng những đứa đằng sau đã cản lại, đánh nhau giữa thanh thiên bạch nhật như thế này không phải là một ý hay. - Đánh nhau không? - Trang cũng chẳng vừa. Cô hất mặt đầy ngạo nghễ khiêu khích. - TRANG! - Nó quát lên. Trang vượt qua khuôn khổ cho phép rồi. Hiếm khi Phương phải quát lên như thế nên Trang đành nhường một bước vậy. Nhưng không thể bỏ đi một cách im lặng được, như thế là sỉ nhục con người có lòng tự trọng cao như Trang. - Hôm nay tạm tha. Lần sau sẽ làm thật. Bọn con gái kia tức điên lên nhưng không làm được gì, đơn giản vì chúng nó đang ở giữa sân trường. Mà dù có cơ hội, chắc gì chúng nó đã đánh lại được Trang, đến Phương chúng nó còn không đánh nổi cơ mà. Nó im lặng đi tiếp. Trang mang cảm giác khó hiểu đi bên cạnh. Nếu như bình thường thì nó đã mắng Trang một trận đau đớn rồi, đằng này lại chỉ im lặng. Rõ ràng có "biến". Trang níu tay nó lại, cô nhìn thẳng vào mắt nó, ánh mắt giống như... gà mẹ chăm gà con vậy. - Này. Làm sao thế? Nhận được cái lắc đầu và kiểu cười như không cười của nó, Trang tiếp tục dò hỏi: - Có phải là do thằng Quân không? Ở trường nó làm gì mày? - Cậu ấy không làm gì tao. - Nó lắc đầu. - Bọn tao đã từng... yêu nhau. - GÌ CƠ?? - Trang hét lên. - Ư... ư... Nó vội bịt mồm Trang lại. Mồm to như cái loa phường ấy. - Đừng hỏi gì cả. Chiều nay đến quán bác Lan. - Nó thì thầm. - Tao về lớp đây, mày đừng có làm loạn nữa. Trang sút tung viên sỏi dưới chân. Lại phải chờ đến chiều à? Cô nhìn theo dáng nó chạy xa dần. Hai năm qua, cuối cùng thì đã có bao nhiêu chuyện xảy ra với Phương? Buổi trưa. Tại nhà của Phương. Đang rửa bát thì nó có điện thoại. Lau vội tay vào cái khăn bên cạnh bồn rửa, nó lấy điện thoại ra xem. Là Trang gọi. "Tình hình là tao ứ đến quán bác Lan được." Giọng Trang buồn rầu như sắp khóc. - Sao vậy? - Phương hỏi lại. "Bố tao đang ở Việt Nam. Tao phải trốn đi đã. Bố tao mà bắt được tao thì tao chỉ có nước về Pháp." Trang phụng phịu. - Tao tưởng mày được phép về Việt Nam? - Nó thốt lên. Biết Trang ngang ngược quậy phá, nhưng nó không ngờ Trang lại ngông cuồng tự ý trốn về Việt Nam. Mà Trang mới 16 tuổi, cô luồn lách kiểu gì mà trốn được về, bao nhiêu thủ tục xuất nhập cảnh như vậy. "Điên." Trang tặc lưỡi. "Mà kệ chuyện đó đi. Tao đã có cách rồi. Cái chính là gọi điện hỏi mày cái này này, bứt rứt từ tối qua rồi mà chưa hỏi được đây. Hôm qua mày nhờ ai đệm tiếng kèn hamonica vậy? Mày đã đề phòng từ trước rồi à?" - Chứ không phải mày làm hết à? - Nó ngạc nhiên. Hôm đấy nó đã chắc chắn mười phần là tất cả đều do Trang làm, thế nên nó chẳng hỏi lại nữa. Chuyện đó có ai ngờ. "Tao chơi guitar rồi làm sao mà chơi được hamonica nữa. Nhưng mà hay phết mày nhể? Tiếng hamonica "mix" với guitar vui thế cơ mà. " Trang hớn hở trở lại, vừa nãy còn phụng phịu cơ mà. - Ừm... - Nó trầm tư suy nghĩ. Không phải Trang thì là ai. Ai là người đã âm thầm giúp nó? Băn khoăn là vậy nhưng cũng có chút vui vui, không phải ai cũng quay lưng với nó. "Thế nhé. Hẹn mày ngày mai nói chuyện. Tao đi trốn tiếp đây." Trang nói vội rồi cúp máy. Nó chép miệng. Chả biết Trang đang trốn ở chỗ nào nữa. Nó biết bố Trang, bác cực kì hiền, vì Trang là con một nên bác lại càng cưng chiều cô. Nhưng một khi bác đã quyết định là không ai có thể thay đổi được hay làm trái