Chap 34: Khoảng sân rộng lớn chứa đầy oto. Có rất nhiều học sinh trường Võ Thị Sáu. Chủ yếu là những học sinh có thân phận danh giá, gia thế đồ sộ của khối 11 và 12. Họ đi dự tiệc một cách đúng nghĩa, váy dạ hội, quần áo sành điệu, trang sức phụ kiện đều toát lên phong thái quý tộc và không kém phần ăn chơi. Mọi người căn bản sẽ không để ý đến một đứa con gái mờ nhạt như nó nếu như năm đứa khắc tinh của nó thốt lên: - Bạn Phương! Bạn nghĩ đây là vườn trẻ hay sao mà ăn mặc thế kia? Giọng nói chanh chua cố ý nâng cao âm lượng thu hút sự chú ý của mọi người. Lúc nào chúng nó cũng vận dụng triệt để phương pháp này để bôi nhọ Phương. Họ nhìn nó như vật thể lạ, ánh mắt như muốn nói “ở đâu ra cái con bé tầm thường vậy?”. - Bây giờ đi về còn kịp đấy. - Một đứa phẩy phẩy tay. Nó mím môi chưa biết đối phó thế nào thì một giọng nói khô khốc vang lên: - Im đi. Nó quay lại. Cái Dương đang ở sau nó tiến lên. Con bé sa sầm mặt nạt bọn chúng. Đáy mắt nó ánh lên một tia khó hiểu. Không phải Dương cùng phe với chúng nó sao? - Có chuyện gì vậy? Giọng nói thanh thoát vang lên. Minh Hà đi đến trước mọi người. Mái tóc xoăn đỏ cầu kì, gương mặt trang điểm tinh tế cùng với váy dạ hội trễ vai dáng dài. Cô đẹp và nổi bật hơn bất kì ai. - Chị Minh Hà... – Năm đứa con gái váy áo xúng xính ngập ngừng nhìn Minh Hà. Nhưng Minh Hà không để tâm đến chúng nó, cô chỉ ra hiệu bảo chúng nó đi vào trong rồi mỉm cười dịu dàng với nó: - Em đến rồi. Vào thôi. Bên trong rất vui đó. Bàn tay lạnh toát của nó bị Minh Hà kéo vào trong. Nó tập tễnh bước theo Minh Hà. Đứng cạnh cô, nó không còn cảm thấy tự tin. Nó như một con vịt xấu xí đang bám lấy thiên nga để được hưởng nhờ ánh hào quang. Minh Hà rất đẹp, rất hợp với Quân... Nó nắm chặt bàn tay, ghì bàn chân mình xuống nền đất để bước đi cứng cáp hơn. Nó tự động viên mình cố lên nhưng toàn bộ sự tự tin đã bị Minh Hà trước mắt đánh gục rồi. Tiếng nhạc nhẹ nhàng trầm lắng du dương. Ánh đèn từ những ngọn đèn sang trọng và cả từ chiếc đèn chùm pha lê càng khiến cho không gian thêm lộng lẫy. Minh Hà cầm tay dẫn nó vào trong. Nó ngoan ngoãn đi theo cô. Nơi mà nó cho là thân quen nhất giờ đây đã là xa lạ. Nó lại là một “vị khách”. - Chị xin lỗi. Những đứa em chị, chúng nó thật ích kỷ. – Minh Hà siết nhẹ tay nó giải thích. Nó lắc đầu cười nhạt. Nó quen rồi. Chính nó cũng đã hình thành một ý niệm rằng, càng đôi co thì càng có cớ để chúng đả kích, chi bằng nên im lặng và phớt lờ. - Em có thể ở đây được không? Chị vào giúp anh Quân. Cũng sắp đến giờ bắt đầu rồi. - Vâng. Cảm ơn chị. – Nó gật đầu. Nó không cười được. Minh Hà và Quân rất thân thiết với nhau, còn nó và Quân thì ngày càng xa vời. Sao nó lại thấy thất vọng vậy? Cổ họng như có một thứ gì đó chèn ngang, nghẹn