bây giờ Nhất Nguyệt và Thiên Anh đang ngồi trong vòng quay lớn. Nhất Nguyệt thì đang rất hồi hộp, ko biết cô có may mắn ko. còn Thiên Anh thì đang rất hứng thú nhìn khuôn mặt cô lúc này. rất dễ thương. "hahaha ko ngờ kế mình lại hay như vậy" bỗng Nhất Nguyệt hỏi Thiên Anh: - tại sao hôm nay anh ít nói vậy? Thiên Anh giật mình nói: - ko fải như vậy tốt hơn sao. mình sẽ ko cãi nhau nữa mà. Nhất Nguyệt nói giọng ko vui: - nhưng hình như như vậy ko fải là anh. - ý gì đây? - là...là...ko biết fải nói sao nhưng có cảm giác ko như mọi khi. Nhất Nguyệt nói cà lăm làm Thiên Anh cảm thấy tồi tội. Lấy 1 hơi Thiên Anh nói: - cô ghét tôi lắm đúng ko? 1giây...2 giây....3 giây...4 giây...Nhất Nguyệt nói: - ko hẳn. -cái gì gọi là ko hẳn. 1 là ko 2 là có. Thiên Anh sốt ruột chờ đợi. Ánh mắt của Thiên Anh làm Nhất Nguyệt bối rối. lại là yên lặng. ko muốn làm khó Nhất Nguyệt, Thiên Anh lên tiếng: - thôi bỏ đi. ép cũng ko dc đâu. Nhất Nguyệt ko nói. Thiên Anh bỗng la lên: - xem kìa, fáo bông đó. - uhm, mà buồng của mình đang ở đỉnh nữa. hay wá. Nhất Nguyệt reo lên. Thiên Anh cảm thấy vui vui vì con nhóc này thật là ngây thơ mà. nhà ông - hai đứa về rồi? sao lâu vậy? ông Phúc lên tiếng khi thấy Long và Phụng Thiên đi vào. Long lên tiếng: - con xin lỗi. đường hơi tắc nên để mọi người chờ lâu. ông nội hừ 1 cái: - mày mà cũng có đường tắc sao? ông Chấn Hoa lên tiếng đỡ lời: - dẫu sao thì hai đứa cũng đã đến. mình đừng mắng nó nữa. ông nội nói giọng khắc khe: - ko dạy nó thì hư đó. để cho người lớn chờ như vậy mà. PhụngThiên thấy mình cũng là người có lỗi mà mọi người chỉ mắng mỗi Long nên nói: - uh..m lỗi tại con. Con ko wen chạy nhanh nên anh Long fải đi chậm nên mớiđể mọi người chờ. mặt ông nội có giãn đôi chút: - thì ra là vậy. sao ko nói. thôi hai đứa vào bàn đi. ông dễ dãi nói khi nghe Phụng Thiên trả lời. - ê đói ko? - uhm cũng thấy chút chút rồi. còn anh? - vậy mình ăn nha. nói rồi Thiên Anh cùng Nhất Nguyệt đi vào 1 quán ăn gần đó. -vậy mà hồi nãy nói là đói chút chút .....nè từ từ thôi. ăn như vậy ko sợ nghẹn hả? Thiên Anh nhắc khi thấy Nhất Nguyệt ăn ko ngừng để lấy hơi. điều đó làm Nhất Nguyệt thắng lại vận tốc nhai của mình. điều đó làm Thiên Anh buồn cười: - nói vậy thôi. nhưng mà đói thì cứ ăn đi. dẫu sao từ nãy giờ tôi nhìn thấy hết rồi. chưa thấy đứa con gái nào như cô. - nè đủ chưa đó. còn anh nữa. ăn ko lo ngồi đó nhìn tôi là sao? - đùa mà. ăn tiếp đi. Thiên Anh vội nói khi thấy tình hình gay cấn. hôm nay anh ko muốn cãi nhau với Nhất Nguyệt. - ê lau miệng đi. con gái mà... - thôi nha nói rồi Nhất Nguyệt đưa tay tìm khăn giấy. nhưng mà lục hết túi bên này đến túi bên kia đều....ko có. Thiên Anh cảm thấy càng mắc cười hơn nên đã ngoắc Nhất Nguyệt lại và lấy khăn lau cho cô. Nhất Nguyệt mở tròn con mắt nhìn Thiên Anh. - ờ lần sau thì anh đưa tôi cũng dc mà. Thiên Anh nhướng mắt: - có lần sau hả? - uhm, tôi wên. đây là lần đầu và cũng là lần sau tôi đi ăn cùng với anh. thoáng nghe có chút giận dỗi trong giọng nói Nhất Nguyệt Thiên Anh liền nói: - giỡn mà. đừng giận chứ. ko tiếng trả lời. Thiên Anh lại nói nhưng giọng trầm hơn: - uhm, anh wên, lần nào gặp cũng làm em giận. chưa lần nào anh làm em vui cả. thấy Thiên Anh bất chợt đổi cách xưng hô, Nhất Nguyệt mở tròn con mắt gấp đôi. - anh biết em ghét anh. anh hy vọng hôm nay sẽ làm em vui. nhưng mà anh tệ wá fải ko em? Nhất Nguyệt cảm thấy có gì đó ấm ấm trong lòng. T hiên Anh đứng lên: - thôi bỏ đi. anh sẽ ko làm em khó xử nữa. - uhm hai đứa hôm nay đã đi mua áo cưới chưa? - dạ rồi ạ Long trả lời ông nội ngoan ngoãn mà ko wên liếc mắt sang Phụng Thiên. có gì đó ko vui trên khuôn mặt