Chap 37: Cứ ngỡ là đến sớm nhất, hóa ra trong lớp đã có người rồi. Chính xác là một người - ngồi ở vị trí bên cạnh nó. Lớp học im lặng như tờ, thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật trang giấy. Huyền đang chăm chú đọc quyển sách dày cộm nên chẳng để ý đến sự có mặt của nó. Nó có phần lưỡng lự nhưng vẫn quyết định bước vào chỗ ngồi. Chỉ cho đến khi nó kéo ghế, tiếng ghế ma sát với mặt đất tạo nên âm thanh hơi chói, Huyền mới giật mình quay đầu sang. - Xin chào. – Nó mỉm cười chào Huyền, thật sự cho đến tận bây giờ, nó vẫn muốn tiếp tục làm bạn với Huyền. Nhưng Huyền hình như lại chẳng có ý đó, cô nhìn nó đúng nửa giây rồi quay trở lại với cuốn sách đang dang dở trên bàn. Nó thấy hơi hụt hẫng. Chiến tranh lạnh quả thật rất đáng sợ. Nhưng nó không muốn buông xuôi. Huyền là một người bạn tốt. Chẳng phải nó đã từng nói là sẽ không chùn bước trước mọi khó khăn nào cơ mà. Nói thì hay lắm nhưng phải hành động mới biết được. Nó hít thật sâu rồi quay sang Huyền, nó sẽ níu kéo tình bạn đẹp này bằng hết sức của bản thân: - Chúng mình nói chuyện một chút đi. Tớ có điều cần nói với cậu. Huyền không phản ứng gì, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào quyển sách, nhưng nó đã nhìn thấy đôi đồng tử kia đã dừng lại - chứng tỏ Huyền không tiếp tục đọc sách nữa. - Tớ không biết tớ có làm đúng không, tớ không biết tớ hiểu Quân được bao nhiêu, tớ không biết tớ yêu Quân như thế nào. Nhưng hãy nghe tớ, những gì tớ làm đều là vì Quân. Tớ biết cậu đang rất giận tớ. Tớ vẫn nhớ như in những gì cậu nói. Cậu nói tớ không xứng với tình yêu của Quân. Tớ hiểu tâm trạng của cậu. Tình cảm ruột thịt của cậu hẳn phải rất sâu đậm đúng không?... Tớ xin lỗi vì đã để mọi chuyện như thế này. Tớ xin lỗi vì đã làm cậu giận. Nhưng tớ không muốn mất đi một người bạn tốt như cậu. Cậu biết không, tớ chưa từng quên một kỉ niệm nào của chúng mình, dù chỉ là nhỏ nhất. Tình bạn của chúng ta liệu có thể hàn gắn lại được không? Cậu ghét tớ. Nhưng có thật là cậu muốn vứt bỏ tình bạn của chúng mình? Huyền im lặng. Nó chỉ dám nín thở chờ từng biểu hiện của Huyền. Những gì cần nói nó cũng đã nói hết rồi. Bao nhiêu tâm tình mà nó giữ kín trong lòng cũng đã bày tỏ hết ra. - Cậu căn bản... không hiểu gì cả. - Huyền chỉ nói một câu khô khốc như vậy rồi lại tiếp tục công việc. Lần này là tập trung toàn tâm. Nó mím môi nhìn Huyền. Mọi chuyện thật không đơn giản. Thật khó để nhận được sự tha thứ của Huyền. Tiếng của bọn “điên khùng” kia đang vang lên ở cửa lớp. Chúng nó mà đến rồi thì có muốn nói nữa cũng chả có cơ hội. - A xin chào. Hôm nay gương mẫu thế? – Phan đến bên cạnh Huyền trêu chọc. - Hờ hờ... - Huyền cười cho có lệ rồi lại tập trung vào quyển sách. Không hiểu quyển sách này có gì hay mà nãy giờ cô đọc không rời mắt dù chỉ nửa giây. - Nó đang muốn làm bí thư đấy. - Thằng Hưng đứng sau cái Phan tặc lưỡi phán. - Thằng điên, không bao giờ có chuyện bạn Huyền thân yêu lại cạnh tranh chức vị với tớ, phải