- hồi nãy ảnh có nói là chừng nào sẽ tới ko? - ko. nó chỉ nói là khi nào xong thì sẽ gọi cho mình Thiên Anh lắc đầu chán chường. hai thằng con trai ngồi với nhau trong quán nước hơn 2 tiếng đồng hồ cũng làm cho người ta chú ý. Đình An nói: - hay là mình tới đó trước? - nhưng mà mình đâu biết chỗ đó. ngồi thêm chút nữa đi. - uhm...hình như anh Long gọi...alo - - sao rồi anh? - - với ai? - - ý em quên. ngoài Phụng Thiên thì còn ai làm anh nhảy dựng lên như vậy. heheheh - - áaaaaaaaa..... Thiên Anh ngồi chăm chú theo dõi Đình An nói chuyện với Long. thấy Đình An cất máy thì Thiên Anh vội hỏi: - sao? - xong rồi. - là sao? mày giỡn mặt tao hả? Thiên Anh nóng ruột gườm giọng. Đình An nói với giọng hí hửng: - là sau cơn mưa trời lại sáng.....rõ. Phụng Thiên sẽ đính hôn với anh Long Thiên Anh gật đầu cười ko nói. Đình An noí: - như vậy là xong rồi. chỉ còn mày với Nhất Nguyệt. cố lên nha Thiên Anh để tao còn dc ăn kẹo của tụi bây Thiên Anh đỏ mặt mắng Đình An: - mày im mồm ko thì bảo !!! chưa biết thế nào mà ngồi đó. mà tao với Nhất Nguyệt mở tiệc thì sẽ ko mời mày. - tại sao? - mày sẽ mừng cho tụi tao mấy cái tấm vé số đã sổ và ăn hết tiệc của bọn tao. Thiên Anh nói giọng chắc chắn làm Đình An lúng túng: - ai nói với mày là như vậy. tao mà làm như vậy hả? vậy đừng hòng tao giúp mày thấy Đình An nổi giận Thiên Anh đành nói: - hahah tao chọc mày thôi mà. làm gì ghê vậy??? - uhm, vậy thì tốt rồi ba nhỉ? cuối cùng thì nó cũng chịu lấy thằng Long. ông Phúc thở dài nhẹ nhõm. mà ko chỉ có ông mà cả ông Chấn Hoa cũng như vậy. ông Bằng thì nói: - đúng là cháu Phụng Thiên biết cách đối xử. nhưng mà thằng Long đang ngồi đây đi đâu rồi. - à chắc nó ra ngoài 1 chút đó mà. ba chờ con gọi Nhất Nguyệt hỏi là ra thôi mà. ... NHẤT NGUYỆT!!!! -dạ, ba gọi con! - anh hai đâu? - hình như ảnh đi đâu rồi. có gì ko ba? ông Bằng hơi nhíu mày: - đi đâu là đi đâu? tại sao Phụng Thiên còn ở đây mà đã đi là sao? - ơ con ko biết hình như ảnh hẹn với mấy người bạn lâu lắm rồi. - hummmm, thằng này ko trị nó ko dc mà. hay là Phụng Thiên ra ngoài vườn chơi với Nhất Nguyệt nha. chứ ở đây nghe lão già này nói chuyện chắc con sẽ ngủ gật mất. Phụng Thiên cười nhẹ đứng lên theo Nhất Nguyệt ra vườn - anh Long, sao lâu vậy? để bọn này chờ dài hơi. Đình An mở ngay miệng kêu ka khi thấy Long bước vào. Long cười nhẹ nói: - ko biết là nó kéo dài như vậy. cứ tưởng là xong rồi -ý mày là sao?? - là tao cứ tưởng pHụng Thiên sẽ hủy hôn. Thiên Anh nhíu mày hỏi: - thế mày có vui ko? - mày hỏi làm gì?? Long đỏ mặt hỏi. Đình An thì chen vào: - tất nhiên là vui rồi. nhưng sao anh ko dẫn Phụng Thiên theo cùng? - lần trước đi cùng tao đến 1h sáng về bị ông Chấn Hoa la như vậy liệu nó còn dám đi với tao nữa ko??? cả Đình An lẫn Thiên Anh ồ lên - à thì ra là vậy, lo cho nàng đó mà. - tao ko đấm tụi bây