cô. - còn nhẫn đính hôn thì sao? - dạ bọn con định mua nhưng ông gọi về nên bọn con tính ngày mai. - uhm, vậy cũng dc. mà PhụngThiên sao con ko nói gì vậy? - à.. con.... ko gì ông nội khắc khe hỏi: - thằng Long ăn hiếp con? - dạ ko - con nói sao ko ngẩng mặt lên vậy? nhìn ông xem nào? Phụng Thiên bối rối nhìn lên nhìn sang Long rồi nhìn ông nói: - dạ ko. Anh Long ko có ăn hiếp con. ông Phúc cười: - vậy thì tốt rồi. bác chỉ sợ nó ăn hiếp con thôi. - vào nhà đi. - sao anh lại như vậy? nhất nguyệt hỏi khi thấy Thiên Anh có vẻ ko vui. - ko có gì hết. vào nhà đi. - ko vào. - đừng bướng. đứng đây sẽ bị cảm đó. - ko cần anh lo. Nhất nguyệt gân cổ nói. cô thấy rất la khó chịu khi mà Thiên Anh cứ như vậy. - tùy. thích thì vào. ko ép nữa. Thiên Anh buông xuôi nói. Nhất Nguyệt đứng nhìn Thiên Anh bước đi mà bực hết cả trong người. hôm nay Phụng Thiên tôi có 1 một ngày bình thường. tôi ko thể nào hiểu nổi Long - người sắp đính hôn với tôi....có lúc anh rất tốt nhưng có lúc anh ta làm tôi điên hết cả người. như hôm nay nè, tôi biết tôi ko đẹp, ko xinh , ko modern = mấy cô bồ của ảnh nhưng mà đâu cần fải nói tôi như vậy chớ..... anh ta chê tôi như điên nhưng mà sau đó lại đi mua khăn giấy để lau mặt cho tôi khi tôi khóc.... ờ mà tui cũng ko biết tại sao ltui lại khóc nữa. chắc sợ wá? nhưng ánh mắt lúc đó của anh ta có cái gì là lạ. tôi pó tay. nhưng tôi sợ khi nhìn vào đôi mắt đó. - ê đứng đó làm gì vậy? tôi giật mình quay lại. là hắn người mà tôi nghĩ đến - uhm đứng thôi. - hôm nay đua xe. cô đi cùng ko? - tôi ko đi. anh biết tôi sợ chạy nhanh mà. Tôi chối. anh ta nhìn tôi khẩn khoản: - nhưng nếu cô ko đi thì tôi cũng ko dc đi. tôi lờ mờ hiểu ra điều gì đó: - ý anh là sao đây? - là fải có cô đi cùng. tôi sẽ nói là mình đi công viên. đồng ý đi mà. tôi nổi điên. anh ta koi tui là tấm bình fong. tôi hét lên nhưng ko wá lớn: - tôi ko đi. anh ta nhìn tôi ánh mắt buồn buồn: - đi đi mà. đã 1 tháng nay tôi ko đua xe rồi. - ko liên quan đến tôi. tôi nói giọng gắng gỏng nhưng trong lòng đã hơi mềm nói thật là đã mềm nhũn rồi. anh ta hình như biết điều đó nên đã nói: - 1 chút thôi. tôi đua còn cô ngồi với bạn tôi cũng ddc mà. bất giác tôi gật đầu. tôi tò mò muốn biết ngoài Thiên Anh và Đình An ra thì hắn ta còn wen những ai. Thiên Anh đi rồi. tôi buồn. đúng. ko hiểu tại sao? tôi có cảm giác rằng anh đã cố gắng để ko cãi nhau với tôi. nhưng mà...ko hiểu taị sao? thật ra tôi cũng đâu muốn như vậy. thật ra là tôi ko ghét anh như ngaỳ đầu mà là đã có chút thiện cảm với anh ( tôi nói là chỉ 1 chút thôi). bỗng điện thoại tôi rung lên. là Đình An: - mày làm gì mà thằng Thiên Anh nó uống như vậy hả? nó quát. tôi hơi khựng lại: - uh...hỏi ngu? khát thì uống - mày nói vậy mà nghe dc hả? ý tao là nó uống bia đó -liên quan gì tao? - mày vừa fải thôi nha tôi điên tiết lên. thằng này từ trước tới giờ lúc nào cũng bênh tôi.vậy mà hôm nay vì Thiên Anh nó nói giọng này với tôi.tôi hét lên: - mày đưa điện thoại cho Thiên Anh. - mày muốn nói gì với nó. Đình An hỏi giọng ngờ vực. cứ như là tôi sẽ nói những lời làm Thiên Anh đi tự tử ko =. tôi lại quát: - thì cứ đưa đây. tao fải nói chuyệ với hắn. tại sao lại vu khống như vậy? tao ghét hắnnnnnnnnn tôi hét lên. đầu dây bên kia im lặng. tôi hạ giọng: - mày còn đó ko? ko fải Đình An mà là hắn - Thiên Anh. - thì ra em ghét anh đến như vậy. tốt thôi, từ nay anh sẽ ko fiền em nữa. giọng Thiên Anh ko lạnh, ko trêu chọc tôi như mọi khi. mà lần này giọng anh có gì đó buồn buồn, có gì đó thất vọng sen lẫn chút gì đau. tôi ko nói. anh cúp máy. tôi định gọi lại, nhưng lại thôi. tôi ko biết sẽ nói gì với anh. thấy có gì đó rất buồn.