ý bác. Như lần bác đưa gia đình sang Pháp định cư ấy, Trang nằng nặc đòi ở lại mà có được đâu. Trang cực kì láu cá, chắc cô đã lợi dụng sự thiếu cảnh giác của bác mà trốn về. Nó vẫn tự hỏi, với sức Trang thì làm sao mà thoát được trót lọt như vậy? Và còn một điều nữa. Là ai đã chơi kèn hamonica? Bạn bè xung quanh nó đâu có biết chơi loại kèn này. Từ một người không quen? Năm giờ chiều, tiếng chuông ngoài cổng vang lên chậm rãi. Hẳn là người bấm chuông rất từ tốn và kiên nhẫn. Nó xỏ vội đôi dép rồi chạy ra ngoài. - Ơ... Bác... Nó đứng khựng lại. Mẹ của Quân - phu nhân Hoàng Thiên Mai - đang đứng trước cổng nhà nó, trên tay bác là một túi đồ lớn màu trắng. - Cháu chào bác. - Nó đi đến, vừa mở cổng vừa chào bác. - Chào con. Lâu rồi bác không gặp con. - Bác mỉm cười dịu dàng, đôi mắt khẽ nheo lại, khuôn mặt phúc hậu và nụ cười rất ấm áp. Nó đứng sang một bên để cho bác đi vào nhà. Tuy trong lòng đang rất khó hiểu nhưng nó cũng chả dám hỏi. Có chủ nhà nào hỏi khách là "đến đây để làm gì" chưa? - Bố mẹ con đi vắng à? - Bác Mai hơi cúi xuống để tháo đôi giày, rồi bác xếp gọn gàng trước hiên nhà. - Dạ vâng. Bố mẹ cháu đi công tác ở xa. - Nó lễ phép cúi đầu. Bác Mai rất bình tĩnh và tự nhiên. Đến nhà người yêu cũ của con trai mình mà lại có thái độ như vậy, đúng là chỉ có ở bác. - Tiếc nhỉ? Vậy mà bác đã chuẩn bị để trò chuyện với ông bà thông gia cơ đấy. - Bác lắc đầu tiếc nuối. - Gì... gì cơ ạ? - Nó lắp bắp, có phải nó vừa nghe nhầm không, "ông bà thông gia"? - Thôi không sao, có con là tốt rồi. - Bác Mai xoa đầu nó cười xoà. - Liệu có phiền không nếu bác ở lại chơi? - Không. Không ạ. - Nó lắc đầu liên tục. Phiền thế nào được, bác Mai đối xử với nó như con đẻ, hơn nữa nó cũng rất kính trọng bác. - Cảm ơn con. - Bác Mai gật đầu. - Bác cháu mình nấu một bữa đi. Lâu rồi bác không vào bếp. Gần đây mới rảnh rỗi, công việc cũng được một đứa bất trị làm hộ. Ha ha. "Đứa bất trị"? Bác đang nói đến Quân à? Quân làm việc như hành hạ bản thân như vậy, bác không cảm thấy gì sao? Hay đối với bác, như thế chỉ là một chuyện bình thường? Có một cái gì đó cuộn lên trong lòng nó. - Bếp ở đâu vậy Phương? - Tiếng bác Mai vang lên. Nó bị kéo ra hiện tại. Cố lấy lại bình tĩnh, nó đi song song với bác Mai. - Để cháu dẫn đường cho ạ. Vào trong bếp, bác Mai lấy các thứ trong chiếc túi trắng ra. Toàn là đồ ăn sống. Vậy là bác Mai không nói đùa. Nó trợn mắt nhìn đống đồ trên sàn bếp. Nhiêu đây cũng đủ để làm hai mâm cỗ. Có phải bác lâu không vào bếp nên không quen với cách tính toán lượng thức ăn cho hai người không? Tuy là một người có tư chất cao quý, gia thế đồ sộ giàu có nhưng bác Mai lại có khả năng nội trợ cực kì chuyên nghiệp. Bác nấu ăn giỏi không kém mẹ Hương. - Các con cũng thi xong học kỳ hai rồi nhỉ? - Bác Mai vừa thái thịt vừa hỏi. - Vâng ạ. - Nó thả cọng rau cuối cùng vào rổ rồi đem rổ rau ra bồn nước. - Ừm. Thằng nhóc ấy cũng đi thi. Vậy mà bác cứ tưởng nó vì công việc mà bỏ đi thi cơ đấy. Con có biết thứ hạng của Quân không, bác bận quá, không theo dõi được. Mà Quân cũng chẳng nói gì với bác cả, suốt ngày chỉ ở trong phòng làm việc thôi. - Bạn ấy xếp thứ nhất, đứng trên cháu. - Nó cố giữ bình tĩnh. Bàn tay đang rửa rau vô thức nắm chặt lại, run run. Nhưng ngọn rau trong tay nó đang