ứ và tủi thân. Ngay khi đồng hồ điểm 8 giờ, tiếng nhạc đột ngột dừng lại. Một tia ánh sáng trắng lớn chiếu lên sân khấu, nơi có người đàn ông mặc bộ vest đen chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, gương mặt sáng sủa, có vẻ như đây là MC của bữa tiệc tối nay. Nó nhận ra người đàn ông này, anh ta là trợ lý của Quân. Quân đã từng giới thiệu với nó đây là người sẽ giúp Quân làm quen với công việc ở tập đoàn, nôm na là một thư kí chưa chính thức của một vị tổng giám đốc tương lai. - Lady and Gentlemen. Cảm ơn mọi người đã tham dự bữa tiệc tại biệt thự Hoàng Gia. Xin mời mọi người nâng ly chúc mừng thiếu gia Đào Duy Quân đã đạt được vị trí No.1 của bảng xếp hạng toàn khối. Người MC cầm lấy ly rượu giơ cao lên. Mọi người phía dưới cùng hò hét và nâng ly theo. Khi những ly rượu cạn thì cũng là lúc âm nhạc nổi lên. Những bản nhạc sôi động vang lên làm nóng dần buổi tiệc. Nó từ tìm ình một chỗ ngồi tại góc khuất của bữa tiệc. Nó chẳng có hứng thú với bữa tiệc này. Hơn nữa tiếng nhạc làm cho nó cảm thấy choáng váng. Nhưng nó nhất quyết không rời đi. Nó muốn được nhìn thấy Quân. Suốt từ đầu buổi tiệc nó không thấy Quân đâu. Cả Minh Hà nữa. Một người phục vụ nữ bưng khay đựng những ly nước đầy sắc màu đi đến qua nó. Như nhận ra mình vừa bỏ qua điều gì, cô gái dừng lại và ngó nghiêng nhìn nó. Điệu bộ có phần ngờ nghệch vụng về nhưng cũng rất dễ thương. - A. Chị nhận ra em rồi. Em tên là Phương phải không? – Cô gái đột nhiên chỉ tay về nó và thốt lên, khay đựng nước trên tay cô lắc lư, thật may là không bị đổ xuống. Nó ngạc nhiên nhìn người con gái trước mặt rồi nhanh chóng mỉm cười gật đầu. - Sao lại ngồi đây? Tham gia bữa tiệc đi chứ! Em có muốn uống nước không? – Cô gái bưng khay nước ra trước mặt nó. - Em chờ bạn. Cho em nước cam. – Sự thân thiện và hào hứng của cô gái giúp việc khiến cho nó cảm thấy bình tĩnh hơn. - Của em đây. – Cô gái đưa ly nước cam cho nó, tinh nghịch nháy mắt - Chị tên là Hương nhé. Chị nhìn thấy nhóc nhiều lần rồi. Nhưng chắc nhóc không nhớ chị. Nó gãi đầu cười trừ. Thú thật thì nhà Quân nhiều người giúp việc quá, nó thì hay quên nên chẳng nhớ ai với ai. Có lần còn chẳng phân biệt được bác quản gia với người giúp việc. - Chị đi nhé. Bên kia có người gọi rồi. – Hương vẫy tay chào nó rồi vội quay người bước đến trung tâm bữa tiệc. Nó xoay xoay ly nước cam trong tay, đôi mắt nhìn mông lung ra phía trước. Đã gần một tiếng trôi qua mà Quân vẫn chưa xuất hiện. Mọi người dễ dàng hòa vào bữa tiệc, người MC trên sân khấu liên tục khuấy động không khí thêm phần náo nhiệt. Nó chẳng quan tâm đến người MC đang khéo léo điều khiển chương trình trên sân khấu, cũng mặc kệ ánh mắt của những cô chiêu cậu ấm đi lướt qua để lại cho nó. Đơn giản là vì trong đầu nó chỉ đang xoay quanh một người. - Vâng. Xin mọi người chú ý. Sau đây là phần trình diễn của cô Minh Hà. Đây cũng là món quà mà cô dành tặng cho thiếu gia Đào Duy Quân. Tiếng hò hét nhưng một làn sóng, càng lúc càng lớn. Tiếng vỗ tay, tiếng kêu gào tên Minh Hà. Đúng là hoa khôi Red Queen, Minh Hà có rất nhiều fan. