Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi!
Chương 22
Chap 22:
Lớp học ồn ào và đầy rẫy các tiếng bàn ghế bị xô đẩy. Tác giả đã nói ọi người biết Huyền là lớp phó trật tự chưa nhỉ? Cái cảnh mấy thằng con trai mồ hôi mồ kê nhễ nhại vác ghế nhựa đuổi đánh nhau gặp Huyền là xác định rồi. Cái chổi ở góc lớp cùng cây lau nhà như có cánh, bay lượn trên không trung vẽ lên những đường cong vô hình trong không khí, tất nhiên là không nhìn thấy được, nhưng giả sử chúng ta nhìn được bằng mắt thường, thì hẳn những đường cong đó sẽ tuyệt đẹp. Nó sẽ còn tuyệt đẹp, mĩ lệ hơn nữa nếu không “đáp” xuống đầu của lớp phó trật tự của chúng ta. Nó và Huyền đang tung tăng bước vào lớp. Vừa mới đến ngưỡng cửa thì có một cái chổi phi tới, tạo một lực không nhỏ vào trán của Huyền, âm thanh phát ra làm người ta phải xót xa thay.
“Cốp!”
Nó giật mình. Hình như cái đầu của Huyền vừa bật ra sau rồi bật trở lại phía trước như một con lật đật. Nó trợn tròn mắt nhìn, sau đó lại lấm lét nhìn về phía lũ quỷ đang đứng hình.
Công nhận bọn con trai lớp nó nghịch thế nào thì nghịch nhưng phải nói là sợ lớp phó trật tự một phép. Mấy thằng đầu sỏ còn phải đứng chết trân, mặt tái xanh tái xám thì còn nói gì đến những thằng tép riu.
Tất cả như nín thở. Chúng nó chờ đợi sự “hủy diệt” của Huyền.
Sau vài giây bất ngờ, Huyền động đậy. Cô hít một hơi. Cả lũ nuốt nước bọt.
- Sao các cậu hiếu động thế? Sắp đến giờ rồi, dọn dẹp đi.
Huyền nở một nụ cười – không thể tươi hơn được nữa. Nói rồi cô cầm tay Phương kéo về chỗ ngồi, khuôn mặt vẫn cực kì hạnh phúc như kiểu được phi chổi vào mặt là vinh dự của Huyền vậy.
Cả lũ há hốc mồm, mắt trợn hết ra nhìn theo bước chân của Huyền. Lí nào hôm nay là ngày tận thế.
Bất động được ba giây thì chúng nó nhận được cái nháy mắt cộng với hất mặt của Phương, đại loại hàm ý là: “Không dọn nhanh lên bạn ấy nộ khí xung thiên bây giờ!”. Cả lũ chẳng nói chẳng rằng, không ai bảo ai tự động dọn dẹp cẩn thận. Công nhận ngoan, nhìn vào cứ như thể đây là lớp Chuyên môn GDCD ấy chứ.
Huyền ngồi vào bàn, hai tay chống cằm, cái miệng kéo dãn lên trên hết cỡ, tạo thành một đường cong PARABOL vô cùng lớn, hai gò má được thể còn phớt phớt hồng.
Nó nhìn cái mặt của Huyền, chẹp chẹp miệng lắc đầu. “Thỉnh thoảng bạn ấy lại đổi nhân cách thì phải?”. Gì chứ vụ này mà vào ngày yên gió thì chắc chắn mấy thằng giặc kia phải nhận ít nhất hai chiếc giày của Huyền vào mặt cùng với vô số cặp sách mà Huyền ném vào. Tiếp đó sẽ là màn tra tấn của thầy chủ nhiệm sau khi nghe Huyền báo cáo. Nghĩ mà thấy lạnh người.
Huyền cứ ngồi ôm mặt, miệng cười ngẩn ngơ còn cái đầu lắc qua lắc lại mãi, có khi va cả vào nó mà không hay.
Nó ngứa ngáy tò mò quá, giơ tay đẩy nhẹ cái đầu đang lắc lắc của Huyền, hỏi bằng cái giọng không thể trêu chọc hơn:
- Nhìn cái mặt là đã thấy ghê rồi. Yêu rồi hả? Anh nào đấy?
- Anh Long. - Huyền mơ màng trả lời, hình như chưa lấy lại được ý thức.
- ANH LONG... THẦY LONG Á ?? – Nó quên không điều chỉnh âm lượng, cũng tại shock quá.