ko dc mà. nói rồi Long nhảy lên người Thiên Anh và Đình An đấm cho mỗi thằng mấy cái. bỗng nhiên Thiên Anh đẩy mạnh Long ra văng vào tường: - thằng điên kia, người ta tưởng là đồng tính bây giờ. tao biết là tao hấp dẫn mà. sau câu nói đó của Thiên Anh là tràng cười của Long và Đình An cùng mấy người ngồi gần đó. - bạn cảm thấy thế nào hả? - thoải mái. may mắn hôm nay mình ko fải sang nhà ông. mình ngại gặp Yến Nhung - ý mình ko fải là như vậy? bạn thấy góc vường này thế nào?? Nhất Nguyệt chăm chú nhìn Phụng Thiên hỏi. - uhm, mình cảm thấy chỗ này có gì đó khác với các góc khác trong nhà. - là sao?? Phụng Thiên cười nhẹ: - những góc khác trong vườn đểu trồng nhiều loại hoa khác nhau. nhưng chỉ mỗi chỗ này trồng tu-luýt cánh lớn trắng và một cây dương xỉ lớn. đây cũng là góc tối nhất trong nhà và nếu nói thẳng thì là góc xấu nhất. Nhất Nguyệt định nói gì đó thì Phụng Thiên lên tiếng: - nhưng theo mình thì đây là nơi đặt biệt. nếu đứng yên thì sẽ nghe tiếng gió xào xạc lá dương xỉ và thoảng thoảng mùi hoa. đây là chỗ có thể giải tỏa căng thẳng. còn những nơi khác, do các mùi hương chen vào nhau, bạn sẽ khó fân biệt dc. Nhất Nguyệt cười hỏi: - thế bạn có biét góc vườn đằng kia là của ai ko? - ko. của nhà bạn chứ? - uhm, nhưng mà góc đó là của mình. còn góc này là của anh hai. còn ba mình đi suốt nên ko chăm sóc dc vườn. Phụng Thiên há miệng ra nghe Nhất Nguyệt nói. - cây dương xỉ này anh hai dùng để máng bao gối để tập đấm box. khi mệt thì anh hay nằm dưới đó ngủ luôn. phụng thiên nhăn mặt cười khi nghe Nhất Nguyệt nói như vây. bỗng nhiên Phụng Thiên hỏi: - thế Long đi đâu bạn ko biếtt à? - hình như là vũ trường mới mở. mình cũng chưa tới đó bao giờ. thấy phụng thiên ko còn vui như hồi nãy thì Nhất Nguyệt liền nói: - chắc là họp nhóm thôi...bạn có muốn tới đó ko?? - như vậy có dc ko? Phụng Thiên hỏi khẽ. Nhất Nguyệt gật đầu mạnh. rồi cả hai bước vào nhà xin fép ông. - chào anh Long, lâu lắm rồi mới thấy anh đây? một tên lon ton chạy ra khi thấy Long, Thiên Anh và Đình An đi vào. Long cười nhẹ bảo: - tại mày trốn lâu wá. hôm nay nghe nói mày mở quán lại nên tao tới thăm thôi. tên kia cười tít mắt: - áy, anh nói wá. thôi mời anh và bạn vào trong. hôm nay fần fụ thì em chiêu đãi. cả bọn Long bước bên trong của sàn nhảy. cả 1 thế giới khác cách biệt với sự yên ắng của thành phố về đêm là những điệu nhạc dồn dập của những DJ nổi tiếng. vừa mới ngồi xuống thì một đám con gái bước tới. một con tóc nhuộm hoe hoe vàng lên tiếng: - mấy anh là khách mới hả? có cần bọn em fục vụ ko? Thiên Anh định xua tay đi thì Đình An chen vào: - mấy em ngồi đây cũng dc mà. Long lườm mắt nhìn Đình An. còn Thiên Anh ngồi xích vào trong 1 góc ko nói gì. một con nhỏ cầm thuốc fì fèo hỏi Long: - em nghe nói anh sắp đính hôn với con gái chủ tịch Lâm hả? Long gật đầu