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Nó cảm thấy như được giải thoát. Đầu nó nãy giờ căng ra vì âm thanh sôi động – mà theo nó thì như bị nện từng nhát búa. Ngón tay nó nhịp nhịp theo điệu nhạc trên ly nước cam. Đôi mắt không vì thế mà quên đi nhiệm vụ quan sát xung quanh tìm kiếm. Minh Hà hát rất hay. Giọng cô như tiếng chuông gió. Bình thường đã nổi bật, trong hoàn cảnh này cô lại càng giống như một minh tinh màn bạc nổi tiếng. “Youre my everything The sun that shines above you makes the blue bird sing The stars that twinkle way up in the sky, tell me Im in love.” (You’re My Everything – Mimi Lo) Bài hát này có phải Minh Hà dành cho Quân không? Giọng hát đượm đầy tình cảm, ấm áp và ngọt ngào. Bất giác nó nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Chỉ là nhìn đằng sau lưng thôi nhưng rất giống... Nó vội đặt ly nước lên chiếc bàn rồi vội vàng chạy đến. Mới đầu chỉ muốn thầm lặng nhìn cậu từ đằng xa nhưng ngay lúc này, trong lòng nó như đang thúc giục nó chạy đến. Bước chân vô định của nó ngày càng nhanh. Tiếng nhạc nhẹ nhàng cùng với giọng hát dịu dàng của Minh Hà vẫn tiếp tục nhịp nhàng vang lên. Nhưng nó không để tâm, ước muốn gặp Quân ngay lúc này lớn hơn rất nhiều. Càng lúc càng gần người kia hơn, tự nhiên nó thấy chậm quá, sao căn biệt thự này lại rộng quá vậy. Gần hơn rồi. Chỉ còn vài bước chân thôi. Khi mà chỉ còn đúng một bước nữa thôi thì con người trước mặt bỗng quay lại. Một gương mặt hoàn toàn khác. Tuy rằng nhìn đằng sau rất giống nhưng lại không phải là cậu ấy. Nó khựng lại. Nhầm người rồi. Đúng lúc ấy mọi đèn điện trong căn phòng đột ngột tắt. Xung quanh tối đen như mực. Nó không dám di chuyển, đứng yên như tượng, mắt vẫn chưa quen với bóng tối. - Cảm ơn cô Minh Hà. Phần trình diễn rất tuyệt. Tôi rất thích giọng hát của cô. Phải nói là ngọt ngào như một thanh socola, dư vị mãi không thể quên... - Người đàn ông trên sân khấu kia tiếp tục khua môi múa mép, ngày càng lan man xa khỏi chủ đề của bữa tiệc. Đang say sưa “ca tụng” giọng hát vàng của Minh Hà, người MC kia hình như nhận được báo hiệu, vội vàng dừng lại chủ đề càng ngày càng nhạt của anh. - Thưa quý vị. Mục đích của bữa tiệc hôm nay không chỉ là ăn mừng cho chiến thắng của thiếu gia Đào Duy Quân mà đây còn là bữa tiệc chính thức công khai hôn ước của thiếu gia Đào Duy Quân và tiểu thư Trịnh Minh Hà. Tiếng xôn xao bàn tán vang lên, càng