dần bị bóp nát. Tại sao bác lại có thể vô tâm khi nói về con mình như vậy? Bác không có cảm giác gì khi thấy Quân bị công việc hành hạ, càng ngày càng suy sụp như vậy sao? - Ừm. Học kì một cũng đứng đầu, học kì hai cũng đứng đầu. Chắc là nhờ may mắn thôi. Thằng nhóc làm việc nhiều như thế, làm sao có thể. - Bác Mai nhún vai. Thật sự là nó đang cực kì tức giận. Một người mẹ sao có thể nói về con mình như thế? Khi tức giận, hành động thường rất mất kiểm soát. Nếu cứ tiếp tục nói chuyện thế này, tất cả câu nói và suy nghĩ đều không thể điều khiển được. Vậy nên nó chọn cách im lặng. Suốt cả quá trình nấu ăn, nó không hề nói một câu nào. Cơn giận không vì thế mà vơi đi. Sau khi xếp mọi thứ lên bàn ăn, bác Mai mới nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó. Xem nào, gương mặt nó đỏ bừng, chân mày nhíu lại, trên trán lấm tấm mồ hôi. Phải. Nó đang rất giận. Bác Mai lấy chiếc khăn tay định lau mồ hôi trên trán nó, nhưng nó đã quay đầu đi né tránh hành động chăm sóc của bác. Đấy là hành động không hề được nó điều khiển. Nó làm theo cảm xúc hiện tại. Giật mình vì hành động vô thức của mình, nó vội quay sang bác Mai. Nó vừa làm gì vậy, thật quá sức hỗn láo. - Bác... cháu... - Nó lúng túng giải thích. Điều mà nó không ngờ là bác Mai đang mỉm cười. Bác xoa nhẹ má nó: - Con vẫn rất yêu thằng bé phải không? Nó giật mình. Định lắc đầu nhưng bác đã không để cho nó kịp làm. - Đừng giấu bác. Con đang giận bác. - Bác Mai bật cười. - Dễ thương quá. Ha ha. Con luôn làm bác ngạc nhiên đấy. - D... dạ... - Nó nuốt nước bọt. Nó ngờ ngợ ra một điều. Hình như bác Mai vừa thử nó. - Bác muốn xem phản ứng của một cô gái luôn che giấu tình cảm thật sẽ phản ứng như thế nào khi người mình yêu bị chính gia đình bỏ mặc. - Bác Mai nheo mắt nhìn nó. - Bác. Từ đầu đến giờ bác lừa cháu. - Nó nhìn chằm chằm vào bác Mai, bao nhiêu tức giận uất ức đều giải toả hết. Thì ra không phải là thật. Bác Mai thương Quân như vậy, làm sao có thể... Đôi mắt nhoè đi, từng giọt nước lăn xuống, dần ướt đẫm mặt nó. Nó đưa tay chặn trước mắt. - Bác... lừa cháu. Bác Mai gỡ bàn tay đang để trên mắt của nó xuống, nhẹ nhàng dùng khăn lau nước mắt cho nó. Bác nhẹ nhàng và cẩn thận như một người mẹ. - Nếu không làm thế, sao bác biết được tình cảm thật sự của con. - Bác Mai cười. - Tại sao lại không thừa nhận vậy con gái? - Cháu xin lỗi... Cháu không thể... - Nó lắc đầu. Bản hôn ước kia, và cả ông nội... Thật sự không thể. Nước mắt lại lăn dài. - Con thật ngốc. Hai đứa ngốc như nhau vậy. - Bác Mai thở dài, bác lại dùng khăn tay lau nước mắt cho nó. - Nghe bác nói này, phải tự biết giành lấy hạnh phúc cho chính mình. Cao thượng không có gì sai, nhưng tự động rút lui mà làm đau cả hai thì thật dại dột. Chuông điện thoại của bác Mai vang lên. Bác không nghe máy, chỉ xem người gọi đến rồi tắt máy. - Tiếc thật. Bác phải về rồi. Xin lỗi vì không dùng bữa với con. - Bác Mai xoa đầu nó. - Con có thể mở cổng giúp bác không? - Vâng... vâng ạ. - Nó gật đầu, cầm lấy chùm chìa khoá rồi đứng dậy. Trước khi về, bác Mai đã ghé vào tai nó mà nói thầm, câu nói khiến nó như bị sét đánh bên: - Quên nói với con, thằng bé thích chơi kèn hamonica lắm đấy. Thằng nhóc muốn giữ bí mật, tặng con một bản nhạc để làm con bất ngờ. (Hết chap 42).