không bạn yêu? – Phan quàng vai Huyền ngả ngớn. - Chưa biết chừng. – Câu trả lời của Huyền khiến cho cái Phan tý ngã. Lần đầu tiên Huyền và thằng Hưng lại ăn nhập với nhau như thế. - Ha ha ha... - Thằng Hưng cười sặc sụa còn cái Phan thì mặt đỏ bừng. Chậc, lại chuẩn bị “đánh nhau” rồi. - Thằng chết tiệt, câm mồm. – Quả không sai, Phan tháo chiếc giày búp bê màu đỏ ra, nhằm thằng Hưng mà phang tới tấp. Nó thấy hơi chạnh lòng. Ngoài nó ra thì Huyền vẫn rất thân thiện với các bạn. Cắn nhẹ môi, nó giữ quyết tâm lớn trong lòng. Chắc chắn nó sẽ không để cho dấu chấm hết hiện ra trong tình bạn thiêng liêng này. *** Nó vác cái cặp nặng trịch bước ra khỏi phòng giáo viên. Tài liệu dành cho kì thi học sinh giỏi nặng gần bằng bộ sách giáo khoa nó nhận được đầu năm. Hôm nay nó còn không đi xe nữa, đeo cái cặp này về đến nhà chắc cũng lệch vai. Sân trường vắng tanh vắng ngắt. Tan học từ lúc nào rồi. Chắc chả còn ai ở trường nữa đâu. Mà không, nó nghe thấy có tiếng ồn ở sân bóng rổ. Đúng rồi, còn hơn một tuần nữa là đội bóng rổ thi đấu. Nói đến sân bóng rổ nó lại nhớ đến những dòng chữ in đậm trên tờ giấy. Không biết bảng tin ở gần sân bóng rổ như thế nào nhỉ? "Nếu bạn biết Lọ Lem giả tạo kia ở ngoài đời, hãy viết lớp của Lọ Lem ấy rồi dán tờ giấy này lên bảng tin bên cạnh sân bóng rổ. Nhớ nhé, chỉ tên lớp thôi. Rồi chúng ta sẽ cùng nhau đòi lại công bằng, OK?” Nó vẫn nhớ rõ những gì viết trên tờ giấy đó. Tự nhiên nó thấy tò mò, nó muốn xem mọi người có làm theo những gì tờ giấy ấy yêu cầu không. Nửa muốn đi về do không muốn tâm lý đi xuống vì những tờ giấy đó, nửa muốn biết mọi người nhìn nhận đánh giá chuyện này như thế nào. Hai nửa suy nghĩ cứ giằng co trong đầu nó. Nó chần chừ lưỡng lự. Cứ bước một bước là lại lùi một bước. ... Cuối cùng thì bản tính tò mò kia vẫn thắng. Ai đó đã từng nói con gái là chúa tò mò, xem ra đúng thật! Nó rón rén đi đến sân bóng rổ. Vì nhà trường cho xây dựng sân bóng rổ ngoài trời cho nên tiếng động từ bước chân của nó phát ra không gây chú ý lắm. Đội bóng rổ vẫn hăng say tập luyện mà không biết đến sự có mặt của nó. Thành viên đội bóng toàn là học sinh lớp 12. Nó khẽ liếc nhìn, người nào người nấy cao dã man. To cao giống hệt... Quân. Nó giật mình, lại vô thức nghĩ đến cậu ấy rồi. Nó cấu vào tay mình trừng phạt rồi tập trung vào chuyên môn – đi đến bảng tin. Những gì trước mắt làm cho nó cảm thấy choáng váng. Bảng tin dày đặc những tờ giấy A4 được phát tán tại tòa nhà dạ hội. Nhiều đến nỗi những gì viết sau bảng tin kia đều bị che khuất. Nó thẫn thờ bước đến, lấy một tờ giấy từ bảng tin ra. Con số màu đỏ được tô đậm như giáng thẳng vào đầu nó một cú đau điếng. “11B2”. Nhưng có lẽ đây là tờ giấy lịch sự nhất trong số những tờ giấy đang phất phơ theo gió kia. Trên đó không chỉ là tên lớp nó mà tác giả còn nêu đích danh nó ra, dùng vô số lời tục tĩu để khích bác. Không chỉ xúc phạm nó, những dòng chữ kia còn xúc phạm đến cả danh dự của lớp, của gia đình nó. Bọn