nhẹ. con khác chen vào: - còn mấy ngày nữa thôi. hay là hôm nay anh em mình chơi xả láng luôn nha - uhm, vậy chơi oẳn tù tì đi Long đề nghị. Đình An hào hứng nói: - dc đó anh. ai mà thua thì fải uống nha. cả đám con gái đồng tình. chỉ riêng mỗi Thiên Anh ko nói gì. Long nhướng mày hỏi: - mày chơi luôn nha. T hiên Anh định lắc đầu thì Đình An nhào vô: - chơi tuốt- mày sợ hả? tiền hôm nay tao trả. Thiên Anh vui vẻ đáp: - lâu lắm mới dc ăn lộc của mày. chơi luôn. thế là cuộc chơi bắt đầu, từng chai Hei lần lượt mở ra..... - có chắc là chỗ này ko, Nhất Nguyệt? Phụng thiên lo lắng hỏi Nhất Nguyệt khi trước mặt hai người là vũ trường khá lớn. Nhất Nguyệt cười nói: - tất nhiên là đúng rồi. đây là vũ trường mới mở của bạn anh Long. mình biết mà. Phụng Thiên gật đầu rồi bước theo Nhất Nguyệt vào bên trong. ở đây cả hai bị chặn bởi 1 tên cao to: - hai em cho anh cái CMND - ý gì đây? bọn này đủ 18t rồi. Nhất Nguyệt nói lớn. tên kia cười; - thì cứ đưa ra đi ha Phụng Thiên nhìn Nhất Nguyệt lo lắng. bởi cả hai đều chưa đủ 18t. bỗng nhiên có 1 tên khác lại đi tới: - chuyện gì om sòm vậy? tên kia chưa kịp nói thì Nhất Nguyệt đã lên tiếng: - anh Hải, quên em sao? em là Nhất Nguyệt nè. tên kia sững người nhìn Nhất Nguyệt rồi nói: - lâu wá ko nhìn thấy em. có chuyện gì vậy? - em muốn vào đây tìm anh hai. nhưng mà cái anh này cứ đòi CMND của em. Hải nhìn tên kia hỏi: - có thật ko? tên kia luống cuống nói: - em ko biết đây là người quen của anh. em xin lỗi. Hải nói lớn: - ko những là người quen mà là em của anh Long đó. tên kia tái xanh mặt khi nghe Hải nói như vậy. Nhất Nguyệt cười nói: - ko có gì đâu anh. anh có thẫy anh Long đâu ko? - ah hình như là ngồi chỗ gần bar đó. em ra đó thử koi Nhất Nguyệt cảm ơn Hải rồi vội dắt tay Phụng Thiên đi. - đ..ó đó.. có fải Long ko, Nhất Nguyệt? Phụng Thiên lắp bắp hỏi khi thấy bóng dáng Long. Nhất Nguỵêt quay sang há hốc miệng ra nhìn cảnh Long đang dúi tiền vào ngực 1 cô gái....còn Thiên Anh thì đang say bí tỉ dựa đầu vào người 1 cô gái khác....Đình An thì đã nằm lăn ra ghế dc chăm sóc bởi 1 con nhỏ cũng ngà ngà...Nhất Nguyệt định bước lại thì Phụng Thiên chạy ngược ra cửa làm cô fải chạy theo.... - Phụng Thiên đừng đi nhanh như vậy! nguy hiểm lắm...có xe kìa!!! Phụng thiên bỏ ngoài tai những câu hét đến chói tai của Nhất Nguyệt xăm xăm bước đi.Nhất Nguyệt fải chạy mới đuổi kịp dc Phụng Thiên: - Phụng thiên, có nghe mình nói ko hả? Nhất Nguyệt lấy hết sức mình gìm người Phụng Thiên đứng lại: - chắc anh hai hôm nay vui wá thôi mà - bạn nói như vậy mà nghe dc sao??? mình thực sự là ko tưởng tượng nổi đó là sự thật những gì anh bạn làm. Phụng Thiên hét lên làm Nhất Nguyệt giật mình: - à... ờ...mình... ko biết nói gì Nhất Nguyệt đứng im nhìn Phụng Thiên. bỗng nhiên PhụngThiên lên tiếng: - chở mình về đi. mình mệt mỏi wá rồi.