lúc càng lớn, cuối cùng thì lan rộng ra toàn bộ mọi người có mặt trong bữa tiệc. “Kia có phải anh Quân không?” “Đúng rồi. Nhân vật chính giờ mới xuất hiện.” “Cho bọn em một lời xác nhận đi!” ... Đôi mắt nó dõi theo từng chuyện động tiến lên sân khấu của Quân. Đôi mắt lạnh, hai tay cho vào túi quần, phong thái ung dung bước lên sân khấu. Nhưng rõ ràng trên khuôn mặt kia có sự miễn cưỡng, tuy rằng nó chỉ biểu hiện một cách mờ nhạt rồi nhanh chóng biến mất. Minh Hà nở nụ cười trìu mến với Quân, giống như một người vợ hiền. Quân không phản ứng gì, thờ ơ đứng bên cạnh Minh Hà. Tiếng trầm trồ, tiếng ghen tỵ, những lời khen ngợi đẹp đôi,... rộ lên như những mũi dao xuyên thẳng vào tim nó. Tai nó ù đi, chẳng nghe thấy gì nữa. Chẳng rõ MC trên kia nói gì mà tất cả mọi người lại vỗ tay rất to, rất náo nhiệt. Có tiếng hô đồng thanh, càng lúc càng lớn. Cả căn biệt thự như nổ tung vì tiếng cổ vũ đấy. “Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!” Mắt nó nhìn đăm đăm vào hai con người lộng lẫy trên sân khấu kia. Quân vòng tay đỡ lấy eo Minh Hà, đặt lên môi cô nụ hôn ngọt ngào. Nó không nhớ mình bước ra khỏi căn biệt thự như thế nào. Đờ đẫn bước đi, nó chợt nhận ra mình đã bước đến chiếc xích đu trắng ở thảm cỏ phía tây căn biệt thự. Nó nhẹ nhàng ngồi lên. Chiếc xích đu đung đưa. Gió nhẹ nhàng ôm trọn lấy cơ thể nó. Nó ngạc nhiên khi cảm nhận được đôi mắt ráo hoảnh của mình. Sao nó không khóc? Chẳng phải nó yếu đuối lắm à? Một thứ gì đó trong lòng nó rơi xuống, vỡ tan. Niềm tin hay tình yêu? - Cô bé. Sao lại ngồi ở đây vậy? Nó ngẩng đầu lên. Là chị Hương. Chị ấy đứng trước mặt nó từ bao giờ. - Trong đấy ngột ngạt quá. Em ra ngoài hít thở. – Nó khẽ cười, cổ họng thấy đắng chát. - Ưm... A chào tiểu thư Dương. - Chị Hương đột ngột cúi đầu chào. Nó ngoái đầu nhìn về phía trước. Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt nó. Rồi con bé quay sang chị Hương: - Bên trong cần phục vụ. Chị có thể vào giúp chứ? - Vâng. Tôi xin lỗi. Tôi vào ngay. - Chị Hương vội vàng chạy về phía biệt thự, để lại nó và Dương bên chiếc xích đu trong màn trời đen kịt lộng gió. Nó cúi gằm mặt, giữ im lặng, hai chân đẩy đẩy cho chiếc xích đu đung đưa. Mãi một lúc sao, cái Dương mới lên tiếng, con bé đưa chiếc áo khoác cho nó. - Mặc vào. Lạnh rồi. Nó mỉm cười đỡ lấy chiếc áo, ngoan ngoãn khoác lên người. Từ khuôn mặt đến hành động đều giống một con búp bê vô cảm. - Đừng có giả tạo trước mặt tao. – Cái Dương cáu kỉnh gắt nhẹ. – Và cũng đừng tỏ ra như không có chuyện gì. - Theo cậu thì tớ phải như thế nào mới giống bình thường? - ... - Tớ thật vô dụng. – Nó lắc đầu cười khổ. ... - Đôi khi từ bỏ là một phương án tốt nhất. – Dương trầm ngâm một lúc rồi bỏ lại cho nó câu đấy, quay đi mất.