họ bảo rằng cả lớp cùng một giuộc với nó, gia đình xúi giục nó mồi chài Quân để “đào mỏ”,... Máu trong người nó nóng dần lên. Rất nhiều lần bị xúc phạm nhưng đây là lần nó tức giận nhất. Bọn họ động đến nó, nó có thể bỏ qua, nhưng nếu động đến gia đình và bạn bè của nó thì đây quả là một điều không thể tha thứ. Nó dằn mạnh tờ giấy trong tay. Lần này không thể im lặng giả vờ không biết được nữa rồi. Gió đột nhiên thay đổi. Lớn hơn, nhanh hơn, dồn dập hơn. Nó giật mình. Có một thứ gì đó đang lao về phía nó với tốc độ cực nhanh. Nó vội xoay người sang phải. Vật đó chỉ sượt qua tóc nó, đập vào tường rồi nảy ra. Âm thanh “bộp bộp” từ vật đó khiến nó nghĩ đến quả bóng. Không sai. Quả bóng màu cam đang nằm lăn lóc trên nền đất. Có tiếng lẩm bẩm đầy hậm hực: “Tý thì trúng.” - Em có sao không? Nếu như không ơhải nghe thấy tiếng nói lẩm bẩm kia thì chắc chắn nó đã ngây thơ tin vào nụ cười tốt bụng kia. Đội bóng rổ từ lúc nào đã đến gần nó. Một đàn anh nhìn mặt nó mà ngạc nhiên: - Em học lớp 11B2 phải không?... Nếu là học sinh lớp 11B2 thì chắc không sao đâu. - Tại sao? - Một đàn anh khác hỏi lại. - Học sinh lớp 11B2 mặt dày lắm. Nhiêu đây có đáng gì. Câu nói đầy mỉa mai vừa kết thúc cũng là lúc một tràng cười đầy chế giếu vang lên. Đội bóng rổ không tốt đẹp như mọi người tưởng. Nó bấm chặt tay, cố gắng nở một nụ cười. - Xin lỗi, tôi muốn biết lí do gì mà học sinh lớp 11B2 lại “được” cho là “mặt dày”. - Đừng giả vờ thế chứ, không phải là từ em sao? - Một kẻ vỗ vỗ má nó mà chế nhạo. Nó hất cái bàn tay dơ bẩn kia ra khỏi mặt mình. - Đừng bao giờ xúc phạm danh dự của người khác khi chưa hiểu rõ người ta, và cũng đừng đánh đồng một lên tất cả. Nếu không thì danh dự và lòng tự trọng của các người cũng chỉ đáng cho chó gặm mà thôi. – Nó gằn giọng, một con nhím có vẻ hiền lành nhưng sẽ sẵn sàng xù lông khi có kẻ thù động đến bầy đàn, - Mày nói cái gì? Thử nhắc lại xem nào. - Kẻ mà nó hất tay ra có vẻ mẩt bình tĩnh, hắn trợn mắt nhìn nó. Những gã đằng sau cũng không lấy làm bình tĩnh khi nghe câu nói của nó. - Tôi nói: Danh dự của các anh chỉ đáng-cho-chó-gặm. – Nó nhắc lại rạnh rọt từng chữ một. Nó không thấy sợ, 11B2 đã tiếp thêm sức mạnh cho nó - rất nhiều. - Mẹ kiếp. Máu liều nhỉ. Đừng tưởng bọn tao không dám đánh con gái. Hắn ta vung tay lên. Cái tát này mà giáng xuống mặt nó thì quả là rất đau. Nó không kịp né, đôi mắt nhắm chặt chờ cái tát trời giáng kia hạ xuống bên má. (Còn tiếp). Nó không kịp né, đôi mắt nhắm chặt chờ cái tát trời giáng kia hạ xuống bên má. Nhưng không có cái tát nào cả, chỉ có tiếng kêu đau đớn đồng loạt vang lên. Nó mở mắt ra. Năm thành viên bóng rổ đang nằm lăn ra đất, cánh tay bị khóa chặt ở đằng sau bởi những người mặc vest đen. Nó thấy ngạc nhiên nhưng cũng vừa thấy nhẹ nhõm. Bọn họ là ai? Nó có quen biết với bọn họ? Là ai không quan trọng trong lúc này, thật may, nếu không có bọn họ cứu thì chắc nó thương tích đầy mình mất. Mắt nó nhìn không chớp trước cảnh