Huyền giật mình thoát khỏi cơn mơ mộng. Cô vội vàng đưa chả hai tay chặn miệng nó lại làm nó ú ớ không nói lên câu.
- Suỵt. Khe khẽ cái mồm thôi. Bọn chim lợn nó đang lượn kia kìa. - Huyền thì thào, hất mặt về phía tụi bạn ở phía trước. Được cái bạn cùng lớp của nó ai cũng có năng khiếu phóng viên nhà báo nên phải thật cẩn thận.
- Cậu... – Nó thì thào, chỉ tay về Huyền rồi lại chỉ ra khoảng không – Và thầy Long á?
- Tớ.... - Huyền ấp úng.
- Thảo nào... – Nó gật gù.
- Thôi nhé. Đừng nói gì nhé. Chuyện này chưa có gì cả đâu nhé. Mới chỉ bạn bè thôi nhé. Khi nào thành công tớ sẽ nói cho cậu nhé. - Huyền nói một tràng dài rồi vơ vội quyển sách ra trước mặt, ý bảo đang học cấm làm phiền.
Nó cũng không làm phiền Huyền nữa nhưng trong bụng đang tính đi học võ để bắt bẻ ông thầy đẹp trai của nó. Kiểu này vui phải biết.
***
Từ ngày ông nội Quân về nước, nó hay bị Quân “lôi” đến nhà của cậu nhiều hơn với lí do là: “Sang đây tớ dạy cậu học tiếng Anh!”. Nghe có vẻ cao cả nhưng chủ yếu là Quân ngồi chém gió một thôi một hồi, sau đó sẽ được ngồi nghe ông nội Quân kể chuyện.
Chuyện của ông thì nhiều vô kể. Từ chuyện hồi ông đi lính làm bộ đội cho đến khi giải phóng rồi ông một mình sang nước ngoài học tập rồi chập chững bước vào giới kinh doanh, xong đến chuyện ông bị đối thủ chèn ép, cả công ty lâm vào bế tắc nhưng cuối cùng ông cũng giải quyết được cái vấn đề - mà mọi người bảo rằng chỉ còn nước bán công ty – êm xuôi với tài năng quyết đoán của ông.
Nó phải công nhận là truyện ông kể rất cuốn hút, nội dung có vẻ khô khan nhưng lại cực kì hấp dẫn. Ông Duy Bội thật sự rất giống với người ông nội đã khuất của nó. Ông nội Quân không như tưởng tượng của nó. Nó từng nghĩ một doanh nhân thành đạt như ông nội Quân hẳn sẽ là một con người nghiêm khắc, lạnh lùng và cực kì... đáng sợ. Trái với suy nghĩ của nó, ông nội Quân rất hiền hậu và yêu thương cháu. Không có một khoảng cách nào giữa tình yêu thương của ông cháu Quân. Và một điều nó còn băn khoăn, tại sao ông nội Quân và nó chỉ gặp nhau mấy lần thôi mà ông đã rất quý nó, chăm sóc cho nó như thể đứa cháu ruột của mình vậy. Có lẽ ông thích trẻ con?
Ví dụ như hôm nay, khi nó và Quân đang ngồi học thì ông mang đến hai ly nước dâu. Phải nói là cực ngạc nhiên. Nhà Quân đâu thiếu người giúp việc mà sao ông phải tự tay mang nước đến. Quân cũng ngạc nhiên không kém, cậu vội đứng dậy đỡ lấy khay nước. Ông Duy Bội cười hiền từ:
- Mấy con đang học à?
- Bọn cháu cũng học xong rồi ạ. – Quân trả lời. Thực ra nãy giờ toàn Quân ngồi chém gió khiến nó cười nắc nẻ.
- Ừm tốt. Sắp tới các con có được nghỉ ngày nào không?
- Sang tuần cháu được nghỉ thứ ba với thứ tư. – Nó trả lời. Hai ngày hôm đấy trường tổ chức thi giáo viên dạy giỏi.
Ông Duy Bội gật gù rồi ông im lặng suy nghĩ. Quân hích hích người nó, thì thầm:
- Sao cậu biết là được nghỉ?
- Thứ hai chào cờ mới thông báo thây. – Nó ngạc nhiên nhìn Quân, nó nhớ hôm đấy Quân đâu có trốn học. Rõ ràng còn đến sớm rủ nó đi mà.