tượng nhóm người áo đen ghì chặt năm tên xuống đất một cách chuyên nghiệp. Năm gã bị bẻ ngoặt tay về phía sau càng lúc càng đau, gương mặt tái xanh tái xám, mồ hôi lấm tấm trên trán. - Biết điều thì xin lỗi cô bé đi. Nếu không chúng tôi sẽ làm việc với nhà trường. Chắc chắn là đuổi học. Nghe đến đuổi học, năm gã đều giật nảy người. Năm cuối cấp rồi mà còn bị đuổi học mười phần cũng đến tám phần tương lai tăm tối. - Anh xin lỗi. Đều là tại bọn anh. - Cả năm đều rối rít xin lỗi nó. Lựa chọn khôn ngoan đấy. - Về đi. - Những người áo đen thả đội bóng rổ ra, không quên đuổi về. Tất nhiên là chúng vội vã chạy mất, chẳng dại mà đối mặt với họ - những người vệ sĩ có kinh nghiệm dày dặn. Bọn “tép riu” này sao đủ trình độ để đối mặt với họ. Đến khi kẻ cuối cùng khuất xa khỏi sân bóng rổ nó mới dám thở hắt ra. Vừa nãy đã chuẩn bị tinh thần bị ăn đòn rồi, may mà được cứu. - Em ổn chứ? - Người đàn ông cao lớn nhíu mày nhìn nó. Sắc mặt nó tái nhợt. Nó giật mình nhìn người đàn ông trước mặt, nãy giờ nó vẫn đang quay cuồng với một loạt các câu hỏi xung quanh những con người áo đen này mà quên mất hiện tại. Nhận ra phải có lời cám ơn đến những người đã cứu mình, nó luống cuống cúi đầu: - Cảm ơn mọi người... Bọn họ không nói gì với nó, chỉ mỉm cười dịu dàng. Trông họ hiền lành, khác hẳn với sự nghiêm túc ban nãy. - Đi thôi. Chúng tôi được lệnh phải đưa em về. Chẳng để nó đồng ý, họ đã lôi nó đi. Đã là lệnh thì chắc chắn phải thực hiện, cho dù có phải bắt cóc nó mang về nhà ông bà Quyền. *** Nó ngồi cắn bút, nghĩ mãi mà không hiểu. Cho dù nó đã hỏi đi hỏi lại nhưng những người áo đen kia nhất định không cho nó biết thân phận. Nó thở dài... dài... dài... dài. Thôi, cứ cho họ là người lương thiện thấy điều ác đứng ngồi không yên nên ra tay cứu giúp đi. Nó lại tiếp tục nhìn xuống tập đề kiểm tra dày cộp. Cũng không khó lắm. Thầy cô ở dạy ở đội tuyển bảo nếu làm hết đống này thì khả năng dành được giải nhất là chín mươi phần trăm. Mười phần trăm còn lại là do ý trời. Huyền ngồi bên cạnh vẫn im lìm như pho tượng. Nhưng nó có cảm giác cô đã bớt “lạnh” hơn trước. Có phải vì những lời nói thật lòng của nó không? Chậc, cảm xúc của Huyền bây giờ đối với nó vẫn là một dấu hỏi lớn. Xem nào. Từ này nghĩa là gì nhỉ? Từ vựng của tiếng Anh phong phú quá. Nó lấy quyển từ điển trong cặp ra. Từ một con bé ghét học tiếng Anh tới một con bé giành được quyền thi học sinh giỏi môn Anh. Xem ra nó cũng đã tạo nên một bước tiến lớn. Tất cả là nhờ Quân kèm cặp. Cuối cùng cái đầu gỗ của nó cũng được thông suốt. “Cậu vẫn sống tốt chứ? Cảm ơn cậu vì tất cả.” - CẨN THẬN! ĐẰNG SAU MÀY KÌA! Tiếng hét thất thanh của mấy đứa bạn ở cửa lớp làm nó giật mình. Cả Huyền cũng giật mình. Cả hai cùng ngẩng lên. Nó không biết nó đã nghĩ gì, nó không biết chân tay nó hoạt động theo sự điều khiển nào. Nó chỉ biết rằng nó muốn bảo vệ Huyền, người bạn thân nhất của nó. Tiếng kính thủy tinh nơi cửa số vang lên, sắc nhọn và nguy hiểm. (Hết chap 37)