Có trời mới biết rằng hôm đấy Quân trốn lên sân thượng ngủ. Căn bản tiết chào cờ đầu tháng thể nào chả nêu danh lớp cậu lên. Cũng chả có gì tự hào cả, Quân tuy rằng bớt ngổ ngáo nhưng không có nghĩa là không quậy phá. Phương còn vô tình “vẽ đường cho huơu chạy” khi mà bảo Quân nên hòa đồng với lớp. Vâng. Hòa đồng. Hòa đồng đến nỗi chơi với nhau như thế nào mà đập gẫy 12 cái ghế và đứt đôi 3 cái bàn. Lại còn cả cái bảng đen rơi lên rơi xuống như vật chả. Tất nhiên là Quân đứng ra bồi thường hết nhưng cậu chính thức được giáo viên xếp vào danh sách cá biệt. Những lần trước thì nhờ học lực khá tốt nên giáo viên còn châm chước nhưng lần này thì không khác gì phá lớp. Thật may là học sinh lớp Phương và học sinh lớp Quân đều có rất chi là thần tượng Quân nên cậu dễ dàng giấu nó vụ này. Huyền làm tay sai đắc lực khi nhà trường đã chuẩn bị nêu đến lớp Quân liền kéo tuột nó đi trốn vào canteen nổi tiếng cách âm tốt.
- À ừ ừ tớ quên mất. – Quân cười trừ. Không nên để nó nhớ ra. Nó mà biết được chắc thét ra lửa cũng không phải chuyện lạ.
- Vậy trong hai hôm đấy, các con đến Đà Lạt được không? – Ông Duy Bội sau một hồi trầm ngâm nghĩ mới lên tiếng.
- Đà Lạt ấy ạ? – Nó tròn mắt hỏi lại, tiện thể còn kín đáo nhéo vào tay Quân.
Quân vẫn tỏ ra bình thường. Mà chuyện này cũng rất bình thường đối với cậu. Ông đã già rồi, cả một đời người gây dựng phát triển tập đoàn thì bây giờ đi du lịch đâu đó là cách giải trí tốt nhất. Cái hơi bất thường là trong chuyến du lịch còn có cả Phương. Quân kệ, như thế càng tốt chứ sao. Nếu không có Phương đi cùng thì chắc gì cậu chịu ngồi yên trên xe rong ruổi cả ngày. Âu cũng là một điều đáng mừng.
Nó thấy không tiện. Chuyến du lịch lần này chắc cả đại gia đình nhà Quân sẽ đi. Nó lại là người ngoài, như thế có gọi là vô duyên không nhỉ? Nó vừa mở miệng định từ chối thì Quân đã rướn người cao hơn, che hết tầm nhìn của nó, miệng còn tươi cười hớn hở:
- Được ạ. Để cháu với bạn ấy đi chuẩn bị.
- Ừm tốt lắm. Ông rất mừng là có Phương đi cùng. – Ông Duy Bội nhấp một hớp trà, vẻ mặt rất thỏa mãn.
Thế là cứng họng. Thế là không có từ chối gì hết. Quân cùng ông nội quyết hết phần của nó còn đâu. Còn chưa kịp nói năng gì thì Quân đã kéo nó đứng dậy, cậu lễ phép chào ông:
- Vậy chúng cháu đi chuẩn bị. Còn mấy ngày nữa thôi.
- Ừm. Nhớ về sớm ăn cơm. Cả Phương nữa. Con nhớ đi cẩn thận, tránh oto và đừng lao ra đường. Nguy hiểm lắm. – Ông Duy Bội dặn dò cẩn thận.
Cái mặt nó ngố đi. Hình như ông nội Quân nhầm nó với học sinh tiểu học thì phải. Những cái vấn đề cơ bản đấy thì phải nói là quá thừa so với một đứa cấp ba như nó.
Nó cứ nghệt mặt ra làm cho ông Duy Bội bừng tỉnh:
- À xin lỗi con. Tại ông lẫn rồi, hay nghĩ lung tung. Con lớn rồi mà nhỉ?
- Vâng. Cảm ơn ông đã quan tâm đến cháu. Cháu xin phép ạ. – Nó cúi đầu chào ông, trong lòng vẫn băn khoăn về sự ân cần có phần lạ thường của ông Duy Bội.
***
Quân lại được thể hiện cái sự “phá gia chi tử” của mình tại trung tâm mua sắm. Cậu dẫn nó đế khu trang phục nữ. Hễ nhìn thấy bộ đồ nào hợp với nó là mua. Đến méo cả mặt. Nó cản không được cái con người “điên khùng” kia.
Hai vệ sĩ đi theo xách đồ nặng cả tay. Hết quần áo đến giày dép, xong lại còn mĩ phẩm với trang sức.
Nhân viên bán hàng lại càng được thể quảng cáo sản phẩm, rằng cái này cái kia hợp với nó lắm, hợp với nó vừa. Quân cứ tít mắt mua tất.
Sức chịu đựng đạt đến cảnh giới, nó bực mình quát lên:
- Cậu bị điên à? Đi Đà Lạt có hai ngày chứ có đi tránh tận thế đâu mà mua lắm thế?
Ai bảo cũng tại Quân cơ. Đi mua sắm như thế này khác gì chứng minh cho người ngoài thấy nó là một đứa “đào mỏ” chính hiệu. Nó cực kì ghét cái cảm giác bị khinh thường dè bỉu gọi mình là lợi dụng. Quần áo ở nhà nó thiếu gì mà Quân phải mua cho nó đầy một tủ thế kia. Người ngoài bảo “sướng” chứ người trong cuộc thì méo cả mặt.
Nó luôn tức một điều là dù có cãi nhau to thế nào thì nó cũng không bao giờ thắng được Quân, Quân cãi lí giỏi hơn nó, lại còn kết hợp với cái mặt ngô nghê như trêu ngươi. Ví dụ như trong tình huống này, Quân lại tiếp tục giở cái mặt “đao” của mình ra:
- Ừ. Biết đâu năm nay có tận thế thì sao?
- Đồ điên. Mua thế thôi.
- Nhưng thế này đã đủ để tránh tận thế đâu.
Điên hết cả người, nó đập mạnh vào bả vai Quân rồi nghiến răng trèo trẹo:
- Tận thế cái đầu cậu. KHÔNG MUA CÁI GÌ NỮA.
Ây da... Nộ khí xung thiên rồi! Quân đành nhường một nước vậy.
- Ừ ừ. Biết rồi.
“Nhưng rõ ràng cậu nói tận thế mà.” Quân lẩm bẩm.
- Nói cái gì nữa? – Nó trừng mắt.
- Ừ ừ cậu đúng. Tớ có nói gì đâu.
Hai người vệ sĩ theo sau dù đã cố nghiêm nghị nhưng vẫn không nén được cười. Ai đời cậu chủ bất khuất đập phá như Quân mà phải nghe theo nó một phép như thế. Có ai đó còn dự đoán là sau này nó làm chồng mới phải đạo.
Bỗng điện thoại nó đổ chuông. Là thầy Long gọi. Nó liếc qua cái con người “đao đao” kia rồi bắt máy:
- Alo.
- Nhóc, Huyền cái gì nhất?
- Ế ề, hay à nha. – Nó bắt đầu châm chọc.
- Thầy nói thật ấy. Giúp thầy tý sau này thầy nhẹ tay với nhóc cho.
- Bạn ấy thích đánh người nhất. – Nó vẫn đùa dai.
- Còn gì nữa? – Long kiên nhẫn.
- Hết rồi. – Nó cười tít cả mắt.
- Vậy thì cẩn thận đấy. Buổi học tới chắc chắn nhóc không lết về nhà được đâu.
- Ấy ấy thầy từ từ. Bạn ấy thích hoa. Hoa Violet.
- OK. Thầy cảm ơn nhé.
- Vâng ạ.
Nó bật cười, cái đôi này hay thật!
Quân tiến đến dùng hai tay bẹo má nó, cái mặt nghiêm kinh dị:
- Ai gọi đấy?
Ghen rồi ghen rồi! Ai bảo nó nói chuyện điện thoại lại cười nhiều như thế.
- Thầy dạy võ của tớ. – Nó ngây thơ.
Quân có nghe nó kể mấy lần về thầy của nó. Thầy đẹp trai trẻ tuổi. Đủ đển cái đầu ngố kia ghen.
- Nói cái gì?
- Thầy ấy nhờ tớ giúp thầy tán Huyền. - Vẫn ngây thơ.
- Huyền mà cũng có người tán? – Quân hơi bất ngờ.
- Chứ cậu nghĩ bạn ấy xấu tính giống cậu à?
- Tớ xấu tính tớ mới làm người yêu cậu. – Quân tin nó, với lại dạo này Huyền hay mơ mộng với cậu về một anh chàng đẹp trai ga lăng.
- Hê hê. Thầy ấy tốt tính lắm. Là người tử tế nữa.
- Có bằng tớ không?
- Không biết. – Nó ngô nghê trả lời. – Nhưng nói chung là không bằng tớ.
Thế là bị béo đỏ cả má vì cái tội vênh váo.
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
10 chương
25 chương
101 chương
66 chương